“đôi mắt đẹp” đang kinh ngạc đến ngây ngốc vì siêu khủng bố “Hỏa diễm cầu” liền tỉnh lại,vội vàng nép người sát xuống đất,“Hỏa diễm cầu” nhẹ nhàng vượt qua người nàng bắn về căn nhà gỗ sau lưng,căn nhà gỗ tức thì cháy thành từng mảnh nhỏ,trong nháy mắt liền biến thành tro bụi
Ta vội vàng nhìn hai lão già giải thích “Không liên quan đến ta,lão nhìn đấy,ta không hề niệm chú ngữ,hỏa cầu này tự bắn ra mà”
Vưu Lợi Tư thần tình cổ quái nhìn ta nói “Ngươi biết ta mất bao nhiêu năm mới có thể sử dụng ma pháp không cần niệm chú không?Sáu mươi năm.Tại kết giới này ma pháp chỉ có một phần mười uy lực thật sự,ngươi biết thế nghĩa là gì không?bên ngoài kết giới “Hỏa diễm cầu” của ngươi đủ để phá tan một tòa thành.”
Sao lại có khả năng này?ta tự hỏi mình,tự nhiên không có câu trả lời.
Lâm Tạp từ trong ngực lấy ra một tiểu thủy tinh cầu nói “đây là thủy tinh cầu đo lường ma lực,mức độ ánh sáng biểu hiện sự mạnh mẽ của ma lực”
Lão tập trung tinh thần,thủy tinh cầu tức thì phát xuất bạch quang chói lọi,hiển nhiên lão gia hỏa này danh bất hư truyền,tu vi cực cao”
Lão liền đưa thủy tinh cầu cho ta,cũng đơn giản nói cho ta phương pháp tập trung tinh thần,rồi muốn ta theo đó thi hành.
Ta hai tay nắm chặt thủy tinh cầu,trong não ta giờ là một vùng hư không trắng xóa,sau đó theo phương pháp của Lâm Tạp tập trung tinh thần toàn bộ vào thủy tinh cầu.
Vưu Lợi Tư,Lâm Tạp,Lị Vi Nhã “đôi mắt đẹp hấp dẫn” chăm chú nhìn vào thủy tinh cầu,phán đoán ánh sáng phát ra từ thủy tinh cầu.
Đột nhiên,thủy tinh cầu bạo phát ra ánh sáng so với mặt trời còn mạnh hơn vài lần,ta chỉ thấy trước mặt là một vùng trắng xóa,hoàn toàn không nhìn thấy gì khác.
Tiếp theo từ trong tay ta truyền ra một âm thanh vỡ vụn,thủy tinh cầu biến thành vô số mảnh nhỏ
Ánh sáng bùng nổ tức thì biến mất.
Cái….Cái quái gì vậy?Ta nhìn vào những mảnh vụn thủy tinh,không dám tin đây là kết quả của mình.
Lâm Tạp lẩm bẩm nói “sao có thể thế này?,trắc nghiệm thủy tinh cầu này có thể dung nạp lượng ma lực gấp ba lần ta,đến ngươi lại tăng lên đến nát vụn,chuyện này cần một ma lực khổng lồ a.Nhưng ngươi sao có thể có một lượng ma lực lớn đến vậy….”
Lị Vi Nhã như vừa mới biết ta,đôi mắt nhìn chọc vào ta,bên trong đôi mắt xanh biếc hiện ra thần thái cổ quái,khiến ta có chút cảm giác kì quái.
Vưu Lợi Tư hỏi ta “ta thấy ma lực bên trong người ngươi mạnh tương đương với thần thánh hay gần gần như vậy,tiểu tử,hay ngươi đã ăn “linh huyễn dị quả”?
Nhìn cái bộ dạng nghe một không hiểu một của ta,Vưu Lợi Tư giải thích “muốn thu được ma lực,ngoài khắc khổ tu hành còn có một phương pháp khác,đấy là ăn “linh huyễn dị quả”. “linh huyễn dị quả” là thánh ma đại lục tối trân bảo,chỉ cần ăn một chút cũng có thể có một lượng ma lực lớn.Ta còn một khối nhỏ “linh huyễn dị quả”,ngươi xem xem đã ăn loại quả này chưa.”
Nói xong liền phi thân vào nhà gỗ,Lâm Tạp tức khí nói “lão gìa bùn xỉn này,có loại trân bảo đó mà không nói cho ta,quả xứng là lão bằng hữu vài chục năm.Humph”
Vưu Lợi Tư nhanh chóng quay lại,trên tay cầm một khối trân bảo,nhìn giống như một cái hộp nhỏ thập phần quý báu
Ta thầm xưng kì,vội đi tới.bên cạnh bỗng nhiên một làn u hương lan tới,hóa ra là Lị Vi Nhã cũng đi tới,nhìn bộ dạng sắc ma của ta,nàng liền hừ lạnh trừng mắt nhìn ta.
Vưu Lợi Tư cẩn thận mở hộp,nhẹ nhàng cởi một túi lụa bên trong hộp ra,lộ ra khối mầu nâu xám to bằng nửa bàn tay,kiêu ngạo nói “đây là cái ta mất hàng năm trời khổ sở mới có được “linh huyễn dị quả” tiểu tử,ngươi đã gặp qua chưa?”
Ta ngây ngốc nhìn vào thứ bên trong hộp,không dám tin vào mắt mình, “linh huyễn dị quả” bảo vật trân quý vô song của Vưu Lợi Tư chính là cái ta thường xuyên ăn……..khoai tây.
Ta giơ tay ra muốn xác định cho rõ,tức thì bị Vưu Lợi Tư vội vàng gạt ra “tiểu tử,đây là “linh huyễn dị quả” trân quý phi thường,không được loạn động.Nói đi,đã từng ăn qua chưa?”
Ta cẩn thận xem lại đến lần thứ ba,nhìn qua nhìn lại vẫn thấy chỉ là quả khoai tây,vì thế ta nói “đã ăn,còn ăn quá nhiều cơ,cái thứ này tại thế giới của ta là “khoai tây”,ở đó muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Vưu Lợi Tư,Lâm Tạp hai người cùng lúc đồng thanh nói “ngươi chắc chắn?”
Ta nói “Hình dạng thì giống nhau,nếu có thể nếm thử mới dám khẳng định”
Vưu Lợi Tư do dự một hồi,cẩn thận cắt ra một mẩu nhỏ bằng móng tay,khuôn mặt đau đớn nói “cũng được,nguoi nếm thử đi rồi khẳng định”
Ta liền ném mẩu “Linh huyễn dị quả” vào miệng,tức thì mùi vị mốc meo khiến ta muốn nhổ ta,nhưng ta biết,nếu ta mà nhổ ra,chắc chắn sẽ bị Vưu Lợi Tư bạo liệt K chết,cổ họng đành cố gắng nuốt xuống.
Ta nói “tuy mùi bị đã biến chất vì thời gian dài,nhưng ta dám khẳng định,cái “linh huyễn dị quả” chính là khoai tây ở thế giới chúng ta.
Lâm Tạp nói “quái lạ quái lạ ”Linh huyễn dị quả” chỉ cần ăn một chút xíu đã có được lượng ma lực lớn.ngươi lại ăn không biết bao nhiêu,ma lực bên trong người ngươi chắc phải mạnh tương đương thần thánh,tại thế giới của ngươi lại không tồn tại ma pháp nguyên tố,ma lực lớn đến đâu cũng vô dụng,nhưng tại thánh ma đại lục lại khác xa.”
Vưu Lợi Tư trong mắt đột nhiên lộ dị quang,nắm chặt tay ta nói “bé con,ngươi theo ta học tập đi,ta có thể khiến ngươi trở thành vị đại ma pháp sư vĩ đại nhất trong lịch sử thánh ma đại lục.”
Lâm Tạp nắm chặt tay còn lại của ta nói “bé con,đừng nghe lời lão già kia,ma pháp nguyên tố của lão luyện tập mệt chết người,không bằng theo ta học tập,học được ma pháp triệu hoán của ta,liền khiến đám ma thú thần phục ngươi,vô cùng thoải mái a”
Vưu Lợi Tư hét to “Vớ vẩn,tiểu tử này ma lực vô hạn,hắn có thể rất dễ dàng học thành nguyên tố ma pháp tối cao.Hơn nữa hắn đã học “hỏa diễm cầu” của ta,thì đã là đồ đệ ta.”
Lâm Tạp phản bác “ “hỏa diễm cầu” chỉ là ma pháp hạ cấp,học đâu chẳng được,tiểu tử này học gì phải do ta quyết định”
Hai lão càng tranh càng hăng,cuối cùng hai vị đại ma pháp sư người người kính ngưỡng tại thánh ma đại lục này ta một quyền ngươi một quyền,tạo thành một đống ẩu đả.
Ta mặc kệ hai lão ngoan đồng này,đi đến trước tiên nữ Lị Vi Nhã thi lễ nói “tiểu thư mạnh khỏe a,lần trước chỉ là hiểu nhầm,ta tự giới thiệu trước,bổn nhân chính là Ngô Lai”
Vô lại? Lị Vi Nhã không nhịn nổi ’’ném ra” một nụ cười,tức thì băng hà tan rã,mĩ lệ khiến người khác nín thở.
Lị Vi Nhã tự thấy mình thất thái,liền ngừng cười,trở lại là băng sơn mĩ nhân,nhưng nụ cười khuynh thành của nàng đã in sâu vào trong tâm trí ta.
Rất nhiều năm về sau,khi ta gợi lại chuyện này với nàng,nàng liền vung quyền K mạnh vào đầu ta,giận giữ nói “chàng đúng là đồ vô lại,lúc đó ta thực sự muốn giết chàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...