Tà Kiếm Phụ Thân

Liên quan đến cầm này, muốn nói phải quay về ba ngày trước

“Tiểu Bạch~~”

Cùng với tiếng bước chân bịch bịch, một bóng trắng chạm vào ngực Bạch Y. Nhìn cái đầu nhỏ bé chôn trong lòng ngực, khóe miệng Bạch Y một trận co giật.

“Tiểu Bạch~~ Tiểu Bạch~~ Tiểu Bạch~~”

“Có thuộc hạ…” Đối với cách xưng hô này, hắn từng kiên quyết từ chối, nhưng do không đành lòng chứng kiến thần tình thất vọng của thiếu chủ, hắn cuối cùng cũng đành chấp nhận. (Y: ngươi là do nhãn đao tà hàn từ chỗ nào đó mà chấp nhận… Khỏi phải giấu) Có điều hắn mỗi lần nghe đều có chút cứng ngắc. (Y: hắc hắc, từ bây giờ xác định hắn trong tương lai ~ Bạch: Là sao ~ Y: Bớt việc! ~ Bạch:…)

“Tiểu Bạch, ta muốn xuống phố”

“Không được.” Xuống phố! Quá nguy hiểm.

Một đôi mắt trông mong ngập nước nhìn hắn.

“Bên ngoài nguy hiểm.”


Hơi nước trong mắt đang dần tụ lại.

“Chủ thượng, sẽ không cho phép…”

Cuối cùng ngưng tụ thành bọt nước nơi đáy mắt lấp lánh, dường như sắp tràn ra.

“Chúng ta đi xin ý kiến của chủ thượng trước…” tiểu Bạch trước những giọt nước sắp rơi xuống cuối cùng cũng chịu thua.

Thiếu chủ đối hắn quả có lực sát thương, vậy vấn đề gian nan nhất cứ để cho chủ thượng giải quyết đi…

Sự thật chứng minh, Hiểu Hâm đối với Hàn Quân Tà lực sát thương còn lớn hơn. Có lẽ nói, Hàn Quân Tà sẽ không nghĩ tới việc cản Hiểu Hâm ra ngoài. Chỉ cần Hiểu Hâm muốn hắn đều nhất nhất mãn túc*. Huống chi hắn có tự tin bảo hộ tốt Hiểu Hâm.

Thế nhưng, dựa theo những quy luật trong tiểu thuyết, nhất định sẽ xảy ra bất trắc, không ngờ đựoc câu châm ngôn kia – nhân toán bất như thiên toán*.

Cho nên, lúc Hàn Quân Tà lạc mất thân ảnh của Hiểu Hâm, các vị khán quan nhất định đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Quân Tà đứng cạnh một tiểu quán trên đường, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo, khiến người đi đường xung quanh đều kinh hãi tránh né.

Vốn tại đây chờ nhân nhi của hắn cư nhiên lại không thấy tung tích! Hâm nhi của hắn thông minh như vậy tất sẽ không chạy loạn, chính là có người cố ý…

Bóng đen lóe qua, sát khí khiến người khác hít thở không thông chợt biến mất. Cứng ngắc trên đất không thể động, quán chủ lúc này mới từng ngụm lớn hổn hển thở, trong đẩu nghĩ một hồi phải đến trước miếu khấn lạy Bồ Tát.

Là ai mang Hâm nhi đi? Hắn từ nhỏ sống trong Đào cốc, nơi đây hẳn không có người quen. Là người của Đào cốc? Hay là…

Nếu là người của Đào cốc nhất định sẽ không đối với Hâm nhi gây bất lợi, cùng lắm hắn lại lần nữa đem Hâm nhi về, Đào cốc kia hắn có thể xông vào một lần tất có thể xông vào lần hai. Nhưng nếu như…Vừa nghĩ đến Hâm nhi có khả năng bị người xấu lừa đi, sát khí của hắn liền không ngừng mà cuồn cuộn. Bất luận kẻ nào thương tổn Hâm nhi của hắn, hắn nhất định khiến kẻ đó hối hận vì đã sống trên đời!

Mà người mang Hiểu Hâm đi, đừng nói là Hàn Quân Tà, cả Hàn Hiểu Hâm cũng không  bao giờ nghĩ tới sẽ gặp người kia ở đây.

Nhã Âm các là thương giới do long đầu* Mộ Dung gia mở, nơi đây có những nhạc khí tốt nhất, những nhạc phổ tối trân quý, những nhạc sư tài giỏi nhất, có thể thỏa mãn những yêu cầu liên quan đến âm nhạc của bất cứ ai, chỉ cần là người có thể trả thù lao tương ứng. Mà giá thù lao hiển nhiên không thấp, do đó khách nhân ra vào nơi đây toàn bộ phi phú tức quý.*

Nhưng lúc này giữa Nhã Âm các lại có một thiếu niên y phục mộc mạc. Nếu là bình thường khỏa kế trong các sẽ không nhượng một hài tử mộc mạc như thế tiến nhập, nhưng hôm nay khỏa kế chỉ đứng ở một góc len lén nhìn chăm chú thiếu niên kia.


“Vị tiểu công tư này, chính là vừa ý cây cầm này sao?” Ho nhẹ một tiếng nhắc nhở khỏa kế kia đem nước miếng lau đi, một vị quản sự tiêu sái tiến lên nhẹ giọng hỏi.

Hiểu Hâm từ khi vào cửa liền chăm chú nhìn nhất trương cầm, trong mắt ngập tràn thần sắc phức tạp, hoảng hốt, hoài niệm, mê man, cảm thương…Giống như cầm này là một vị lão hữu thất tán nhiều năm.

Chỉ thấy cầm nọ khá giống như một cây cầm nhỏ thông thường, cầm thân chính là cả khối bạch ngọc thượng đẳng chế thành, phía trên thiển thiển* mà khắc những đồ văn phức tạp khó hiểu, trên cầm huyền* ngân sắc mơ hồ có quang hoa lưu chuyển, vừa nhìn là thấy vật phi phàm!

“Cầm này…” Hiểu Hâm nhìn cầm lẩm bẩm hỏi.

“Cầm này là hai ngày trước một vị khách nhân ký gửi bán, tiểu công tử nếu thích đừng ngại cùng người bán thương nghị giá cả…” Quản sự đang nói bổng ngẩn ngơ, nguyên lai là Hàn Hiểu Hâm bất tri bất giác xoa nhẹ cầm huyền, trong nháy mắt, tiếng đàn thê lương bi ai trầm bổng vang vọng khắp sảnh.

Thần! Thực sự là thần! Càm này bày ở đây mấy ngày, cũng từng có nhiều khách nhân vừa ý, nhưng vô luận là nhạc sư giỏi thế nào cũng chỉ có thể khiến cầm phát ra những thanh âm trệ sáp khô khan, nếu không phải người bán yêu cầu nhất định phải bày trong sảnh, thì đã sớm bị để vào nhà kho. Cầm này thế nào lại cũng có âm sắc như vậy!

“Ngươi đang buồn sao…” Ngừng đàn, Hiểu Hâm nhẹ nhàng xoa xoa cầm huyền. “Không việc gì, ta sẽ mang ngươi đi…”

“Vị công tử này chính là muốn mua cầm này?” Một vị lão nhân từ trong phòng đi ra.

“Ân”

“Vậy xin hỏi công tử phủ thượng ở đâu, đợi lão hủ cùng người bán thương nghị giá cả xong sẽ phái người mang cầm đến quý phủ.”

Đem chỗ ở nói cho vị lão giả xong, Hiểu Hâm lưu luyến nhìn cầm kia vài lần. Chợt nghĩ ly khai lâu như vậy cha có lẽ đang lo lắng, hắn khẩn trương chạy đến tiểu quán kia chỉ tiếc…Hắn không nhận ra đường. Vòng vo hồi lâu, cảnh sắc xung quanh càng ngày càng tan hoang nói rõ sự thật – lạc đường rồi.


———————————–

Nhất nhất mãn túc: mọi điều đều thuận theo

Nhân toán bất như thiên toán: người tính không bằng trời tính

Long đầu: thủ lĩnh giang hồ

Phi phú tức quý: không giàu cũng sang

Thiển thiển: nhợt nhạt

Cầm huyền: dây đàn

———————————-

Cho tớ hỏi cái, mấy cái Tiểu Bạch ấy, chữ tiểu có viết hoa ko nhỉ??? Tớ suy nghĩ mãi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui