Editor: Minh An
Beta: Cún
Không khí dần trở nên xấu hổ.
Phù Trạch mút mút cắn cắn đầu ngón tay bụ bẫm của mình, nước mũi trên mặt còn chưa kịp lau đi.
Vẻ mặt cậu ngốc ngốc chớp chớp mắt.
Ánh mắt nhìn chăm chú của Phù Trạch làm An Tử Mặc cảm thấy không thoải mái.
An Tử Mặc cúi thấp đầu xuống, kéo khẩu trang lên để che giấu, về chỗ ngồi của mình.
Một lát sau, Phù Trạch đi đến bên cạnh An Tử Mặc: “An Tử Mặc……”
“Sao?”
“Phân ăn ngon không?”
Phù Trạch vừa mở miệng cái An Tử Mặc muốn phun hết chỗ sandwich mình mới ăn ra.
An Tử Mặc cảm thấy thằng nhóc thối này đúng là đến đây để trêu ngươi cậu.
Nhưng mà nó nói xong lại mang ánh mắt tò mò ham học để nhìn cậu.
Có lẽ nó đúng là nghiêm túc hỏi cậu vấn đề này thật.
An Tử Mặc dám khẳng định, nếu mà bây giờ cậu nói là ăn ngon thì nhất định Phù Trạch sẽ trộm ăn hai miếng!
“Cậu mang khẩu trang không phải là do cậu ăn phân xong miệng bị thúi chứ?”
“Biến! Có cậu mới ăn phân!”
“Tớ nghe thấy mà.”
“Nghe thấy cái rắm!” An Tử Mặc tức giận, hung dữ đẩy Phù Trạch ra, “Cách tôi xa xa một chút, đừng nói chuyện với tôi.”
Phù Trạch méo miệng, không vui ngồi về chỗ của mình.
Khoảng thời gian tiếp đó trôi qua vô cùng yên bình, cho đến khi cả lớp ra sân thể dục chơi trò chơi, An Tử Mặc mới thấy có gì đó không đúng.
Bạn nhỏ nào đi qua cũng nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, chỉ chỉ trỏ trỏ cậu.
Những tiếng thì thầm nho nhỏ lọt vào tai An Tử Mặc ——
“Quỷ hút máu cũng ăn phân hả?”
“Không biết nữa, mẹ tớ bảo cái gì bọn họ cũng ăn được.”
“Cậu ấy mang khẩu trang nhất định là do thúi miệng.”
“……”
An Tử Mặc tức giận, đôi bàn tay đang buông xuống nắm chặt lại.
Đang lúc tức giận thì cổ áo của cậu bị kéo kéo hai cái.
Cậu hung dữ trừng qua, bắt gặp ánh mắt sợ sệt của Bùi Nặc.
“Mặc Mặc, ông, ông ăn phân thật hả?”
“Ai nói cho cậu?”
“Mọi người đều đang nói……” Bùi Nặc rụt rè, không dám tin, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, “Ông ăn có ngon không?”
“……”
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là thằng Phù Trạch kia nói linh tinh.
An Tử Mặc vén tay áo lên, chạy vào trong lớp tính sổ với thằng nhóc mập kia.
“Phù Trạch ——!!”
Phù Trạch đang ngồi chơi xếp gỗ dưới đất bị tiếng gọi này làm cho giật nảy mình, tay cậu run run, chồng gỗ vừa mới xếp được đổ hết xuống đất.
Vẻ mặt cậu đau đớn, tủi thân nhìn qua, “An Tử Mặc, cậu không phải hét to như vậy.”
“Cậu nói bậy về tôi như nào?” An Tử Mặc tiến lên hai bước, nhìn từ trên cao xuống.
“Tớ không nói bậy.”
“Nếu cậu không nói bậy, vậy vì sao các bạn bên ngoài đều nói tôi ăn phân?”
Ánh mắt của Phù Trạch lơ đãng nhìn qua chỗ khác: “Tớ tớ tớ tớ chỉ nói cho Bùi Ngôn thôi.
Cậu ấy còn hứa với tớ sẽ không nói bậy.”
Hay cho mấy chữ “không nói bậy”.
An Tử Mặc tức đến phát cười.
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới liền.
Ánh mắt An Tử Mặc liếc qua, nhắm ngay vào Bùi Ngôn đang thở hồng hộc đi vào trong lớp uống nước.
An Tử Mặc bẻ bẻ đầu ngón tay, nghiến răng sau đó không nhịn nổi cơn giận nữa, nhào qua ấn Bùi Ngôn xuống sàn nhà, giữ chặt vai Bùi Ngôn rồi đấm cho cậu một cú.
Bùi Ngôn không hiểu sao mình bị đánh thì hơi ngơ ngác một xíu, sau đó bắt đầu phản kích.
Các bạn nhở ở lớp hoa Hướng Dương thấy hai người bắt đầu lao vào nhau đánh nhau thì cũng không vội chạy đi tìm cô giáo mà đứng đó cổ vũ, ăn dưa xem trò vui.
An Tử Mặc cùng Bùi Ngôn cứ tôi một cú, cậu một cú, đánh vô cùng hăng say.
Trong lúc đang đánh hăng thì khẩu trang của An Tử Mặc bị kéo ra.
An Tử Mặc bừng tỉnh lại.
Trong lúc cậu không tập trung thì Bùi Ngôn nện ngay một cú đấm vào mũi cậu làm mũi cậu chảy máu.
Các bạn nhỏ hít lấy hít để mùi máu tươi trong không khí.
Phải nói là sức hấp dẫn của máu đối với những bạn nhỏ chưa biết tự kìm chế bản thân mình là rất lớn.
Chỉ thấy đứa nào cũng lộ hết cả răng nanh ra, mắt chuyển dần sang màu đỏ, dần chuyển sang trạng thái khát máu giống như trong phim điện ảnh kinh dị.
“Thơm thật đấy ~”
“Hóa ra An Tử Mặc có vị xoài!”
“Tử Mặc, chúng tớ có thể hút cậu một ngụm được không?”
“Xếp hàng nào!”
Không biết là ai hô hào xếp hàng mà các bạn nhỏ vô cùng ngoan ngoãn xếp thành một hàng ngay ngắn, ánh mắt đói khát thèm thuồng nhìn An Tử Mặc.
Trong lúc hỗn loạn, Bùi Nặc kéo cô Lâm đến hiện trường.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bùi Ngôn cùng An Tử Mặc đánh nhau.
Cô giáo thấy nhiều rồi nên cũng không quá bất ngờ nữa.
Nhưng điều làm cô kinh ngạc chính là mấy đứa trẻ này lại coi đồng loại của mình là thức ăn của mình.
Tuy rằng bọn họ là quỷ hút máu, nhưng cũng phải tuân theo quy củ tối thiểu của quỷ hút máu.
Cứ như vậy thì ra cái thể thống gì nữa?
“Về hết chỗ của mình ngay cho cô!”
Cô Lâm nói to, hạ lệnh cho các bạn nhỏ về chỗ của mình.
Các bạn nhỏ ỉu xìu tản đi, trở về chỗ của mình.
Nhưng các bạn vẫn không đè được dục vọng của mình xuống, một đám gục đầu xuống bàn hé mắt liếc nhìn An Tử Mặc nuốt nước miếng.
“Quay hết mặt đi cho cô.”
Cả đám chậm rì rì quay đầu đi.
Một lát sau mới lén lút liếc nhìn qua.
Cô Lâm đi đến trước mặt hai người Bùi Ngôn cùng An Tử Mặc, dùng tay xách hai bạn nhỏ lên.
Khắp mặt An Tử Mặc toàn là máu mũi, nhưng cậu vô cùng cố chấp che chặt lại không buông tay ra.
“Bỏ ra cho cô xem nào.”
An Tử Mặc cứng đầu không chịu bỏ ra.
Cô Lâm mạnh mẽ kéo tay nhỏ của An Tử Mặc ra.
Cậu định phản kháng lại nhưng sức của một đứa trẻ làm sao địch được với sức của một người lớn? Vì thế cậu đành nhận thua, đen mặt quay đầu đi.
Lúc này cả lớp thấy rõ răng nanh của An Tử Mặc.
Khác với hàm răng sắc nhọn của các bạn khác thì hàm răng của An Tử Mặc lại cao cao thấp thấp, không đều nhau, chẳng chút sắc nhọn nào.
Vì thế hàm răng này không thể hút máu được.
Ngay lập tức ánh mắt các bạn trong lớp nhìn An Tử Mặc đều từ thèm nhỏ dãi trở thành thương hại.
Ngay cả Bùi Ngôn cũng mở to mắt, không thể tin được.
“An Tử Mặc, hóa ra cậu bị tàn tật.” Bùi Ngôn bất ngờ thốt lên.
“Cút, cậu mới tàn tật!”
“An Tử Mặc, cậu đáng thương quá! Về sau tôi sẽ không đánh cậu nữa.”
“Cút, rõ ràng là tôi đánh cậu!!”
“Buổi tối tôi sẽ mời cậu đi ăn đồ ăn vặt, cậu đừng đau lòng nữa.” Bùi Ngôn chạy qua ôm An Tử Mặc, vô cùng tri kỷ vỗ vỗ sau lưng cậu.
An Tử Mặc bực bội đẩy Bùi Ngôn ra.
Cậu đi thẳng tới chỗ bồn rửa tay rửa sạch máu mũi trên mặt.
[An Tử Mặc thật đáng thương.
Thảo nào tính tình cậu ấy lại không tốt đến vậy.]
[Răng nanh của cậu ấy như vậy thì về sau có thể ăn được cái gì nữa? Ai, vẫn là mình nên chia một nửa bánh kem cho cậu ấy……]
[Răng nanh cùn như vậy đúng là đáng thương thật……]
“……”
Mấy đứa nhỏ này điên hết rồi à?
An Tử Mặc điên cuồng chửi thầm trong lòng, mặt thúi hoắc ngồi về ghế nhỏ của mình.
Cả ngày nay cậu chẳng vui vẻ chút nào cả! Rất nhanh đã đến lúc tan học, trợ lý của Bùi Dĩ Chu qua đây đón ba bạn nhỏ về nhà.
“Chú trợ lý ơi, chúng cháu muốn đi tới chỗ bán đồ ăn vặt, vì thế chú thả chúng cháu ở chỗ bán quà vặt trước cửa khu chung cư là được rồi ạ.” Bùi Ngôn vẫn còn nhớ lời mình đã hứa với An Tử Mặc nên rút vài tờ tiền giấy trong cặp ra, bảo với trợ lý của Bùi DĨ Chu.
“Không được, chú phải đưa mấy đứa về tận nhà.” Trợ lý vô cùng cẩn thận, anh không thể vô ý để mặc mấy đứa nhỏ này chơi lung tung bên ngoài được.
Nhỡ mà có chuyện gì thì chết mất!
“Chúng cháu mua xong là chúng cháu về ngay ấy mà.
Chú có thể đứng từ xa nhìn chúng cháu mua đồ xong vào khu chung cư.” Bùi Ngôn nói vô cùng hùng hồn, “Nếu mà anh cháu biết cháu đi ăn quà vặt nhất định sẽ mắng cháu!”
Ba bạn nhỏ này nhìn qua cũng khá ngoan.
Trợ lý miễn cưỡng gật đầu rồi thả ba bạn nhỏ vào một tiệm bán đồ ăn vặt trước cửa khu chung cư.
Trong tiệm bán đồ ăn vặt này món nào cũng có.
Bùi Ngôn nắm chặt tờ tiền giấy, nhìn qua nhìn lại đống kẹo cay trên giá, sau đó liếc nhìn qua An Tử Mặc: “An Tử Mặc, cậu có ăn kẹo cay không?”
“Tôi không ăn.” An Tử Mặc quay mặt đi, thể hiện rõ mình không có hứng thú.
Bùi Ngôn làm như không nghe được tiếp tục hỏi: “Cậu ăn vị mặn hay là vị ớt siêu cay?”
An Tử Mặc nghiêm túc ngẫm nghĩ trong hai giây, sau đó trả lời: “Vị ớt siêu cay đi.”
Bùi Ngôn lấy mấy gói kẹo cay, sau đó lại mua thêm kẹo cay cho em gái mình nữa.
Dưới cái nhìn chăm chú của trợ lý, ba bạn nhỏ vừa ăn vừa về khu chung cư.
Nhà Bùi Ngôn quản cậu nhóc rất nghiêm, nên việc được tự do đi mua quà vặt này chưa từng xảy ra bao giờ.
Chỗ tiền vừa rồi là cậu móc trộm trong túi Bùi Thần lúc anh không chú ý.
Cậu lấy chỗ tiền đó được hơn nửa tháng rồi, hôm nay vì để an ủi An Tử Mặc mà cậu đã dùng hết số tiền đó rồi đáy!
Ba người ngồi ở ghế đá hóng gió, hạnh phúc ăn kẹo cay.
“Anh ơi, cay cay ~” Cái miệng nhỏ của Bùi Nặc ăn cay nhiều quá đỏ hết cả lên.
Cô bé dùng tay quạt quạt cho đỡ cay rồi đòi Bùi Ngôn nước để uống.
Bùi Ngôn lấy nước, vặn nắp ra đưa cho Bùi Nặc để cô bé uống.
Lúc này, cậu mới phát hiện An Tử Mặc vẫn không nói gì như cũ.
“An Tử Mặc, cậu có uống nước không?”
“Không cần.” An Tử Mặc lau khô tay, sau đó cầm cặp sách lên khoác trên vai, “Tôi phải đi về.”
“Chỗ cái răng cậu cũng không cần quá để ý, cùng lắm thì uống nước dinh dưỡng giống tôi cùng cụ tôi là được.” Bùi Ngôn ra dáng người lớn an ủi cậu, “Nhưng về sau nếu muốn tìm người yêu có thể sẽ hơi phiền phức một chút thôi.”
An Tử Mặc nhíu mày, cái này thì liên quan gì đến tìm người yêu?
Bùi Ngôn nghiêm mặt nói: “Anh tớ nói răng của quỷ hút máu giống như thận của loài người, răng càng sắc thì thận càng tốt, các cô gái cũng càng thích hơn.”
Bùi Nặc mút đầu ngón tay, ngây thơ ngơ ngác hỏi: “Sao lại vậy ạ?”
Bùi Ngôn mất kiên nhẫn đẩy cô bé ra: “Em không hiểu, em cũng có thận đâu?”
“Sao em lại không có thận?”
“Hỏi thừa, chỉ có đàn ông mới có thận thôi.”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, đúng là một người dám nói một người dám nghe.
An Tử Mặc cảm thấy đầu óc của hai anh em nhà này hơi có vấn đề, nên cậu cố tình đi nhanh về nhà để tiếp tục mài răng.
Nhưng vào lúc này, tiếng thét chói tai từ đằng sau cất lên làm cậu không thể không dừng bước.
“Sao thế?”
Bùi Nặc đứng trước bụi cỏ, đôi mắt to tròn của cô bé hoảng sợ.
An Tử Mặc nhíu nhíu mày, đi tới chỗ hai anh em.
Trong bụi cỏ, có một con chim sẻ bị mổ bụng đang giãy giụa hấp hối.
Ruồi bọ thì đang bâu xung quanh vết thương của nó.
Đứng cách nửa mét cũng ngửi được mùi máu từ chỗ con chim sẻ truyền tới.
Chim sẻ đau đớn kêu ríu rít, vẫy vẫy cánh chim muốn bay lên.
Hai anh em Bùi Ngôn cùng Bùi Nặc chưa từng gặp qua cảnh tượng đẫm máu như vậy nên ngay lập tức đỏ hết hai mắt.
“Anh ơi, chúng ta phải cứu cứu chim sẻ nhỏ!”
Bùi Ngôn gật đầu, không chút do dự nhấc chân đi vào trong bụi cỏ.
An Tử Mặc vội ngăn trước mặt bọn họ, lạnh giọng nói: “Không cần đâu, trên thân con chim này toàn là vi khuẩn, động vào sẽ bị nhiễm bệnh đó.”
Bùi Ngôn gấp đến toát hết mồ hôi, dậm chân quát: “Nhưng không cứu thì chim sẻ sẽ chết đó!”
Ánh mắt của An Tử Mặc liếc qua phía sau, vô cảm nhìn chim sẻ đang giãy giụa yếu ớt dần đi, tiếng kêu cũng ngày một nhỏ hơn.
Trong lòng cậu không chút thay đổi, ánh mắt có lẽ còn lạnh hơn tuyết, “Nhìn miệng vết thương có lẽ là do mèo hoang gây ra.”
“Mèo ư?” Hai mắt Bùi Ngôn đẫm lệ, không thể tin được mèo đáng yêu như vậy lại làm ra việc tàn nhẫn đến thế.
An Tử Mặc ngồi xổm bên cạnh chim sẻ, cẩn thận phân tích thông tin từ miệng vết thương: “Cánh của chim đã bị gãy từ bên trong, chắc là do lúc kiếm ăn bị mèo hoang bổ nhào vào.
Sau đó mèo xé bụng nó, nhưng mà mèo cũng không ăn, chỉ coi nó là món đồ chơi chơi cho vui thôi.”
Cậu nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả với Bùi Nặc đang sợ hãi.
Bùi Nặc nghe vậy thì che mắt lại nức nở không ngừng.
An Tử Mặc quay đầu lại: “Hai người định cứu nó?”
Hai anh em đều gật đầu lia lịa.
An Tử Mặc cong môi cười: “Được.” Mí mắt cậu rũ xuống, dưới ánh mắt chờ mong của Bùi Ngôn cùng Bùi Nặc thì cầm chú chim sẻ đang bị thương lên lòng bàn tay, sau đó ——
Nắm tay thật chặt.
Dường như chim sẻ cũng không giãy giụa, vài giây sau nó tự ngạt thở trong lòng bàn tay của An Tử Mặc mà chết, chỉ để lại một thi thể lạnh băng.
Giữa hè.
Chim đang hót.
Hai gương mặt nhỏ dưới ánh mặt trời đều trắng bệnh.
Vẻ mặt An Tử Mặc lạnh lùng, cậu ném chú chim đã chết kia đến bên cạnh thùng rác, sau đó rút khăn giấy ra, mặt vô cảm lau chất nhầy dính trên đầu ngón tay.
“Ông…… Ông giết nó.” Bùi Nặc lui về sau trốn sau lưng Bùi Ngôn, trong mắt có nước mắt, cùng sự sợ hãi và trách móc.
“Tôi đang cứu nó!”
“Rõ ràng ông đang giết nó!!”
“Tôi giết nó, cũng là cứu nó.” An Tử Mặc nắm chặt khăn giấy, vẻ mặt bình tĩnh, “Dù sao nó cũng chết.
Tôi làm vậy để giúp nó bớt đau khổ hơn.”
Làm sao bọn họ có thể nghe hiểu ý trong lời nói của An Tử Mặc được? Bùi Nặc chưa bao giờ đau lòng đến vậy, cũng chưa bao giờ ghét An Tử Mặc đến mức này.
Cô nhặt một viên đá dưới đất lên, ném mạnh vào mặt An Tử Mặc, hét to lên: “Ông là quái vật! Nặc Nặc không bao giờ chơi cùng ông nữa!” Cô bé rất đau lòng, khóc lớn chạy về phía nhà mình.
Trên gương mặt có chất lỏng chảy ra.
An Tử Mặc lấy tay sờ.
Là máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...