Bên trong điện Dưỡng Tâm, sáng sớm đã truyền ra một tiếng gầm thét.
"Vô liêm sỉ, nhìn ngươi xem đã làm ra chuyện tốt gì kìa?"
Một quyển sách bị ném thẳng lên người thái tử, thái tử xanh cả mặt quỵ xuống đất, không dám lộn xộn.
"Ở trước mặt mọi người, nhốt phụ nhân bệnh nặng, bắt con trai bà ta đến cửa tiệm đan dược quấy rối, suýt chút nữa hại chết một mạng người." Hoàng thượng nhìn chằm chằm trưởng tử mà mình yêu chiều nhất, thật không biết nên nói gì cho phải: "Ngươi chính là thái tử, rốt cuộc Đường Tô Mộc kia đã chọc tới ngươi như thế nào mà khiến cho ngươi cả ngày không làm chuyện chính, cứ đi làm khó dễ một cửa tiệm đan dược nho nhỏ."
"Oan quá phụ hoàng." Khóe mắt thái tử đỏ lên: "Người cũng nói, nhi thần là thái tử, cho dù là từng có khúc mắc với Đường công tử, nhưng sao có thể đi làm chuyện mất mặt như vậy được... Chuyện này thật sự không phải do nhi thần làm, nhi thần không biết gì hết!"
Thái tử nén một cục tức trong lòng.
Dù có nghĩ thế nào cũng không thông, rốt cuộc kế hoạch của mình đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Đúng là người do hắn sắp xếp, không sai.
Thậm chí lúc sắp xếp cũng không phải có mình người trung niên kia, đến lúc đó ba người thành hổ, một khi chuyện thuốc trong cửa tiệm đan dược có thể tổn thương tính mạng người khác lộ ra ngoài, Đường Tô Mộc muốn xoay mình cũng khó.
Nhưng mà ai có thể ngờ được lại xảy ra không may lớn như vậy ngay từ lần đầu tiên.
Chẳng những người trung niên không thuận lợi nuốt viên đan dược dồn người ta vào con đường chết kia vào miệng, thậm chí còn nói ra hết tất cả mọi chuyện ở trước mặt bách tính. Thái tử hận đến cắn răng, rốt cuộc họ Đường kia đã dùng biện pháp gì.
"Còn dám cãi hả? Cái tên Thẩm công công bên cạnh ngươi đã nói ra hết mọi chuyện rồi, đến nước này rồi ngươi còn có gì để nói nữa không!" Hoàng thượng giận đến mức âm lượng cũng đề cao hơn hai phần.
Thẩm công công?
Thái tử ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, Thẩm công công là công công quản sự vẫn luôn ở bên cạnh hắn, tài sản và tính mạng cũng đều ở trong tay hắn, sao có thể phản bội hắn được.
"Phụ hoàng, con..."
"Đủ rồi!" Hoàng thượng xoa xoa lông mày, cũng lười nhìn hắn thêm nữa: "Đi, dạo này thân thể thái tử yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, đóng cửa ở trong phủ một tháng, nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Nhưng mà ohuj hàng, con còn có chuyện trong triều chưa làm xong, sau có thể đóng cửa một tháng được ạ." Thái tử không dám tin.
Chỉ có mỗi đóng cửa suy nghĩ, mặc dù không tính là trách phạt nghiêm trọng gì, nhưng hiện giờ triều cục khẩn trương, gần như sẽ thay đổi cả vạn lần trong nháy mắt, sao hắn dám đóng cửa không ra suốt một tháng được.
"Vậy thì hai tháng, chuyện khác có thể giao cho người ngoài đi làm, không cần ngươi quản."
"Phụ hoàng!" Thái tử còn muốn biện minh thêm cho mình, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hai tên công công nửa dỗ dành nửa lôi kéo ra khỏi điện Dưỡng Tâm.
Cửa điện đóng kín một lần nữa, hoàng thượng quay đầu liếc nhìn Kỳ Ninh, nhưng phát hiện hắn chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cứ như không có một chút phản ứng gì đối với chuyện vừa rồi.
Không đoán ra rốt cuộc là hắn hài lòng hay còn bất mãn. Hoàng thượng lúng túng ho khan một tiếng: "Chuyện đó, tiểu tử Đường gia kia chịu ủy khuất, trẫm đã sai người đưa vài thứ qua đó rồi, còn con..."
"Nhi thần cũng không có gì bất mãn nữa." Ngay cả mí mắt Kỳ Ninh cũng chẳng buồn nhấc lên, chỉ nói với gương mặt đầy bình tĩnh.
Quả thật không có gì bất mãn.
Thậm chí hắn nghe không quá rõ hai người vừa rồi nói những gì, chỉ mãi luôn phiền não dạo này Đường Tô Mộc không thèm ăn, mỗi ngày đều chỉ có thể ăn rất ít, nên nghĩ cách như thế nào để cho y ăn nhiều thêm một chút.
Và cả bé con nữa, rõ ràng còn chưa đầy một tuổi, nhưng bướng bỉnh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa quá nhiều, dạo này đã bắt đầu muốn thử leo cây, phải làm hết cây trong vương phủ lùn bớt đi một chút.
Hắn có quá nhiều chuyện phải bận tâm, còn hoàng thượng có thiên vị thái tử hay không, hay là có thưởng phạt phân minh không, hắn đã không thèm để ý từ lâu rồi.
Chờ khi hoàng thượng nói cũng xong rồi, Kỳ Ninh tùy ý chắp tay: "Nếu đã không còn việc gì nữa, vậy nhi thần xin cáo lui."
Hoàng đế vẫn chưa nói hết: "..."
Bên trong cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường.
Đã tới giờ cơm trưa, Đường Tô Mộc buông trà trong tay xuống, nhìn về phía lão đại phu đối diện mãi mà buông chịu buông tay.
"Nào nào, Đường công tử, nhìn thêm cái này nữa đi, rốt cuộc chủ nhân của cây trâm này bị bệnh gì, phải uống thuốc gì mới có thể chuyển biến tốt lên được?"
Lão đại phu họ Tần, là đại phu trong y quán phố Tây, nghe nói thời niên thiếu từng là một thần y chốn Giang Nam, hiện giờ trở về quê quán dưỡng già, cũng không biết sao lại nhìn trúng Đường Tô Mộc, nhất quyết phải biết rõ ràng rốt cuộc nguyên lý khiến y nhìn vật phẩm xem ra bệnh của chủ nhân là như thế nào.
Đường Tô Mộc đặc biệt muốn nói, kỹ năng này chỉ có mình ta có thể sử dụng, cho dù có dạy cho ông thì ông cũng không học được đâu.
"Ban đêm thì ho khan, ban ngày thì ho lao, là bệnh phổi kim bất túc (tui không biết bệnh gì ☹). Trong tiệm ta không có đan dược đặc trị ngừng ho, bệnh của nàng không phải nặng, đất sinh kim, ngài kê mấy đơn thuốc cho nàng, chữa trị từ tỳ vị là được rồi."
"Ngươi thật sự nhìn ra sao?" Lão đại phu lập tức trừng lớn hai mắt: "Không thể nào, bệnh nhân này là từ vùng khác tới, sáng nay vừa mới đến kinh thành, ta còn cố ý kêu nàng che mặt khi vào thành, tuyệt đối ngươi không thể nào biết tình huống của nàng từ trước được."
Đường Tô Mộc chỉ chỉ cây trâm trên bàn: "Không phải ngài đã cho ta nhìn cái này hay sao. Không chỉ như vậy, ta còn có thể nhìn ra nàng đã có mang hai tháng, cho nên lúc kê thuốc nhớ cẩn thận một chút."
Lão đại phu nhìn cây trâm kia chết trân, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Trong đám người vang lên một trận cười ồ.
"Ta nói rồi, Tần đại phu ngài từ bỏ đi, Đường công tử người ta thật sự là thần y đó. Ngài đã thử bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không chịu tin tưởng vậy."
"Đúng thế, ngài nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu người xếp hàng, ngài đừng ở đây lãng phí thời gian, chậm trễ việc khám bệnh của người khác nữa."
"Ta cũng đến khám bệnh mà, sao gọi là lãng phí thời gian được." Tần đại phu phùng mang trợn mắt, không chịu thua nhìn Đường Tô Mộc: "Không được, ta vẫn chưa tin, ngươi nhìn thêm cái này đi, vậy này là của ai, đã bị bệnh gì?"
Lúc này thứ Tần đại phu lấy ra không còn là trâm cài tóc, mà là trái cây đã bị cắn một nửa.
Đám người vây xem đã cạn hết cả lời.
"Ngài tới quấy rối có phải không, trái cây này không phải là đồ thường mang trên người hằng ngày, cho dù Đường thần y có bản lĩnh thì cũng không thể nhìn ra cái gì được."
"Đúng thế, một quả cây thì có thể nhìn ra cái gì chứ, đừng có nói là ngài tiện tay nhặt được thứ này ở ven đường đó nha."
Lão đại phu chột dạ, không dám nói thứ này đúng là ông ta tiện tay nhặt ở cửa nhà mình.
"Ngươi quản ta có nhặt hay không làm gì." Lão đại phu chống chế: "Tóm lại ta biết lai lịch của vật này, mời Đường công tử xem một chút. Chỉ cần ngươi có thể nói ra chủ nhân của vật này là ai, Tần mỗ coi như hoàn toàn tâm phục khẩu phục."
Đường Tô Mộc cau mày.
Bách tính đứng ở phía sau thấy sắc mặt y không đúng, vội vàng an ủi: "Không nhìn ra cũng được, Đường thần y đừng phí sức, đây chẳng qua chỉ là..."
"Trái cây này từng bị một con mèo mun cắn, con mèo mun kia bị trọng thương, sắp chết rồi." Đường Tô Mộc nhẹ nhàng mở miệng nói.
"A!" Lão đại phu thật sự bị kinh động.
Đúng thật là một con mèo mun, sáng nay con mèo kia bỗng nhiên đi qua con đường phía trước nhà bọn họ, bỏ lại nửa trái cây này, cũng không biết là của nhà ai, chỉ có thể nhìn vết máu trên đất mà đoán được hẳn là con mèo mun đó bị trọng thương.
"Ngay cả trái cây bị mèo cắn qua cũng nhận ra được, Đường công tử không hổ là thần y."
Đường Tô Mộc híp mắt không nói gì, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng ting ting.
[Ting ting, nhiệm vụ cưỡng chế, xin hãy mau chóng chế ngự đại công tử Đường Đạc của hầu phủ Lâm Dương, cứu mèo cổ bị kẹt bên cạnh hắn.]
Trong Đông cung, các cung nữ quỳ đầy đất, kinh hồn bạt vía nhìn thái tử không ngừng ném đồ xuống đất cách đó không xa.
"Cút cút cút, cút hết ra ngoài cho cô, tất cả đều là một đám phế vật vô dụng."
"Điện hạ bớt giận." Lâm công công tới hầu hạ thay Đường công công không dám thở mạnh, chỉ có thể rón rén theo phía sau: "Cẩn thận đừng tức giận hỏng nnguowif."
Thái tử giận đến mức ngực phát đau. Trong toàn bộ Đông cung, Thẩm công công đã coi như là người hắn tương đối tín nhiệm rồi, cuối cùng quay đầu lại lại vẫn phản bội hắn.
"Đi, giết hết người nhà của Thẩm Quyến ở ngoài cung cho cô, không chừa lại một mống, ném tất cả vào bãi tha ma, để ta xem từ nay về sau có ai còn dám giống ông ta không!"
"Hồi điện hạ, Thẩm công công... Không phải, là Thẩm Quyến, bên ngoài cung ông ta không có người nhà." Cả người Lâm công công đều là mồ hôi lạnh.
Cung làm việc trong Đông cung, Lâm công công vốn biết Thẩm công công, biết đối phương luôn trung thành với thái tử, hẳn là không có lý do phản bội Đông cung mới phải, sao bỗng nhiên lại làm lộ, còn chọc cho hoàng đế long nhan đại nộ cấm túc thái tử.
"Không có người nhà? Đơn giản thôi, vậy thì giết hết tất cả mấy tên con nuôi ông ta vừa thu nhận kia đi!" Thái tử âm trầm nói.
"Vâng." Lâm công công không dám xin tha, chỉ có thể gật đầu.
Thẩm công công là người lâu năm bên cạnh thái tử, rất có uy vọng trong cung, nhận con nuôi không phải một trăm thì cũng có mấy chục.
Bỗng chốc toàn bộ Đông cung loạn lạc hết cả, tiếng thị vệ bắt người, tiếng các công công trẻ tuổi kêu khóc cầu xin tha thứ.
Thái tử càng nghe càng không hết phiền, giơ tay lên lại ném một ly trà đi.
"Tất cả cút xa ra kia mà khóc, còn dám khóc nháo nữa, cô sẽ róc xương các ngươi ngay bây giờ!"
Ly trà ném ra không rơi xuống đất, mà là rơi vào tay một người khác. Thái tử liếc mắt nhìn sang, thì thấy người tới mặc quần áo màu đen, trên mặt che một lớp màn mỏng kỳ quái.
"Đường Đạc?" Thái tử nói mà không chắc, sau đó lại không nhịn được tức giận: "Giấu đầu lòi đuôi, ngươi tới nơi này làm gì?"
"Cũng không phải là ta muốn giấu đầu lòi đuôi, chỉ là hiện giờ quả thực mặt ta khó coi, sợ rằng sẽ hù tới thái tử điện hạ." Lúc nói chuyện, Đường Đạc nhẹ nhàng vén màn trên đầu mình ra.
Trong nháy mắt khi thấy rõ gương mặt của Đường Đạc, thái tử hít một ngụm khí lạnh.
"Ngươi..."
Vô số vết sẹo đóng đầy trên mặt người đối diện, màu máu tím bầm quỷ dị thấm ra, thậm chí còn có máu tươi không ngừng chảy ra từ phía trên, khiến Đường Đạc trước mặt tựa như ác quỷ.
"Đừng lo lắng, chỉ có chút cắn trả do cổ trùng mang lại thôi, thái tử điện hạ không cần sợ hãi." Điện hạ cười buông màn trên đầu xuống.
"Ngươi muốn làm gì?" Đáy lòng thái tử bất an, muốn gọi thị vệ phía ngoài, chợt nhớ ra thị vệ đều đã bị hắn đuổi đi. Tẩm điện cách âm rất tốt, cho dù giờ phút này hắn có lớn tiếng hơn nữa cũng sẽ chẳng có ai tới cả.
"Điện hạ không thấy lạ sao. Từ nhỏ đệ đệ kia của ta đã là một phế vật, chẳng làm ra chuyện gì nên hồn, hôm nay đột nhiên lắc mình trở thành thần y gì đó." Đường Đạc nhẹ nhàng nói.
"Ngươi tìm được nguyên nhân rồi?" Thái tử kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Đúng là thế, ta đã có chút đầu mối, nhưng mà còn cần thái tử điện hạ trợ giúp."
"Không." Trực giác của thái tử cho thấy không đúng, vội vàng lắc đầu: "Hiện giờ cô đã bị phụ hoàng cấm tốc, không ra được cửa cung, ngươi muốn tra cái gì thì tự mình đi thăm dò đi."
"Chuyện rất quan trọng." Đường Đạc tiến lên một bước, đầu ngón tay lạnh như băng đặt nhẹ lên vùng giữa lông mày thái tử: "Nhưng mà không phải do điện hạ có tình nguyện hay không nữa rồi."
Thái tử trừng hai mắt, chỉ cảm thấy giữa lông mày nhói lên, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
--------------------
Dạo này học hành bận rộn quá hỏng ra chương được :v Tui sắp hết môn rùi nên sẽ cố hoàn thành nhaaaa, đừng quên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...