An Tưởng lo lắng nắm chặt tay, một lúc lâu sau cô mới đáp lại, “Được.
Anh nói tin tốt trước đi.”
“Chỉ số thông minh của An Tử Mặc là 150.”
An Tưởng ngây ngốc nhìn Bùi Dĩ Chu, sau đó ngây ngốc hỏi, “Hả?”
Bùi Dĩ Chu kiên nhẫn giải thích: “Người có chỉ số thông minh trên 140 chính là thiên tài.”
Nửa ngày sau An Tưởng mới nghe ra tin tức này là gì, vô cùng bất ngờ nói: “Mặc, Mặc Mặc là thiên tài á?”
Không, không phải chứ?
Tuy rằng hệ thống từng nói cho cô biết, An Tử Mặc chính là thiên tài hiếm có, nhưng bây giờ cốt truyện đã sớm lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, nam chủ không còn là nam chủ nữa.
An Tưởng có đánh nát đầu mình cũng không nghĩ tới An Tử Mặc lại là thiên tài.
Cậu nhóc không thích nói chuyện, không thích thể hiện tình cảm, lười làm nũng, động tí lại giận.
Làm gì có chỗ nào giống thiên tài đâu?
“Thế tin xấu là gì?”
Bùi Dĩ Chu: “Thằng bé mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, bác sĩ nói là nó mắc chứng thiếu hụt tình cảm.”
An Tưởng không hiểu anh đang nói gì.
Bùi Dĩ Chu giải thích lần nữa: “Thằng bé không thể yêu người khác, cũng không thể đáp lại tình cảm người khác dành cho mình.
Trong thế giới của nó không tồn tại sự cảm động cùng tin tưởng với bất kỳ điều gì, bất cứ ai.
Cho nên nó mới đối xử với cô như vậy.”
Những lời này làm ánh mắt An Tưởng dần ảm đạm.
“Vì thế không phải thằng bé chỉ nhằm vào một mình cô, mà là thằng bé ghét tất cả mọi người.”
An Tưởng nhớ lại bộ dáng của An Tử Mặc trong lần đầu hai người chính thức chạm mặt.
Thằng bé bẩn thỉu co rúm trong góc, mang theo tư thế đề phòng người xa lạ.
Trong thế giới của thằng bé, trong cuộc sống ngắn ngủi của cậu cậu chưa từng được tiếp xúc với điều gì dịu dàng, vì thế cậu lấy đâu ra dịu dàng để đối xử với thế giới xung quanh được?
Cô luôn nói mình sẽ chăm sóc nó thật tốt, đối xử với nó tốt, nhưng cô chưa từng cố gắng thấu hiểu thằng bé.
“Là tôi sai.” An Tưởng mím môi nói.
Có lẽ ngay từ đầu, cô không nên tin tưởng hệ thống, càng không nên nhận vụ giao dịch kia.
“An Tưởng, không có ai sai hết.” Bùi Dĩ Chu tiến lại gần, “Cô có nỗi khổ của riêng mình, thằng bé cũng có suy nghĩ của chính nó.
Mọi việc đã xảy ra, cứ tiếp tục hối hận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Lời của Bùi Dĩ Chu làm An Tưởng tỉnh táo lại.
Bây giờ Mặc Mặc còn nhỏ, thời gian cũng còn dài, có lẽ vẫn còn cách có thể cứu vãn mọi việc.
“Mỗi tuần tôi sẽ dẫn thằng bé đi khám một lần, cô không cần quá lo lắng.”
An Tưởng gật đầu.
“Công ty tôi còn có việc, không thể ở đây được nữa.
Có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Ừm.”
An Tưởng tiễn Bùi Dĩ Chu ra cửa, sau khi quay lại cô không khỏi nhìn về cửa phòng con mình đang đóng chặt.
Cô hít sâu một hơi, do dự đi qua.
An Tưởng đứng trước cửa hồi lâu, lấy hết can đảm gõ cửa.
“Không tiếp.”
Thằng bé đuổi mình đi mà mình đi thật thì mất mặt quá!
An Tưởng mạnh mẽ đẩy cửa ra, liếc mắt một cái thấy ngay An Tử Mặc đang ngồi chơi game.
Cô nhớ rõ mình chưa từng mua máy chơi game cho thằng bé, đi qua hỏi: “Đây là Bùi Thần mua cho con hả?” Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Bùi Thần mới có những thứ này.
An Tử Mặc ừ một tiếng.
An Tưởng ngồi cạnh cậu, nhìn màn hình ngơ ngác không hiểu gì.
Nhưng nhìn từ tốc độ tay của thằng bé, có lẽ là thằng bé chơi khá giỏi.
An Tưởng nhìn khuôn mặt nhỏ đang im lặng, trong lúc nhất thời cô cảm thấy có chút không chân thật.
“Con trai, con, con thật sự là thiên tài hả?”
Ngón tay An Tử Mặc hơi dừng lại, tốc độ chậm nửa nhịp, nhân vật trên màn hình chết.
“Mẹ…… Mẹ chỉ là cảm thấy với chỉ số thông minh này của mẹ thì không thể……” Cô không thông minh, thế mà lại sinh được một thần đồng! Đúng là quá kỳ diệu rồi! Nhưng nghĩ lại cũng có chút kiêu ngạo nha, ha ha ha.
An Tưởng cười ngây ngô nửa ngày, An Tử Mặc nhíu mày nhìn cô, mặt không đổi sắc dịch ra xa một chút, chơi ván mới.
“Mặc Mặc, hôm đó mẹ có đánh con đau lắm không?”
Lông mi An Tử Mặc rũ xuống, run run vài cái, không trả lời.
An Tưởng đổi tư thế, chống tay vào đầu, nằm nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ của An Tử Mặc.
“Con có thể nói cho mẹ vì sao hôm đó con lại rời nhà trốn đi không?”
Cậu nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Không thể.”
“Có phải là…… con chưa thích ứng được thân phận của mình?”
Ánh mắt An Tử Mặc hơi thay đổi, thấy vậy, An Tưởng càng thêm khẳng định mình đã đoán đúng.
Cô thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại trước mắt, “Thật ra làm quỷ hút máu cũng chẳng có gì là không tốt.
Con có biết không, quỷ hút máu có thể sống đến tậm 300 tuổi đó.
Con thông minh như thế này, sau này lớn lên làm việc gì cũng nhất định sẽ thành công.”
An Tử Mặc bắt đầu cảm thấy phiền, cậu ghét nhất là nghe hai chữ “thành công” này.
Đời trước mẹ cậu luôn treo mấy chữ thành công cùng tiền tài bên cửa miệng.
Đời này An Tưởng cũng chẳng khác gì.
Nhưng cũng đúng thôi, ba mẹ mà biết con mình là thiên tài thì làm sao mà dễ dàng bỏ qua được.
Họ sẽ vui vui vẻ vẻ báo danh đưa con mình đến mấy gánh hát làm trò hề, làm gì có quan tâm con mình có vui hay không, có muốn hay không đâu?
An Tử Mặc đang định phản bác thì lại nghe An Tưởng nói, “Nhưng quan trọng nhất vẫn là con vui vẻ.”
Cậu đang định mở miệng nói ngay lập tức bị những lời này của An Tưởng chặn họng.
An Tử Mặc dường như quên đi mình còn đang chơi game, nghiêng mặt lẳng lặng nhìn chăm chú An Tưởng.
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, không thấy được trong đó có quá nhiều sự vui sướng.
Ngay cả thuật đọc tâm cũng không nghe được một chút dối trá nào.
—— Đó là lời nói thật lòng.
“Bùi tiên sinh đã nói cho mẹ biết bệnh của con, nhưng mẹ cảm thấy con không có bệnh.” An Tưởng cười nhàn nhạt, “Chỉ là con còn chưa chuẩn bị tốt để đến với thế giới này thôi.
Nhưng không sao đâu Mặc Mặc, về sau mẹ sẽ cùng con vượt qua mọi chuyện.” An Tưởng vươn tay, dịu dàng ôm người vào trong ngực mình.
Hai thân thể dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp như nhau, hai trái tim cũng cùng đập một nhịp.
Ở khoảng cách gần như vậy, An Tử Mặc nghe tiếng lòng của An Tưởng rõ hơn.
[Quá tốt rồi, thằng bé không ghét mình.]
[Thằng nhóc thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biết là mình đối xử với nó là thật lòng.]
[Thiếu hụt tình cảm thì cứ thiếu hụt đi, mình sẽ giúp thằng bé bù lại phần bị thiếu đó.]
An Tử Mặc không nhịn được ngẩng đầu từ trong lòng ngực An Tưởng lên.
“Chú Bùi nói là mẹ đi tìm con sau đó suýt nữa chết.”
Vẻ mặt An Tưởng không chút để ý, “Ai đứa nhỏ này, có phải thế đâu, bây giờ nói chết là còn quá sớm đó!”
“Không phải là do suýt chết nên mẹ mới đánh con sao?” Lúc đó An Tử Mặc nghe được trong lòng cô vô cùng tức giận.
Ngoài cậu ra, hẳn là những người khác đều sợ cái chết.
Cái đánh, cá mắng hôm đó cậu có thể hiểu được lý do nên cũng không để trong lòng.
Nhưng đến hôm nay, An Tử Mặc lại ngơ ngác, mờ mịt.
Bởi vì tiếng lòng của An Tưởng nói cho cậu biết, hôm đó không phải là cô tức giận vì suýt chút nữa mình chết, mà là vì lý do khác.
Nhưng mà nguyên nhân gì thì An Tử Mặc không nghĩ ra.
“Mẹ chỉ là lo lắng cho con thôi.” An Tưởng sờ sờ khuôn mặt cậu, “Con trai mẹ ngọt như vậy, mấy người xấu kia khẳng định sẽ rất muốn ăn con.” Nói rồi ánh mắt cô như bắn ra từng tia lửa, ừng ực nuốt vài ngụm nước miếng.
An Tử Mặc nhíu mày, bất giác kéo ra khoảng cách với cô.
“Mặc Mặc, mỗi người đều phải có trách nhiệm với an nguy của bản thân.
Khi con được chào đời, được đến với thế giới này thì con phải hiểu, con không chỉ sống cho chính con mà còn sống cho mẹ con, sống cho ba con, sống cho bạn bè của con.
Bất kỳ hành động tự tổn thương bản thân nào của con sẽ đều mang đến tổn thương cho người khác.
Con là một đứa bé ngoan, là một người đàn ông, không thể hành động theo cảm tính, làm người khác phải lo lắng cho mình.”
Khi An Tưởng nói lời này thì vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.
Đột nhiên An Tử Mặc thấy cô có chút bộ dáng của một bậc phụ huynh.
Rõ ràng là dạy dỗ, nhưng lại khác với người mẹ kiếp trước của cậu.
“Thế…… Thế mẹ còn để con đi cùng chú Bùi sao?” Lời nói hôm đó của An Tưởng cậu vẫn nhớ vô cùng rõ ràng, cũng không hiểu sao mà cậu rất để ý lời này.
Đầu tiên An Tưởng sửng sốt, sau đó lắp bắp giải thích, “Đó, đó chỉ là lời nói tức giận của mẹ thôi!”
“Thế à? Con không tin.”
“Thật đó thật đó, con tin mẹ đi.” An Tưởng sốt ruột định thề với trời, nhưng một lát cô mới hiểu ra trọng điểm.
Cô chậm rãi buông tay, trong mắt đầy sự ai oán, “Nhưng con còn nói mẹ không phải là mẹ con, là con nói trước……” Nếu không phải bị câu nói đó tổn thương thì cô cũng sẽ không để ý tới Mặc Mặc lâu như vậy.
An Tử Mặc hơi nhếch khóe môi.
Lời nói đó của cậu không phải là lời nói dối, rõ ràng An Tưởng không phải là mẹ cậu.
“Vì thế mẹ muốn con xin lỗi mẹ.”
Lông mày của An Tử Mặc nhíu chặt.
“Không.”
“Thế thì về sau mẹ cũng không làm đồ ăn cho con ăn nữa.” An Tưởng vô cùng cố chấp, đối với chuyện này cô cố chấp đến lạ kỳ.
An Tử Mặc nghiêm túc nghĩ lại hương vị cơm hộp ở nhà trẻ, lại nghĩ tới mấy món ăn ở tiệm ăn ngày đó.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tay nghề của An Tưởng tốt nhất.
“Xin lỗi.” Vì được ăn ngon, lần đầu tiên An Tử Mặc xin lỗi người khác.
“Không thật lòng.”
“Thật xin lỗi.”
“Không chủ ngữ.”
“……” Phiền phức.
An Tử Mặc hít sâu một hơi, “Mẹ, thật xin lỗi.”
Ừm, cũng tạm được.
Trên mặt An Tưởng cười rạng rỡ, cô cảm thấy hạnh phúc vỗ vỗ đầu nhỏ của An Tử Mặc, “Được rồi.
Nhưng con cũng phải hứa với mẹ, về sau không được tiếp tục rời nhà trốn đi.
Nếu con muốn đi đâu thì nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đưa con đi.”
“Được.” Ngôi nhà đời trước của cậu cũng không còn tồn tại nữa, cậu cũng chẳng biết đi đâu.
An Tưởng nói tuổi thọ của quỷ hút máu có thể kéo dài đến 300 năm.
Thời gian dài như vậy, cậu có thể chậm rãi theo đuổi mục tiêu của đời mình.
An Tử Mặc sờ cái răng nhòn nhọn của mình, nghĩ đến việc tương lai phải đi hút máu thì trong lòng cậu hơi bài xích một chút.
“Mẹ đi làm cho con đồ ăn ngon.
Cá chua ngọt có được không?”
An Tử Mặc liếc mắt nhìn mắt cá chân còn chưa khỏi hẳn của cô, trong đầu hiện ra băng ghi hình cảnh An Tưởng ngã trên mặt đất.
Cậu lắc lắc đầu, “Không ăn, con không đói.”
“Thế tối nay chúng ta ngủ cùng nhau được không?” Không thể nấu cơm cho Mặc Mặc, An Tưởng không nhịn được đưa ra lựa chọn khác.
An Tử Mặc lớn như vậy rồi sao có thể chấp nhận ngủ chung một cái quan tài với An Tưởng được.
Nhưng còn chưa kịp từ chối thì cậu đã bị An Tưởng chặn họng.
“Quyết định rồi nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau ngủ ngủ!” Nói rồi, An Tưởng bế An Tử Mặc lên đi về chỗ quan tài.
Hai người nằm trong cái quan tài nhỏ kia, An Tưởng ôm chặt con mình, nhắm mắt lại.
An Tử Mặc ngơ ngác vài giây, sau đó giãy giụa: “Bây giờ mới 5 giờ, làm gì có người nào 5 giờ đã buồn ngủ rồi đâu?”
“Không sao, chúng ta cũng chẳng phải là người.” An Tưởng ngáp một cái rồi dịu dàng vỗ trán cậu.
Khuôn mặt nhỏ của An Tử Mặc nhăn chặt, ánh mắt hung dữ sau đó lại im lặng.
Không thể phản bác.
Đúng là bây giờ cậu chẳng phải là con người nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...