Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chiến sự căng thẳng, Tô Cửu Khanh đi hai tháng nhưng vẫn chưa từng gửi về một phong thư, Tống Ngọc Ly chỉ có thể phán đoán tình hình từ những báo cáo chiến sự mà Ngụy Kinh Hồng đưa cho nàng.
Trần quốc chuẩn bị mấy năm, lại có Văn thị làm gian tế, cuộc chiến này không dễ giải quyết.
Phương Nam nhiều sông suối, Trần quốc đã thao luyện thuỷ quân nhiều năm, mà quân đội của Đại Hạ bởi vì huấn luyện để đề phòng người Nhung nên đa phần là kỵ binh bộ binh, không giỏi thuỷ chiến.
Tô Cửu Khanh đánh một trận có phần cố hết sức.
Thẳng đến nửa năm sau, Tống Ngọc Ly mới nhận được phong thư của Tô Cửu Khanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà lúc này, kinh thành đã xuân đi thu tới, thời tiết lạnh dần.
Từ trước đến nay Tô Cửu Khanh viết thư chỉ nói chuyện quan trọng. Tất cả nội dung  trong thư đều là hắn sắp xếp bố cục như thế nào, hành sự như thế nào, đả kích khí thế kiêu ngạo của Trần quốc như thế nào, hoặc gặp phải phiền toái gì rồi giải quyết ra sao.
Mãi tới cuối thư, Tô Cửu Khanh mới thật cẩn thận viết một câu: “Lâu ngày không gặp, nhớ nàng.”
Chỉ sáu chữ, hắn viết rất cẩn thận nhưng lại mười phần qua loa, giống như bất chợt bỏ thêm một câu, nội dung không một chút liên quan đến phần trên của bức thư.
Tống Ngọc Ly mỉm cười, bỏ thư vào hộp trang điểm của mình.
Nàng viết thư hồi âm cho hắn, nàng không nói nhiều về chuyện trong kinh, chỉ viết ra những phương pháp thuỷ chiến mà nàng tổng kết được trong nửa năm nhàn rỗi đọc sách này. Nàng đã phân loại sửa sang thật cẩn thận, nghĩ tới chắc hẳn Tô Cửu Khanh sẽ dùng đến.
Cuối cùng, nàng suy nghĩ, sau đó lại thêm vào một câu: “Ta cũng nhớ huynh.”
Lần này, Tô Cửu Khanh trả lời nàng rất nhanh.
Hắn đã đánh tới Kim Lăng, nhưng Trần quốc lấy sông Trường Giang làm rào chắn, gắt gao chiếm cứ Hàng Châu, không chịu lui bước, chỉ sợ năm nay hắn không thể trở về ăn tết.
Tô Cửu Khanh lời trong lời ngoài lộ ra sự tủi thân, Tống Ngọc Ly còn vì thế mà cười nhạo một hồi: “Vậy sang năm hãy cùng nhau ăn tết đi.”
Cửa ải cuối năm đang tới gần mà tiểu hoàng đế lại bị bệnh, trẻ nhỏ mới sinh cũng không biết là bởi vì thân mình gầy yếu, hay là các thế lực trong kinh ngo ngoe rục rịch.
Ngụy Kinh Hồng sợ không nhẹ, một hơi đánh chết mười tám cung nữ thái giám hầu hạ trong tẩm cung. Nàng không thể yên tâm nghỉ ngơi nên đành cực nhọc ngày đêm tự mình chăm sóc tiểu hoàng đế.
Tuy nhiên vẫn còn vướng bận chuyện trên triều, vì vậy liền triệu Tống Ngọc Ly tiến cung, giúp nàng xử lý một ít chính vụ.

Bên trong tẩm cung, Tống Ngọc Ly ngồi bên bàn, tay cầm ngự bút phê tấu sớ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngụy Kinh Hồng.
Bộ dáng Ngụy Kinh Hồng trông có vẻ già đi rất nhiều, giữa đôi lông mày đầy vẻ ảm đạm. Trong ngực nàng ôm đứa bé mới sinh nhỏ gầy, hoàn toàn không còn phong thái ung dung bá đạo từ trước tới nay, ngược lại cả người tỏa ra sự hiền từ của người làm mẫu thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta nhìn con hồi lâu, sau đó mới thật cẩn thận đặt đứa trẻ lên long sàng, đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.
“Ngủ rồi?” Tống Ngọc Ly nhỏ giọng hỏi. 
Ngụy Kinh Hồng mệt mỏi gật đầu.
Tống Ngọc Ly đặt tấu chương đã phê xong trong tay sang bên cạnh, tiếp theo cầm lấy một quyển khác, cười nói: “Ngài đấy, liều sống liều chết tính toán khắp nơi, hiện giờ lại lao tâm lao lực, rốt cuộc ngài muốn mưu đồ chuyện gì?”
Ngụy Kinh Hồng hừ nhẹ một tiếng, liếc xéo Tống Ngọc Ly: “Xuất thân và cảnh ngộ của ngươi đương nhiên không hiểu chuyện ta đang làm.”
Vẻ mặt của nàng ta dần dần phủ lên một tầng thống khổ và tàn nhẫn: “Năm đó mẫu thân ta tuy xinh đẹp nhưng lại không có thế lực bảo hộ, Hoàng Hậu và Quý Phi bởi vì kiêng kị mà nghĩ biện pháp vô thanh vô thức khiến bà ấy chết trong thâm cung. Từ nhỏ ta đã được phụ hoàng sủng ái, phò mã tài giỏi, lại có một đứa con thông minh lanh lợi, Hoàng Hậu và Quý Phi đều sợ ta thay đổi trận doanh của đối phương nên đã tiên hạ thủ vi cường, giết chết bọn họ.”
Tống Ngọc Ly hoảng hốt nhìn Ngụy Kinh Hồng.
“Mà buồn cười nhất chính là, những việc này phụ hoàng đều biết, nhưng ông ấy một chút cũng không thèm để ý. Thứ ông ấy để ý chính là giang sơn, quyền lực trong tay ông, về phần sự sống chết của con cái thì tính là cái gì cơ chứ? Được sủng ái? Cho dù được sủng ái thì ta cũng chỉ là nữ nhi mà thôi. Ngươi nhìn Tô Cửu Khanh thì có thể thấy được tình cảm trong hoàng thất không là gì cả.”
Ngụy Kinh Hồng cười nói: “Tống Ngọc Ly, ngươi rất may mắn vì đã gặp được nam nhân như Tô Cửu Khanh, hắn có năng lực che chở cho ngươi, đồng thời lại không bị thân phận giam cầm.”
Năm mới, chiến sự bước sang giai đoạn giằng co, tất nhiên thời gian nhàn rỗi của Tô Cửu Khanh cũng nhiều lên, mới đầu là hai ba tháng một phong thư, sau đó dần dần biến thành một tháng một phong thư. Có lẽ càng về sau chiến sự càng thêm thả lỏng, Tống Ngọc Ly gần như mấy ngày lại nhận được một phong thư.
Nội dung trong thư cũng thay đổi từ những chuyện trong quân thành phong cảnh Giang Nam.
Khi thời tiết ấm lên, Tô Cửu Khanh có thời gian nhàn rỗi đi đào củ ấu, cho người mang về cùng thư nhà.
“Nghe nói nữ tử Giang Nam đều thích ăn thứ này, nghĩ tới Ngọc Ly nhà ta chắc chắn cũng thích.”
Về sau còn có son phấn, quạt tơ lụa.
Tô Cửu Khanh nghiễm nhiên không giống bộ dáng của một tướng quân mà giống thương nhân nhiều hơn, rảnh rỗi không có việc gì liền mua một đống đồ vật lung tung rối loạn gửi về kinh thành, nội dung trong thư cũng càng ngày càng vụn vặt.
“Hồng Phấn Trai ở Kim Lăng mới ra một loại phấn mới, gọi là Đào Hoa Say, trùng tên với loại rượu mà nàng ủ năm đó, không biết khi nào ta mới có thể uống lại.”

“Hôm nay ở trên phố nhìn thấy một nữ tử, bóng lưng thập phần giống nàng, ta đã ngu ngốc đi lên kéo người, cuối cùng bị mắng là đăng đồ tử.”
“Ta rất nhớ nàng, nếu tết năm nay còn không thể trở về, ta sẽ không làm tướng quân nữa, ai muốn thì đến mà làm!”
Nhưng mà mùa đông năm ấy, Tô Cửu Khanh vẫn không thể trở lại kinh thành ăn tết.
Đại Hạ chiếm cứ Kim Lăng, trước tiên sắp xếp binh lính phòng thủ, hai bên đánh tới đánh lui suốt một năm, có thắng cũng có bại.
Ngụy Kinh Hồng có chút thiếu kiên nhẫn, viết thư hỏi Tô Cửu Khanh có ý gì, còn phái đại thần tâm phúc đến giám sát quân tình.
Đại thần kia sau khi trở về bẩm báo với Ngụy Kinh Hồng, tình hình xác thật rất khó đánh.
Hai bên đều là nơi giàu có và đông đúc, không thiếu lương thực, lại bị ngăn cách bởi dòng sông Trường Giang, giằng co mấy năm là chuyện bình thường. Quân lính Đại Hạ không giỏi thủy chiến, Tô Cửu Khanh không thể không chấn chỉnh quân đội, ngày đêm thao luyện ngay tại chỗ, cho dù như thế thì cũng phải mất một hai năm mới nhìn thấy hiệu quả.
Trong thời gian này, hai bên còn từng nghị hòa một lần.
Trần quốc phái sứ thần tới kinh thành, nói muốn lấy Trường Giang làm ranh giới, hai bên bắt tay giảng hòa, Ngụy Kinh Hồng đương nhiên không đồng ý.
Hai nước tranh tới tranh lui, phát hiện căn bản không thể thỏa thuận được,  vì thế lại bắt đầu chiến đấu.
Cùng lúc đó, tiền tuyến đã không ít lần thay quân, nhưng mà chủ soái Tô Cửu Khanh lại một ngày cũng không thể rời đi.
Nhoáng một cái đã là năm thứ ba.
Tô Cửu Khanh luyện thành quân đội thủy chiến, tin tức chiến thắng truyền về liên tục, binh lính Đại Hạ chuẩn bị thâu tóm được Hàng Châu.
Chiến sự giằng co, số lượng thư tín của Tô Cửu Khanh giảm đi rất nhiều.
Từ năm ngoái Tống Ngọc Ly đã bắt đầu ủ rượu, sau đó nàng sắp xếp người đưa đến Kim Lăng.
Ngày ấy Tô Cửu Khanh đại thắng trở về, vừa quay lại phủ tướng quân liền ngửi thấy hương rượu quen thuộc.
Cố Yên cũng ở đó, chắp tay cười nói: “Phu nhân ủy thác thần mang rượu tới cho ngài.”

Tô Cửu Khanh nở nụ cười, hắn thật cẩn thận nâng vò rượu lên, ngửi ngửi rồi lưu luyến không rời mà buông xuống.
“Chờ đánh trận xong ta sẽ uống.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Rồi sau đó, đại khái là vì muốn sớm ngày được uống rượu do đích tay Tống Ngọc Ly ủ nên Tô Cửu Khanh càng đánh càng ra sức.
Không lâu sau liền giành lại được Hàng Châu.
Trần quốc không thể không lui về Giang Thành.
Mà người phụ trách trấn thủ Giang Thành, không ai khác chính là Văn thị.
Văn Phi Trác đi qua đi lại bên trong phủ đệ, mày nhíu chặt.
Bên ngoài phó tướng của hắn vội vội vàng vàng đi vào, ôm quyền nói: “Khởi bẩm tướng quân, nhân mã của phó tướng đã đến ngoài thành. Thuỷ quân có ước chừng trăm chiếc thuyền chiến, nhìn mực nước trên thuyền chắc hẳn chứa đầy người.”
Gương mặt trẻ tuổi của Văn Phi Trác lướt qua một tia vặn vẹo, hắn không muốn đối đầu chính diện với Tô Cửu Khanh, cho nên thẳng tới khi Tô Cửu Khanh rời khỏi Đại Hạ, tiến vào địa giới nước Nhung hắn mới gật đầu đáp ứng lời mời hợp tác của Chu Dịch An.
Vốn tưởng rằng, chỉ cần yểm trợ đội quân Trần quốc đánh vào kinh thành, đến lúc đó Đại Hạ hạ diệt vong, Văn gia vẫn có công phò tá tân đế như cũ, thời kỳ thịnh thế sẽ kéo dài không dứt. Nhưng ai ngờ được nửa đường Tô Cửu Khanh lại nhảy ra đồng thời có cùng ý tưởng đen tối với Ngụy Kinh Hồng.
Văn gia đi đến ngày hôm nay, có thể nói là ý niệm nhất thời của hắn, thế nhưng hắn không muốn biến con đường này thành đường chết.
Văn Phi Trác nghĩ đến đây, sát khí hung ác trong mắt dần dần dày đặc.
“Truyền tin về kinh thành, đã đến lúc sử dụng quân cờ hiểm của chúng ta rồi.”
“Tuân lệnh.” phó tướng ngầm hiểu, xoay người rời đi.
Từ sau khi thành thân, Tống Ngọc Ly liền dọn vào sống ở Tô gia.
Phủ đệ Tô gia rộng lớn, tài sản cũng nhiều, chỉ là hàng năm không có người xử lý. Tô Chiêu chết, Tô Cửu Khanh  lại càng không có tâm tư để ý mấy chuyện này, vì vậy sản nghiệp Tô gia phần lớn đều bỏ không.
Tống Ngọc Ly rảnh rỗi không có việc gì làm đành sắp xếp chải vuốt rõ ràng từng việc một, lâu lâu cũng sẽ tuần tra thôn trang, kiểm tra các khoản thu chi ngăn ngừa người dưới kiếm lời bỏ túi riêng.
Hôm nay, nàng dẫn theo đám người Cố Yên tới xem tình huống của một thôn trang nhỏ ngoài kinh thành, sổ sách ghi chép có chút kỳ quái. Trong lòng Tống Ngọc Ly hơi nghi ngờ, nàng trì hoãn hồi lâu hù dọa xử lý người nọ, rốt cuộc quản sự kia mới thừa nhận, hắn báo tăng hai phí tổn, báo thấp ba phần thu vào.
Tống Ngọc Ly không tránh khỏi muốn kiểm tra rõ ràng, vì vậy thời điểm chuẩn bị về đã là chạng vạng.
Sắc trời tối tăm, Tống Ngọc Ly ngồi trên kiệu nhỏ mơ màng sắp ngủ, khi đi ngang qua rừng cây, trong rừng đột nhiên chạy ra một nữ tử xiêm y tả tơi, phía sau còn có không ít hắc y nhân đuổi theo.
Bọn gia đinh lập tức vây quanh Tống Ngọc Ly, Cố Yên và thuộc hạ nhanh chóng tiến lên khống chế đám hắc y nhân đó.
Nàng kia vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, Tống Ngọc Ly lại cảm thấy thân hình nàng có chút quen mắt.

Nàng cho người hạ kiệu, nhíu mày nói: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Nữ tử run rẩy ngẩng đầu lên, hai tay che ngực, thấp giọng khóc nức nở : “Tỷ tỷ……”
Tống Ngọc Ly gần như khiếp sợ, nàng đánh giá tiểu cô nương trước mắt từ trên xuống dưới một lượt, đây không phải Tống Vũ Đồng thì là ai?
“Vũ Đồng, sao muội lại ở chỗ này? Không phải Văn gia đưa muội tới Giang Nam sao?” Tống Ngọc Ly vội vàng tiến lên một bước nâng Tống Vũ Đồng dậy.
Xiêm y trên người Tống Vũ Đồng thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, lấy vải lụa mỏng làm chủ đạo, tô điểm thêm cho dáng người quyến rũ, nhìn cách trang điểm rất giống một vũ cơ.
Nam tử có mặt ở đây vừa nghe thấy là muội muội của Tống Ngọc Ly thì không dám tùy tiện nhìn loạn, từng người đồng loạt quay mặt đi.
Từ biệt ba năm, hiện giờ Tống Vũ Đồng đã trổ mã thành đại cô nương mười bốn tuổi, thân hình yểu điệu, mặt mày cũng mang một phen phong vị khác.
Tống Ngọc Ly cởi áo choàng trên người xuống khoác lên người muội muội rồi đỡ nàng lên kiệu, hạ giọng nói: “Chúng ta không nên nói nhiều, về nhà trước.”
Tống Vũ Đồng gật đầu, cả người run rẩy đi theo Tống Ngọc Ly lên kiệu.
Vừa vào trong nước mắt nàng liền không ngừng tuôn rơi, cả người gắt gao ôm chặt cánh tay Tống Ngọc Ly.
Trong lòng Tống Ngọc Ly quặn đau, ngón tay nàng run rẩy vuốt ve sợi tóc mai giữa trán Tống Vũ Đồng, nhẹ giọng nói: “Tốt rồi, không có việc gì, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, có tỷ tỷ ở đây.”
Tống Vũ Đồng khóc lóc gật đầu, duỗi tay ôm lấy cổ Tống Ngọc Ly: “Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ.”
Ngay sau đó, không đợi Tống Ngọc Ly lên tiếng, nàng liền cảm thấy cần cổ chợt lạnh, một thanh kiếm ngắn đang đặt tại nơi đó.
Tống Ngọc Ly hoảng hốt trừng to mắt nhìn Tống Vũ Đồng.
“Vũ Đồng, muội làm gì vậy?”
Tống Vũ Đồng thu lại nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng cười rộ lên, âm thanh ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ luôn đối xử với muội tốt nhất, hiện giờ muội có một chuyện cần tỷ giúp đỡ.”
Tống Ngọc Ly dần dần hồi phục tinh thần, nàng bình tĩnh đưa mắt nhìn muội muội.
“Muội muốn gì?” Nàng hỏi.
Tống Vũ Đồng đáp: “Muội muốn mạng của tỷ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận