Ta là Minh Tuệ

edit: Vân
Nhi

“Hôm nay
không ra cửa, chỉ cần làm đơn giản thôi!” Ta phân phó Liễu Nhi đang chải đầu
cho ta, thì chợt nghe Minh Ngọc cười nói: “ “ tỷ tỷ cho dù không có chải đầu
cũng là một giai nhân nha!”

Ta nhìn qua
gương liếc nàng một cái, hỏi: “ Năm nay còn chưa kết thúc, muội qua đây làm
gì?”

Minh Ngọc
bước lại, giúp đỡ Liễu Nhi búi tóc cho ta, cười nói: “ Muội nhớ tới tỷ tỷ nha!
Hơn nữa, trước đó muội vào cung thăm cô cô, cô cô nói hiện tại tỷ phu không có ở
nhà, nói ta tới chơi với tỷ tỷ, thuận tiện cùng với tỷ tỷ học quy cũ luôn!”

Ta liếc mắt
nhìn nàng một cái, nói thì thật dễ nghe, còn không phải bởi vì ta không thể gò
bó nàng, nàng ở đây tự tại hơn ở nhà nhiều. Mặt khác, nhìn nàng cười tới quái dị
như vậy, cũng có thể đoán được nàng còn có mục đích khác. Ta cũng không hỏi
nàng, rửa mặt chải đầu xong, ăn sáng một chút, sau đó ta bắt đầu viết chữ.

Minh Ngọc
giống như một chú cún con di chuyển theo ta, thấy ta không để ý tới nàng mà cứ
bình tâm tĩnh khí viết chữ, nàng rốt cục có chút không chịu nổi, nói: “ tỷ tỷ,
muội nghe nói muội muội của trắc phúc tấn đã tới đây?”

“ tin tức của
muội thật là nhanh nhạy đó!” ta nhíu nhíu mày, Bối lặc phủ này cũng không quá
kín, gió thổi cỏ lay cũng truyền đi nhanh như vậy!


Trước đó có
người đem tin tức ta đi dâng hương báo cho Dận Đường, khiến cho Dận Tự rất tức
giận, nghe nói là đem tiểu thái giám thông truyền tin tức kia đánh mười hèo, suốt
đêm đưa tới phủ của Dận Đường. Sau đó hắn bị Dận Đường xử trí như thế nào, thì
ta cũng không có rõ lắm. Bất quá, thấy lễ vật năm mới của Cửu gia phủ đưa tới vẫn
giống như mọi năm, hắn vẫn thường xuyên lui tới nơi này, không biết giao tình của
hai người bọn họ có còn thân thiết như lúc trước hay không?

Minh Ngọc
thấy ta nhíu mày, vội vàng giải thích: “ Chúng ta cũng không có âm thầm tìm hiểu
nha, chẳng qua là mấy người phụ trách mua hàng trong phủ ra cửa trở về có nói
là nhìn thấy xe ngựa từ cửa sau vào phủ Bối lặc, hắn tò mò mới hỏi thăm người
gác cửa. Người gác cửa biết hắn là người nhà chúng ta, nên liền nói với hắn.
Tên mua hàng kia về bẩm báo lại với A mã, A mã lại báo cho muội biết!”

“ Được rồi,
được rồi! Ta còn chưa có nói gì, muội sao lại nói nhiều như vậy?” Ta thấy nàng
giải thích rất tường tận, cũng liền cười nói nàng “ Muội muội của trắc phúc tấn
có tới hay không thì có liên quan gì tới muội?”

Minh Ngọc
bĩu môi, mắt mở to trong suốt nhìn ta: “ Muội sợ hai tỷ muội họ cùng nhau khi dễ
tỷ tỷ!”

Ta nhịn
không được lại thấy xem thường nàng, ta là đích phúc tấn, các nàng có quá đáng
thế nào cũng không dám khi dễ ta, mà ta cũng không phải là loại người dễ dàng để
cho người ta khi dễ nha!

Đang muốn
bác lời nàng, thì PHương nhi tiến vào nói: “ Hồi phúc tấn, Nhị tiểu thư chỗ Trắc
phúc tấn đã tới đây!”

Thật là oan
nghiệt! Tay ta cầm bút run lên, một giọt mực nhỏ lên trên tờ giấy tuyên trắng
như tuyết, ta thở dài, mấy chữ vừa viết xem như bỏ đi rồi! Thuận tay ta vò nhẹ
tờ giấy, gác bút lên, phân phó họ đưa nàng vào.

Chỉ thấy
Nhược Hi khuôn mặt buồn bã tiến vào, đi đến trước mặt ta mang theo nức nở nói:
“ Đích phúc tấn, tỷ tỷ của ta đột nhiên bị bệnh, người hãy tới xem thử chút
đi!”

“ Nhược Lan
bị bệnh? Là bệnh gì? Đã mời đại phu chưa?” Ta vội hỏi.

Nhược Hi nước
mắt đầm đìa nói: “ Thân mình tỷ tỷ nóng rực, không thể hạ xuống được. Ta nói mời
đại phu nhưng tỷ tỷ lại không cho!”

Ta lại phân
phó Liễu Nhi: “ Mau gọi Liên Phúc đi thỉnh Lý Thái y tới đây, ông ấy là đại phu
giỏi nhất!” ta lại nói với Nhược Hi: “ Ngươi đừng lo lắng, hãy về trước chăm
sóc tỷ tỷ của ngươi đi!”

Nhược Hi

kéo lấy ống tay áo của ta, lúng ta lúng túng nói: “ Đích phúc tấn đi cùng ta có
được không? Ta có chút sợ hãi!” Ta nhìn cô gái mười ba tuổi này, tuy là nói người
xưa thành thục sớm, nhưng ta thấy đó vẫn còn là một đứa nhỏ. Một người xa xứ đi
vào kinh thành xa lạ, tỷ tỷ duy nhất nàng có thể dựa vào lại bị bệnh, phủ bối lặc
to đến như vậy, người duy nhất nàng có thể trông cậy chỉ có thể là ta.

Ta mặc áo
khoác, mang theo Nhược Hi đi về phía tiểu viện của Nhược Lan, Minh Ngọc giữ chặt
tay của ta, quệt miệng muốn nói gì đó nhưng lại buông tay ra, không buồn lên tiếng
theo chúng ta bước đi.

Đi vào
phòng ngủ của Nhược Lan, ta chỉ thấy nàng được bọc kín trong chăn, gương mặt ửng
hồng nhưng lại không đổ một chút mồ hôi nào. Thấy ta tiến vào, nàng cố gắng mở mắt
lên, động động thân mình. Ta đưa tay đè nàng lại, nói: “ Ngươi đừng cử động, cứ
nằm đi!”

Nhược Lan
thanh âm nhỏ bé nói: “ Nhược Lan… chỉ là có bệnh nhẹ, sao…sao dám kinh động tới
Phúc Tấn…”

Ta ngồi ở
trên ghế, phân phó Xảo Yến ( chính là Xảo Tuệ trong Bộ Bộ Kinh Tâm, ta đã sửa
tên lại. Ta không thể lý giải tại sao một tiểu nha đầu lại dám phạm vào kiêng kỵ
tên của Đích phúc tấn *đây là lời của tác giả nói chứ không phải là của ta
nha!!!*) đi xả khăn, đắp ở trên đầu của Nhược Lan, cũng dặn dò nàng canh thời
gian để đổi.

Minh Ngọc
ngồi ở bên người ta, xem ta bận rộn, nàng vẫn quệt miệng bộ dáng có chút bực bội.
Ta vuốt vuốt nhẹ bàn tay nàng, lúc này sắc mặt của nàng mới tốt hơn, nhìn Nhược
Hi ngẩn người ngồi ở bên cạnh Nhược Lan đang phiêu phiêu nhắm mắt nằm ở trên
kháng, nàng thử nhe răng cười với ta.

Nhược Lan
giống như là khi tỉnh khi mê, ta đột nhiên nghe thấy nàng thì thào kêu lên một
tiếng “ Thanh Sơn”, ta chỉ thấy Nhược Hi hoảng sợ quay đầu liếc mắt nhìn xem ta
một cái, ta cúi đầu cầm chén trà lên uống, giả vờ làm như không có nghe thấy.

Lúc này

Đông Vân tiến vào, phía sau là Liễu Nhi, Liễu nhi nói: “ Hồi Phúc tấn, Lý đại
phu tới!” Ta buông chén trà, đáp: “ Thỉnh!”. Chỉ thấy Lý Chính Hiên giỏi nhất của
Thái Y viện thở hổn hển bước vào, trời đang mùa đông nhưng trán ông ấy lại đẫm
mồ hôi.

Hắn hành lễ
với ta, ta cũng đứng dậy trả lễ, lời khách sáo cũng không có nói nhiều, ta liền
phân phó ông ấy xem mạch. Ông đặt tay lên mạch của Nhược Lan, trong một lúc còn
nói đắc tội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, sau đó mới đứng dậy nói với
ta: “ Trắc phúc tấn lúc trước nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, lại có chút
suy nghĩ quá nhiều, nên mới đột nhiên phát sốt cao như vậy!”

Ta cười
nói: “ Còn phải nhờ Thái y kê đơn thuốc rồi!”

“ Phương
thuốc thật ra là không cần!” Lý thái y đứng lên, kêu y đồng mở hộp thuốc ra, lấy
ra một cái hộp gỗ, cười nói: “ đây là lúc trước ta đã chế ra Ngưu Hoàng hoàn,
hôm nay trùng hợp có mang theo một hộp. Cái này để cho Trắc phúc tấn sáng tối uống
một viên, chỉ trong hai ngày sẽ khỏi hẳn!”

Tiễn bước
Thái y, ta lại nhìn Nhược Hi đang giúp Nhược Lan uống thuốc, ta phân phó Xảo Yến
và Đông Vân ở lại hầu hạ, sau đó ta mang theo Minh Ngọc đi về phòng của mình.
Vào trong sân, Minh Ngọc liền cười lạnh nói: “ Tỷ tỷ cũng thật sự là hiền lành!
Như muội, muội sẽ mặc kệ nha!”

Ta kéo nàng
ngồi xuống, cười nói: “ Xưa nay chỉ nghe người ta nói ta không tốt, câu nhận
xét ta hiền lành này là lần đầu tiên ta nghe nói. Nếu muội có rãnh thì hãy đi
ra chỗ đông người tuyên dương ta, có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận