Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Một giấc này Tống Ngọc Ly ngủ không quá lâu, thời điểm mở mắt ra nàng đã ở bên trong quân doanh Đại Hạ.
Bên ngoài tiếng giết chóc ồn ào náo động vẫn truyền hết đợt này đến đợt khác, cẳng chân nàng đau như cắt, trán cũng nóng bỏng.
Một tiểu cô nương trẻ tuổi đang trông giữ bên người nàng, nàng ấy có gương mặt thon dài, là bộ dáng điển hình của nữ tử vùng sông nước phương nam. Nàng ấy mặc một thân váy hoa, thấy nàng tỉnh lại thì rụt rè nói: “Phu nhân, người tỉnh rồi?”
“Ngươi là?” Tống Ngọc Ly mở miệng mới phát giác ra giọng nói của mình khản đặc nói không ra lời.
Tiểu cô nương giúp nàng bưng một chén nước tới, nàng uống một hơi cạn sạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tổ phụ của dân nữ là quân y, phu nhân cần nữ nhân chiếu cố, tổ phụ của dân nữ liền phái dân nữ tới đây.” Tiểu cô nương thoạt nhìn mới chỉ 13-14 tuổi.
Tống Ngọc Ly tiêu hao quá nhiều sức lực, sau đó lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Lần thứ hai nàng mở mắt ra, Giang thành đã nằm trong tay Tô Cửu Khanh.
Tiểu Thảo đánh thức nàng dậy, đỡ nàng lên xe ngựa, nói là Tô Cửu Khanh đã thu thập thỏa đáng Giang thành, muốn đưa nàng vào bên trong thành dưỡng thương.
Cẳng chân Tống Ngọc Ly bị thương không nhẹ, miệng vết thương không dễ khép lại, hơn nữa mấy ngày bôn ba, chỉ sợ phải điều trị một thời gian.
Nàng ngồi trên xe ngựa, một đường đi ngang qua thấy mặt đất đầy vết máu và thi thể, mùi máu tươi cùng mùi thuốc súng tràn ngập toàn bộ trong và ngoài Giang thành.
Trước cổng thành treo mấy đầu người lắc lư theo gió.
Tống Ngọc Ly ngửa đầu nhìn qua, nàng không nhận ra bọn họ là ai.
Xe ngựa tiến vào thành, mùi máu tươi và mùi khét lẹt càng thêm trầm trọng.
Tiểu Thảo nhỏ giọng nói: “Hai quân giao chiến bảy ngày bảy đêm, tướng quân dẫn đầu gần như tàn sát sạch sẽ toàn bộ binh lính Trần quốc.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, nàng đã nhìn ra bên trong Giang thành, phòng ốc bị huỷ hoại hơn phân nửa, không còn mấy ngôi nhà được toàn vẹn.
Nàng có thể tưởng tượng ra trận chiến ác liệt này.
Xe ngựa ngừng trước phủ nha tuần phủ Giang thành.
Tống Ngọc Ly được tiểu Thảo đỡ xuống xe, Tô Cửu Khanh đã chờ sẵn ở trước cửa.
Trên người hắn không mặc áo giáp, chỉ mặc một bộ xiêm y màu đen, hiển nhiên đã được giặt sạch sẽ. Nhìn thấy Tống Ngọc Ly tới nơi, hắn tiến lên một bước ôm nàng vào trong lòng đỡ nàng tiến vào phủ nha.
Đây là dinh thự lớn nhất ở Giang thành, bên trong đình đài lầu các, mười phần có phong vị của vùng sông nước Giang Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Cửu Khanh ôm Tống Ngọc Ly, vòng qua hành lang dài mưa bụi, đưa nàng vào phòng ngủ chính, thật cẩn thận đặt nàng lên giường, tỉ mỉ đánh giá.
“Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn đánh giặc, mãi mới tìm được nơi dưỡng thương cho nàng.” Tô Cửu Khanh cúi người hôn lên trán Tống Ngọc Ly, hầu kết cử động, dường như hắn không biết nên nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng như vậy.
Bọn họ đã hơn 3 năm chưa gặp nhau, lúc trước Tống Ngọc Ly bị thương, Tô Cửu Khanh cuồng nộ, tự mình dẫn người tàn sát trên chiến trường, đánh một mạch bảy ngày bảy đêm, khống chế toàn bộ Giang thành, đích thân giết chết người phụ trách yểm trợ cho Văn Phi Trác bỏ trốn.
Văn Phi Trác dẫn theo tàn quân tiếp tục tháo chạy dọc theo sông Trường Giang.
Đến lúc này, Tô Cửu Khanh mới thu dọn chiến trường, hoàn toàn kiểm soát Giang thành trong lòng bàn tay.
Trong lòng hắn nhớ thương Tống Ngọc Ly, ngựa không ngừng vó phái người sắp xếp phủ đệ làm nơi dưỡng thương cho Tống Ngọc Ly.
Hai người đã ba năm không gặp, tới tận bây giờ mới cẩn thận nhìn nhau thật kỹ.
Trải qua khói lửa chiến tranh, Tô Cửu Khanh gầy hơn 3 năm trước, trên người càng nhiều hơn một loại khí tức rắn rỏi lạnh lùng, giống như bảo đao ra khỏi vỏ, trải qua hàng ngàn lần thử thách tinh luyện, đọ về độ sắc bén và cứng rắn thì không thứ vũ khí nào có thể chống đỡ được.
Tống Ngọc Ly nhìn Tô Cửu Khanh như vậy, không tự chủ được mà lộ ra ánh mắt thưởng thức, nàng cười nói: “Gầy, nhưng đẹp.”
Nàng nói cực nhỏ, Tô Cửu Khanh hơi sửng sốt, sau đó cả giận: “Ta vốn đã đẹp.”
Nói xong, hắn duỗi tay véo véo gương mặt Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly ăn đau, kêu một tiếng, đáy mắt ngân ngấn nước.
Tô Cửu Khanh nhìn hai mắt đẫm lệ của Tống Ngọc Ly, hắn không nhịn được cúi người cắn lên môi nàng, hung hăng hôn xuống.

Môi răng quấn quýt, lưỡi Tô Cửu Khanh càn quét từng ngóc ngách trong miệng Tống Ngọc Ly.
Môi răng va chạm, tựa như đang phát tiết nỗi khổ tương tư trong suốt mấy năm qua.
Tống Ngọc Ly cảm nhận được Tô Cửu Khanh nắm lấy tay nàng, mười ngón tay hai người đan vào nhau. Lớp chai mỏng trên tay Tô Cửu Khanh nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay nàng, cảm giác như một loại thân mật triền miên không giải thích được.
“Ngọc Ly, Ngọc Ly…” Tô Cửu Khanh gọi tên Tống Ngọc Ly, tùy ý để cảm xúc nhung nhớ trào dâng trong lòng.
Tống Ngọc Ly cũng nhịn không được mà động tình, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tô Cửu Khanh ……”
Rồi sau đó vụng về cởi bỏ vạt áo Tô Cửu Khanh.
Ba năm không gặp, trời nam đất bắc, mỗi một đêm dài nỗi nhung nhớ trong lòng càng thêm sâu đậm.
Từng gốc cây ngọn cỏ bên người, ngẫu nhiên thấy được cảnh tượng quen thuộc lại càng thêm tưởng niệm người phương xa.
Cảm xúc này giống như vò rượu hoa đào kia, chôn sâu dưới lòng đất, ngẫu nhiên một hương thơm nhè nhẹ thấm ra ngoài cũng đủ làm đắm say lòng người.
Mà hiện tại, vò rượu ủ lâu năm được mở ra, cảm xúc tận đáy lòng cũng hùng hổ vùng lên.
Bàn tay Tống Ngọc Ly có hơi run, động tác vụng về qua nửa ngày vẫn chưa cởi được áo của Tô Cửu Khanh, mà Tô Cửu Khanh lại bận tâm đến vết thương trên chân nàng nên không dám lộn xộn.
Hai người bận việc nửa ngày, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng xiêm y lại không hề thiếu một món nào. Tô Cửu Khanh bật cười, hắn nằm bên người Tống Ngọc Ly, ôm nàng vào trong ngực, nắm lấy bàn tay nàng.
“Thôi, đợi thương thế của nàng tốt lên rồi tính.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người, cười nói: “Điều này không giống huynh.”
Tô Cửu Khanh nhướng mày liếc nhìn nàng một cái, cầm tay nàng ấn xuống thân dưới của mình.
Vật nóng rực kia lập tức khiến Tống Ngọc Ly ngậm miệng.
“Đừng đốt lửa.” Tô Cửu Khanh nghẹn ngào nói, hắn nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay khiến Tống Ngọc Ly dựa vào ngực hắn gần hơn một chút.
Chóp mũi đều là mùi hương hoa quế trên tóc nữ tử, Tô Cửu Khanh ngửi mùi hương này, cười nói: “Chúng ta ngủ một lát.”
Ngay sau đó, hắn thật sự nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tống Ngọc Ly không khỏi bật cười, nàng duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa đôi lông mày đang nhíu chặt của Tô Cửu Khanh, ôm ngược trở lại hắn: “Ngủ đi.”
Thời điểm Tô Cửu Khanh tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn, Tống Ngọc Ly đang ngồi trước gương đồng trang điểm.
Mái tóc dài như thác nước xõa xuống sau lưng.
Tô Cửu Khanh đứng dậy, ôm lấy nàng từ phía sau, hôn lên trán nàng: “Dậy sớm vậy.”
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn hắn: “Tất nhiên là dậy sớm hơn người bảy ngày bảy đêm chưa ngủ rồi.”
Nụ cười trên mặt Tô Cửu Khanh càng rộng hơn.
Tống Ngọc Ly chần chờ một lát mới mở miệng hỏi: “Vũ Đồng bị Văn Phi Trác đưa đi rồi?”
Tô Cửu Khanh có chút không vui nói: “Đúng vậy, người của ta tận mắt nhìn thấy, trong đám người rời đi cùng Văn Phi Trác có một nữ tử.”
“Huynh không thử cứu muội ấy sao?” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng hỏi.
Nét dịu dàng trên mặt Tô Cửu Khanh dần dần phai nhạt: “Muội muội của nàng không cần chúng ta cứu. Từ đầu tới cuối, nàng ta đều tự nguyện làm việc cho Văn Phi Trác.” Nói đến đây, Tô Cửu Khanh hơi dừng lại một chút “Trên tay nàng ta có không ít mạng người.”
Bàn tay đang cầm lược của Tống Ngọc Ly rơi xuống đất.
 “Ngọc Ly, không cần nhớ tới người muội muội này. Mỗi người đều có vận mệnh của chính mình.” Tô Cửu Khanh nói.
“Huynh biết chuyện gì sao?” Tống Ngọc Ly nhíu mày “Huynh biết được gì đều có thể nói cho ta.”
Tô Cửu Khanh trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Đời trước, cái chết của Tống Vũ Đồng là ta hạ lệnh, Cố Yên động tay, một đao mất mạng.”
Tống Ngọc Ly cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngay từ đời trước nàng đã điều tra ra chuyện này. Chính bởi vậy, nàng mới hạ quyết tâm muốn giết chết Tô Cửu Khanh.

“Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi lần gặp phiền toái mẫu thân nàng đều nhịn không được mà dựa dẫm vào Văn gia. Tuy bề ngoài Văn Phi Trác là người chính trực, nhưng trong xương cốt hắn lại là kẻ giảo hoạt nhất. Khi đó vì muốn đối phó với ta, hắn đã hứa hẹn với Tống Vũ Đồng, sau khi sự thành hắn sẽ cưới nàng ta làm chính thê.” Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói.
Hắn vừa nói vừa để ý sắc mặt Tống Ngọc Ly.
Từ trước đến nay Tô Cửu Khanh vẫn biết, Tống Ngọc Ly coi trọng người thân của nàng biết bao nhiêu.
Đời trước, khi nàng ở Tô gia, hàng tháng sau khi nhận được bạc nàng đều tiết kiệm để trợ cấp cho mẫu thân và muội muội.
Sau này Tô Cửu Khanh phát hiện, Tống Ngọc Ly một chút cũng không dùng cho mình mà lén lút gửi hết số bạc đó ra ngoài.
Những năm đó, nữ quyến Tống gia có thể có cuộc sống sung túc đầy đủ như vậy, tất cả đều dựa vào Tống Ngọc Ly thắt lưng buộc bụng.
Tống Ngọc Ly trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: “Văn gia muốn Vũ Đồng giết ta?”
“Chính xác mà nói là giết ta.” Tô Cửu Khanh nói “Mật thám ta xếp vào bên người Văn Phi Trác nói cho ta, hắn cho Tống Vũ Đồng một loại thuốc vô sắc vô vị, chỉ cần dính trên xiêm y, hai ngày sau sẽ mất mạng.”
“Cho nên huynh liền tiên hạ thủ vi cường?” Tống Ngọc Ly không tự giác nâng cao âm lượng.
“Đúng vậy.” Tô Cửu Khanh đáp một cách dứt khoát “Đứng ở lập trường của ta, điều này không có gì đáng trách.”
“Vậy mẹ ta thì sao?” Tống Ngọc Ly hỏi.
“Sau khi Tống Vũ Đồng chết, Văn gia biết ta đã phát hiện ra, sợ ta bắt được nhược điểm, bọn họ liền giết mẫu thân nàng.” Tô Cửu Khanh nói “Lúc người của ta chạy tới thì đã muộn.”
Tống Ngọc Ly nhắm mắt lại, gật đầu.
Tô Cửu Khanh nhìn thần sắc Tống Ngọc Ly, hắn tiến lên một bước kéo nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Đừng trách ta, đó đều là hiểu lầm, đời này ta sẽ tận lực bảo vệ bọn họ.”
Chuyện xưa như mây khói, Tống Ngọc Ly biết nếu nàng thật sự tính toán thì cũng không có cách nào tính rõ ràng. Giữa nàng và Tô Cửu Khanh đã sớm ân oán lẫn lộn, khó mà có thể nói lý.
Cho dù như thế nào, đời này ít nhất mẫu thân vẫn còn sống, về phần Tống Vũ Đồng…… con đường sau này, chỉ sợ muội ấy phải tự mình đi rồi.
Tống Ngọc Ly nghĩ như vậy, nàng nắm ngược lại bàn tay Tô Cửu Khanh: “Ta không sao, chỉ là nhất thời khó có thể chấp nhận thôi.”
Tô Cửu Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt một nụ hôn lên trán Tống Ngọc Ly: “Ta đã phái người đi tìm, Tống Vũ Đồng sẽ không sao.”
Sau khi đánh hạ Giang thành, lực lượng thuỷ quân của Tô Cửu Khanh thế như chẻ tre, một đường tiếp tục tây tiến.
Tống Ngọc Ly lưu lại Giang thành, bên người chỉ có tiểu Thảo chăm sóc nàng.
Vết thương trên chân nàng dần dần tốt lên, phía trước cũng truyền đến càng ngày càng nhiều tin tức.
Tô Cửu Khanh lại công phá được hai thành trì, gần như đánh đuổi được Trần quốc về đất của bọn họ.
Quốc quân Trần quốc phái sứ thần tới nghị hòa, lần này thành ý nghị hòa mười phần.
Tô Cửu Khanh thậm chí còn không xin chỉ thị của Ngụy Kinh Hồng, tự động chủ trương đưa ra yêu cầu.
“Muốn ta dừng tay cũng có thể, áp giải hết tất cả những kẻ phản đồ Văn gia về đây cho lão tử.” Tô Cửu Khanh ngồi trong quân doanh không chút để ý thưởng thức bội kiếm trong tay.
Từ xưa đến nay, kết cục của phản đồ vốn là như vậy.
Quốc quân Trần quốc mới chỉ mười sáu tuổi, hắn đi qua đi lại bên trong thư phòng, phía dưới là sứ thần mới trở về từ chỗ của Tô Cửu Khanh.
Hắn thở ngắn than dài nói: “Hoàng huynh, huynh xem nên làm như thế nào ?”
Hoàng huynh hắn, đúng là Chu Dịch An, người đã từng trở thành phò mã Đại Hạ.
Chu Dịch An nhíu mày nói: “Bệ hạ nên suy nghĩ cẩn thận. Nền tảng lập quốc của nước ta  còn thiếu tướng tài, mặc dù Văn Phi Trác dụng binh không bì kịp Tô Cửu Khanh, nhưng hắn cũng là một tướng tài hiếm có, nếu chúng ta dễ dàng bán đứng hắn, ngày sau Hạ Quốc nào còn có người dám quy thuận chúng ta.”
Hoàng đế Trần quốc cả giận nói: “Ta vốn không cần người nào quy thuận! Chúng ta chiếm cứ vùng lãnh thổ màu mỡ, đất đai giàu có tài nguyên thiên nhiên, bá tánh an cư lạc nghiệp, là huynh một hai khơi mào chiến tranh, nói nào là cơ hội thừa nước đục thả câu, khôi phục cơ nghiệp tổ tông, hiện giờ thì sao? Loạn thành bộ dáng này, huynh muốn trẫm phải làm gì bây giờ?”
Thiếu niên mười sáu tuổi càng thêm hoảng sợ, lắp bắp nói: “Giao Văn Phi Trác cho bọn họ đi, giảng hòa cùng Hạ Quốc, chúng ta rút binh mã trở về, không phải mọi chuyện đều được giải quyết sao? Hoàng huynh nói đúng không?”

Chu Dịch An nhắm mắt: “Bệ hạ thật sự cho rằng chúng ta giao Văn Phi Trác ra, Tô Cửu Khanh sẽ nhắm mắt bỏ qua sao?”
Người thiếu niên càng thêm luống cuống, táo bạo nói: “Thì sao? Ta đâu còn biện pháp nào, lúc này chúng ta phải nhanh chóng thu binh, tập hợp binh mã rút về Thục trung, nương vào địa thế hiểm yếu, Tô Cửu Khanh khẳng định sẽ không thể đánh vào đâu.”
“Năm nay không đánh được? Vậy sang năm thì sao? Rồi còn cả năm sau nữa? Quân đội Hạ Quốc qua mỗi năm đều binh hùng tướng mạnh hơn năm trước, chờ tới khi bọn họ có thực lực, bọn họ sẽ phá vỡ kết giới che chắn cho Thục trung, chẳng lẽ bệ hạ muốn làm quốc quân mất nước sao?” Chu Dịch An lạnh lùng nói, hắn tiến lên một bước, duỗi tay bắt lấy cánh tay đệ đệ, cả giận nói “Hoàng Thượng còn nhớ rõ, năm ấy trước khi ta đi, ngài đã đáp ứng với ta chuyện gì hay không?”
Người thiếu niên nhìn gương mặt lạnh như băng của Chu Dịch An, sợ tới mức khóc lên: “Đại…… Lớn mật…… Mẫu phi nói quả nhiên không sai, huynh đã sớm mang lòng không phục! Huynh chỉ muốn hại chết trẫm để tự mình làm hoàng đế!”
Ngay cả thái giám bên người hoàng đế cũng hoảng sợ, giọng the thé nói: “Mau đi tìm Thái Hậu nương nương, Thành vương muốn làm phản !”
Trong khoảng thời gian ngắn, hoàng cung trở nên lộn xộn.
Chu Dịch An chậm rãi buông tay, hắn có chút thất thần nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc trên mặt dần dần bình tĩnh trở lại.
Thậm chí khóe miệng hắn còn gợi lên vẻ tươi cười: “Thôi, là ta làm khó người khác, bệ hạ muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Vào ngày thứ 10 Tô Cửu Khanh tiễn sứ thần nước Trần rời đi, Văn Phi Trác bị hoàng đế Trần quốc cho người trói lại đưa đến trước mặt hắn, cùng đưa trở về còn có thi thể của Tống Vũ Đồng.
Tống Vũ Đồng bị một kiếm đâm thủng ngực mà chết, trước khi chết nàng vẫn còn mở to mắt, thần sắc trên gương mặt tất cả đều là kinh ngạc và khó hiểu.
Tô Cửu Khanh nhíu mày nhìn thi thể, sau đó hắn xoay người hỏi Văn Phi Trác.
“Vì sao giết nàng?”
Văn Phi Trác cười lạnh: “Ta muốn ả đi giết Tống Ngọc Ly, thế nhưng ả lại chần chừ. Ta biết ả muốn phản bội. Ta đã cùng đường bí lối, đương nhiên sẽ không giữ lại mạng cho ả.”
Tô Cửu Khanh lạnh lùng nhìn Văn Phi Trác.
Vị tướng quân trẻ tuổi uy danh hiển hách ngày xưa, hiện giờ chật vật không chịu nổi, cả người lấm lem bùn đất.
“Rõ ràng ngươi biết nàng là muội muội Tống Ngọc Ly, luận huyết thống cũng là biểu muội của ngươi.” Giọng nói của Tô Cửu Khanh lạnh băng.
“Tống gia chỉ là con chó Văn gia ta nuôi dưỡng, ta không thèm để ý con chó này là tỷ tỷ muội muội của ai.” Văn Phi Trác cười nhạo một tiếng, hắn vặn vẹo nhìn về phía Tô Cửu Khanh “Ta cố ý khiến ngươi ghê tởm, ta biết, ngươi sợ Tống Ngọc Ly trách ngươi.”
Nói xong hắn cười ha ha lên.
Tô Cửu Khanh nhìn ra được, Văn Phi Trác đã một lòng muốn chết.
“Ngươi phản bội quốc gia mình, rơi vào kết cục hiện giờ cũng là điều đương nhiên.”
Hắn phất phất tay, ý bảo thị vệ bên người tiến lên.
Đao đặt trên cổ Văn Phi Trác.
Văn Phi Trác đột nhiên trở nên an tĩnh, hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi cái chết.
“Tô Cửu Khanh, Văn gia thua sao?” Hắn hỏi.
“Thất bại thảm hại.” Tô Cửu Khanh lạnh giọng đáp.
Sau khi máu tươi bắn tung tóe, thi thể Văn Phi Trác ngã trên mặt đất.
Tô Cửu Khanh nhìn thi thể trên mặt đất, thần sắc lãnh đạm, hắn quay đầu nói với sứ giả Trần quốc: “Nói cho quốc chủ Trần quốc, muốn ta dừng tay, ta còn muốn một người.”
Sứ giả Trần quốc mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Lúc trước không phải ngài nói…… Sao có thể thất tín bội nghĩa?”
Tô Cửu Khanh không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục nói ra yêu cầu của mình.
“Ta muốn Thành vương điện hạ của các ngươi, phò mã Chu Dịch An của trưởng công chúa Đại Hạ chúng ta.”
Sứ giả Trần quốc tất nhiên là cự tuyệt yêu cầu của Tô Cửu Khanh, nhưng Tô Cửu Khanh cũng không sốt ruột, hạ lệnh tập kết binh mã, tiếp tục tây tiến, đánh hạ liên tiếp hai pháo đài.
Địa bàn Trần quốc co rút lại, gần như muốn lui về Thục trung.
Binh mã Đại Hạ dựng trại đóng quân ngay tại chỗ, cách một cánh rừng, hai bên không thể nhìn thấy tình hình thực tế của đối phương.
Tô Cửu Khanh ở trong núi nửa tháng, vô cùng nhung nhớ Tống Ngọc Ly trong Giang thành, hoàn toàn không còn tính nhẫn nại.
Mà không có Văn Phi Trác, đại quân Trần quốc lại càng thêm lúng túng không chịu nổi một kích, nhanh chóng bị Tô Cửu Khanh chém rơi rớt tan tác như xắt rau cắt cỏ.
Không bao lâu sau, sứ giả Trần quốc lại tới lần nữa, lúc này hắn ta mang đến bức thư nghị hòa chân thành nhất của hoàng đế Trần quốc.
Chu Dịch An có thể cho bọn họ, nhưng Đại Hạ cũng phải hứa sẽ thu binh.
Tô Cửu Khanh viết chuyện này vào tấu sớ dâng lên Ngụy Kinh Hồng, Ngụy Kinh Hồng nhanh chóng đồng ý.
Hai bên trao đổi quốc thư chính thức, hoàn toàn bắt tay giảng hòa.

Ngày giao người, Tô Cửu Khanh đứng trước cửa thành nhìn sứ giả Trần quốc dẫn đầu xe chở tù nhân của Chu Dịch An, lắc lư đi đến doanh địa Hạ Quốc.
Tô Cửu Khanh khoanh tay xuống lầu, nhìn Chu Dịch An mặc bạch y bình yên ngồi trong xe chở tù, mỉm cười nói : “Phò mã, đã lâu không gặp.”
Thế nhưng Chu Dịch An vẫn vân đạm phong khinh nở nụ cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Nhìn không ra Tô đại nhân lại để ý ta như vậy, nguyện dùng cơ hội thu phục Thục trung để đổi lấy cái đầu trên cổ ta.” 
Tô Cửu Khanh cười nhạt: “Đây cũng không phải là ý tứ của ta, mà là ý tứ của trưởng công chúa.”
Sắc mặt Chu Dịch An cứng đờ, hồi lâu sau hắn mới hỏi: “Nàng có khỏe không?”
“Phò mã trở về kinh thành, tự nhiên sẽ biết.”
Ngày thứ ba tiếp nhận Chu Dịch An, Tô Cửu Khanh quay về Giang thành.
Tống Ngọc Ly đứng trước cổng thành chờ hắn.
Vết thương của nàng đã tốt hơn nhiều, nàng và tiểu Thảo cùng nhau đứng đợi hắn ở cổng thành.
Sau một tháng, Giang thành đã không còn dấu vết của chiến hỏa, một trận mưa qua đi, những bông hoa nhỏ tươi tốt mọc lên ở ven đường.
Tống Ngọc Ly mặc bộ xiêm y trơn không họa tiết, vừa nhìn thấy Tô Cửu Khanh liền lộ ra một nụ cười tươi.
Trong đội ngũ, xe chở tù của Chu Dịch An và quan tài của Tống Vũ Đồng đều vô cùng bắt mắt.
Tô Cửu Khanh nhìn thần sắc Tống Ngọc Ly, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ta không thể cứu muội muội nàng.”
Tống Ngọc Ly lắc đầu: “Có lẽ là số mệnh. Ta…… Chưa từng trách huynh.”
Tô Cửu Khanh nghe vậy cầm tay Tống Ngọc Ly, cười nói: “Chúng ta hồi kinh đi.”
“Ta không muốn ở lại kinh thành.” Tống Ngọc Ly chần chờ nói, Tô Cửu Khanh đột nhiên duỗi tay ôm nàng lên ngựa.
Nàng hoảng sợ kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay sau đó Tô Cửu Khanh cũng nhảy lên ngựa.
Hai người ngồi chung một con ngựa dẫn đầu đội ngũ.
“Tô Cửu Khanh, như vậy không tốt lắm đâu.”
“Không ngại, ta muốn cho người trong khắp thiên hạ đều biết, Tô Cửu Khanh ta đời này nâng niu Tống Ngọc Ly trong lòng bàn tay.”
Mặc dù Tống Ngọc Ly tự nhận mình mặt dầy, cũng vẫn bị lời nói của Tô Cửu Khanh làm cho đỏ mặt.
Một lát sau, Tô Cửu Khanh lại hỏi: “Nàng không muốn trở lại kinh thành.”
“Đã từng nhìn thấy đại mạc mênh mông, gặp qua phong cảnh Giang Nam, đột nhiên ta không còn thích kinh thành nữa.” Tống Ngọc Ly cười nói.
“Vậy đi Lợi Châu thì thế nào?” Tô Cửu Khanh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tống Ngọc Ly.
“Lợi Châu?” Tống Ngọc Ly sửng sốt.
“Nàng lại làm tiểu thiếu gia, ta làm tôi tớ cho nàng, được không?” Tô Cửu Khanh kề tai nói nhỏ với Tống Ngọc Ly “Tiểu thiếu gia, chúng ta sinh hài tử đi.”
Tống Ngọc Ly tức giận đấm hắn một cái: “Ta  không! Huynh không đứng đắn.”
Tô Cửu Khanh ha ha cười lớn.
Giang Nam xuân về hoa nở, đội quân Đại Hạ mênh mông cuồn cuộn đi trên đường lớn, hai bên đường hoa thắm liễu xanh, bươm bướm bay lượn.
Tống Ngọc Ly rúc vào trong ngực Tô Cửu Khanh, bên tai nghe tiếng cười sảng khoái rung động của hắn, nàng cũng không tự giác mà cong cong khóe miệng.
“Tô Cửu Khanh.”
“Hả?”
“Huynh bắt đầu thích ta từ khi nào?” Tống Ngọc Ly đột nhiên hỏi.
Tô Cửu Khanh ngây ngẩn cả người, rồi sau đó hắn cười “Ta cũng không biết.”
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm. (*)
Như thế mà thôi.
(*): tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận