Chưa kịp thông báo cho thị vệ trong phủ, Đường Tô Mộc đã bị một đường "tiễn" lên xe ngựa, lại một đường "tiễn" vào trong cung.
Đã quên mất bản thân mình đã bao lâu không vào hoàng cung rồi.
Chắc là vào khoảng năm mười tuổi, Đường Tô Mộc đã làm bạn đọc cho Thái tử, chỉ là khi đó trên đầu y còn có một đại ca xuất thân là con trai trưởng, tuổi xấp xỉ với y, văn học võ nghệ đều mạnh hơn y, Đường Tô Mộc nhiều nhất cũng chỉ coi như một kẻ thêm vào cho đủ số.
Mỗi ngày đều lù lù theo sau, tất nhiên cũng không có tâm trạng quan sát hoàn cảnh vị trí xung quanh lúc bấy giờ, thế nên ở trong hoàng cung mấy năm vẫn không có quá nhiều ấn tượng với chỗ này.
Tường cung rất cao, gạch dưới chân mặc dù thường xuyên thay đổi, nhưng vẫn có thể thấy mấy viên gạch đã vỡ nát. Bởi vì thân phận không đủ để ngồi xe kéo, hai người đi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng tới nơi.
"Trước mặt chính là Ngự thư phòng rồi, mời Đường công tử vào bên trong." Ngay khi Đường Tô Mộc còn đang quan sát bốn phía, thái giám dẫn đường bỗng nhiên dừng bước.
Ngự thư phòng rất lớn, có mành châu ngăn cách với gian trong, mơ hồ có thể thấy Hoàng thượng đang đứng bên trong, bên người có Thái tử đi theo, hình như đang thưởng thức một bộ thư họa trên tường.
"Thảo dân Đường Tô Mộc ra mắt Hoàng thượng, ra mắt Thái tử điện hạ." Đường Tô Mộc quỳ xuống ở gian ngoài.
Ở gian trong yên lặng không tiếng động.
Cũng không biết đã qua bao lâu, chân Đường Tô Mộc đã quỳ tới nỗi hơi tê rần, vẫn không đợi được bất kỳ triệu kiến nào như cũ.
Suy nghĩ một chốc, dứt khoát đứng lên.
Đáng tiếc y vừa mới hành động, gian trong đã truyền tới âm thanh của Thái tử.
"Càn rỡ! Nơi này chính là Ngự thư phòng, ai cho ngươi tùy tùy tiện tiện đứng lên!"
"Tùy tiện đứng lên đúng là do thảo dân sai, chỉ là Thái tử điện hạ định làm thế nào, trị tội kẻ đánh mất lễ nghi là thảo dân?" Đường Tô Mộc ngẩng đầu lên nói.
"Vậy cũng không phải là không thể, dù sao thì Thái tử điện hạ anh minh thần võ, ngay cả chuyện thuê sát thủ Tây Di giết Nhị hoàng tử cũng có thể làm được, hôm nay tất nhiên cũng có thể tùy tiện trừng phạt tội của thảo dân."
"Ngươi..." Thái tử giận đến xanh cả mặt, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ một Đường Tô Mộc luôn chỉ đâu đánh đó lại có một ngày dám nói chuyện như thế với mình.
"Đủ rồi!" Hoàng thượng đứng ở gian trong cũng nghe không nổi, chỉ có thể vỗ bàn cả giận nói.
"Phụ hoàng." Sống lưng Thái tử run lên, trực tiếp quỳ xuống nói: "Oan cho nhi thần quá, từ nhỏ Nhị đệ đã cùng lớn lên với nhi thần, nhi thần tự thấy cho tới giờ chưa từng bắt nạt y bao giờ, sao có thể thuê mấy thứ như sát thủ giết hại Nhị đệ cho được!"
"Ồ, có từng giết hại hắn hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất." Đường Tô Mộc dựa vào một bên lành lạnh nói.
"Đường Tô Mộc, nể tình ngươi khi còn nhỏ đã từng làm bạn đọc cho cô, cô có thể nhẫn nhịn ngươi, kể cả chuyện ngươi âm thầm ăn trộm quả khôn nguyên, lén sinh con cho Nhị đệ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trách cứ ngươi."
"Nhưng mà tại sao ngươi lại báo đáp cô như thế?" Thái tử căm tức nhìn Đường Tô Mộc: "Chẳng những trộm tranh và sổ sách của cô đưa cho Nhị đệ, bây giờ còn ăn nói vừa bãi, bêu xấu cô thuê sát thủ Tây Di, ngươi không cảm thấy có lỗi với ơn tri ngộ của cô dành cho ngươi hay sao?"
Ấy ấy.
Trộm tranh và sổ sách gì chứ?
Đây mới đúng là ăn nói bừa bãi nè!
"Tranh và sổ sách Thái tử điện hạ nói, ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe qua. Trái lại sát thủ Tây Di Thái tử cố ý thuê tới giết người hiện giờ vẫn còn đang bị nhốt trong phủ Tấn vương, nếu Thái tử điện hạ không tin, chi bằng tự mình đi gặp, thế nào?" Đường Tô Mộc nói.
"Hoang đường, dựa vào đâu mà kêu cô tự mình đi vào phủ của Nhị hoàng đệ? Ai biết các ngươi trộm mưu tính cái gì kia chứ!"
Nghe thấy hai người càng ngày càng ồn ào, không có chút ý muốn dừng lại nào, Hoàng thượng nhất thời không thể nhịn được nữa: "Im miệng hết đi, nếu không bây giờ trẫm sẽ ra lệnh kêu người lôi cả hai ngươi ra ngoài."
Mặt Thái tử điện hạ vẫn đầy vẻ không cam lòng như cũ, lại không dám mở miệng nói chuyện.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Hoàng thượng nhức đầu xoa xoa mi tâm mình.
Hôm nay ngài dẫn người này tới, vốn là muốn uy hiếp đối phương, để y đàng hoàng ở trong phủ Tấn vương, không được khoe khoang khắp nơi ở bên ngoài nữa, cũng không cần tiếp tục mơ tưởng tới vị trí chính phi của Tấn vương.
Kết quả uy hiếp còn chưa uy hiếp được, đã kéo ra nhiều vấn đề như thế.
"Được rồi, từ trước tới giờ Thái tử thân thiết với Kỳ Ninh, không thể nào thuê sát thủ đi hại nó. Cả Thái tử cũng thế, thư phòng kia của con canh phòng nghiêm ngặt, một bạn đọc nho nhỏ sao có thể lấy được tranh và sổ sách từ chỗ của con? Trẫm biết vừa rồi con giận dữ, cho nên mới không lựa lời, chỉ là từ nay về sau không được nói bừa khi không có chứng cứ nữa."
"Vâng." Thái tử giận dữ bất bình, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu xuống, thầm chấp nhận cách nói của đối phương.
Không đợi Đường Tô Mộc suy nghĩ kỹ xem tiếp theo nên ứng đối thế nào, Hoàng thượng bên kia đã xoay người lại trước.
"Ngươi tên... là gì ấy nhỉ?"
"Bẩm bệ hạ, thảo dân Đường Tô Mộc."
"À, Đường Tô Mộc." Hoàng thượng gật đầu một cái, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Đừng nghĩ nhiều, hôm nay trẫm gọi ngươi tới là muốn xem thử con trai của Lâm Dương hầu mà Kỳ Ninh muốn nghênh thú trông như thế nào thôi."
"Hôm nay người đã gặp được, trẫm cũng có chút mệt mỏi, ngươi về trước đi."
"Phụ hoàng!" Thái tử kinh ngạc nói, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trực tiếp để Đường Tô Mộc về.
"Đi hết đi." Hoàng thượng phất phất tay, lười nói thêm với hai người.
Thái giám tổng quản trộm ngó sắc mặt Hoàng thượng, hạ thấp giọng đi tới bên cạnh Đường Tô Mộc nói: "Đường công tử, sắc trời không còn sớm, để ta cho người dẫn ngài về Vương phủ."
Đường Tô Mộc gật đầu, đi theo Thái tử cùng rời khỏi Ngự thư phòng. Còn chưa ra khỏi cửa cung đã bị Thái tử ngăn lại.
Sắc mặt Thái tử tái xanh, cũng không muốn phí sức duy trì khuôn mặt hiền hòa như ngày trước nữa.
"Mới một năm không gặp đã có tiền đồ quá nhỉ. Đừng quên, cho dù ngươi thật sự có thể gả cho Nhị hoàng đệ làm phi, ngươi vẫn chỉ là một con chó nuôi trong Đông cung, đừng tưởng tên hoàng đệ phế vật kia của cô có thể bảo vệ được ngươi."
Vẻ mặt Đường Tô Mộc bình tĩnh: "Ngài nói Nhị điện hạ là phế vật, vậy ngay cả phế vật cũng không trừ khử được, há chẳng phải Thái tử điện hạ còn chẳng bằng phế vật ư?"
"Nhưng mà Điện hạ cũng đừng tức giận quá." Đường Tô Mộc nhẹ nhàng nhìn hắn ta một cái: "Ta thấy sắc mặt Điện hạ không tốt, dạo này có phải thường xuyên tức giận trong lòng, nóng nảy bất an, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ nổi giận, có khi vào ban đêm còn tràn máu mũi hay không?"
Thái tử lúc nãy còn muốn tức miệng mắng người nghe vậy thì sửng sốt, không nhịn được nói: "Ngươi, sao ngươi lại biết?"
"Nhà ta mở cửa tiệm đan dược, tất nhiên biết xem bệnh như thế nào." Đường Tô Mộc nói: "Những vấn đề khác thì không sao, nhưng mà bệnh tràn máu mũi, nếu không giải quyết triệt để, một ngày nào đó sẽ không ngừng chảy chảy máu, tới lúc ấy có thể sẽ gặp phiền toái."
Vẻ mặt Thái tử thay đổi mấy lần, đáy lòng cũng không nguyện tin tưởng lời đối phương nói là sự thật, lại không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Vấn đề khác thì không có gì, chỉ là bệnh cứ đến ban đêm là lại tràn máu mũi này, ngay cả người hầu thân cận nhất bên cạnh, hắn ta cũng chưa từng nhắc tới, sao đối phương lại biết được chuyện này.
Cho nên bệnh này của hắn ta, thật sự sẽ nặng thêm?
"Ngươi đứng lại cho cô." Mắt thấy Đường Tô Mộc đi xa, Thái tử vội vàng đuổi theo: "Vấn đề ngươi vừa mới nói, có biện pháp nào để chữa trị hay không?"
"Không có." Đường Tô Mộc ổn định nói: "Trừ phi Thái tử điện hạ hoàn toàn tu thân dưỡng tính, từ nay tâm trạng ôn hòa, không mừng rỡ hay đau buồn nữa, nếu không thì chỉ có thể sớm lo liệu hậu sự cho mình mà thôi."
Không đợi Thái tử hỏi lại, Đường Tô Mộc đã bước nhanh mấy bước, trực tiếp lên xe ngựa của phủ Tấn vương.
"Ngươi..." Thái tử tức muốn chết, nhưng không đuổi kịp xe ngựa, chỉ có thể một mình một người đứng tại chỗ tức giận.
Thị vệ đánh xe ngựa của Vương phủ vẫn luôn chờ ở ngoài cổng cung đã nghe hết từ đầu tới đuôi cuộc đối thoại của hai người, đi được một đoạn thì cuối cùng không nhịn được mở miệng nói:
"Đường công tử, những gì ngài vừa nói với Thái tử điện hạ đều là thật sao ạ?"
"Giả." Đường Tô Mộc ngáp một cái, không chút áy náy nói: "Bây giờ khí trời nóng bức, lại mấy ngày không có mưa, không khí cực kỳ khô ráo, hắn lại bị nóng gan, chảy máu mũi không phải là rất bình thường hay sao."
Nếu như ngay cả lời nói dối vụng về như thế mà đối phương cũng tin được, vậy chỉ có thể trách bản thân Thái tử ngu ngốc quá thôi.
Thị vệ: "..." Thị vệ cũng không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu xuống.
--------------------
Lại là một chương 4k7 chữ, tui chia làm hai nhé, mai dịch nốt phần 2 rồi up lên :> Truyện tui đều dịch đến đâu up đến đó, nên không spoil gì đâu .-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...