Ngày vui của Thái tử điện hạ, Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc cũng được mời. Bởi vì Quý Như Nhã chỉ là trắc phi, cho nên trực tiếp bị đưa đến hỉ phòng. Bái đường thành thân chỉ có hai người Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi.
Một mình một người ngồi trong phòng ở hậu viện, Tiết Tâm Lam khóc không thành tiếng. Hóa ra đây là nguyên nhân mấy ngày hôm nay hắn không đến nhìn nàng và hài tử. Không nghĩ tới người sau cùng ngồi lên vị Thái tử phi lại chính là Lạc Thấm Nhi. Đêm thất tịch kia, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người gây sự Quý Như Nhã, lại không ngờ đến Lạc Thấm Nhi vẫn mỉm cười đứng ở bên cạnh Trịnh Thiến mới là người thắng cuối cùng. Trai cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi.
Đấu đến cuối cùng, nàng và Quý Như Nhã đều thua. Không đúng, chỉ có một mình nàng thua. Ít nhất Quý Như Nhã còn được một cái phân vị trắc phi. Mà nàng, cho dù mang thai long chủng lại như thế nào? Thái tử ca ca không đến nhìn nàng, cả phủ Thái tử không có người nào coi nàng như chuyện, so với Tiết Vương phủ lại càng không bằng.
Thái tử phi được đưa vào hỉ phòng, tân lang thì ở lại ngoài hỉ đường. Chúng gia tân khách ngồi đầy, tràng diện dị thường náo nhiệt. Tiết U Nhiễm bị náo nhiệt làm cho có chút đau đầu, lập tức rời khỏi bữa tiệc đi ra ngoài hít thở không khí. Sở Lăng húc vốn định đi theo, lại bị Mạc Thần Viễn vẻ mặt mỉm cười ngăn lại. Nhìn Mạc tiểu Hầu gia ôn hòa, Sở Lăng Húc thầm than một hơi. Có chút oán khí dù sao cũng phải chấm dứt. Tôn quý như Tiểu hầu gia, không giở thủ đoạn đã là khó có được.
Nếu biết rời khỏi yến tiệc sẽ gặp phải Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm tuyệt đối sẽ không rời khỏi Sở Lăng Húc nửa bước. Thấy Tần Trạch Dật vẻ mặt bi thương nhìn nàng, Tiết U Nhiễm thật sự rất muốn xoay người rời đi.
“U Nhiễm, hắn đối muội tốt sao?” Ở trước khi Tiết U Nhiễm xoay người, Tần Trạch Dật đã mở miệng.
Bị ánh mắt quyến luyến không rời của Tần Trạch Dật dọa sợ, Tiết U Nhiễm lùi về phía sau hai bước, nhẹ nhàng hành một cái lễ, cung kính nói: “Gặp qua Thái tử điện hạ. Phu quân đối U Nhiễm rất tốt.”
Hai chữ ‘phu quân’ tầng tầng lớp lớp nện vào trong tai Tần Trạch Dật. Thân thể dừng một chút, trong mắt Tần Trạch Dật đầu là vùng vẫy cùng hối hận: “U Nhiễm, ủy khuất muội rồi.”
“Thái tử điện hạ sao lại nói như vậy? U Nhiễm cực kỳ thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ. Sở gia rất tốt, phu quân cũng rất tốt. Nói ra, vẫn còn phải cảm ơn Thái tử điện hạ dụng tâm lương khổ. Chính là bởi vì Thái tử điện hạ, U Nhiễm mới có thể có được người phu quân này.” Tươi cười trên mặt Tiết U Nhiễm chân thật mà rực rỡ, nhìn không ra một chút miễn cưỡng. Nàng là thật sự cảm kích Tần Trạch Dật giúp nàng tìm được Sở ngốc tử người phu quân này, thành toàn tâm nguyện lớn nhất sau khi sống lại của nàng.
“Phải không?” Nụ cười của Tiết U Nhiễm lọt vào trong mắt Tần Trạch Dật lại hết sức chói mắt. Tay để ở phía sau hung hăng nắm chặt, trái tim của Tần Trạch Dật không có biện pháp kìm nén đau đớn. Rõ ràng là nữ tử nên thuộc về hắn, trong nháy mắt lại biến thành thê tửu của người khác. Tận mặt nhìn thấy nàng cười vì người khác, hắn lại chỉ có thể hối tiếc không thôi.
“Thái tử ca ca.” Đợi lâu không thấy Tần Trạch Dật đi ra, Tiết Tâm Lam cuối cùng nhịn không được đi qua tìm. Ai ngờ còn chưa đi vào đã nhìn thấy Thái tử ca ca của nàng vậy mà lại cùng Tiết U Nhiễm đứng chung một chỗ, Tiết Tâm Lam vội vàng lên tiếng gọi kéo lại lực chú ý của Thái tử ca ca.
“Sao nàng lại xuất hiện ở đây?” Đã từng nhu nhược làm người thương, vào khoảnh khắc biết nàng lừa gạt hắn đã sớm tan tác, mặt của Tần Trạch Dật nhất thời trầm xuống.
Đột nhiên nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của Tần Trạch Dật, Tiết Tâm Lam sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.
“U Nhiễm xin được cáo lui trước.” Không định tiếp tục ở lại chỗ này, Tiết U Nhiễm mặt không đổi sắc đối Tần Trạch Dật nói. Mặc kệ Tiết Tâm Lam cùng Tần Trạch Dật trong lúc đó xảy ra chuyện gì, đều đã cũng nàng không có quan hệ. Nàng nguyện xem diễn trò, nhưng cũng không nguyện chen chân, vẫn là sớm một chút tránh đi cho thỏa đáng.
“Từ từ. U Nhiễm, Thái tử ca ca còn có lời muốn nói với muội.” Trong mắt hiện lên lo lắng, giọng nói của Tần Trạch Dật trong nháy mắt chuyển thành mềm nhẹ. Lần này để U Nhiễm rời đi, lần sau gặp mặt còn không biết đến khi nào. Những lời trong lòng của hắn đã lắng đọng lâu lắm rồi, nếu lại không thổ lộ được với U Nhiễm, hắn sợ hắn sẽ điên mất.
“Thái tử ca ca...” Từ trong ngây người phản ứng kịp, Tiết Tâm Lam vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo của Tần Trạch Dật, hoa lê đẫm mưa nhìn Tần Trạch Dật. Không thể để cho hắn đi tìm Tiết U Nhiễm, tuyệt đối không thể!
“Cút ngay!” Vô tình hất tay Tiết Tâm Lam ra, Tần Trạch Dật không chút che dấu sự chán ghét của mình. Sở dĩ vẫn để co Tiết Tâm Lam ở lại phủ Thái tử, chỉ là vì không biết nên cùng mẫu hậu giải thích như thế nào. Hiện tại xem ra, Tiết Tâm Lam thật quá không biết trời cao đất dày rồi.
Sét đánh giữa trời quang, thế giới của Tiết Tâm Lam trong nháy mắt dày đặc mây đen. Thái tử ca ca bảo nàng cút ngay? Làm sao có thể? Nhất định là Tiết U Nhiễm, nhất định là Tiết U Nhiễm ở trước mặt Thái tử ca ca nói xấu nàng.
Nàng ta nói bậy, Thái tử ca ca mới có thể đột nhiên chán ghét nàng. Tất cả cừu hận trong lòng trào lên, Tiết Tâm Lam vẻ mặt hung dữ vọt về phía Tiết U Nhiễm.
Không nghĩ tới Tiết Tâm Lam sẽ đột nhiên vọt về phía mình, Tiết U Nhiễm căn cứ theo việc không liên quan tới mình mà không thể không ở lại xem diễn không khỏi bắt đầu tính toán nên né tránh phiền toái không cần thiết này như thế nào.
“Tiết Tâm Lam, đủ rồi! Muốn điên thì về phòng ngươi mà điên!” Mắt thấy Tiết Tâm Lam đã vọt tới trước mặt Tiết U Nhiễm, Tần Trạch Dật bắt lấy tay của Tiết Tâm Lam, mạnh mẽ hất ra, tức giận quát lớn.
“Điên? Thái tử ca ca, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy?” Thất thần ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt của Tiết Tâm Lam rốt cuộc không nén được chảy ra. Nàng cho rằng vào phủ Thái tử, là nàng có thể được đền bù ước nguyện. Nàng cho rằng sau khi Tiết U Nhiễm xuất giá sẽ không lại trở thành trở ngại của nàng, nàng cho rằng Thái tử ca ca có chân tình với mình. Không nghĩ tới toàn bộ chỉ là nàng si tâm vọng tưởng, cái gì cũng không có, cái gì cũng không phải. Nàng, vẫn chỉ là một thứ nữ hèn mọn có hai bàn tay trắng như cũ.
“U Nhiễm, ta đưa muội trở về.” Tần Trạch Dật không thèm nhìn tới Tiết Tâm Lam ngồi trên mặt đất, sắc mặt dịu đi nói với Tiết U Nhiễm đang có chút chấn kinh.
Tiết U Nhiễm quả thật là bị kinh sợ. Nàng vẫn cảm thấy Tần Trạch Dật đối Tiết Tâm Lam rất tốt, ít nhất là tốt hơn đối với nàng. Mã dĩ vãng quả thật là như thế. Chỉ là không nghĩ tới, kết cục hiện giờ của Tiết Tâm Lam lại thê lương như vậy.
Tần Trạch Dật đã biết chuyện bụng Tiết Tâm Lam không có hài tử rồi đúng không? Nhưng là Tiết Tâm Lam, dường như còn chưa phát hiện ra. Nhìn Tiết Tâm Lam ngồi dưới đất ôm bụng thương tâm không thôi, Tiết U Nhiễm đột nhiên cảm thấy Tiết Tâm Lam thật ra cũng cực kì đáng thương.
“U Nhiễm?” Thấy Tiết U Nhiễm không nói lời nào chỉ sững sờ nhìn Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật lần thứ hai mở miệng. U Nhiễm trước kia cực kì chán ghét Tiết Tâm Lam, thậm chí để Tiết Tâm Lam quỳ ở hoa viên phía sau Vương phủ. Nhưng mà giờ khắc này, chẳng lẽ U Nhiễm đồng tình cho Tiết Tâm Lam rồi sao?
“Không phiền Thái tử điện hạ đại giá. U Nhiễm tự trở về là được.” Thu hồi tầm mắt, Tiết U Nhiễm xoay người rời đi. Cho dù cảm thấy Tiết Tâm Lam đáng thương, nàng cũng sẽ không mềm lòng. Kiếp trước, chuyện Tiết Tâm Lam làm với mẫu phi nàng, làm với Tiết Vương phủ, nàng tuyệt không tha thứ. ☺
“U...” Lạnh lùng quét mắt nhìn Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật đi theo. Chỉ là, lời muốn nói ra miệng biến mất khi Tiết U Nhiễm chạy nhanh về phía bóng lưng của người kia. Chẳng biết từ lúc nào, Sở Lăng Húc đã ngạo nghễ đứng thẳng ở cách đó không xa.
“Phu quân đi ra ngoài tìm thiếp?” Nhìn thấy Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm giống như trút được gánh nặng, không chút do dự nhào đến.
Đưa tay tiếp được thân thể nhào qua của U U, Sở Lăng húc lo lắng một chút rồi nói: “Ừ. Lâu như vậy không thấy nàng trở về, liền đi qua nhìn xem. Không có việc gì chứ?”
Rúc vào trong ngực Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm lắc đầu, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại. Chỉ cần có Sở ngốc tử ở đây, nàng không cần lo lắng gì hết.
“Sở đương gia.” Hai người ôm nhau ở trước mắt hắn quả thực là châm chọc to lớn cỡ nào, hai tay của Tần Trạch Dật hiện lên gân xanh. Cố gắng áp chế xúc động muốn đoạt lấy U Nhiễm, Tần Trạch Dật tận lực ổn định giọng điệu chào hỏi Sở Lăng Húc.
“Thái tử điện hạ.” Lãnh đạm gật đầu, trên mặt Sở Lăng Húc không nhìn ra bất luận cảm xúc nào. Cho dù Tần Trạch Dật là Thái tử cao cao tại thượng, ở trong mắt Sở Lăng Húc cũng chỉ là một danh hào mà thôi. Sở gia đường đường chính chính làm buôn bán, không sợ Tần Trạch Dật cậy thế bới móc. Huống chi, hiện tại Tần Trạch Dật có việc cầu Sở gia.
“Bản Thái tử cùng U Nhiễm lớn lên, tình cảm thâm hậu, người ngoài không thể so sánh. Mới vừa rồi ngoài ý muốn ngẫu nhiên gặp mặt, rất mừng rỡ liền cùng một chỗ tự ôn chuyện. Đang chuẩn bị tiễn U Nhiễm về, thì đụng tới Sở đương gia tới tìm người. Sở đương gia quả thật là trông coi U Nhiễm rất chặt.” Cười như không cười nhìn Sở Lăng Húc, thâm ý trong lời nói của Tần Trạch Dật hiện rất rõ.
Nghe được lời nói của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm hơi nhíu mày. Tìm cảm thâm hậu? Tự ôn chuyện? Ngày đại hỉ cùng nữ tử khác ngẫu nhiên gặp mặt ôn chuyện, lời giải thích này nghe thế nào cũng không nói nổi. Tần Trạch Dật đây là muốn chia rẽ tình cảm của nàng cùng Sở ngốc tử. Sinh lòng tức giận, Tiết U Nhiễm bất mãn chuẩn bị lên tiếng phản bác lại.
Trấn an vỗ vỗ lưng của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc mặt không biến sắc nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Thái tử điện hạ, rất bận rộn. Nếu muốn cùng phu nhân của tại hạ ôn chuyện, ngày ngại ngày sau lại tìm cơ hội đến Sở gia ngồi một chút.”
“Nhất định nhất định.” Thấy Sở Lăng Húc dường như cũng không thèm để ý, Tần Trạch Dật có cảm giác một quyền của mình đánh vào trên bông. Toàn bộ ức giận oán hận cũng bất mãn bị bắn trở về, làm hắn buồn bực mà lại bất đắc dĩ.
“Như vậy tất nhiên là tốt nhất. Nương tử, chúng ta đi trước thôi! Đại ca còn chờ vi phu trở về cùng huynh ấy uống thêm mấy chén đó!” Nhẹ nhàng ôm Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc lôi Tiết Kỳ Văn ra làm là chắn.
“Không chỉ Kỳ Văn, Sở đương gia cũng cùng bản Thái tử uống thêm mấy chén đi!” Nghe thấy Sở Lăng Húc dịu dàng gọi U Nhiễm là nương tử, lại thấy U Nhiễm dịu ngoan nhu thuận tựa vào trong lòng Sở Lăng Húc. Tần Trạch Dật vẻ mặt đầy sương, trong lời nói có khiêu khíc khó phát hiện.
“Đại hôn của Thái tử điện hạ, vẫn là không nên uống rượu cho thỏa đáng.” Sở Lăng Húc cười cười, từ chối nói.
“Chính là bởi vì đại hôn mới muốn uống nhiều mấy chén, uống rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu không phải sao?” Đối diện với Sở Lăng Húc thủy chung bình tĩnh, Tần Trạch Dật không thể không bình tĩnh ứng đối.
“Tại hạ cho rằng, Thái tử điện hạ lúc này càng nên phái người đến đưa Tiết nhị tiểu thư về phòng mới đúng.” Thấy Tiết Tâm Lam đứng dậy từ từ đi tới, Sở Lăng Húc chậm rãi nói.
Theo tầm mắt của Sở Lăng Húc quay đầu, trên mặt Tần Trạch Dật tràn đầy lúng túng. Tiết Tâm Lam đã vào phủ Thái tử, hắn không còn lập trường, càng không có tư cách tranh giành Tiết U Nhiễm với Sở Lăng Húc. Trận chiến này còn chưa đánh, hắn cũng đã thua rồi.
Không lại nhiều lời, Sở Lăng Húc nhanh nhẹn mang theo Tiết U Nhiễm rời đi. Để lại Tần Trạch Dật vẻ mặt phẫn hận, Tiết Tâm Lam điềm đạm đáng yêu.
“Sở ngốc tử, thiếp cùng hắn không phải...”Đi tới nơi Tần Trạch Dật không nhìn thấy, Tiết U Nhiễm kéo lại Sở Lăng Húc muốn giải thích.
“Ta biết.” Cười cười trấn an U U, trong lòng Sở Lăng Húc như gương sáng. Khi U U nhìn thấy hắn, vẻ mặt kinh hỉ và thả lỏng đã nói rõ toàn bộ, cho thấy rõ ràng là Tần Trạch Dật quấn lấy U U. Tần Trạch Dật rốt cuộc vẫn là hối hận. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc chữa hối hận. Cho dù Tần Trạch Dật đăng cơ làm Hoàng đế, chuyện tình khiến người dèm pha như đoạt thê của người khác hắn cũng không dám làm.
Mặc cho U U lôi kéo, trong mắt Sở Lăng Húc tràn đầy sát ý. Nếu như U U bị cướp đi, hắn cũng không dám cam đoan hắn có thể nhịn xuống xúc động huyết tẩy hoàng cung Tuyên quốc. Thân là các chủ Hàn Tinh Các, hắn có năng lực này. Huống chi lần đi Lăng quốc vừa rồi, thu hoạch ngoài ý muốn của hắn đủ để Tần Trạch Dật phải kiêng kị tám, chín phần.
Lời đồn đêm đại hôn của Thái tử, Thái tử điện hạ không vào phòng Thái tử phi, cũng không vào phòng Trắc phi, càng không vào phòng của thị thiếp, Thái tử điện hạ một mình vào thư phòng, mãi đến sáng sớm ngày thứ hai mới đi ra.
Nghe được tin tức đó, Tiết U Nhiễm mỉm cười. Nơi có người luôn không thiếu thị phi, ngay cả Thái tử điện hạ động phòng cũng phải bàn tán một chút. Thật không biết bản thân Tần Trạch Dật nghe được, sắc mặt sẽ có bao nhiêu khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...