Ta Là Đông Phương Bất Bại

Người ta nói sau tuần trăng mật, thì chính là giập mật thật không sai vào đâu a. Bây giờ Hạ Ngâm Tuyết mới thấm thía câu nói này. Hôn nhân chính là mồ chôn của tình yêu. Cổ Ngự Long à không bây giờ phải gọi là Đông Phương Ngự Long mới đúng, nay là lão công của Hạ Ngâm Tuyết nàng không biết vì sao càng ngày càng khiến nàng mất hứng a. Bao nhiêu ôn nhu bao nhiêu lãng mạng ngày xưa đều đâu mất hết. Lúc trước mỗi khi hắn lẻn vào phòng nàng đều thơm phức nùng tình mật ý dào dạt, nay thì quang minh chính đại lê cả cái chân thúi lên giường. Khi nàng càu nhàu thì hắn cười tà nói thế mới quyến rũ….>.<
Hắn lười biếng hai ngày không cạo râu khiến cái thứ lởm chởm ấy cọ và người nàng đau chết, hắn nói để râu cho biết đàn bà đàn ông….>,<
Quá đáng hơn nữa khi xưa sau khi mây mưa qua đi hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng vuốt ve âu yếm thật tuyệt a, thế mà khi đã thành phu thê làm xong chuyện hắn liền vật người ra chưa đầy một khắc liền ngáy khò khò…. aaaaaaaa tức chết nàng nha, có lúc nộ khí xung thiên nàng liền vớ lấy cái gối chèn ngay vào mặt hắn mong cho hắn ngột thở chết cho rồi để nàng đi tái giá cho xong. Thế mà hắn còn nỡ phản kích đem nguyên cái chăn bông dày cộm bao lấy nàng quấn chặt như con sâu đo ôm cứng đi ngủ.
Sau này bất kể gặp cô nương gia nhà ai Hạ Ngâm Tuyết đều khuyên yêu chứ đừng nên lập gia đình, tình chỉ đẹp khi còn giang dở.
(Tác giả: Tuyết ngươi giống oán phụ rồi đấy.
Tuyết: ai bảo ngươi cho ta kết hôn sớm làm gì?
Long: ta không cưới thì nàng thành cô già lâu rồi…
Tuyết: cút ngay cho ta..
Tác giả: vợ chồng về nhà đóng cửa dạy nhau nha…
Long+Tuyết: Cút…)
——————————
“Lão biến thái ngươi ra đây ngay cho ta, lão nương muốn hưu phu” Một sáng sớm mùa xuân tiếng vọng quen thuộc của thiếu phu nhân vang lên. Nói thật từ khi đại hôn đến ngay những ngày Đông Phương Gia sóng yên biển lặng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn lại thì không phải thiếu phu nhân đòi hưu phu thì cũng là đảo chủ hay thiếu gia bị đem ra xỉ vả. Nếu ai hỏi bây giờ Đông Phương Gia ai lớn nhất bọn hạ nhân không cần suy nghĩ liền trăm miệng một lời “Là thiếu phu nhân”.
“Sao? lại có chuyện gì?” Đông Phương Thiên Tuyệt mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng liền bắt gặp Hạ Ngâm Tuyết mặt mày đỏ ửng nộ khí bừng bừng, bên cạnh thằng con quý hoá thì nhàn nhã phe phẩy chiết phiến như thể hắn không liên quan vậy.

“Hắn ức hiếp ta” Ngâm Tuyết uỷ khuất chỉ Ngự Long.
“Ngươi lại làm gì?”
“ Không có a” Ngự Long vô tội lắc đầu.
“Có, chính ngươi đêm hôm qua dùng chăn bông quấn chặt khiến ta xuýt chết ngộp” Ngâm Tuyết oan ức nước mắt lưng tròng nói.
“Long Nhi ngươi thật là..”
“Ra thế, chuyện khuê phòng thì nương tử có thể nói thẳng với vi phu nha. Cần gì làm phiền lão nhân gia. Nếu đêm qua hầu hạ không đủ thì vi phu có thể ngay bây giờ…” Ngự Long nhanh chóng xáp lại gần Ngâm Tuyết tà tứ bắt đầu ve vãn.
“Tử Ngự Long biến thái lui ra cho ta..” Tuy thành thân cũng không ít thời gian nhưng mỗi khi hơi thở mùi đàn hương ấy kề sát nàng cũng không tránh khỏi mặt đỏ tai hồng.
“Thôi đủ, ta nghĩ Long Nhi vết thương của ngươi của đã tốt, tân hôn cũng đã xa nên bắt đầu luyện công đi” Đông Phương Thiên Tuyệt thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, ngày nào cũng xem đôi trẻ diễn tuồng kiểu này lão có ngày buồn nôn đến chết.
“Luyện công? làm gì? võ công của ta cũng không tệ” nếu không muốn nói là cái thế. Ngự Long hơi bất mãn vì đang thân mật với nương tử bị phá ngang.
“Ngươi là con cháu Đông Phương gia thì phải kế thừa võ công nhà Đông Phương”
“Không có hứng thú”
Biết khó có thể lay chuyển quý tử Đông Phương Lão Gia liền chọn cách thỏ thẻ với con dâu.

“Tuyết Tuyết này, nếu Long Nhi phải luyện công hắn sẽ không hằng ngày dư thừa tinh lực mà làm phiền ngươi nữa”
“……….” Ngâm Tuyết một bộ dạng suy tư đứng lên.
“Chẳng phải hôm trước ngươi đòi hưu phu vì hắn miệt mài quá độ hay sao?”
“…………..” Ánh mắt Ngâm Tuyết có chút giao động.
“Tập luyện nội công tâm pháp nhà Đông Phương đều phải dùng thuỷ lực, thế nên hắn không muốn tắm cũng không được hay sao?”
“………” Trong chốc lát hạ quyết tâm, Ngâm Tuyết liến quay phắt sang âu yếm nhìn trượng phu cười ngọt ngào đầy ôn nhu.
“Tướng công a”
“Chuyện gì? nương tử..”
“Chàng hãy nghe lời phụ thân mới là hiếu tử..”
“không nghe lời nương tử mới là chí hiếu” Ngự Long gian xảo đánh ánh mắt sắc lẻm về phía phụ thân.
“Vậy chàng hãy luyện công đi”

“Nếu ta luyện công sẽ không có thời gian bồi bên cạnh nương tử, khiến nàng buồn phiền vi phu không cam lòng nha” Ngự Long vẫn một bộ dạng xu nịnh cười nói.
“vậy chàng có đi luyện công không?”
“Tất nhiên là không”
“Vậy tối nay chàng ngủ thư phòng đi” Ngâm Tuyết tuyệt tình phất tay áo bỏ đi.
“Nương tử xin đừng bỏ ta” Ngự Long nhanh tay kéo nàng ôm vào ngực.
“Thế có chịu luyện công không?” Ngâm Tuyết miết miết môi anh đào làm nũng hỏi.
“Luyện ta luyện là được chứ gì”
“Một lời đã định” Đông Phương Thiên Tuyệt cười đắc trí lôi tuột quý tử đi mất. Nhìn cảnh ấy Ngâm Tuyết chỉ muốn nhảy lên vui sướng, bây giờ nàng làm gì không ai quản đúng là tự do muôn năm.(Tác giả: Tuyết ngươi có cần vui mừng như thế không? Long : nàng sẽ hối hận hừ..)
—————–
Ngày thứ nhất không bị tên Đông Phương Ngự Long biến thái làm phiền, Ngâm Tuyết ăn chơi nhảy múa thoải mái đến tận khuya mới lên giường ngủ.
Ngày thứ hai đến gần sáng nàng vẫn không ngủ được, đã sang xuân mà sao trời vẫn lạnh như thế?
Ngày thứ ba không có hắn làm đại ấm lô nàng thức trắng đêm. Hoá ra lão công của nàng cũng hữu dụng lắm chứ.
Ngày thứ tư thiếu phu nhân liền không thể chịu nổi chạy đi tìm Phi Yến bàn bạc.
“Phi Yến ngươi có biết cha con lão biến thái luyện công ở đâu không?”

“Ngươi nhớ người đến không chịu nổi rồi chứ gì?”
“Làm gì có. Chỉ là, Chỉ là tò mò muốn xem võ công nhà Đông Phương thế nào mà thôi” Ngâm Tuyết đỏ mặt cúi đầu không nhìn thấy vẻ mặt muốn mang nội thương vì nín cười của Phi Yến.
“ Ta nghe nói tầng đầu tiên của võ công nhà Đông Phương là Võng Ngã Chi Cảnh phải luyện công dưới thác nước chảy không ngừng…….” Chưa nói hết thì nhân ảnh ai đó đã lướt đi biến mất, khỏi nói cũng biết sẽ đi nơi nào chắc mười phần là đến Long Ngân thác nước duy nhất của Kình Long Đảo.
Kình Long Đảo là một đảo núi lửa điển hình, vì ngọn núi lửa đã muốn ngừng hoạt động từ lâu nhưng lớp đất núi lửa vẫn là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời cho nhiều loại cây nhiệt đới phát triển tạo thành một khu rừng nhiệt đới rộng lớn. Ngâm Tuyết vừa đi vừa rủa đám cây cối rậm rạp, mọc chỗ nào không mọc mà cứ bò ra chắn lối nàng thế. Thật tức chết, tức chết ….Ngự Long đều là do ngươi hại lão nương phải trèo đèo lội suối khổ thế này. Mấy con vắt chết tiệt thật kinh tởm, ta thề không bao giờ đi rừng nữa. Đang lúc xắp hết chịu nổi Ngâm Tuyết nghe được xa xôi tiếng nước chảy.
Vén ra một tàn lá xanh ngắt hơi nước ẩm ướt lành lạnh lan toả trên mặt khiến bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Từ trên vách đá xanh đen cao ngất trắng xoá lấp lánh như kim cương dưới ánh nắng, dòng thác như một con vật khổng lồ cuồng loạn nhảy múa theo vách đá thẳng đứng đánh sâu xuống mặt nước trong sáng bên dưới tung lên bọt nước trắng xoá dần dần hoá thân thành hơi nước vần vũ như vân mây quấn quanh thân thần long. Quả đúng là Long Ngân.
Men theo triền đá trơn trượt Ngâm Tuyết cuối cùng đến được dưới chân thác. Luồng thuỷ lực có áp suất cực lớn nàng đứa bên cạnh còn cảm thấy bị đè nén đến ngộp thở, nến như hắn phải ngồi bên dưới thác…….
Mông lung trên một phiến đá nhân ảnh Ngự Long bất động tĩnh toạ lập tức thu hút ánh mắt Ngâm Tuyết. Thuỷ lực mạnh mẽ đổ xuống như muốn bào mòn phiến thạch, thề mà hắn vẫn bất động ngồi đó khiên cường vững chãi. Trước nay hắn luôn toàn lực bảo vệ nàng trong vòng ôn nhu, khiến nàng dường như đã quên mắt hắn cường đại đến nhường nào. Bọt nước trắng xoá quấn quýt chảy dọc theo cơ thể tuyệt mỹ như điêu khắc. Trong suốt sống động trường bò uốn éo từ bả vai xuống bắp tay cuồn cuộn, manh nha luồn theo khuôn ngực muốn màu mạch nha đọng lại nơi đầu hạt châu trước ngực giọt nhỏ như pha lê khêu gợi khiến ai kia muốn phát cuồng…….. Ông trời a sao lại cho ta một lão công suất đến thế…
Đôi mắt sài lang hổ đói đang say sưa chiêm ngưỡng mĩ nam của Ngâm Tuyết, không để ý đến cánh tay mỹ nam dần đưa lên vận khí khoá thành vòng tròn ép lấy dòng nước xiết. Một tiếng nổ vang dội, dòng nước to lớn bị ép uốn mình gấp khúc giữa không trung bắn ra xa cuồng loạn theo chín hướng như cửu long xuất đầu, rung chuyển toàn bộ khu rừng dĩ nhiên bạn Tuyết nhà ta không khỏi té lăn quay.
“Đáng chết Ngự Long” một thân quần áo ướt nhẹp chật vật bò lên, mới bò được lưng chừng Hạ tiểu thư liền bị một cảnh tượng khác gây chấn động đến ngừng thở
Ngự Long đã bước ra khỏi màn nước, hắn cư nhiên chơi trò tắm tiên….. Về nhà phải dạy dỗ lại mới được cơ thể hắn thuộc quyền sở hữu của nàng bất luận dù ở đâu cũng không được phép lộ hàng như thế. Nhưng thôi quên đi, dù đã thấy hắn khoả thân không biết bao nhiêu lần nhưng sao nàng vẫn trong tình trạng cao huyết áp thế này?
Tóc dài đen như mặc uớt hát tuỳ hạ trên vai, khéo léo ôm hấp lấy tấm lưng nhẵn bóng tinh xảo hữu lực theo từng múi cơ di chuyển. Một giọt thuỷ vô tình trích lại theo sống lưng trôi xuống dưới uốn eo theo … cánh mông tròn căng làm nổi bật lên vết bớt màu hồng son xoáy tròn như rồng cuốn. Ôi! nếu hắn quay người lại một chút nhỉ? cái kiểu nửa kín nữa hở này khiến nàng thật sự xắp lâm vào tình trạng mất máu mà chết mất….
“Ai?” âm thanh lạnh lùng vang lên khiến Ngâm Tuyết bối rối chưa biết làm sao,liền bị một luồng chưởng phong mạnh mẽ đánh tới. Lần này chết chắc hoảng hốt co rúm, hai tay ôm đầu, mắt nhắm tịt Ngâm Tuyết hồi hộp đợi đau đớn giáng xuống…
Nhưng quái sao không có gì thế nhỉ? một khắc trôi qua vẫn im ắng như tờ Ngâm Tuyết mới dần thả lỏng len lén mở một mắt , rồi mở hai mắt cẩn trọng ngước lên thì………
Á á á…… Bộ phận nam tính của ai kia tinh xảo hiện ra trước mắt. Hạ Ngâm Tuyết thân thể cứng đờ, môi trắng bệch không còn huyết sắc, từ cánh mũi truyền đến cảm giác ấm nóng mang theo hồng huyết tuôn trào………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận