Trước cửa biệt thự treo đèn sáng lung linh, âm nhạc du dương vang lên hòa cùng với tiếng khách khứa đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Hôm nay người phụ trách đón khách là Bùi Cảnh Lâm và Thịnh Thục. Đôi vợ chồng này đã sớm vứt bỏ sản nghiệp của nhà mình đi du lịch vòng quanh thế giới từ lâu, hôm nay hai người lại xuất hiện ở chỗ này, vì thế không cần nghĩ cũng có thể biết được nay có chuyện lớn xảy ra.
Khi nhận thiệp mời, các vị khách vẫn còn nghi ngờ về tính chân thực của việc Bùi Dĩ Chu lấy vợ. Nhưng bây giờ thấy vợ chồng Bùi Cảnh Lâm và Thịnh Thục thì tất cả đều vứt mối nghi ngờ của mình ra sau đầu.
“Cô gái kia đúng là có phúc, được gả vào Bùi gia.”
“Đúng đấy, ai mà chẳng biết Bùi Dĩ Chu là người chẳng bao giờ gần phái nữ. Thế giới này kỳ diệu thật, một người như vậy mà cũng có con luôn rồi đó!”
“Thảo nào cậu ấy vẫn chẳng chịu tham gia mấy party đêm khuya với tụi mình…”
Mấy anh em nhà giàu đứng ở một góc khẽ nói nhỏ với nhau, thi nhau đoán xem cô gái như nào mới có thể lọt được vào mắt Bùi Dĩ Chu. Đang nói chuyện thì bọn họ bị bóng dáng những người khách mới đến thu hút sự chú ý.
Người tới chính là An gia ở thành phố Giang.
Người dẫn đầu chính là chủ nhân hiện tại của An gia – An Hòa Nguyên cùng vợ ông ta – Thai Lan Nghi. Ngoài ra còn có An Ngạn Trạch và vài anh em An gia khác.
Thấy nhà này đến, không ít người bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Sau khi bước vào thế kỉ 21, vì thợ săn mà số lượng quỷ hút máu nhanh chóng giảm đi. Có không ít gia tộc quỷ hút máu vẫn giữ nguyên cái tính kiêu căng ngạo mạn, khinh thường loài người cùng con lai của quỷ hút máu. Một khi người trong tộc sinh con với loài người thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt con người cùng con lai của họ. Dần dà, tộc quỷ hút máu ngày càng tiến gần với kết cục tuyệt chủng.
Cho đến ngày nay, ở thành phố Giang chỉ còn hai gia tộc quỷ hút máu lớn là Bùi gia và An gia. Bề ngoài thì hai nhà Bùi, An vẫn giữ quan hệ hợp tác, nhưng sau lưng bọn họ lại chẳng ưa nổi nhau. Bùi gia thì cảm thấy An gia quá cổ hủ, An gia lại khinh thường Bùi gia vứt bỏ truyền thống của tộc quỷ hút máu, sinh con với loài người.
Ai cũng biết An gia quá để ý tới dòng máu chảy trong người các thành viên trong gia tộc của mình. Vì trong gia tộc có quá nhiều nam lại còn ít nữ nên họ bắt đầu nảy sinh ra ý tưởng liên hôn với Bùi gia. Đương nhiên bọn họ để mắt lên Bùi Dĩ Chu. Bùi Dĩ Chu vừa trẻ tuổi, đẹp trai lại còn tài giỏi, nếu có thể kết hợp cùng với An gia thì nhất định sẽ sinh ra quỷ hút máu thuần chủng và mạnh mẽ nhất.
Nhưng mà.
Hôm nay Bùi Dĩ Chu sẽ công bố nửa kia thần bí của đời mình, hơn nữa Bùi Dĩ Chu còn có con rồi.
Không ít người cảm thấy hiện tại An gia đang tức điên cả lên, chỉ chờ bị người ta chê cười.
Bị nhiều tầm mắt hướng vào, An Hòa Nguyên vẫn giữ bình tĩnh, đi đến trước mặt Bùi Cảnh Lâm, vươn tay lịch sự: “Lão Bùi, đã lâu không gặp.”
Bùi Cảnh Lâm chẳng quan tâm, đút tay vào túi, ông rũ mắt xuống, không thèm nhìn cái tay kia: “Ồ, cũng một trăm năm rồi đấy.”
An Hòa Nguyên biết Bùi Cảnh Lâm được chiều chuộng, chiều đến mức ông ta thành một kẻ lập dị. Ban đầu An Hòa Nguyên còn cho rằng sau khi các anh của mình chết thì Bùi Cảnh Lâm sẽ trưởng hành hơn, ai ngờ ông ta vẫn giữ cái tính mắt cao hơn đầu này. An Hòa Nguyên khó chịu thu tay lại, sau đó nhìn qua phía Thịnh Thục.
“Không biết bạn đời của Bùi Dĩ Chu là con gái nhà ai.”
Thịnh Thục chẳng ưa gì nhà này, hôm nay phải gặp bọn họ ở đây đều là do dòng đời xô đẩy. Bà giữ nụ cười xã giao trên mặt, lơ đãng trả lời: “Nhà người bình thường.”
Nhà, người, bình thường?
Hai vợ chồng An gia nhanh chóng bắt được trọng điểm, vẻ mặt họ cũng thay đổi.
“Bạn đời của Bùi Dĩ Chu… là con người?”
“Làm sao? Không được à?” Vẻ mặt kia làm Bùi Cảnh Lâm cảm thấy khó chịu, giọng điệu ông cũng trở nên hung dữ hơn.
Tuy rằng Bùi Cảnh Lâm đã vài trăm tuổi, nhưng mà ông trẻ mãi không già. Hơn nữa ông còn được chiều từ bé đến lớn nên khi hung dữ, ông lại càng trở nên ngang ngược và kiêu ngạo.
An Hòa Nguyên và Bùi Cảnh Lâm cách nhau mười mấy tuổi, lúc còn nhỏ ông cũng từng bị Bùi Cảnh Lâm đánh vài lần. Vì thế hiện tại thấy Bùi Cảnh Lâm tỏ ra hung dữ thì vẻ mặt của ông thay đổi, không khỏi lùi về phía sau tạo khoảng cách giữa hai người.
“Cảnh Lâm, anh đi xem mấy đứa Bùi Thần đi.” Thịnh Thục sợ chồng mình gây chuyện nên vội lấy cớ tách hai người ra.
Bùi Cảnh Lâm nghe lời Thịnh Thục, ngoan ngoãn rời đi.
“Ngại quá, chồng tôi không hiểu chuyện. Hy vọng mọi người đừng để ý.”
Thịnh Thục nói vừa tỏ vẻ khéo léo lại rộng lượng. Nhưng hai vợ chồng An gia biết bà chẳng để họ vào trong mắt. Thêm vào đó… con mẹ nó ai già như vậy rồi mà còn không hiểu chuyện? Tính gây sự à?
“Bảo Châu, con có muốn đi tìm anh Bùi Thần chơi không?”
Cô gái tên Bảo Châu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thai Lan Nghi. Nhìn qua cô gái này khoảng chừng 16, 17 tuổi. Tuy không nói lời nào nhưng nhìn vào khí chất của cô bé cũng có thể biết được cô bé rất được người nhà mình cưng chiều.
Thấy cô gái này, Thịnh Thục không nhịn được nhớ lại, 16 năm trước, trong một lần bà tới bữa tiệc của An gia, bà vô tình gặp được một bé gái. Bé gái ấy rất nhỏ, mùa đông chỉ mặc một cái váy mỏng lại còn rách, khuôn mặt bé gái ấy giấu dưới mái tóc của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt nhút nhát sợ hãi.
Hình như đó cũng là con gái của An gia.
“Lại nói, sao hôm nay tôi không thấy chủ tịch An dẫn con gái mình đến nhỉ?” Thịnh Thục nhớ mang máng hai người này có một cô con gái, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nhưng mà vẫn chưa lộ mặt bao giờ.
Nghe lời này, sắc mặt của hai vợ chồng thay đổi rõ rệt.
Bọn họ coi An Tưởng như sự sỉ nhục của mình, từ nhỏ đến lớn đều nhốt cô bé lại. Mấy năm trước vì An Tưởng bị dị ứng máu của con người nên trở thành người thực vật. Thân là quỷ hút máu, đã không mạnh mẽ mà bị tàn tật đã là một nỗi hổ thẹn, bây giờ còn bị dị ứng với máu của loài người nữa. Vì thế bọn họ mới cảm thấy mất hết mặt mũi. Thêm vào đó người ngoài cũng không có mấy ai biết tin về cô con gái này của bọn họ, vì thế bọn họ vẫn luôn lừa gạt người ngoài.
Thai Lan Nghi cười nói: “Nó chết lâu rồi.”
Chết rồi?
Thịnh Thục nhíu mày, trong mắt bà không giấu nổi sự nghi ngờ.
“A Trạch, con mau đưa mấy đứa nhỏ đi chơi và nói chuyện với người khác đi.”
An Ngạn Trạch gật đầu, mang theo mấy đứa em mình đi tìm các bạn chơi.
Nhìn qua thì bữa tiệc này rất nhẹ nhàng, người thì nói chuyện người thì khiêu vũ. Bùi Thần không quen ở những bữa tiệc như này, vì thế cậu vò đầu ra sân sau tìm An Tử Mặc.
An Tử Mặc đang ngồi trên xích đu ngơ ngác ngắm nhìn một cái cây còn chưa nở hoa.
Bình thường An Tử Mặc lúc nào cũng giữ bình tĩnh, tuy mới 3 tuổi thôi nhưng lúc nào cũng làm như 30 tuổi rồi. Bùi Thần chưa từng thấy vẻ mặt đó của cậu nhóc bao giờ, ngay lập tức cậu nghĩ tới có thể vì nay mẹ mình “kết hôn” nên ông ấy mới buồn.
Bùi Thần huýt sáo thu hút sự chú ý của An Tử Mặc sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Ông sao thế?”
“Không phải chuyện của anh.”
“Nhưng nghĩ lại thì Tưởng Tưởng và cụ cháu phát triển cũng nhanh thật ấy. Cháu cũng không ngờ hai người bọn họ có thể đi đến được ngày hôm nay…” Bùi Thần không biết bữa tiệc hôm nay chỉ để che mắt người ngoài, cậu vẫn nghĩ rằng hôm nay hai người thật sự kết hôn với nhau. Tuy là cậu đã sớm buông thứ tình cảm “bọ xít” kia rồi, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
An Tử Mặc không nói lời nào, không khí lại trở nên ngượng ngạo. An Tử Mặc tiếp tục làm việc của mình.
“Ông đang làm gì đấy?” Bùi Thần thò đầu lại gần, phát hiện mình chẳng đọc hiểu chữ nào.
“Đầu tư cho mẹ tôi.”
“Hả?”
An Tử Mặc vô cảm nói: “Dùng tiền vốn để kiếm lãi, đầu tư vào các dự án để mở công ty. Mà thôi, nói anh cũng không hiểu.”
“……”
Mẹ nó! Đúng là cậu không hiểu thật.
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa IQ 150 và người bình thường sao?
Bùi Thần xoa tay, đột nhiên sáng mắt lên, nói: “À, cháu có một ít tiền tiết kiệm ở chỗ này. Đến lúc đó ông mở công ty có thể cho cháu đầu tư làm một cổ đông không?”
An Tử Mặc cúi đầu suy nghĩ, sau khi nghĩ xong thì cậu gật nhẹ đầu.
Bùi Thần còn chưa kịp vui vẻ thì nghe được tiếng bước chân rất nhỏ truyền từ phía sau đến. Cậu quay đầu lại thì thấy một cô gái đang mặc váy trắng, trên đầu đội vương miện thủy tinh. Người không biết còn tưởng rằng hôm nay cô ta mới là nhân vật chính.
Bùi Thần méo xệch miệng: “Có chuyện gì?”
Giọng điệu của cậu không được thân thiện cho lắm.
“Anh Bùi Thần, mẹ em bảo em tới tìm anh chơi.”
An Bảo Châu học cùng một nhà trẻ với Bùi Thần, sau khi lên tiểu học thì hai người tách ra không học cùng nhau nữa. Nhưng thỉnh thoảng đến các bữa tiệc thì vẫn đụng phải nhau. Từ nhỏ An Bảo Châu quấn lấy Bùi Thần, muốn sinh những chú quỷ hút máu thuần chủng cùng Bùi Thần. Bùi Thần cảm thây rất phiền và cũng không có ấn tượng tốt với người này.
Hơn nữa dưới sự dạy dỗ “thần kinh” của An gia, vị công chúa nhỏ này đã bị tẩy não, vô cùng ghét và khinh thường con lai của quỷ hút máu.
An Bảo Châu liếc nhìn qua An Tử Mặc ngồi cạnh Bùi Thần, cô nàng ngửi, phát hiện trong người đứa trẻ này có chảy dòng máu của loài người. Vẻ mặt cô ta thay đổi, cau mày lùi về sau hai bước, “Bùi Thần, cậu không cảm thấy kinh tởm khi nói chuyện với những đứa con lai như này à?”
Mí mắt Bùi Thần nhảy dựng, “Con mẹ nó cô nói cái gì?”
“Tớ nói tại sao cậu lại chơi cùng đứa con lai ghê tởm này mà không chịu chơi với tớ?” An Bảo Châu gân cổ, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ vì ghen ghét mà trở nên xấu xí, “Kinh tởm muốn chết. Đúng là đồ con lai bẩn thỉu thấp hèn.”
“Cô thử nói ông tôi một câu nữa xem? Ông của tôi là người để cô dám tự ý chửi à?” Đột nhiên Bùi Thần đứng dậy, cánh tay dưới lớp áo vì tức giận mà run lên.
An Bảo Châu rụt cổ lại, sợ tới mức mím chặt môi nhưng vẫn không rời mắt khỏi An Tử Mặc.
An Tử Mặc đứng im, cậu dùng ánh mắt tối tăm chậm rãi quan sát An Bảo Châu.
[Con lai là cái thứ kinh tởm nhất…]
[Sao Bùi gia lại có thể để cho cái loại này đi vào được nhỉ?]
[Mà sao cái thứ rác rưởi này trông lại giống An Tưởng đến vậy? Kinh tởm thật sự…]
An Tưởng…
Ánh mắt An Tử Mặc lóa lên, không khỏi mở miệng: “Cô biết An Tưởng?”
An Bảo Châu nhướng mày, không che giấu chút sự khinh thường nào: “Đó là cái thứ ngu xuấn, là đồ bỏ đi. Cô ta không xứng có cùng họ với tôi.”
An Tưởng là người mà An Bảo Châu ghét nhất trên đời, cô ta chỉ xứng ở dưới vũng bùn ngước lên nhìn An Bảo Châu.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu An Bảo Châu thì cô cảm nhận được hai ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía mình. Cô nhìn qua thì phát hiện Bùi Thần cùng An Tử Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt lạnh băng như nhìn một người chết.
An Bảo Châu không khỏi lùi về sau vài bước, vẻ mặt nghi ngờ, “Mấy, mấy người biết An Tưởng?”
An Tử Mặc: “Đó là mẹ tôi.”
Bùi Thần: “Đó là cụ bà tôi.”
An Bảo Châu trừng to mắt, sợ hãi thét lên: “Không thể nào!! An Tưởng đã sớm chết vì dị ứng máu người rồi! Đúng, cô ta đã chết rồi! Thi thể của cô ta còn được anh tôi tự tay xử lí! An Ngạn Trạch, anh tôi, chính anh ấy đã tự tay xử lí!!!”
“Có cứt!” Bùi Thần run người, giận dữ hét lên, “Con mẹ nó cô mới chết! Mẹ kiếp cô trù ai chết thế? Cô có tin tôi đánh cô luôn không?”
“Bùi Thần, cậu dám đánh một người con gái như tớ sao?”
“Con mẹ nó cô là người à?!”
An Bảo Châu không chịu thua, gân cổ lên cãi lại: “Cậu dám đánh nữ quỷ à?”
“Cô nghĩ tôi không dám đánh cô à…” Bùi Thần xắn tay áo lên chuẩn bị đánh thì An Bảo Châu thét chói tai rồi nhanh chân chạy đi.
Bùi Thần không thèm đuổi theo, cậu tức giận ngồi về chỗ cũ.
“Ông ơi ông đừng nghe cô ta nói, mấy người An gia đều có bệnh ở não.”
Đương nhiên An Tử Mặc không thèm để ý, nhưng ánh mắt cậu lóe lên, “An gia?”
“Vâng.” Bùi Thần gật đầu, bắt đầu tâm sự với An Tử Mặc về lịch sử đen tối của An gia, “Trong các gia tộc lớn của tộc quỷ hút máu thì An gia chính là gia tộc bi3n thái nhất. Ngày trước, ở thời xa xưa, khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển thì mọi người cảm thấy việc kết hôn giữa những người trong gia đình là chuyện bình thường. Sau này khi khoa học kĩ thuật phát triển, quỷ hút máu cũng thay đổi suy nghĩ, sống có đạo đức giống con người. Nhưng mà bọn họ…” Bùi Thần cười lạnh, “Vì cái thứ gọi là quỷ hút máu thuần chủng, đến cả giới hạn cơ bản nhất bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm, dám giết cả anh em ruột nhà mình. Vốn dĩ An Hòa Nguyên – chủ nhân của An gia hiện tại có một đứa em trai, nhưng vì em trai ông ta yêu đương với một cô gái loài người nên ông ta đã tự tay giết em mình, đến cả đứa trẻ mới sinh ra cũng không buông tha. Hồi đó chuyện ấy vô cùng lớn, nhưng An gia lại tuyên bố với bên ngoài rằng em của An Hòa Nguyên qua đời ngoài ý muốn.”
Ngón tay đang rũ xuống của An Tử Mặc không khỏi nắm chặt lại.
An gia…
An Tưởng… Người thực vật…
Ánh mắt An Tử Mặc dừng lại một chút. Đột nhiên cậu nhớ tới tiếng lòng của An Tưởng hồi ở trại nuôi ngựa đợt trước, lúc đó An Tưởng gọi An Ngạn Trạch là anh, khi đó An Tử Mặc cũng không để ý lắm. Giờ nghĩ lại mới thấy kỳ lạ, nếu An Ngạn Trạch là người của An gia, là quỷ hút máu, vậy An Tưởng thì sao?
Một gia tộc để ý đến vấn đề dòng máu như vậy chắc chắn không thể có quan hệ với loài người được. An Tưởng là loài người, vì thế cô không thể dính dáng gì tới An Ngạn Trạch.
Vừa rồi An Bảo Châu gọi tên An Tưởng, còn bảo cô vì dị ứng máu người mà chết…
Những suy nghĩ này làm trong đầu An Tử Mặc nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Cậu không dám nghĩ, nhưng lại không nhịn được mà nghiên cứu kỹ hơn.
“Bùi Thần, anh có thể giúp em hỏi cô gái kia rằng An Tưởng trong miệng cô ta chết khi nào không?”
An Tử Mặc ngẩng đầu, hai mắt bình tĩnh nhìn Bùi Thần.
Tác giả có lời muốn nói:
An Tử Mặc: Bé Mặc Mặc chính là thần đồng!! Tôi chính là người đã cứu vớt cuộc đời của mẹ tôi, Bùi Dĩ Chu là cái hạt cát!!
Bùi Dĩ Chu:???
**
Sau này, khi Mặc Mặc biết mẹ mình đã trải qua những gì thì chỉ biết yêu thương mẹ. Mẹ của cậu chính là điển hình của cô gái có số phận bấp bênh.
An gia đúng là bi3n thái, nếu lần này An Tưởng không sống lại thì có lẽ cô sẽ bị bọn họ biến thành công cụ sinh sản, hoặc là thứ đồ chơi cho các anh mình. Dù sao thì cơ thể cô khiếm khuyết nhưng dòng máu chảy trong người cô vẫn là thuần chủng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...