Dịch giả: sweetzarbie
Trong chớp mắt, bầu không khí trong Địa thượng lâu mười tám tầng liền đột nhiên lặng im như tờ!
Ngay cả Kiến Sầu cũng không tin vào tai mình: Mình vừa mới... nghe thấy hắn nói cái gì thế?
Đi chung sao?!
Lệ Hàn bị điên hay là uống lộn thuốc đây?
Hắn nói như vậy thì hiển nhiên là không chỉ từ chối thẳng thừng, làm Hình Chiến mất mặt mà hơn thế nữa lại còn muốn kết minh với nữ tu này.
Quả thực...
Như "sấm sét nổ giữa trời quang" còn ngoài ra thì không còn lời nào khác có thể diễn tả hết sự bàng hoàng sửng sốt của tất cả mọi người đang có mặt tại đương trường!
Cùng lúc, ở ngoài Địa thượng lâu mười tám tầng và trong Uổng Tử thành, khi vừa nghe Lệ Hàn dứt lời, hàng hà sa số quỷ tu đang theo dõi đỉnh tranh qua huyền giới hay bát đỉnh bình phong đều nhất tề văng tục ỏm tỏi đôi câu!
"Mẹ bà nó!"
"Lão tử tưởng ngươi giết phứt con đó rồi chứ, lộn xộn cho đã rồi thành ra cái trò này hả?"
"Ặc, chi bằng đi chung đi?!!"
"Thấy mẹ rồi, không phải là đang mơ ngủ chứ, mau tát tao một cái đi?"
"Ta nghi Lệ Hàn này giả rồi."
"Cái tên gia hỏa này, đầu óc hình như bị chập mạch hay sao á?!"
...
Mọi chốn mọi nơi trên toàn Uổng Tử thành đều ồn ào nhốn nháo hẳn lên.
Từ sáu trăm năm kiến lập cho đến giờ, trước một sự kiện lớn như thế này, Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc đã sớm bỏ công ngiên cứu chế tạo ra rất nhiều "pháp khí" để theo dõi diễn biến đỉnh tranh, không những vậy lại còn cho xây dựng không ít địa điểm quan sát.
Trong lúc đỉnh tranh diễn ra, họ sẽ đem bán nhẫn "huyền giới" ở Địa thượng lâu mười tám tầng và ở các cửa tiệm trong thành. Đây là một loại nhẫn chuyển tải tin tức cực kỳ mau chóng, có thể kết nối với nhẫn đỉnh giới, kịp thời thông tri mọi việc xảy ra cho người đeo nhẫn biết.
Thông tin này vừa có hình vừa có tiếng.
Mang huyền giới trên người rất tiện. Có nó thì dù ở bất kỳ đâu cũng có thể xem được đỉnh tranh, có chuyện đặc sắc gì xảy ra cũng không bị lỡ mất.
Cho nên chỉ sau hơn một trăm năm chế tạo thành công, nhẫn huyền giới đã trở thành công cụ phổ biến nhất cho những ai muốn theo dõi đỉnh tranh.
Tuy vậy, vẫn có rất đông khán giả thích sôi động náo nhiệt. Những người này sẵn sàng bỏ tiền vào Địa thượng lâu mười tám tầng để xem hoặc không thì đến các điếm quán theo dõi qua "Bát đỉnh bình phong". Đây cũng là một kiểu cách không phá giới, kết nối với đỉnh giới thu bắt tín hiệu đỉnh tranh rồi phóng chiếu xuống trên mặt bình phong.
Khác với nhẫn huyền giới chỉ cho một người xem, bát đỉnh bình phong có thể xem chung nhiều người. Vì vậy trong dịp đỉnh tranh rất dễ thu hút một số đông khán giả.
Dĩ nhiên, muốn có huyền giới thì phải có huyền ngọc, đến các điếm quán theo dõi đỉnh tranh qua bát đỉnh bình phong cũng cần phải có huyền ngọc.
Đỉnh tranh năm nay bàn tán khá ồn ào nhưng thật ra mỗi năm đều có một số đông người hâm mộ cuồng nhiệt. Có người dư dả huyền ngọc, chẳng thèm quan tâm đến mắc rẻ nên vẫn mua nhẫn đỉnh giới như trước, hay không có thì đi ra điếm quán xem qua bát đỉnh bình phong.
Vào lúc này, chính là đám người này đang thốt ra tiếng ồn ào bàn tán như trên.
Từ lúc mười tám ứng viên của Uổng Tử thành đi vào trong Địa thượng lâu, ở bên ngoài người ta đã bắt đầu bán nhẫn đỉnh giới rồi. Các quy định về vòng thứ ba cũng được nhanh chóng công bố.
Điều thứ năm "tự do tàn sát" gần như chọc trúng tâm bệnh của vô số quỷ tu.
Có người tinh ý còn nhìn ngay ra điểm cuồng bạo của đỉnh tranh năm nay___
Vòng thứ ba vậy mà không phải chờ cho đến giờ tý mới bắt đầu mà thật ra vừa kết thúc đợt thi văn vòng hai là đã được quyền chém giết rồi! Làm như năm nay Bát phương diêm điện sợ giết chóc không đủ ác liệt nên mạnh tay bồi thêm một liều thuốc nữa a!
Đã có quy định này thì làm sao tránh khỏi đổ máu chứ?
Vì vậy khi luật chơi vừa được công bố, không ít người liền quên phéng ngay lập tức mấy cái chuyện râu ria "Kiến Sầu ăn gian" gì gì đó đi. Con nào thằng nào cũng kệ, ăn gian hay ăn thật cũng chẳng sao, giết chóc mới là món chính a!
Bọn họ háo hức nôn nóng đến nỗi đã bắt đầu theo dõi diễn biến sự việc xảy ra trong Địa thượng lâu ngay từ sớm.
Mười tám người này quả nhiên đã không để họ phải thất vọng.
Bao nhiêu đó nhân tài vừa mới vào Địa thượng lâu chưa bao lâu thì đột nhiên đã lòi ra một tên Hình Chiến có óc lãnh đạo, muốn kéo bè kết đảng để đi tàn sát đám tử thù của bọn họ ở thành Phong Đô.
Qua nhiều kỳ đỉnh tranh, thù hận giữa thành Uổng Tử và thành Phong Đô nói ra thì rất dài dòng.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người dám ngang nhiên hô hào năm chữ "tàn sát thành Phong Đô"!
Quả là cực kỳ khoan khoái!
Nghe xong, người người truyền miệng úp úp mở mở, thành thử nhiều quỷ tu chịu không nổi phải đi mua huyền giới hay tới các điếm quán để xem.
Sau đó, phe của Hình Chiến đông thêm, còn lại mấy tên nổi bật bị cô lập.
Nữ quỷ tu Kiến Sầu giỏi hơn cả Thôi Giác kia dĩ nhiên cũng ở trong số đó, nhưng mọi người cũng liền để ý ngay đến gã Trương Thang đoạt giải nhất từ dưới đếm lên hiện đang đứng gần Kiến Sầu, ngoài ra lại còn tên nhị thế tổ Trần Đình Nghiên nữa.
Lệ Hàn thì giống như hạc giữa bầy gà, đương nhiên không cần phải nói.
Ai nấy đều háo hức tò mò không biết Lệ Hàn sẽ quyết định ra sao. Lúc Hình Chiến mở miệng mời mọc là người nào người nấy đều thi nhau bàn tán. Có người nói hắn sẽ nhận lời, có người lại cho rằng hắn cứ độc lai độc vãng vẫn hơn...
Thế nhưng tiên sư cha nó, chẳng ai ngờ cái thằng này mở miệng là nói điên nói khùng như thế này!
Trước giờ tý giết sạch các ngươi!
Trong nháy mắt, thủ pháp như chớp giật, bóp chết quỷ tu tộc Đuôi Báo hồi nào không hay!
Tên này dứt khoát phải là đệ nhất sát thủ của đỉnh tranh năm nay a!
Tội nghiệp tộc Đuôi Báo vốn luôn yếu thế, đỉnh tranh năm nào cũng chẳng có mặt, năm nay cực khổ đủ bề mới có được một người qua vòng thành công, rốt cục còn chưa kịp bước vào mười tám tầng địa ngục thì đã bị Lệ Hàn đập chết tươi rồi.
Thủ đoạn quả thực lăng lệ ác liệt, khiến người người há hốc miệng, nổi da gà, sởn tóc gáy!
Không chừng sắp sửa giết nhau tưng bừng đến nơi.
Đông đảo quỷ tu đang bu xem mà trống ngực thình thình muốn đứng tim. Có người hớt hơ hớt hải chạy đi kêu bè gọi bạn, rối rít bảo nhau tuồng vui sao mà nhanh thế, mau mau tranh thủ đi xem.
Nhưng...
Chỉ một khắc sau, cái tên Lệ Hàn khùng điên ba trợn của tộc Quỷ vương này lại ngang nhiên đập họ một cú như trời giáng!
Đã nói là sẽ giết sạch mà?
Ngươi còn lảm nhảm với con nữ tu này làm cái gì?
Bà mẹ nó, mới đó mà muốn nạp người tạo nhóm rồi hả?!
Thực là tức muốn chết mà!
Nhiều người chửi Lệ Hàn té tát, mắng hắn mê gái quá cỡ; cũng có người đơm đặt, nói hắn và nữ tu kia chắc chắn là đang toa rập với nhau làm chuyện gì mờ ám; dĩ nhiên cũng có người bênh vực cho hắn, bảo rằng người này hỉ nộ vô thường, tính tình quái dị, được cái là thủ đoạn khốc liệt tàn nhẫn, còn việc đội nhóm chắc là giả, nhằm để gài bẫy nữ tu rồi sẵn tiện làm mất mặt Hình Chiến mới là thật...
Đủ mọi giả thuyết nhiều khi còn hoang đường kỳ quái cứ ồn ào um sùm hết cả lên.
Triệu Dương - chàng nhân sĩ nhàn tản của Uổng Tử thành vốn vẫn còn đang lững thững đi trên đường, trong bụng còn đang dùng dằng không biết có nên bỏ tiền xem đỉnh tranh hay không thì chợt nghe chung quanh la ó ầm trời.
Từ đầu đường cho tới cuối xóm, người người đeo nhẫn huyền giới vừa xem vừa văng tục chửi bới đủ điều.
Trong lịch sử Cực Vực từ trước đến nay, cảnh tượng như vậy vô cùng hiếm thấy.
Những ai còn chưa xem đỉnh tranh thì biết ngay là có chuyện sốt dẻo, liền vội vàng đi hỏi thăm tin tức.
Những quỷ tu xem trực tiếp đỉnh tranh thì cực kỳ bất mãn trước việc Lệ Hàn giết người không lo giết mà lại chạy theo tán tỉnh nữ tu kia. Nhưng những kẻ khác lại chưa xem, chỉ mới nghe nói Lệ Hàn dám đối nghịch với Hình Chiến, đã vậy lại còn đề nghị kết nhóm với nữ tu thì đâm ra tò mò hiếu kỳ.
Sự việc diễn biến đặc sắc như thế này quả là cực kỳ hấp dẫn.
Không ít kẻ sốt ruột nôn nóng, muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó.
"Lão Triệu, Lão Triệu, đi mau lên, có cá cược rồi kìa!"
Vị bằng hữu tộc Nhật Du của Triệu Dương la lớn, xăm xăm đi vượt qua gã, vài bước là đã đến trước cửa một sòng bài.
Tỉ lệ cá cược của đỉnh tranh năm nay đã có, mọi người đang sôi nổi đặt mua.
"Ta mua cô ta sống không quá nửa canh giờ!"
"Ha ha, đồ tép riu, sống được giỏi lắm một khắc thôi!"
"Chắc chắn đi vào là chết, nói nhiều chi cho mệt?"
"Lão tử chơi luôn, mua cô ta sống hai canh giờ!"
...
Tiếng người ồn ào ầm ĩ, cực kỳ sôi động.
Triệu Dương vốn chẳng có hứng thú gì lắm nhưng nghe thấy người ta xôn xao như vậy thì cảm thấy lạ: Cá cược thường nhằm đoán ai là đỉnh nguyên mới phải chứ? Sao họ nói gì mình nghe không hiểu?
"Mau lên, mau lên!"
Quỷ tu ốm hối Triệu Dương.
Triệu Dương đang bối rối trong lòng nên cũng chợt nổi máu hiếu kỳ, bèn chen vào xem nhưng mới nhìn đã trợn tròn mắt: "Chuyện... chuyện gì vậy trời?"
"Ai da, lão Triệu à, ông còn chưa hay gì sao? Cả Cực Vực đều phát điên lên rồi!"
Nhà cái là người quen của Triệu Dương.
Triệu Dương rất rành đỉnh tranh. Trước kia gã có đến đây đặt cược mấy lần, lần nào cũng trúng.
Lúc này thấy gã đến tiệm, nhà cái liền cười to: "Bây giờ khắp bảy mươi hai thành, thành nào người ta cũng đều bàn ra tán vào về nữ tu kia. Đông vui nhất phải nói là chiếu bạc đó!"
Nữ tu?
Còn làm cho bảy mươi hai thành phát điên lên?
Vậy thì còn ai vài đây nữa?
Chỉ có mỗi Kiến Sầu thôi!
Sau vòng thi văn, các quỷ tu lọt vào vòng ba đã đi thẳng vào Địa thượng lâu, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Nhưng thực ra ảnh hưởng do họ tạo thành lại càn quét trên khắp bảy mươi hai thành.
Năm nay, người khiến cho ai cũng sợ dĩ nhiên là nữ tu Kiến Sầu chỉ một khắc đã làm xong đề thi.
Trên khắp bảy mươi hai thành địa phủ, thành nào cũng ầm ĩ vang trời. Chẳng ai dám tin thật sự có người siêu việt đến độ đó.
Nhưng hết lần này đến lần khác, dù là Bát phương diêm điện hay thập đại quỷ tộc, bên nào cũng chơi trò rùa đen rụt cổ, hoàn toàn không có chút động thái gì là chịu ra mặt làm sáng tỏ việc này.
Có người tuyên bố sẽ không xem đỉnh tranh năm nay nữa, nhưng cũng có người rất ít xem hay từ hồi nào đến giờ chưa từng xem thì năm nay lại vì đặc biệt có Kiến Sầu mà đi mua nhẫn huyền giới.
Không mợ chợ vẫn đông a!
Ai cũng có thể thấy được hồn châu của Kiến Sầu nhỏ đến mức nào. Chỉ riêng đặc điểm này thôi cũng đủ để hấp dẫn mọi người rồi.
Thi văn là cái cóc khô gì chứ!
Đỉnh tranh rốt cục cũng chỉ là một trận đọ lực thôi!
Nhiều người muốn biết kẻ có hồn châu nhỏ như vậy thì sẽ đánh đấm ra sao. Bởi vậy mới sinh ra câu đánh đố___
Ở vòng thứ ba, Kiến Sầu có thể sống sót được bao lâu?
Đây là đại hội mưa máu gió tanh chứ chẳng chơi. Cứ một trăm người tham gia mà có mười người toàn mạng trở về đã là không tệ rồi, huống chi chỉ có một người duy nhất là có thể đoạt được đỉnh nguyên mà thôi.
Một nữ tu yếu ớt như vậy thật quả giống như một con thỏ bị quăng vào trong hang hổ!
Một khắc?
Hai khắc?
Một canh giờ?
Hay hai canh giờ?
...
Có khi ngắn hơn thế nữa, mà cũng có khi lâu hơn chăng?
Cường địch bủa vây bốn bề, nữ tu này sẽ chết ra sao?
Bị kiếm đâm?
Bị đao chém?
Bị búa bổ?
Hay bị bóp chết?
Hay bị trấn nước?
Hay bị chết thiêu?
...
Thôi thì đủ thứ hàng hà sa số kiểu chết quái lạ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, các tranh luận bàn cãi quanh việc "lúc nào chết" và "chết ra sao" tựa như sóng thần ầm ầm càn quét bảy mươi hai thành trì địa phủ.
Cũng bởi vì thế cho nên mới có cảnh náo nhiệt như Triệu Dương đang thấy bây giờ. Thậm chí sòng bạc còn đặc biệt gầy riêng một bàn cho vị nữ tu Kiến Sầu khác người này.
Cái bàn kia chỉ cá cược Kiến Sầu, hơn nữa lại cũng chỉ đặt nàng ta khi nào thì chết và chết ra sao mà thôi.
Triệu Dương lăn lộn trong chốn bài bạc nhiều năm nên nhìn qua đã biết...
Có điều...
Gã liếc ngang ngó dọc rồi thắc mắc hỏi: "Sao trên cái bàn này lại không cá cô ta sống vậy?"
"..."
Trong nháy mắt, xung quanh yên lặng như tờ.
Có người đang xem trên huyền giới liền ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Triệu Dương; có người vừa run run đưa tay đặt ăn cửa "Vào là chết" mà mắt thì nhìn gã đầy thương hại.
Rõ ràng trong mắt bọn họ đều rành rành một câu to đùng: Cô ta làm sao có thể sống sót được chứ?!
Hồn châu yếu đến độ đó thì ngay cả một con kiến cũng có thể bóp chết mà.
Cho đến lúc này chẳng ai thèm cân nhắc đến khả năng Kiến Sầu có thể thoát chết.
Mọi người đều nghĩ y như nhau: Để coi ngươi khi nào thì mất mạng!
Chỉ có vậy thôi.
Triệu Dương dĩ nhiên là người không tầm thường như số đông. Thậm chí ngay cả người bằng hữu tộc Nhật Du mà cũng giật mình hoảng hồn trước câu hỏi của gã, đến nỗi chút nữa là đã té xỉu cái bạch trên đất...
Kiến Sầu tạm thời vẫn còn chưa hay biết mình đã sớm trở thành tâm điểm của một trường phong ba bão táp trên khắp bảy mươi hai thành trì địa phủ. Nhưng hiện giờ nàng lại biết rất rõ mình đang là mắt bão trong Địa thượng lâu mười tám tầng này.
Lệ Hàn vẫn đứng yên tại chỗ nhìn nàng, tuyệt không hề đổi thái độ hay đổi ý, thậm chí còn trông không có vẻ gì là đùa cợt.
Nhìn sâu trong mắt hắn, nàng đọc được sự nghiêm túc tuyệt đối.
Hắn thật sự cảm thấy nàng "cũng thú vị", thật sự từng nghĩ tới chuyện muốn "giết nàng", thật lòng mời nàng "cùng đi chung một đường"...
Người này...
Sao có cái gì đó là lạ?
Kiến Sầu quả thật bối rối nói không nên lời. Nàng có cảm giác đây không phải đơn giản chỉ là sự can thiệp của Bát phương diêm điện. Thậm chí việc Lệ Hàn có tên trên danh sách bảo hộ thật ra cũng là một điều vô cùng kỳ diệu đến khó tin.
Kiến Sầu im lặng một hồi thật lâu.
Mọi người xung quanh cũng không nói tiếng nào.
Nhưng Trần Đình Nghiên đứng bên cạnh Kiến Sầu thì cảm thấy ê hết cả răng. Y nghĩ tới nghĩ lui, chẳng hiểu sao lại cảm thấy câu nói vừa rồi của Lệ Hàn lại mang một hơi hướm quen thuộc đến quỷ dị, sao nó dường như cũng chính là lời mà y muốn nói với nàng vậy chứ hả?
Còn sắc mặt Hình Chiến thì cực kỳ khó coi.
"Hoặc là đi cùng với ta, hoặc là chịu chết dưới tay của ta."
Lệ Hàn dường như không thèm đếm xỉa gì đến thần tình của những người chung quanh, chẳng những vậy còn bất hỉ bất nộ nhìn về phía Kiến Sầu chậm rãi nói rõ ràng từng chữ. Ý tứ lúc nào cũng khiến cho người ta không rét mà run!
"Ngươi suy tính thế nào?"
Đây chính là dùng sức ép người lập nhóm hay sao chứ?
Kiến Sầu nhướng mày, tự tâm biết rõ dưới mắt người khác mình chỉ là một nữ tu yếu đuối. Nếu người ta thực sự muốn đập chết nàng thì sẽ không cần dùng đến cái cách phức tạp rắc rối như thế này làm chi cho mất công.
Vì vậy khả năng Lệ Hàn gài bẫy nàng là cực thấp. Đã vậy thì nhận lời hắn cũng không sao.
Nhưng...
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn bình tĩnh đáp: "Kiến Sầu nghe danh Lệ Hàn công tử đã lâu, nếu có thể cùng đi một đường thì dĩ nhiên đây là chuyện cầu còn không được. Nhưng có điều ta vẫn còn có đồng bạn."
Trước mắt, Hình Chiến đã chiếm hết mười một người trong số mười tám người, mặc dù bị chết mất một người nhưng dù sao cũng vẫn còn rất mạnh.
Lệ Hàn hoàn toàn không nể mặt Hình Chiến, đâm ra gây thù chuốc oán với gã rồi.
Sau này nếu phải đụng chuyện đao thương thì chỉ có hai người làm sao địch lại mười người chứ?
Còn lại bảy người không theo phe Hình Chiến, bề ngoài có vẻ "già yếu vô dụng", tuy vậy lại khác biệt ở chỗ thân tàn nhưng tâm không phế.
Hơn nữa ở đây Kiến Sầu còn có Trương Thang và Trần Đình Nghiên. Nàng quen biết hai người nên càng tin ở họ hơn, cho nên hoàn toàn không thể có chuyện trở mặt chạy theo Lệ Hàn được.
Lúc nghĩ đến những điều này, Kiến Sầu hoàn toàn không coi mình là người đang được nhận "ân huệ" mà ngược lại còn tự xem mình là bạn bè ngang hàng với những người khác. Thậm chí, hiện giờ nàng đang đối mặt với Lệ Hàn, nhưng việc hắn có tên trên danh sách bảo hộ của Bát phương diêm điện hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Mọi người xung quanh đều không ngờ Kiến Sầu lại nói như vậy. Gần như vô thức, họ liếc nhìn về phía Trần Đình Nghiên rồi sau đó lại đảo mắt tò mò nhìn Trương Thang.
Rõ ràng ai nấy đều có chung một ý nghĩ: Thứ tép riu yếu nhược như ngươi mà cũng có "đồng bạn" sao?!
Tuy vậy hiện giờ Trương Thang và Trần Đình Nghiên vẫn một mực ra vẻ điềm nhiên.
Trần Đình Nghiên tuy cảm thấy có điều quỷ dị nhưng từ trước đến nay y vẫn quen để Kiến Sầu quyết định nên không nói gì; còn Trương Thang thì vốn đã có tên trên danh sách hộ vệ Kiến Sầu từ trước, hơn nữa y lại biết rõ khả năng của Lệ Hàn, tuy bất ngờ trước hành vi của hắn nhưng cũng không nghi ngờ cho lắm, vì vậy thần tình cũng vô cùng trấn định.
Bây giờ chỉ còn xem vị Lệ Hàn công tử thủ đoạn tàn khốc nghĩ như thế nào nữa thôi.
Sau khi nói xong, Kiến Sầu cũng không nhìn đi chỗ khác. Nàng thấy rõ đôi con ngươi Lệ Hàn đảo liếc nhìn sang Trần Đình Nghiên rồi kế đó là Trương Thang, ánh mắt hơi sững lại trên vết chàm nhàn nhạt giữa mi tâm của y rồi mới xoay chuyển nhìn thẳng lại vào mắt nàng.
"Ngươi không sợ ta sẽ giết bọn chúng sao?"
Nửa như lạnh lùng, nửa như trêu đùa.
Nhưng lại phảng phất toát ra sát ý.
Kiến Sầu vừa cười vừa liếc mắt nhìn vị hung quan mặt mũi lạnh lẽo vô tình kia mà nhẹ nhàng đáp: "Vậy cũng phải xem xem công tử có giết được không đã."
Hừ!
Khẩu khí thật lớn!
Trong lâu, nhiều người nghe thấy mà sợ run. Cô ta cũng dám nói như thế sao? Là vì không sợ chết hay là vẫn còn có chỗ dựa nên mới vậy?
Không ngờ Lệ Hàn lại chẳng thèm để ý.
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước: "Vậy cùng thành một nhóm luôn đi."
Dứt lời, Lệ Hàn liền tự nhiên đi thẳng về phía Kiến Sầu. Hắn đứng cách Trương Thang không quá xa nhưng cũng không quá gần Trần Đình Nghiên, vị trí rất cân đối vừa đẹp.
Kiến Sầu thấy vậy thì chợt cảm thấy người này tâm tư sao mà tinh tế. Xem ra hắn không phải là một người ỷ mạnh chỉ biết ép chết người khác mà còn là người có đầu óc, có thực tài nữa.
Đỉnh tranh...
Còn chưa bắt đầu mà đã đặc sắc đến vậy rồi. Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy nôn nao, bầu nhiệt huyết đã nguội lạnh từ lâu nay lại bắt đầu âm ỉ cháy lên.
Kiến Sầu không cần biết người ngoài nghĩ về mình như thế nào mà chỉ đảo mắt nhìn về phía bà lão cầm con dao phay và tiểu cô nương tộc Mỏ Chim nhút nhát rụt rè đang đứng ở đằng kia.
Nàng mở miệng cười hỏi, thanh âm điềm tĩnh tự nhiên: "Chúng ta đã thành một nhóm rồi, nhị vị có muốn tham gia hay không?"
Phe đối diện nghe xong thì ngẩn người sửng sốt.
Không phải chỉ bởi vì ngay cả những người tu vi không ra gì mà cũng được vơ vào, mà còn vì...
Người đề nghị lại là Kiến Sầu.
Trong khi đó Lệ Hàn chỉ đứng ở phía sau, trông tựa như là ngay từ đầu đã đứng đó rồi, thần thái hòa đồng, cực kỳ tự nhiên và cũng chẳng nói tiếng nào.
Kế đó bọn họ nhìn kỹ phe địch thì chợt nhận thấy tình hình trở nên vô cùng vi diệu...
Trương Thang, Trần Đình Nghiên, và cả ngay Lệ Hàn vừa mới nhập bọn, cả ba người đều đứng so le về phía sau, tạo nên một thế cân bằng kỳ lạ, tựa như là đang vây quanh bảo vệ Kiến Sầu, vừa để cho người nữ tu cảnh giới yếu nhất này đứng ở chính giữa vừa đồng thời đôn nàng lên phía trước.
Giống như...
Vị trí này tự nhiên là thuộc về nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...