Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Từ sau khi nhị bảo ra đời, Đường Tô Mộc cảm thấy cuộc sống chưa từng có một ngày nào thanh tịnh.


Không biết có phải do tác dụng phụ vào thời điểm mình cưỡng ép lên cấp hay không, từ khi nhị bảo ra đời bắt đầu trở nên không bình thường lắm.

Trên thân thể không có bệnh lớn gì, sau khi chăm sóc cẩn thận cơ bản đều khỏe mạnh, chỉ là cách dăm hôm ba bữa lại xuất hiện một số năng lực kỳ lạ cổ quái.

Năng lực thứ nhất xuất hiện là phù không.

Nói đơn giản chính là bay giữa không trung, cao hai ba thước, cũng không nhanh lắm, không khác so với tốc độ chạy chậm của người bình thường, nhưng dù có bay chậm hơn nữa cũng đủ để khiến đám nha hoàn bà tử đuổi đến đầu đầy mồ hôi, chạy loạn khắp nhà.

Hôm nay khó khăn lắm Đường Tô Mộc mới rảnh rỗi, vốn định chuẩn bị bàn rượu và đồ ăn, tán gẫu một chút với Kỳ Ninh, bồi dưỡng tình cảm. Ai ngờ vừa chuẩn bị dựa vào nhau, bọn họ bỗng nghe thấy âm thanh kinh hoảng thất thố của đám nha hoàn ở cách đó không xa.

"Mau mau mau lên, tiểu điện hạ lại bay đi rồi, mau bắt người lại!"

Một cái tã bọc bay trên không trung từ trong vườn hoa ra, đi kèm là tiếng cười khanh khách vui vẻ, bầu không khí gì đó đều bay sạch.

Đường Tô Mộc 囧 không thôi, vươn tay đẩy Kỳ Ninh, để hắn mau nghĩ cách kéo nhị bảo xuống.

Kỳ Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.

"Y a." Bảo bảo vừa đầy tháng không lâu chẳng hề biết sợ, sau khi bị thân đa bắt lại không chỉ không an phận, mà còn muốn đạp chân bay lên một lần nữa.

"Đừng bay nữa." Đường Tô Mộc vội vàng nhét một bình sữa cho bảo bảo, để nó yên tĩnh một lúc: "Còn bay ra bên ngoài nữa, người khác sẽ cho rằng ta sinh ra quái vật đó."

Năng lực thứ hai xuất hiện là ẩn thân.


Lúc đó nhị bảo đã hơn nửa tuổi.

Ban đầu khi phát hiện không thấy nó đâu, mấy nha hoàn hầu hạ cũng không để trong lòng lắm, chỉ cho rằng nó lại bay đến chỗ nào đó thôi, vì thế từ từ đi tìm người quanh viện tử. Kết quả tìm một vòng không thấy mới bắt đầu sốt ruột.

"Không sao, không sao." Đường Tô Mộc an ủi nha hoàn trong phủ, tiện tay xách mèo cổ tới: "Ta nhớ hình như ngươi cũng ẩn thân được, có thể tìm nhị bảo giúp ta không?"

Mèo cổ ỉu xìu khạc sương mù ra.

Bởi vì trước kia từng bị sét đánh, lại suýt chút nữa bị cổ vương thao túng, vết thương trên người mèo mun vẫn chưa tốt lên hoàn toàn, dưỡng thương cách quãng, trong thời gian đó nếu phải có đan dược của Đường Tô Mộc chống đỡ, có lẽ đã mất mạng từ lâu rồi.

Ơn cứu mạng, không thể không báo.

Mặc dù cực kỳ không muốn, mèo mun vẫn đi một bước quay đầu ba lần, đi tới nơi nhị bảo ẩn thân.

"Tìm được con chưa?" Kỳ Ninh vừa trở về phủ, nghe nói không thấy nhị bảo đâu, vội vàng đi hỏi Đường Tô Mộc.

"Tìm được rồi." Đường Tô Mộc cười gật đầu một cái, chỉ chỉ nhị bảo đang chơi chung với mèo mun ở bên ngoài.

Kỳ Ninh thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo, nói: "Hai đứa nhỏ này chơi với nhau không tệ. Hôm nay ngươi cũng không có việc gì phải không, chi bằng chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

Đang định ra ngoài giải sầu một chút, Đường Tô Mộc vội vàng gật đầu: "Được đó, chờ ta đi sửa soạn một chút rồi ra ngoài."

"Oàm!" Nhị bảo ôm mèo mun, vui vẻ dính nó một đầu toàn nước miếng.

Mèo cổ: "..." Cuộc đời không còn gì để luyến tiếc.

Năng lực xuất hiện sau đó là điểm hỏa.

Ý trên mặt chữ, điểm hỏa là điểm vào đâu lửa sẽ cháy ở đó.

Ban đầu Đường Tô Mộc còn lo lắng, sợ rằng nó sẽ đốt toàn bộ phủ Tấn Vương, nhưng khi nhìn độ mạnh của ngọn lửa kia, có khi đốt được nhánh cây cũng miễn cưỡng lắm rồi. Nên y không quá lo lắng, chỉ bảo hạ nhân trong phủ để ý, tránh cho nó vô tình thiêu cháy thứ gì đó quan trọng.

Bé con tuổi hơi lớn, vốn không quá tình nguyện dẫn theo đệ đệ cùng chơi, sau đó phát hiện ra đệ đệ thức tỉnh năng lực mới, nhất thời cảm thấy mình tìm được đồ chơi mới, cách dăm hôm ba bữa lại thân thiết kéo đệ đệ vào trong góc.

"Nào đệ đệ, đốt tờ giấy nháp này giúp ca ca đi." Bé con đưa cho nhị bảo một tờ giấy nháp xấu xí.

"Hây da!" Nhị bảo ngoan ngoãn chỉ một cái.

"Nào đệ đệ, đốt cái bút lông này cho ca ca đi." Bé con đưa cho nhị bảo một cái bút lông đã hỏng.

"Hây da!" Nhị bảo ngoan ngoãn chỉ một cái.

"Nào đệ đệ, giúp ca ca..."

"Tất cả dừng tay lại cho ta!" Đường Tô Mộc vội vàng chạy tới sợ hết hồn, xách hai đứa nhỏ lên.


"Bé con, có phải con ngứa da không? Đó là đệ đệ của con đó, không phải củi đốt, không thể đem đi nướng đùi gà được!"

"Yá?" Nhị bảo cắn ngón tay không hiểu.

Bé con giơ cái đùi gà chín được một nửa lên, tủi thân gật đầu.

Sau đó là tuyết rơi.

Chẳng những là tuyết rơi, mà còn là tuyết rơi tháng sáu.

Vào ngày nóng bức nhất trong hạ tuần tháng sáu, bên trong phủ Tấn Vương có tuyết rơi suốt đêm. Hạ nhân trong phủ chẳng lấy làm lạ mấy, chỉ hơi kinh ngạc, rồi bắt đầu quét dọn tuyết đọng trên đất dưới sự chỉ huy của thái giám.

Điểm tâm cũng không kịp ăn, bé con đã dẫn nhị bảo ra ngoài chơi đến điên, đắp người tuyết, ném tuyết, thậm chí còn trộm triều phục của thân đa ra ngoài, chuẩn bị mặc vào cho người tuyết.

Lập tức giao từ mùa hè qua mùa đông, Đường Tô Mộc chỉ cảm thấy đầu phát đau, khoác áo bông tựa bên cửa sổ, híp mắt nhìn hai cục bông đang lăn lộn trong tuyết bên ngoài cửa sổ.

"Đang nhìn gì đó?" Kỳ Ninh bưng ly trà nóng cho y.

"Đang nhìn mấy đứa nhỏ." Đường Tô Mộc nói.

Nhắc tới cũng trùng hợp, hai đứa nhỏ, nhị bảo thì khá giống Đường Tô Mộc, còn bé con thì giống Kỳ Ninh nhiều hơn, nhất là đường nét đôi mắt, cứ như đúc ra từ một khuôn.

Nhìn bé con mặc áo bông màu đỏ lăn lộn trong tuyết, khiến Đường Tô Mộc nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên mình gặp Kỳ Ninh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Đường Tô Mộc liếc nhìn Kỳ Ninh, cũng may tất cả người quan trọng vẫn đều ở bên cạnh.

"Đúng rồi." Thừa dịp hai đứa nhỏ không có ở trong phòng, Kỳ Ninh thấp giọng: "Ngươi còn nhớ sơn trang có suối nước nóng đó không?"

Sơn trang có suối nước nóng?

Đường Tô Mộc mờ mịt, mới nhớ ra hẳn đối phương đang nói đến trang tử mà trước đó Nhạc Thư đưa mình tới, chỉ là bởi vì lúc ấy xảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn bỏ hoang không sử dụng.

"Trước ta đã cho người sửa sang lại trang tử đó một lần rồi, còn trồng cây đào và cây hạnh mà ngươi thích nhất. Đúng lúc dạo này không có việc gì, có muốn qua đó ở thêm mấy ngày không?" Kỳ Ninh đóng cửa sổ lại, ngồi bên cạnh y, nói.


Mắt Đường Tô Mộc sáng lên.

"Không mang con theo, chỉ có hai chúng ta thôi." Kỳ Ninh nói tiếp.

"Đi đi đi." Đường Tô Mộc vội vàng gật đầu.

Tuyết vẫn còn đang rơi, đắp người tuyết xong, vốn định cho hai đa đa xem thử, kết quả quay đầu lại mới phát hiện hai người đã không thấy bóng dáng.

"Chíp chíp." Tiểu phượng hoàng đậu lên đầu bé con, bày tỏ hẳn là hai người lớn ra ngoài rồi, phải mấy ngày nữa mới trở về.

Đầu tiên bé con sửng sốt, sau đó mắt sáng long lanh, túm đệ đệ đang nghịch tuyết ở bên cạnh qua.

"Đệ đệ ngoan, đa đa không có ở đây, tới nướng đùi gà giúp ca ca đi nào!"

Nhị bảo: "Ế?"

-------------------

Hu hu, cúi cùng cũng hoàn rồi huraaaaa!!! Vậy là tui đã thực hiện lời hứa hoàn bộ này trong tháng 10 :v kịp :v

Ây da, đây là bộ truyện thứ  12 rùi đóa :3 (tính cả đoản lẫn truyện dài nha)

Cảm ơn các bạn đã sát cánh cùng tui trong suốt những năm qua ạ ~ 

Ngày mai chúng ta đến với một bộ truyện ngược (hình như z) nha :


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui