Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ


Ngày hôm sau, Bạch Truy Húc đến tẩm điện của Lưu Song đón nàng từ sớm.
Lưu Song bước ra, Bạch Truy Húc nhìn y phục của nàng mà sửng sốt.
Lưu Song lúng túng kéo váy áo: "Có phải trông rất kỳ hay không, Phất Liễu một hai bắt ta phải mặc như vậy."
Chỉ thấy Tiên y trên người nàng, trong ba lớp ngoài ba lớp, bọc dáng người vốn dĩ mảnh khảnh thành một cái bánh bao.

Phất Liễu sáng sớm đã mặc bộ Tiên y hộ thể này lên người Lưu Song, lo rằng thiếu chủ đến Côn Luân sẽ bị đánh.
Lưu Song không thể lay chuyển được tiểu nha đầu sốt ruột thay chủ, muốn mặc thiếu một cái cũng không được.
Cuối cùng Phất Liễu còn lấy ra một cái mạng che mặt, bảo Lưu Song đeo lên, nói Côn Luân thiếu chủ cũng là nam nhân, thiếu chủ che mặt, nếu bộ dạng đáng thương một chút, nói không chừng Côn Luân thiếu chủ sẽ mềm lòng.

Bộ dạng sau khi ăn Huyễn Nhan châu vào thật sự quá khiến người ta muốn bịt mắt lại, che đậy tương đối một chút, tránh lại chọc giận Côn Luân thiếu chủ lần nữa.
Đến nỗi khi Lưu Song cọ tới cọ lui bước ra cửa, biến thành một cái bánh bao hông phấn đeo mạng che mặt.
Bạch Truy Húc nắm chặt tay thành quyền, che lại ý cười trong mắt, khụ một tiếng: "Không đâu, thiếu chủ mặc thế này ra ngoài cũng...!không tồi."
Lưu Song nhỏ giọng nói: "Vậy huynh đừng có cười."
Bạch Truy Húc quả nhiên không cười, trong mắt chỉ còn chút ý cười: "Thiếu chủ, Vũ Huyên đang ở ngoài chờ chúng ta, đi thôi."
Quả nhiên, khi Lưu Song theo Bạch Truy Húc ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Bạch Vũ Huyên đang chờ ở ngoài Tiên cảnh trêu chọc một con hỏa long mã đầu ngọc, tùy tiện cười to.
"Xích Thủy Lưu Song, muội đây là bất chấp tất cả rồi sao? Tính nhảy vào nồi bánh bao luôn?"
Bạch Truy Húc: "Vũ Huyên, không được vô lễ với thiếu chủ."
Bạch Vũ Huyên cười một tiếng, thấy Lưu Song đứng ở bên cạnh ca ca mình hoàn toàn không có ý định xông lên đánh với mình một trận, hai người chỉ nhìn cậu ta như một thằng ngốc, cậu ta lập tức thu lại nụ cười, xụ mặt: "Đi thôi, lên đường sớm, trở về sớm, nghe nói người ở Côn Luân Tiên cảnh đều cứng nhắc như gỗ, không vui chút nào."
Dứt lời, Bạch Vũ Huyên lấy ra mấy đồng tiền, lắc trong lòng bàn tay, đồng tiền rơi xuống đất, nháy mắt càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cái thuyền vàng rực rỡ, suýt nữa chói mù mắt Lưu Song.
Bạch Vũ Huyên cười đắc ý: "Côn Luân ở cực bắc, lặn lội đường xa, ta sớm mang theo đồng tiền thất bảo ở chỗ phụ thân, đi thôi, có thể ngủ ở trong, thoải mái dễ chịu mà đến Côn Luân."
Lưu Song không chớp mắt nhìn đồng tiền thất bảo hóa thành con thuyền màu vàng, phía trên có tua rua lắc lư, trông thật lộng lẫy xa hoa khiến người ta trố mắt.
Bạch Truy Húc đỡ nàng đi lên, trước mắt Lưu Song là một gian kim ốc.
Lưu Song trước giờ chưa từng nhìn thấy loại Tiên khí xa hoa như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mới lạ.


Ở kiếp trước Thương Lam Tiên cảnh rất đơn giản, muốn cái gì hầu như không có, sau này khi ở Quỷ vực, Yến Triều Sinh hiếu chiến, không thích phô trước, đồ vật hữu dụng không ít, nhưng loại đồ vật hưởng thụ hoa lệ này, dường như chưa từng thấy hắn dùng.

Không Tang không hổ danh là Tiên cảnh còn sót lại thời Thượng cổ, bên trong thâm hậu, quá nhiều thứ tốt.
Bạch Vũ Huyên ngồi xuống trước bàn, thấy Lưu Song nhìn khắp nơi, trong lòng có chút đắc ý: "Đẹp không?"
Lưu Song gật đầu, trong mắt mang theo vô vàn tia sáng, khẳng định: "Đẹp."
Nàng không tranh cãi, Bạch Vũ Huyên nhìn nàng lúc này phảng phất bộ dáng tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện đời, hừ cười một tiếng: "Không có kiến thức."
Nhưng hai vị công tử Bạch thị đều biết, bởi vì thiếu hụt hồn phách, lại bói toán có kiếp độ mệnh, cảnh chủ quản nữ nhi vô cùng nghiêm khắc, Xích Thủy Lưu Song ở Không Tang đến ba trăm tuổi, dường như chưa từng bước ra bên ngoài một bước.

Bên ngoài chỉ biết Không Tang có một người thiếu chủ, lại không biết nàng tu vi bao nhiêu, có vẻ ngoài thế nào.
Cũng bởi vì như vậy, Xích Thủy Lưu Song tự mình đi Côn Luân, khiến Xích Thủy Xung vừa tức giận lại lo lắng không thôi.
Bạch Vũ Huyên muốn sử dụng Tiên khí, Bạch Truy Húc nói: "Từ từ, còn một người nữa."
Vừa dứt lời, huyền y thiếu niên lập tức xuất hiện.
Yến Triều Sinh bước ra từ đám sương mù sáng sớm ở Không Tang, từ bờ Tiên trì đến, hành lễ nói: "Bạch đại công tử, nhị công tử."
Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lưu Song, hắn bình tĩnh gọi: "Thiếu chủ."
Lưu Song theo bản năng liếc nhìn Bạch Vũ Huyên một cái, Bạch Truy Húc không biết, nhưng nàng biết.

Bạch Vũ Huyên lén hủy đi linh lực của Yến Triều Sinh, còn đánh gãy kinh mạch của hắn, ở Bát Hoang, phế tu vi còn nghiêm trọng hơn là giết một người, có thể nói là thâm cừu đại hận.
Bạch Vũ Huyên nhìn thấy Yến Triều Sinh, sắc mặt quả nhiên có chút biến đổi.
Nhưng Yến Triều Sinh, gương mặt của hắn lại không cảm xúc, dường như chuyện hắn bị tra tấn trước đó chưa bao giờ xảy ra.

Hắn trầm ổn như vậy, ngược lại làm Lưu Song cảm thấy bất an, với sự hiểu biết của nàng về Yến Triều Sinh, nàng luôn cảm thấy Yến Triều Sinh đang kìm nén.
Lưu Song đánh giá hắn, muốn tìm xem nhẫn Thập giới Xích Thủy Xung cho hắn ở đâu.

Cảnh chủ phụ thân rốt cuộc đã cho Yến Triều Sinh món đồ thế nào?
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Yến Triều Sinh quay đầu lại, không mặn không nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Thiếu chủ đang nhìn gì vậy, có gì không ổn sao?"

Lưu Song đương nhiên sẽ không chủ động nhắc tới nhẫn Thập giới, phủ nhận nói: "Không có gì."
Yến Triều Sinh nhếch môi, không nói gì nữa.
Bạch Truy Húc hồn nhiên không biết chuyện giữa đám người bọn họ nói: "Xuất phát thôi."
Bạch Vũ Huyên lái đồng tiền thất bảo đi trong mây mù, Lưu Song tùy tiện tìm một gian phòng ở, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Lần đi Côn Luân Tiên cảnh này có diễn ra suôn sẻ, thì với tốc độ của đồng tiền thất bảo, ít nhất cũng mất mười ngày.
Bốn người cùng đi Côn Luân, người Lưu Song có hảo cảm nhất là Bạch Truy Húc, Bạch Vũ Huyên thì giống một con nhím táo bạo, còn Yến Triều Sinh, nàng đã chịu đựng quá đủ từ hắn rồi, gặp lại lần nữa, chỉ muốn tìm cánh tránh hắn càng xa càng tốt.
Bình bình đạm đạm đến Côn Luân mới là chuyện chính.
Về phần sau khi đến Côn Luân phải bồi tội như thế nào, Lưu Song vẫn chưa nghĩ ra, khi nàng làm tiểu Tiên thảo, tính tình ôn hòa mềm mại, chưa từng đắc tội ai như Xích Thủy Lưu Song, thật sự thiếu kinh nghiệm bồi tội.
Lưu Song không biết ngày đó Xích Thủy Lưu Song nói gì với Côn Luân thiếu chủ, rồi làm nhục nhân gia như thế nào, trong lòng có chút thấp thỏm.
Chỉ mong Côn Luân thiếu chủ tính tình tốt một chút, không quá phận làm khó nàng.
Đồng tiền thất bảo bay ba ngày, người đầu tiên mất bình tĩnh chính là Bạch Vũ Huyên, cậu ta đập cửa phòng Lưu Song.
"Xích Thủy Lưu Song, đừng nói với tiểu gia là muội đang tu luyện nhé! Muội đừng có mà chạy đó!"
Lưu Song bị cậu ta quấy rầy, còn chưa kịp đáp lời, dưới thân đột nhiên chấn động kịch liệt.
Bạch Vũ Huyên cũng bị cơn chấn động dữ dội như vậy làm cho bối rối, sao lại như vậy? Một đám người chưa kịp phản ứng thì Tiên khí đồng tiền thất bảo đột nhiên phân tán, hóa thành đồng xu rơi xuống, Lưu Song bên trong Tiên khi mất lực chống đỡ, mất kiểm soát rơi xuống.
Lưu Song muốn phi thân lên ổn định thân thể, không ngờ nàng căn bản không cách nào vận dụng được linh lực, phía dưới hình như có thứ gì đó đáng sợ, một lực hút rất lớn hút nàng vào trong.
Trong cơn hoảng loạn, bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh của Bạch Truy Húc: "Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, thiếu chủ đừng sợ, nhất định không được đi lạc, thiếu chủ, đưa tay cho ta."
Lưu Song vội vàng đưa tay về phía hắn ta.
Nhưng còn chưa chạm vào tay Bạch Truy Húc, một vòng tay lạnh lẽo đột nhiên siết chặt lấy cổ tay nàng.
Trời đất quay cuồng, Lưu Song rơi xuống.
Lúc này đủ để chứng minh Phất Liễu có tiên liệu, bánh bao của nàng phát huy hết tác dụng, từ trong biển mây ngã xuống, sáu bộ Tiên y hộ thể, không xảy ra chút chuyện gì!
Ngược lại bên cạnh có tiếng kêi rên, Lưu Song nhìn qua, Yến Triều Sinh ngã bên cạnh nàng, khóe miệng chảy một vệt máu tươi.
Chiếc vòng trên cổ tay nàng không biết từ lúc nào đã siết chặt lấy cổ tay của Yến Triều Sinh.
Vòng tay màu bạc mang tia sáng yếu ớt, nhưng lại như sóng ngầm mãnh liệt.

Lưu Song nhìn xung quanh, ngoại trừ nàng và Yến Triều Sinh, hai huynh đệ Bạch thị đều không thấy đâu.

Nàng có chút tức giận: "Ngươi làm cái quỷ gì vậy!"
Yến Triều Sinh từ trên mặt đất bò dậy, lau lau vết máu trên khóe miệng, thấy nàng hỏi cũng không hỏi mà đã nhận định là mình, mắt hắn lạnh đi một chút: "Ta không giở trò quỷ."
Lưu Song vốn dĩ không tin, nhưng ngẩng đầu nhìn lên cũng cảm thấy có chút không đúng.

Bầu trời trên đỉnh đầu âm u, phía sau bọn họ có một tấm biển bằng ngọc bích với dòng chữ "Thái Xuyên thành".
Vừa rồi ở trên trời không cảm giác được, giờ phút này rơi xuống, chung quanh yêu khi dày đặc khiến người ta sởn tóc gáy.

Yến Triều Sinh hiện tại đã có bản lĩnh lớn như vậy rồi sao?
Lưu Song ngước mắt nhìn về phía trong thành, chỉ thấy đường phố thưa thớt, một người cũng không có, nhưng phòng ốc nối tiếp nhau san sát, dưới mái hiên đều treo đèn lồng màu đỏ, vô cùng mừng rỡ, dường như định tổ chực hỉ sự nào đó.
Một loại dự cảm bất an dâng lên trong lòng.
Cảm giác rơi vào nơi bẩn thỉu này là thứ Lưu Song quen thuộc nhất, lần đầu tiên đến Quỷ vực dày đặc tử khí, chính là cảnh tượng như vậy.
Tiên khí trên người dường như bị thứ gì đó vô hình rút ra, nàng cố gắng ngưng tụ linh lực, linh lực vừa đến đầu ngón tay liền tán loạn.
Phía sau một bàn tay đột nhiên giữ chặt nàng, kéo nàng vào trong con hẻm nhỏ, Yến Triều Sinh bịt chặt môi Lưu Song, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tình hình không ổn, không muốn chết thì đừng phát ra tiếng."
Hắn giọng điệu thật sự không ổn, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm ra ngoài con hẻm nhỏ.
Lưu Song ở trong lòng ngực hắn theo bản năng muốn giãy giụa, chú ý tới sắc mặt của Yến Triều Sinh, cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, thì ra không biết từ lúc nào, phòng ốc của mấy ngôi nhà vốn đang đóng chặt cửa, toàn bộ đều mở ra.
Mọi người cầm theo lồng đèn màu đỏ, ánh mắt đờ đẫn, từ trong nhà đi ra.
Một hộ rồi một hộ.
Không bao lâu, đã có mấy trăm người đi ở trên đường, động tác của bọn họ hoàn toàn giống hệt nhau, rũ đầu, giống như những con rối bị điều khiển, đi về một hướng.
Chờ bọn họ hoàn toàn rời đi, Yến Triều Sinh buông nàng ra.
Ánh mắt hắn ánh lên vài phần kỳ dị, dưới bầu trời mênh mông u tối, sáng đến kinh người: "Thiếu chủ, chúng ta theo sau nhìn một chút."
"Ta không đi." Lưu Song vội vàng lắc đầu, nơi này vừa thấy là biết không phải chỗ tốt lành gì, khắp nơi đều quỷ dị, ở chỗ này Tiên lực sẽ dần dần bị phân tán, nàng thật sự không cảm thấy an toàn, dĩ nhiên sẽ không đẩy mình vào chỗ nguy hiểm, "Ngươi cởi trói cho ta, muốn đi thì tự mình ngươi đi, ta đi tìm Bạch Truy Húc và Bạch Vũ Huyên."
Yến Triều Sinh quá xấu xa rồi, muốn chết còn muốn lôi nàng theo!
Lưu Song bảo hắn cởi bỏ vòng tay màu bạc đang buộc họ với nhau, nàng sắc mặt bình tĩnh, thể hiện uy nghiêm và khí thế của Không Tang thiếu chủ, sợ Yến Triều Sinh nhìn ra Tiên lực của nàng đang bị phân tán.
Yến Triều Sinh là Yêu thân, ở chỗ này hầu như không bị ảnh hưởng, hắn lại cầm nhẫn Thập giới, nếu cho hắn biết mình bất lực, nói không chừng hắn sẽ vì chuyện mất tu vi mà trả thù nàng.
Yến Triều Sinh cụp mắt nhìn nàng, thấy nàng lạnh mặt, xác thật không muốn đồng hành cùng hắn.
Nhưng trong thành lại có một nơi vô cùng hấp dẫn hắn, có một giọng nói nói với Yến Triều Sinh rằng, nhất đi phải đến đó tìm hiểu.
Yến Triều Sinh cân nhắc một lúc, cởi bỏ nhẫn Thập giới.

Lưu Song thở phào, xoay người đi ra khỏi thành, biển hiệu ở cách đó không xa, nàng đi ra ngoài cũng thuận tiện.
Cuối cùng cũng có thể cùng Yến Triều Sinh đường ai nấy đi, ở trong này, hắn cũng là mối nguy hiểm của nàng, nàng muốn tránh hắn thật xa!
Lưu Song nhìn thấy biển hiệu thì vui vẻ, định đi ra ngoài ngay lập tức, nhưng vừa mới bước ra ngoài, ngay sau đó, thức hải nhoáng lên, nàng trở về chỗ cũ.
Lưu Song không tin thử lại rất nhiều lần, lần nào vừa ra khỏi thành liền sẽ trở lại vị trí cũ!
Tiên lực trên người phân tán càng thêm nghiêm trọng, Lưu Song giơ tay lên, mắt thường cũng có thể thấy Tiên khí xanh băng trên người mình đang tan biến đi.
"Thì ra ở chỗ này, Tiên lực của thiếu chủ sẽ bị phân tán."
Lưu Song theo giọng nói nhìn qua, Yến Triều Sinh cầm hai trản đèn lồng, không rõ ý tứ nhìn nàng.
Hắn cất bước tới gần, Lưu Song cảm thấy hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, cho đến khi bị hắn dồn đến biển hiệu.
Hai người một tiếng một lùi, trong lòng Lưu Song chỉ toàn là "xong rồi xong rồi".
Yến Triều Sinh cuồng vọng, có thù tất báo, nàng hiểu rõ hơn ai khác, lần này hắn chắc chắn muốn tính sổ với nàng.

Sau khi bị hắn phát hiện, thân phận thiếu chủ căn bản không khiến hắn kinh sợ.
Yến Triều Sinh cụp mắt nhìn nàng, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Sao thiếu chủ lại sợ ta?"
Lưu Song cố gắng bình tĩnh: "Không có, ngươi tránh xa ta một chút."
Lưu Song duỗi tay đẩy hắn, thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt, tay nàng đẩy hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Yến Triều Sinh ánh mắt tối đen mơ hồ, bắt lấy Tiên linh chi lực đang phân tán trên người Lưu Song, không biết đang suy nghĩ gì.
Lưu Song toàn thân căng thẳng, nếu Yến Triều Sinh thật sự muốn làm gì đó, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nhất định sẽ liều mạng với hắn.
Sau một lúc lâu, tay nàng bị nhét một trản đèn lồng màu đỏ, Yến Triều Sinh dường như đã có quyết định nào đó, nói với Lưu Song: "Cầm lấy, đi theo ta."
Đèn lồng hoa lệ, phía trên vẽ đôi uyên ương hí thủy, Lưu Song vẫn không nhúc nhích.
Yến Triều Sinh đi được vài bước, thấy không ai đi theo, có chút mất kiên nhẫn, vừa quay đầu lại, ánh mắt tối tăm biến mất, trở nên ôn nhu nói: "Thiếu chủ, ta sẽ không hại ngươi, ngươi không ra ngoài được, ta có dự cảm, cửa ra ở trong thành, ngươi tin ta được không?"
Bánh bao đứng ở bảng hiệu, xách theo cái đèn lồng màu đỏ, mạng che mặt che khuất gương mặt nàng, nàng đôi mắt tròn tròn, hoài nghi mà nhìn hắn.
Yến Triều Sinh giống như đang dỗ dành, thanh âm càng trở nên dịu dàng, vươn tay về phía nàng: "Thiếu chủ, tin ta."
Tin hắn, nếu có gì nguy hiểm, hắn nuốt nàng là có đủ tu vi để đối phó với bất kỳ tình huống gì.

Nhưng nếu ra ngoài an toàn, cứu được Không Tang thiếu chủ, cũng là một công lao không tồi.

Có ân báo đáp, hắn là người hiểu rõ nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui