Vĩnh An quận chúa Trấn Bắc vương phủ vốn dĩ thân thể thập phần khoẻ mạnh, tuy nhiên lúc một tuổi rưỡi con bé bất chợt bị bệnh nặng một hồi, suýt chút nữa mất luôn mạng nhỏ.
Sau đó, Tô Cửu Khanh được một cao nhân chỉ điểm, người nọ nói bởi vì đời này sát nghiệp của Tô Cửu Khanh quá nặng, thế nên Diêm Vương mới trừng phạt con nối dõi của hắn.
Vị cao nhân đó đổi nhũ danh của Vĩnh An thành Tiểu Thất, ý chỉ đây là hài tử thứ 7 của Tô gia, sáu người trước đều chết non, muốn Diêm Vương rủ lòng thương đứa nhỏ này.
Cũng không biết có phải có hiệu quả thật hay không, từ đó trở đi Tô Tiểu Thất không còn sinh bệnh nữa.
Cuộc sống hồi nhỏ của Tô Tiểu Thất cực kỳ hạnh phúc, nàng có một đôi phụ mẫu thập phần hòa thuận, hơn nữa lại quyền cao chức trọng, toàn bộ Lợi Châu không có đứa trẻ nào tôn quý hơn bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẫu thân Tống Ngọc Ly của bé tính tình dịu dàng, mang theo phong thái ung dung tôn quý trong truyền thuyết, hoàn toàn khác biệt với sự tùy tính lanh lẹ của nữ tử phương bắc.
Mà phụ thân bé Tô Cửu Khanh còn là Trấn Bắc vương chiếm cứ một phương, nghe nói ngay cả hoàng đế và thái hậu cũng phải nể mặt phụ thân nàng 3 phần.
Chính vì thế, Tô Tiểu Thất lớn lên như một ngôi sao sáng trên bầu trời, hình thành nên tính cách có chút kiêu căng.
“Tiểu Thất, mau dậy đi.” Mặt trời đã lên cao, Tống Ngọc Ly đẩy đẩy bả vai Tô Tiểu Thất, gọi nữ nhi dậy.
Nữ nhi ngủ mơ mơ màng màng, cái miệng nhỏ hơi chu lên, bên mép còn chảy nước miếng.
Tô Cửu Khanh cúi người nhìn bộ dáng đáng yêu của nữ nhi, hắn vui vẻ cúi đầu hôn lên cằm bé con.
Tô Tiểu Thất bị râu trên cằm Tô Cửu Khanh cọ rát, bé nức nở một tiếng sau đó chậm rãi mở to mắt.
“Cha……mẹ...” Bé ngây ngô nói, trong mắt toàn là hơi nước, bộ dáng ngây thơ mờ mịt.
Tống Ngọc Ly bế nữ nhi lên, vén gọn mấy lọn tóc hỗn loạn trước mặt bé.
Tô Tiểu Thất gần 4 tuổi, đang ở độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện, nhìn một thân áo giáp trên người Tô Cửu Khanh, có chút nghi hoặc mở to hai mắt: “Cha muốn ra ngoài sao?”
Tô Cửu Khanh duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nữ nhi: “Đúng vậy, cha phải mau chóng đi thăm cữu cữu của cha.”
“Cữu cữu?” Tô Tiểu Thất trầm mặc trong chốc lát, bé không biết cữu cữu là gì, nhưng hiển nhiên đã ý thức được một vấn đề.
Trong lòng nho nhỏ đột nhiên có cảm giác nguy cơ, nàng lập tức tụt xuống từ vòng tay Tống Ngọc Ly, nhảy xuống đất ôm lấy đùi Tô Cửu Khanh.
“Huhuhu, cha không đi, cha không đi.” Tô Tiểu Thất khóc lớn.
Tô Cửu Khanh ngạc nhiên, Tống Ngọc Ly lại mang bộ dáng không ngoài dự đoán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần đây nàng tự mình dạy Tô Tiểu Thất học vỡ lòng, con bé đang đọc đến 《 Bách Gia Tính 》《 Ngàn Gia Thơ 》, chữ cũng biết được một vài. Có lẽ nữ nhi của nàng ghét bỏ đọc sách buồn tẻ, cả ngày đều nghĩ biện pháp lười nhác, trong đó hơn phân nửa ý đồ xấu đều tập trung lên người Tô Cửu Khanh.
Hiện giờ Tô Cửu Khanh muốn dẫn binh đi đánh giặc, con bé đương nhiên như phải lâm đại địch, chết sống không cho cha rời đi.
“Cha có chuyện quan trọng.” Tô Cửu Khanh bất đắc dĩ nói.
Tô Tiểu Thất không nghe, bé một khóc hai nháo ba thắt cổ diễn vô cùng đạt: “Cho con đi với, huhuhu cho con đi với, cha không cần con, không cần con rồi.”
Nhìn nữ nhi lăn lộn dưới đất, Tô Cửu Khanh sứt đầu mẻ trán.
Mặc dù hắn ở trên chiến trường bách chiến bách thắng, nhưng đối mặt với tiểu nha đầu này lại một chút tính tình cũng không dám lộ ra.
Tống Ngọc Ly mỉm cười nhìn cha con hai người.
Rồi sau đó, nàng miễn cưỡng làm bộ dáng nghiêm túc, tiến lên kéo Tô Tiểu Thất vào trong ngực.
“Không được náo loạn, mau thay xiêm y đi, ăn sáng xong con còn phải tập viết nữa.”
Nghe được hai chữ tập viết, Tô Tiểu Thất càng oa oa khóc lớn, bé vươn hai cánh tay vừa béo vừa ngắn liều mạng túm chặt ống tay áo Tô Cửu Khanh.
Huyết thống người Nhung trên người bé đã dần dần phai nhạt, ngũ quan thiên về diện mạo của Tống Ngọc Ly nhiều hơn.
Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng làm nũng của nữ nhi, trái tim bất tri bất giác liền hóa thành vũng nước.
“Nữ nhi chưa tới 4 tuổi, đâu cần tập viết sớm như vậy?” Tô Cửu Khanh nhịn không được nói.
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn hắn: “Bằng tuổi con bé, ta đã học xong 《 xuất sư biểu 》rồi.”
Tô Cửu Khanh cười nói: “Phu nhân học rộng hiểu sâu, tất nhiên ta không thể so sánh. Ta và nàng không giống nhau, ta lớn bằng từng này chỉ biết múa đao lộng gươm thôi.”
Hắn vừa nói, vừa tiến lên một bước, ôm Tô Tiểu Thất vào trong ngực, cọ cọ cằm lên gương mặt mềm mại của nữ nhi.
Tô Tiểu Thất nhanh chóng ngừng khóc, không bao lâu sau liền cười khanh khách.
“Con cùng cha, đi đánh giặc.” Tô Tiểu Thất mồm miệng mơ hồ nói, còn vừa nói vừa nhìn lén sắc mặt Tống Ngọc Ly.
Lời nói như vậy Tô Cửu Khanh đã miễn dịch từ lâu, hắn bất đắc dĩ nói: “Chuyến này nguy hiểm, đợi cha trở về sẽ cho con một thanh kiếm tốt được không?”
Tô Tiểu Thất chần chờ một lát, sau đó gật đầu thật mạnh: “Cha phải giữ lời đó.”
“Đó là đương nhiên.”
Đến lúc này, rốt cuộc tiểu nha đầu khó chơi mới ngừng nghỉ, yên lặng để bà tử dẫn đi rửa mặt thay xiêm y.
Tống Ngọc Ly lấy áo choàng của Tô Cửu Khanh lại đây, giúp hắn mặc.
Trời đã sang thu, phương bắc tiếp tục giá rét.
Tất Lặc Cách truyền tin tới Lợi Châu, nói bệnh tình của ông vô cùng nguy kịch, Tô Cửu Khanh đi chuyến này ít nhiều có chút hung hiểm.
Tống Ngọc Ly lo lắng nói: “Chuyến này đi quá mức hung hiểm, huynh phải thường xuyên viết thư về, nếu có chuyện gì xảy ra, ta cũng kịp thời truyền tin cho quân đội tiếp ứng.”
“Ta biết.” Tô Cửu Khanh cười nói, cúi đầu hôn lên gương mặt Tống Ngọc Ly” Nàng yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”
Tống Ngọc Ly thở dài một hơi, giúp Tô Cửu Khanh vuốt phẳng nếp uốn nơi cổ áo.
“Nhớ kỹ lời huynh nói, đừng quên hiện giờ có hai người đang chờ huynh.”
Tô Cửu Khanh gật đầu, cười nói: “Ta biết.”
Tô Cửu Khanh đi một mạch ba tháng, thời điểm giằng co nhất, tin tức bặt vô âm tín, Tống Ngọc Ly dạy Tô Tiểu Thất tập viết cũng thường xuyên thất thần.
Bên trong thư phòng, Tô Tiểu Thất nhìn mẫu thân ngồi yên một hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, không khỏi ngáp một cái, nhẹ nhàng nhảy xuống ghế dựa, nhanh chân chuồn ra ngoài.
Khi Tống Ngọc Ly phục hồi tinh thần, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng rời đi của nữ nhi.
“Tiểu Thất, con đi đâu đấy?”
Tiểu Thất thấy mẫu thân đuổi theo, hét lên một tiếng, vừa cười to vừa bỏ chạy.
Chân ngắn nhỏ chạy rất nhanh, Tống Ngọc Ly căn bản đuổi theo không kịp.
Bé một đường chạy, Tống Ngọc Ly ở phía sau một đường đuổi theo, đuổi tới chính sảnh, đúng lúc gặp phải Cố Yên vác một người từ cửa chính tiến vào.
Trên áo giáp của hắn nhiễm một tầng máu đó, bị Cố Yên khiêng lên vai, sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tô Tiểu Thất ngơ ngác nhìn phụ thân, con bé bị dọa choáng váng.
Tống Ngọc Ly tiến lên một bước che mắt Tô Tiểu Thất, giao nữ nhi cho bà vú bên người, rồi sau đó đi đến trước mặt Tô Cửu Khanh, nhíu mày nói: “Sao lại thế này?”
Tô Cửu Khanh xua tay: “Đi vào rồi nói.”
Trên đường trở về, hắn bị người bắn lén, miệng vết thương ở vị trí bả vai, tuy nhiên mũi tên này được thiết kế vô cùng tinh vi xảo quyệt, dọc theo đường đi vết thương của Tô Cửu Khanh vẫn không ngừng chảy máu, thế nên lúc này trông hắn mới chật vật như vậy.
Tiến vào nội thất, Tống Ngọc Ly giúp hắn cởi áo giáp, rút mũi tên ra, bôi thuốc cầm máu.
Mấy năm nay, mặc dù Tô Cửu Khanh mang tiếng là Trấn Bắc vương, tuy nhiên không nói tới việc nam chinh bắc chiến, mà hắn còn phải thường xuyên hòa hoãn mối quan hệ giữa nước Nhung và Đại Hạ.
Trong đó rắc rối phức tạp như thế nào không cần nói mọi người cũng đoán được, có không ít kẻ lòng mang mục đích khác đánh lén hắn. Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên.
Tống Ngọc Ly nhìn Tô Cửu Khanh người đầy vết thương, đôi mày nàng nhíu chặt, không hé răng nửa lời.
Tô Cửu Khanh trông thấy nàng có vẻ sắp tức giận, vội nói sang chuyện khác : “Tất Lặc Cách sắp không qua khỏi.”
Tống Ngọc Ly sửng sốt: “Nhanh như vậy?”
“Thảo nguyên lang bạt kỳ hồ (*), người Nhung vốn đoản mệnh hơn so với chúng ta, huống chi mấy năm nay Tất Lặc Cách đã dốc hết sức lực, lại thường xuyên gặp phải ám sát, vì vậy chuyện này cũng không quá kỳ quái.” Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói.
(*): Tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
“Ngày sau, mối quan hệ giữa người Nhung và Đại Hạ chỉ sợ sẽ phải có chút xung đột.” Tô Cửu Khanh cười nhạt “Không cần kinh hoảng, hiện giờ Lợi Châu binh hùng tướng mạnh, đợi tân hãn vương kế vị, chúng ta chỉnh cho hắn ta một trận là được.”
Băng bó miệng vết thương xong, Tô Cửu Khanh mặc áo ngoài vào, lấy lễ vật đã hứa trước đó ra—— một thanh kiếm gỗ.
Tô Tiểu Thất được bà vú dẫn đến phòng cha mẹ, bé nhìn bộ dáng bị thương của phụ thân, vốn dĩ lúc đầu có chút hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy thanh kiếm trên tay Tô Cửu Khanh, nhanh chóng quăng những chuyện không liên quan ra sau đầu.
Rõ ràng là nữ nhi, nhưng lại nghịch ngợm như con trai, tay cầm cán bút thì buồn rầu như muốn mạng mình, nhưng cầm kiếm gỗ lại vui vẻ không kiềm chế được.
Chỉ một lát sau đã không biết chạy đi nơi nào.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhìn huynh chiều con xem, giống hệt mấy tiểu nam tử.”
Tô Cửu Khanh mỉm cười: “Sợ cái gì, quận chúa của Trấn Bắc vương sao có thể dốt đặc cán mai, chẳng lẽ nàng muốn nữ nhi của ta bị người ngoài giễu cợt?”
“Chàng có thể bảo vệ con bé nhất thời, nhưng lại không thể bảo vệ con cả đời, tóm lại học càng nhiều kiến thức càng tốt.” Tống Ngọc Ly nói.
“Phải phải phải, phu nhân nói rất đúng.” Tô Cửu Khanh nhìn Tống Ngọc Ly nói tới nói lui đều xoay quanh Tô Tiểu Thất, trong lòng không khỏi có chút chua “Hiện giờ trong lòng phu nhân chỉ có con, thật ra không hề có vi phu.”
Tống Ngọc Ly liếc xéo hắn, khóe miệng khẽ cong cong.
Những năm gần đây, mọi chuyện Tô Cửu Khanh đều thành thạo, khả năng chinh chiến, hiểu đạo trị quốc, chỉ duy nhất tính tình ghen tuông hay ganh tỵ này là không hề thay đổi.
“Huynh bao nhiêu tuổi rồi còn tranh giành tình cảm với nữ nhi?” Tống Ngọc Ly cười nói.
Tô Cửu Khanh ôm bả vai Tống Ngọc Ly, kéo nàng vào trong ngực : “Bao nhiêu tuổi thì vẫn có thể ghen được.”
Hắn vừa cười vừa hôn lên mí mắt Tống Ngọc Ly, tiếp theo đến đôi môi.
Nụ hôn của hắn đã không còn điên cuồng như khi trẻ tuổi, mà càng thêm nồng đậm và ôn nhu.
“Phu nhân, ba tháng không gặp, nàng có nhớ ta không?” Tô Cửu Khanh vừa nói, vừa đè Tống Ngọc Ly lên giường.
Tống Ngọc Ly đỏ mặt: “Ban ngày……”
Tô Cửu Khanh hôn lên vành tai Tống Ngọc Ly: “Không ngại, chúng ta nhỏ giọng chút……”
Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng loảng xoảng, cửa phòng bị đá văng ra, Tô Tiểu Thất vọt vào phòng.
“Cha! Mẹ!” Rồi sau đó Tô Tiểu Thất ngơ ngác nhìn hai người, đứng sững sờ tại chỗ.
Tống Ngọc Ly đẩy Tô Cửu Khanh ra, thành công đụng phải miệng vết thương của hắn.
Tô Cửu Khanh che bả vai rên một tiếng, nhịn không được nhắm mắt lại.
“Cha mẹ, hai người đang làm gì vậy?” Tô Tiểu Thất ngây thơ mờ mịt hỏi.
“Chúng ta đang luận bàn võ nghệ.” Tống Ngọc Ly hắng giọng tỏ vẻ nghiêm trang nói.
Tô Tiểu Thất ngây thơ suy nghĩ, bộ dáng mẫu thân nghiêm túc như vậy tuyệt đối không phải là nói lung tung, bé vô cùng kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt nói: “Mẹ, người cũng biết võ sao?”
Tống Ngọc Ly gật đầu, vành tai đỏ lên: “Đương nhiên.”
Tô Cửu Khanh ngồi một bên, che miệng vết thương buồn cười: “Tiểu Thất, con đi chơi đi, cha mẹ còn phải luận bàn một phen.”
Tô Tiểu Thất không hề nghi ngờ, nặng nề gật đầu.
Một ngày này, cha mẹ bé luận bàn suốt một buổi trưa, thẳng đến khi dùng bữa tối Tô Tiểu Thất mới nhìn thấy hai người họ.
Dường như mẹ vô cùng mệt mỏi, bộ dáng uể oải ỉu xìu, tinh thần của cha lại có vẻ phấn chấn, còn đặc biệt vui vẻ gắp đồ ăn cho bé và mẹ.
Tô Tiểu Thất nhìn nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Cha mẹ, vậy hai người luận bàn võ nghệ, cuối cùng là ai thắng?”
Tô Cửu Khanh sặc canh trong cổ họng, ho khụ khụ một lúc lâu mới hòa hoãn trở lại.
“Đương nhiên…… đương nhiên là mẹ con thắng.” Hắn nói.
Tô Tiểu Thất bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nhà mình người có võ công giỏi nhất chính là mẹ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...