Ta Là Chính Thê Của Chàng

Cũng trách Vu ma ma ngày thường chuyên thích ỷ thế ức hiếp người, dù sáng dù tối đều đã chọc vào lửa giận của mọi người. Đối với cơ hội báo thù ngàn năm mới có một như vậy, người chấp trượng (người đánh) tất nhiên sẽ không bỏ qua. Đại bản liên tiếp rơi xuống, dừng lại trên mông Vu ma ma, đánh cho Vu ma ma đau đến kêu cha gọi mẹ. Sắc mặt Tiết Nhị phu nhân trắng bệch, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong lòng run sợ nhìn Vu ma ma bị đánh, sợ tiếp theo sẽ đến lượt bà ta. Bà ta thế nhưng đoạt điểm tâm của Ninh An công chúa, còn xem kịch vui mặc cho Vu ma ma muốn đánh người của Trưởng công chúa? Lần này xong rồi…

Điểm tâm bị Tiết Nhị phu nhân cướp đi, Tôn ma ma không thể không phân phó phòng bếp làm lại. Không có chuyện gì, Tôn ma ma chậm rì rì chuyển đến một cái ghế ngồi xuống. Vừa yên lặng chờ điểm tâm làm tốt, vừa giám sát Vu ma ma bị đánh. Tiểu nha hoàn thức thời đứng phía sau Vu ma ma, mắt nhìn tim, không dám nhúc nhích.

“Nhị phu nhân, ngài nói điểm tâm này nên giải thích thế nào với hai vị công chúa đây? Ninh An công chúa vất vả lắm mới về phủ Tiết Vương một chuyến, ở trong nhà mình cư nhiên còn bị người đoạt điểm tâm. Chuyện này...” Tôn ma ma vẻ mặt khó xử nhìn Tiết Nhị phu nhân, không có chút ý vị hưng sư vấn tội nào. Nói cũng không nói hết, lại càng khiến người thêm phập phồng lo sợ.

“Ta... Ta lập tức đi thỉnh tội với công chúa.” Thân hình Tiết Nhị phu nhân run run, thất kinh.

“Nhị phu nhân chờ. Tạm thời không được quấy nhiễu Ninh An công chúa, Nhị phu nhân vẫn nên trực tiếp đi thỉnh tội với Vương phi thôi!” Tôn ma ma cười ôn hòa, nhẹ nhàng bâng quơ nói. Ninh An công chúa là người có thai, sao có thể bị người không dài mắt này va chạm? Một mâm điểm tâm cũng đoạt, còn oan uổng tiểu nha hoàn không có ân oán, thật sự là không lên được mặt bàn. dღđ☆L☆qღđ

“Vâng.” Tiết Nhị phu nhân đáp lại xong liền dẫn theo tỳ nữ bên người hoảng hốt rời đi.

“Cũng chỉ như thế mà thôi! Nhìn đi, trước khi đi Nhị phu nhân nhìn cũng không thèm nhìn ngươi một cái.” Nhìn Vu ma ma kêu khàn cả giọng, Tôn ma ma vui sường khi người gặp họa cười nhạo một cái. Dùng hết một tia khí lực cuối cùng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng tinh tế không quay đầu lại của Nhị phu nhân, trong lòng Vu ma ma bi thương. Hóa ra, cho dù dùng tâm giúp nàng ta lót đường thế nào, nàng ta cũng sẽ không cảm ơn. Nếu không phải muốn giúp nàng ta trèo lên vị trí cao trong phủ Tiết Vương, bản thân bà ta cần gì phải phản bội Vương phi? Lúc trước không nên nhất thời mềm lòng cho nàng ta vào phủ Tiết Vương, lại càng không nên thừa dịp Vương gia say rượu mà đưa nàng ta đi qua. Chỉ là nuôi một bạch nhãn lang không quen, thế nhưng tiêu phí mất nhiều năm tâm huyết như vậy. Hà tất gì phải tự làm khổ mình?

Thấy Vu ma ma ánh mắt phẫn nộ đau thương, Tôn ma ma không tiếp tục nói hết. Chọn sai chủ tử là mệnh của mọi người, nhưng cũng tuyệt đối không được phản bội chủ tử. Bây giờ bà ta có thể chân ngoài dài hơn chân trong phản bội Vương phi, không đảm bảo được tương lai bà ta sẽ không ngầm đùa giỡn tâm cơ đối phó Trưởng công chúa. Một lần bất trung, cả đời không cần. Vu ma ma này, phải chèn ép triệt để. Cho nên, bản tử hôm nay nhất định phải đánh. Tiết Nhị phu nhân không trực tiếp đến viện của Vương phi, mà là đi thẳng về viện của mình. Bà ta mới không ngốc như vậy. Vương phi đã sớm chờ bắt nhược điểm của bà ta, bây giờ đi qua chẳng phải là chịu chết vô ích? Chỉ là một mâm điểm tâm, Vu ma ma cũng đã bị đánh, bà ta cũng không tin Tôn ma ma kia thật sự sẽ đi cáo trạng với Vương phi.


“Nhị phu nhân, chúng ta không đi viện....” Thấy phương hướng không đúng, tỳ nữ bên người dè dặt nhắc nhở.

“Đi cái gì mà đi? Đều do ngươi chọc họa! Mắt ngươi bị mù rồi hả? Người của Trưởng công chúa cũng không biết, nuôi ngươi có ích lợi gì?” Tiết Nhị phu nhân bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người tát lên mặt tỳ nữ.

“Nô tì biết sai.” Tỳ nữ bên người nghiêm chỉnh quỳ xuống đất.

“Đứng lên, quỳ gối như vậy còn ra bộ dáng gì nữa?” Theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh một lần, Tiết Nhị phu nhân thấp giọng quát.

“Vâng.” Tỳ nữ bên người không dám nói nhiều, vội vàng đứng lên. Chỗ đầu gối bị dính một chút bùn đất cũng không dám phủi.

Có câu là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Tiết Nhị phu nhân cho rằng bà ta không đi thỉnh tội với Vương phi là có thể thiên hạ thái bình. Mà khi thấy Vương ma ma bên người Vương phi canh giữ bên ngoài tiểu viện của mình, bà ta mới chợt cảm thấy khó khăn hôm nay bà ta chạy không khỏi.

“Nhị phu nhân, mời đi!” Nhìn thấy Tiết Nhị phu nhân, Vương ma ma cung kính nói. Bà đã biết chuyện Tôn ma ma cho người đánh Vu ma ma, lại không nghĩ rằng Nhị phu nhân thế nhưng ngu xuẩn cho rằng bà ta không đi gặp Vương phi là có thể tô son trát phấn cho qua. Nếu có thể, Tiết Nhị phu nhân thật sự rất không muốn nhìn thấy người trước mắt này. Nhưng mặc kệ bà ta không muốn nhìn Vương ma ma thế nào, chỗ Vương phi bà ta nhất định phải đi một chuyến. Không còn kế sách, chỉ phải mặc cho số phận.

“Gặp qua Vương phi.” Theo Vương ma ma đến viện của Tiết Vương phi, vừa vào cửa đã thấy Tiết Vương phi ngồi trên chủ vị, giống như đã chờ từ lâu.


“Muội muội đến đúng lúc. Nghe nói Trưởng công chúa đặc biệt chuẩn bị cho Ninh An công chúa một đĩa điểm tâm lại bị muội muội đoạt đi, đây là vì sao?” Tiết Vương phi giọng điệu bằng phẳng, sắc mặt ôn hòa.

“Thiếp thân không biết đó là điểm tâm của Ninh An công chúa, thiếp thân biết sai rồi.” Biết chạy trời không khỏi nắng, Tiết Nhị phu nhân tấm tức nói.

“Đây vốn cũng không phải chuyện lớn gì. Ninh An công chúa là nữ phi của bản phi, bản phi nói một tiếng cũng không có chuyện gì. Nhưng là, điểm tâm ấy là tâm ý của Trưởng công chúa. Muội muội hành động như vậy, chỉ sợ không thỏa đáng lắm.” Tiết Vương phi không tức giận, cũng không quở trách, chính là lạnh nhạt nhìn Tiết Nhị phu nhân.

“Thiếp thân phải lập tức đi chịu đòn nhận tội với Trưởng công chúa.” Tiết Nhị phu nhân thật sự không muốn đối mặt với giọng điệu lành lạnh của Tiết Vương phi, vội vàng muốn rời đi.

“Chịu đòn nhận tội? Cũng không hẳn là không thể. Vương ma ma, đi giúp Nhị phu nhân tìm một cành mận gai đến.” Nghe được lời nói của Tiết Nhị phu nhân, Tiết Vương phi rất là tán thành.

“Đợi chút. Vương phi, ngài tạm tha cho thiếp thân lần này đi! Thiếp thân thật sự biết sai rồi...” Thấy Vương ma ma lên tiếng trả lời đi xuống, Tiết Nhị phu nhân vội vàng lên tiếng ngăn lại. Cắn chặt răng, Tiết Nhị phu nhân ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin.

“Muội muội làm cái gì vậy? Để hạ nhân thấy, còn không ở trong lòng cười nhạo Nhị phu nhân muội? Mau mau đứng dậy.” Thân mình Tiết Vương phi ngồi vững vàng trên chủ vị, lên tiếng khuyên nhủ nói. Cho Vương phi quỳ xuống khiến hạ nhân cười, mang cành mận gai đi thỉnh tội càng làm người chê cười. Cân nhắc mãi, Tiết Nhị phu nhân định quỳ luôn không đứng dậy. Bà ta cũng không tin Vương phi sẽ để bà ta quỳ mãi.

“Muội muội đây là cố ý làm cho bản Vương phi nhìn? Thật cho rằng bản Vương phi không dám để ngươi quỳ?” Thấy Tiết Nhị phu nhân không định đứng dậy, Tiết Vương phi tăng thêm giọng điệu, trên mặt đã có giận dữ. Nhị phu nhân đã không muốn xuống đài, cũng đừng trách bà không khách khí.


“Thiếp thân không dám.” Tiết Nhị phu nhân quỳ rạp người xuống mặt đất, hết sức thành kính. Có bản lĩnh ngươi tiếp tục để ta quỳ gối đi, nhìn xem đến lúc đó ai mất mặt hơn? Nếu lời đồn đãi Vương phi phủ Tiết Vương không có lòng độ lượng, trách móc nặng nề Nhị phu nhân phủ Tiết Vương đi ra, nhìn ngươi xử lý như thế nào.

“Nếu muội muội đã biết lỗi, muốn lấy quỳ chuộc tội, vậy bản phi cũng không ngăn cản nữa. Chỗ Trưởng cồn chúa, bản phi sẽ tự mình đi xin lỗi thay muội muội.” Không tiếp tục để ý đến Tiết Nhị phu nhân, Tiết Vương phi đứng lên, ung dung cao quý đi vào phòng trong. Ta không cùng ngươi so đo, ngươi thật đúng là cho rằng ta không trị được ngươi? Tiết Nhị phu nhân ngẩng đầu, ngạc nhìn nhìn bóng dáng Tiết Vương phi biến mắt ở trước mắt. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Cái gì là lấy quỳ chuộc tội? Tội danh công khai như vậy chụp trên đầu bà ta, bà ta phải quỳ đến khi nào mới có thể xóa bỏ? Tiết Vương phi rời đi, nhưng hạ nhân trong phòng một người cũng không lui ra. Tiết Nhị phu nhân sững sờ nhìn hạ nhân vẻ mặt không biểu cảm trong phòng, không dám có chút buông lỏng, đàng hoàng tử tế tiếp tục quỳ. Trong lòng liên tục kêu khổ: tự nâng đá đập chân mình, quả thật là tự tìm tội chết. Sau khi biết điểm tâm bị Tiết Nhị phu nhân cướp đi, Tần Thiên Ngọc và Tiết U Nhiễm hai mặt nhìn nhau.

“Đại tẩu, ta muốn ăn điểm tâm.”Gõ gõ bàn đá, Tiết U Nhiễm ai oán nhìn Tần Thiên Ngọc.

“Ta sẽ phái người đi thúc giục, rất nhanh là được rồi.” Hai ngày qua, Tần Thiên Ngọc xem như cũng hiểu rõ tính tình nói gió thì có mưa của Tiết U Nhiễm. Khó được Tiết U nhiễm sẽ không chọc nàng phiền chán, Tần Thiên Ngọc là thật tình thích Tiết U Nhiễm. Không liên quan đến Tiết Kỳ Văn, chỉ bởi vì Tiết U Nhiễm không có dáng vẻ kệch cỡm.

“Không cần. Điểm tâm của phòng bếp ăn không ngon, ta muốn ăn điểm tâm của Khách Duyệt lâu.” Con mắt xoay chuyển, Tiết U Nhiễm vẻ mặt đáng thương nói.

“Vậy ta lập tức phái người đi ra ngoài mua cho muội.” Tần Thiên Ngọc cũng đã ăn qua điểm tâm của Khách Duyệt lâu mấy lần, quả thật không tệ.

“Chờ bọn họ mua về đến rất lâu. Đại tẩu, người theo giúp ta đi ra ngoài ăn.” Lắc lắc tay Tần Thiên Ngọc, Tiết U Nhiễm không chút khách khí làm nũng. Nàng đã sớm thăm dò rõ tính tình của vị Trưởng công chúa này, điển hình của người ngoài lạnh trong nóng.

“Chuyện này...” Nhìn bụng Tiết U Nhiễm, Tần Thiên Ngọc có chút chần chờ. Bên ngoài nhiều người, đụng chạm cũng không tốt.

“Khách Duyệt lâu lại không xa, không có việc gì. Ngồi mãi ở trong phủ rất buồn, coi như chúng ta đi ra ngoài giải sầu. Để Tư Nguyệt và Tề Phong cùng đi theo, đại tẩu cũng có thể dẫn theo vài vị ma ma. Như thế nào?” Tiết U Nhiễm vẻ mặt đau khổ, bám riết không tha thuyết phục nói.


“Được rồi! Vài vị ma ma đều mang theo, lại mang một đội thị vệ.” Thấy Tiết U Nhiễm thật sự muốn đi. Tần Thiên Ngọc thỏa hiệp nói. Mang thêm những người này, đến bên ngoài cẩn thận một chút, đi sớm về sớm là được.

“Được.” Nghĩ có thể đi Khách Duyệt lâu, Tiết U Nhiễm vui vẻ gật đầu. Dụ dỗ Trưởng công chúa, mang hai đội thị vệ cũng không sao. Trưởng công chúa vốn chuẩn bị phái người đi thông báo Tiết Vương phi một tiếng, lại bị Tiết U Nhiễm ngăn lại. Nếu để mẫu phi biết nàng vác cái bụng to ra ngoài, còn có ý đồ bắt cóc đại tẩu. Đừng nói xuất phủ, cho dù là Quận chúa các cũng đừng nghĩ được bước ra một bước. Trưởng công chúa bất đắc dĩ nhìn Tiết U Nhiễm, trịnh trọng nói rõ: “Chỉ có thể hồ nháo lần này.”

Tiết U Nhiễm liên tục gật đầu, giơ tay phải lên cam đoan nói: “Chỉ một lần này, không còn lần tới.”

Cuối cùng, dưới mọi cách lấy lòng của Tiết U Nhiễm, Trưởng công chúa ngầm đồng ý. Tiết U Nhiễm tâm trạng tốt lôi kéo Tần Thiên Ngọc bước ra cửa chính của phủ Tiết Vương, khí phách hô to hôm nay nàng mời khách. Sau khi Tần Thiên Ngọc gả vào Tiết Vương phủ, Tiết Kỳ Văn có bồi nàng ra ngoài vài lần. Chính là sau này Tiết Kỳ Văn được Hoàng thượng tứ phong chức quan, vào triều đình rồi không còn nhàn hạ như xưa. Tần Thiên Ngọc không có hưng trí một mình ra ngoài, hôm nay khó được bồi Tiết U Nhiễm ra ngoài. Tuyên thành, trên đường cái vẫn phồn hoa như trước, dòng người qua lại. Tần Thiên Ngọc và Tiết U Nhiễm được Tư Nguyệt và vài vị ma ma vây vào giữa, dè dặt cẩn trọng che chở Tiết U Nhiễm không bị người qua đường chen lách.

“Đại tẩu, không cần khẩn trương như vậy. Còn có Tư Nguyệt và vài vị ma ma ở đây...” Tiết U Nhiễm đang an ủi nhưng sau khi nhìn đến hai người đang lôi lôi kéo kéo cách đó không xa liền biến mất. Nếu như nàng không nhìn lầm, nam tử tuấn tú đang bị nữ tử dây dưa ở bên đường đúng là Sở ngốc tử nhà nàng, không sai đi?

“U Nhiễm, sao vậy?” Theo tầm mắt của Tiết U Nhiễm nhìn qua. Một vị nam tử mặc áo dài màu xanh nhạt đang né tránh sự dây dưa của một nữ tử mặc áo trắng. Vì sao nói dây dưa, là bởi vì trên mặt vị nam tử kia hiện lên không kiên nhẫn, mà hành động nhào lên của nữ tử tú lệ lại quá mức gây chú ý.

“Sở Lăng Húc!” Tiết U Nhiễm quát lạnh một tiếng, làm kinh sợ đến người qua đường đang qua lại, cũng kinh sợ nam tử có ý muốn trốn tránh. Mắt thấy nữ tử sắp thành công bổ nhào vào người Sở Lăng Húc, Sở Bạch ở bên cạnh động tác nhanh chóng chắn phía trước chủ tử nhà mình, căm tức nhìn nữ tử áo trắng cao giọng hô: “Tiêu cô nương, xin tự trọng.”

“Sở Bạch, ngươi tránh ra!” Quát lớn không phải Tiêu Vũ Sắt bị ngăn lại, mà là Tiết U Nhiễm đang chậm rãi đi tới.

“Tiêu Vũ Sắt, chủ tử nhà ta đã nói, mời ngươi không cần tiếp tục dây dưa. Bằng không, tự gánh lấy hậu quả.” Sở Bạch lạnh giọng cảnh cáo Tiêu Vũ Sắt đang đứng thẳng không động, lại treo lên nụ cười nhìn về phía Tiết U Nhiễm, lễ độ cung kính hô: “Đại thiếu phu nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui