Dịch giả: sweetzarbie
Kiến Sầu chăm chú nhìn người thanh niên đang đeo nhẫn vào tay. Ánh mắt nàng đăm đăm trong chốc lát rồi lại hạ nhìn xuống phía dưới chân hắn.
Bộ lân giáp của Dư Thần rách bươm, ảm đạm, không còn chút hào quang nào nữa. Gã lúc nãy còn diễu võ dương oai là thế, vậy mà giờ đây thần hồn đã bị câu diệt, ngay cả một chút cặn bã cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Trong khi đó, tất cả mọi người trong lâu đều hào hứng phấn khích, máu nóng sôi trào.
Bao nỗi tò mò hiếu kỳ tràn trề trong lòng Kiến Sầu khi nãy liền biến mất, tựa như mây khói tiêu tan dưới làn gió nhẹ.
Trương Thang và Trần Đình Nghiên cũng không nói gì mà chỉ im lặng quan sát. Nhưng nếu để ý nhìn kỹ thì sẽ thấy trong đáy mắt họ phảng phất vẻ kiêng kỵ.
Lệ Hàn rõ ràng là một đối thủ rất mạnh. Với khả năng như vậy nhưng chỉ được xếp thứ sáu trong tộc Quỷ vương, thậm chí cũng không lọt được vào danh sách đề cử mà phải đến Địa thượng lâu để tranh một suất hay sao? Vậy năm quỷ tu xếp trước hắn còn tài giỏi đến bực nào nữa đây?
Mọi người chỉ cần nghĩ đến một điều đơn giản như vậy là đã cảm thấy hít thở không thông rồi.
Trong đấu trường, Lệ Hàn đứng giữa tiếng xôn xao ầm ĩ của đám đông xung quanh nhưng có vẻ như hắn hoàn toàn thờ ơ trước tất cả mọi chuyện, thậm chí trong đáy mắt còn lắng đọng đôi nét thâm trầm. Hắn cụp mắt nhìn xuống rồi đi thẳng ra ngoài cửa, tuyệt không có ý định nấn ná lưu lại.
Hắn đến cũng nhanh và đi cũng nhanh.
Sau khi Lệ Hàn khuất dạng, trong khoảng không trống rỗng của tầng thứ mười của cây cột bỗng phát ra ánh hào quang màu lục sẫm. Một chiếc nhẫn mới lại hiện ra, mở màn cho một cuộc tranh đoạt khác. Nhưng mọi khán giả trong Địa thượng lâu đa phần đều không thèm để ý nhìn đến.
Ban đầu họ sốt ruột chờ Lệ Hàn mà hắn không đến, trong khi đó tên cơ hội Dư Thần lại chường mặt ra. Gã này tiến lên thế như chẻ tre, tay đã chạm được vào nhẫn rồi nhưng nào ngờ đến lúc cuối lại bị người khác đánh lén, đâm cho lòi ngực bể bụng! Đến khi người kia thu tay về, mọi người mới thấy rõ là Lệ Hàn, nhân vật chính của ngày hôm nay!
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà cục diện biến chuyển có thể nói là hoàn toàn bất ngờ, đột ngột quay ngoặt hẳn sang một hướng khác, trở thành một trận chiến đầy bạo lực, chóng vánh và đẫm máu!
Mặc dù Lệ Hàn ra vẻ kiêu ngạo, hơn nữa lại còn bỏ đi rất nhanh nhưng mọi người vẫn còn cảm thấy bàng hoàng hoảng hốt không thôi.
Tiếng ồn ào dậy sóng trong đấu trường đã lắng bớt, nhưng số người vẫn đang bàn tán nghị luận lại không giảm.
Rốt cục Lệ Hàn đã vào đây từ bao giờ, hắn đến sát sau lưng Dư Thần vào lúc nào, cái chiêu lấy mạng kia có lai lịch như thế nào...
Hết câu hỏi này lại đến câu hỏi khác đặt ra. Câu nào cũng đều có đáp án.
Trần Đình Nghiên vốn là người của thập đại quỷ tộc nên đều biết rõ những chuyện này. Từ lúc trông thấy quỷ trảo kia xuất hiện, y đã cau mày chăm chú nhìn kỹ. Bây giờ nhân lúc mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao, y cũng liếc nhìn lên chiếc nhẫn đang lơ lửng trên tầng thứ mười cao cao, nói: "Công pháp tu luyện của tộc Quỷ vương từ trước đến nay vẫn cực kỳ bá đạo, chiến lực mạnh mẽ. Chiêu quỷ trảo kia xuất phát từ pháp thân Bất động Minh Vương mà thành. Bộ lân giáp của tộc Mang Cá tuy mạnh nhưng Dư Thần chỉ mới lên tới cảnh giới sơ kỳ, làm sao địch lại một kích của Lệ Hàn ngọc niết trung kỳ?"
Vì vậy Dư Thần bại trận là chuyện bình thường.
Những lời này của Trần Đình Nghiên ai nghe cũng hiểu. Duy chỉ có Kiến Sầu là đột nhiên động tâm, ngước mắt hỏi: "Pháp thân Bất Động Minh Vương ư?"
"Đúng vậy. Trong tu luyện chẳng phải có cảnh giới thứ năm "Kim thân" sao? Ở cảnh giới này, quỷ tu lấy việc tu ra thân thể làm mục tiêu. Nhưng trên người cũng cần phải có pháp thân nữa. Pháp thân Bất Động Minh Vương chính là một trong số vài công pháp mạnh nhất. Kể từ cảnh giới hóa châu, bất kỳ người nào trong tộc Quỷ vương cũng đều bắt đầu tu luyện nó.
Điều này không phải là chuyện bí mật gì ở Cực Vực nên Trần Đình Nghiên nhắc đến không chút kiêng kỵ.
Nhưng đối với loại "pháp thân" này, người bình thường từ trước đến nay vẫn khó mà hiểu cho tường tận, nên hiếm có ai tu được như mong muốn.
"Pháp thân..."
Kiến Sầu thì thầm hai tiếng này, sắc thái trong đáy mắt hơi long lanh kỳ lạ.
Nếu nàng nhớ không lầm, đây chẳng phải là một thứ công pháp cao cấp của các môn phái Phật môn thượng thừa hay sao? Sao nó lại có thể lưu lạc đến Cực Vực để cho chúng quỷ tu ngoại đạo tu luyện được chứ?
Minh tức là sáng. Đức Minh vương mượn ánh sáng trí tuệ của Phật để phá vỡ nghiệp chướng phiền não của chúng sinh.
Ở nơi địa phủ thê lương âm u này, trên đất đai cằn cỗi của Cực Vực mà ngay cả cỏ cây cũng sống lay sống lắt này lại có người nghiêm túc đề cập đến "pháp thân" và "đức ngài Bất động Minh vương" sao?
Kiến Sầu cảm thấy thật vi diệu. Lần này mọi người đều thấy rõ những biến đổi trong cảm xúc của nàng.
Quỷ đầu nhỏ chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Đúng thế, nhưng có chỗ nào không phải hay sao?"
"Không." Kiến Sầu chậm rãi lắc đầu đáp: "Ta chỉ cảm thấy tiếng tăm của tộc Quỷ vương rất lớn nên nghĩ đến pháp thân Bất động Minh vương. Thấy Lệ Hàn công tử ra tay, ta tự hỏi không biết hắn tu luyện đến cảnh giới nào rồi?"
"Chờ đỉnh tranh khai mạc vòng ba thì sẽ thấy tận mắt thôi."
Trần Đình Nghiên nhún vai đáp. Y trái lại hoàn toàn không quan tâm đến điều này mà chỉ than thở nói: "Tên này đã mạnh mẽ như vậy, xem ra nếu ta tham gia đỉnh tranh thì nhất định phải mang theo nhiều thứ bảo bối bảo mệnh mới được, chứ không chỉ cần sơ sẩy một chút là đã bị người ta thịt rồi. Vậy thì mất mặt lắm."
Kiến Sầu không khỏi bật cười thành tiếng.
Nàng rốt cục cũng đã hiểu rõ, từ việc nuốt đan dược để tu luyện cho đến việc mang theo bảo vật bảo vệ tính mạng, Trần Đình Nghiên hoàn toàn không đếm xỉa tới những cái gọi là "Chân tài thực học" hay "tự lực cánh sinh" chút nào. Không cần bàn đến đúng hay sai nhưng điều này rất thích hợp với tác phong lụa là từ trước đến nay của y.
"Nói thật cô đừng cười, mỗi lần đến kỳ đỉnh tranh thì tử thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ sơ sẩy một chút là bỏ mạng đó. Ta nhớ có lần có mấy tên đại cao thủ bị tu sĩ ngọc niết sơ kỳ làm thịt mà không cần phải phí nhiều công sức. Khụ khụ, ta cũng không muốn mình thảm như vậy..."
Y đúng là đang nói đến kỳ đỉnh nguyên "cực kỳ may mắn" mà bọn họ đã nghe người ta nhắc đến lúc nãy.
Kiến Sầu đang định nói đùa đôi câu nhưng vừa liếc mắt sang thì chợt trông thấy một đám người đang tiến đến gần.
"Không chừng tộc Quỷ vương năm nay tiếng tăm sẽ nổi đình nổi đám cho mà xem."
"Chỉ mỗi một Lệ Hàn xếp thứ sáu mà đã lợi hại như vậy, thật không tưởng tượng nổi những người trên hắn sẽ còn khủng bố đến đâu..."
"Ta nghe nói người giỏi nhất đang sắp đạt đến cảnh giới kim thân, các ngươi có tin là hắn sẽ đột phá không?"
"Thật không?"
"Thực lực ngọc niết từ sơ kỳ đến hậu kỳ đã cách nhau đến mấy chục lần rồi. Cảnh giới kim thân cũng chưa có ai thành công. Ngay cả Thôi Giác năm đó cũng còn chưa qua ngọc niết đại viên mãn nữa là..."
"Ai da..."
Cả đám người đều cất tiếng than thở, đôi chân của mỗi người đều phiêu phù cách đất. Chợt có một người đảo mắt nhìn sang, tình cờ thấy bọn Kiến Sầu đang đứng đó. Hắn giơ tay chỉ, miệng kêu lên kinh ngạc: "Ồ, có phải là Đình Nghiên đó không?"
Trần Đình Nghiên nghe tiếng thì hơi ngạc nhiên nhìn lại. Nhóm người đang đi ngang qua đây chẳng phải là quỷ tu tộc Nhật Du thì còn ai vào đây nữa.
Hôm nay y vì muốn đi cùng với Kiến Sầu nên đã không nhập bọn với họ. Không ngờ lại chạm trán nhau ở đây.
Ánh mắt đám quỷ tu tộc Nhật Du liền đổ dồn ra phía sau lưng Trần Đình Nghiên.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thoáng nhìn là đã biết tiểu lâu la, không có gì đáng chú ý, nhưng hai người bên cạnh thì có điểm thú vị.
Một người dĩ nhiên là Trương Thang, người mà gần đây dây vào là có thể phỏng tay của Uổng Tử thành. Trần Đình Nghiên vẫn hay coi thường y, nhưng lúc này y lại đang đứng gần đó;
Người kia thì hóa ra là một nữ tu!
Tu vi thấp kém, chỉ mới đến cảnh giới hóa châu mà thôi. Nhất là viên hồn châu sao mà nhỏ quá vậy không biết nữa?
Nhưng mặt mũi dáng người của nàng ta lại khá xinh xắn. Đặc biệt nhất là đôi mắt linh động trong suốt, trông hơi khác so với phần lớn quỷ tu tại Cực Vực.
Chúng quỷ thấy nàng thì trong lòng dậy sóng. Một số tên có quen biết với Trần Đình Nghiên thì ra vẻ thông suốt: A, hóa ra y thoái thác không đi với bọn mình là vì cô nàng này sao? Thôi hiểu rồi!
Trần Đình Nghiên nhìn dáng điệu bọn chúng thì chực phân bua để hóa giải hiểu lầm nhưng nghĩ lại, hiểu lầm cái quái gì, y đúng là vì Kiến Sầu mà quên bọn chúng mà.
Lập tức, khuôn mặt liền hơi ánh lên vẻ ngượng ngùng. Trước tiên, y quay sang chào chúng bạn rồi quay lại nhìn Kiến Sầu. Trong lòng hơi chột dạ, y gãi gãi mũi nói với nàng: "Những người này đều là bằng hữu tộc Nhật Du của ta, không ngờ lại tình cờ gặp nhau nơi đây. Ta qua bên đó nói chuyện với họ một chút nha."
"Không sao, Tứ công tử xin cứ tự nhiên."
Kiến Sầu dĩ nhiên đã thấy ánh mắt những người kia nhìn mình vừa hơi kỳ quái vừa ý vị thì cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng dù vậy trong lòng vẫn điềm nhiên, không lấy làm phiền cho lắm. Nàng theo lễ khẽ cúi đầu chào họ, nhìn Trần Đình Nghiên nói xong rồi quay người đi về phía bên kia.
Trong thập đại quỷ tộc, tộc Nhật Du cũng có thể được xem là một tộc danh giá. Nhánh tộc trong Uổng Tử thành này là nhánh quan trọng nhất của tộc Nhật Du. Trần Đình Nghiên bị điều đi tham gia đỉnh tranh, tuy khó mà chắc chắn sẽ đạt được giải quán quân nhưng qua đó cũng có thể đoán được thực lực của y không đến nỗi quá tệ.
Vì thế, mọi việc trong tộc đối với Trần Đình Nghiên gần đây đều hoàn toàn thuận lợi.
"... Ta biết ngay là các ngươi đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì rồi, cần gì phải thế chứ? Không thấy ta thảm chưa đủ sao? Ngươi nói ta và Trương Thang ngồi cùng một chỗ hả? Coi vậy chứ không phải vậy đâu..."
Trần Đình Nghiên đi giữa đám quỷ tu tộc Nhật Du, vừa bước vừa nói chuyện, thần tình có vẻ khá tiêu sái tự nhiên.
Trên toàn bộ tầng thứ bảy, kẻ đến người đi liên miên không dứt.
Người ở Cực Vực đa phần đều chuộng quần áo màu tối, vì vậy một trang nam tử có trùm áo choàng đen đi lướt qua bên cạnh một ai đó thì cũng không gây ra một chút chú ý nào.
Chiếc áo choàng của y rộng thùng thình, dường như ẩn tàng bên trong một năng lực kỳ dị nào đó, che giấu mọi khí tức của người mặc nó. Nếu để ý quan sát kỹ thì có khi sẽ cảm thấy chỉ có cái áo choàng đang di động mà thôi, hoàn toàn không có người ở bên trong.
Bước chân vẫn tiến về phía trước, nhẹ nhàng không một tiếng động. Biên áo choàng rũ xuống, lượn sóng theo nhịp bước.
Người đó đi theo dòng người rời khỏi Địa thượng lâu, nhưng vừa mới ra khỏi đại môn thì đã biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong Uổng Tử thành, ven hai bên con đường dài hun hút là cao lâu dầy đặc chen nhau như rừng, đủ loại hình dáng kỳ lạ. Khung cảnh khiến cho con người ta cảm thấy nhỏ bé giữa một nơi đồ sộ, uy nghiêm một cách đáng sợ.
Một người thanh niên mặc trường bào màu tím đỏ đang đi một mình trên đường. Trên ngón tay trỏ của hắn có đeo một chiếc nhẫn màu xanh đậm, biểu hiện rõ ràng thân phận của người đeo nó___ Lệ Hàn.
Lệ Hàn vừa mới thắng đẹp một trận trong Địa thượng lâu, nhưng trên khuôn mặt hắn tuyệt nhiên không lộ ra một chút gì là hân hoan, mà ngược lại lại còn có vẻ thâm trầm u ám.
Hắn đã ở nhiều năm trong tộc Quỷ vương.
Uổng Tử thành chính là nơi trú đóng quan trọng của tộc này. Trước kia, nhờ được một vị trưởng lão đánh giá tốt nên Lệ Hàn được kết nạp vào tộc, rồi sau đó hắn bắt đầu tu luyện pháp thân Bất Động Minh Vương.
Cũng từ đó trở đi, hắn tiến bộ thần tốc, mau chóng thu hút được sự chú ý của toàn tộc.
Có ai thấy hắn mà không chào một tiếng "Lệ công tử" chứ?
Có thể nói, từ lúc hắn đến Cực Vực bắt đầu tu luyện cho đến nay, hầu như mọi việc đều xuôi chèo mát mái.
Vào dịp đỉnh tranh kỳ này, Lệ Hàn vốn vẫn cho rằng trong số năm người được đề cử thì thế nào cũng có tên hắn. Nhưng nào ngờ, trong một nhánh tộc Quỷ vương ở thành Phong Đô không biết lại chui đâu ra một tên ngọc niết trung kỳ Chung Lan Lăng. Tên này đã ngang ngược chiếm mất đề cử mà đáng lẽ ra phải thuộc về hắn!
Chi nhánh ở Uổng Tử thành vừa mới cường thịnh lại, làm sao có thể đấu nổi với nhánh tộc căn cơ thâm hậu ở Phong Đô thành?
Trưởng lão trong tộc đành phải thối lui.
Thế nên hôm nay toàn thành mới có thông lệnh đặc biệt, tạo điều kiện cho hắn đi Địa thượng lâu đoạt nhẫn.
Đối với người khác thì có thể hạ gục được đối thủ trong nháy mắt là một chiến thắng vô cùng quang vinh. Nhưng đối với một Lệ Hàn thừa lòng kiêu hãnh thì việc tranh đoạt này chỉ là một mối sỉ nhục to lớn.
Hắn đang đi trên đường, ngón tay gầy guộc mân mê chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái. Mặt nhẫn thô ráp, đường vân đan xen dầy đặc nặng nề như nỗi lòng của hắn.
Quanh Địa thượng lâu có không ít người đã mục kích một chiêu sát thủ như chớp giật của Lệ Hàn nên lúc này ai cũng đều dừng lại cung kính chào hỏi. Nhưng hắn đều thờ ơ, tựa như hoàn toàn không nghe, không thấy họ.
Càng đi về phía trước thì người qua kẻ lại càng thưa thớt. Người đi xem trận cũng đã đi xa khỏi con đường dẫn đến Địa thượng lâu. Quang cảnh liền trở nên vắng vẻ.
Có một bóng đen chợt xuất hiện ở phía trước Lệ Hàn nhẹ nhàng không một tiếng động. Trong bóng tối, dưới chiếc mũ trùm của tấm áo choàng, đôi mắt của cái bóng ấy nhìn hắn chằm chằm, ánh sáng trong đáy mắt bừng lên nóng bỏng.
Lệ Hàn vẫn tiếp tục bước đi như thường. Khi còn cách bóng đen ba mươi trượng, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường. Ở khoảng cách hai mươi trượng, hắn bắt đầu nhíu mày. Đến lúc chỉ còn lại mười trượng thì hắn đột nhiên đứng phắt lại, ngẩng đầu lên!
Nguy hiểm đang rình rập đâu đây. Tự đáy lòng hắn, cảm giác ấy đang cuồn cuộn dâng trào, khó nói lên lời!
Lệ Hàn giơ tay ra theo bản năng. Hắc khí hung tàn phóng ra, quỷ trảo chực hiện___
Nhưng cái bóng áo choàng đen kia lại còn nhanh hơn hắn!
Thậm chí còn không gây ra một tiếng động!
Ngay cả Lệ Hàn có tu vi ngọc niết trung kỳ mà đối phương di chuyển ra sao hắn cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy bàn tay mình vừa giơ lên thì đã đau đớn khủng khiếp!
Người đó nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay kia. Những ngón tay của gã đầy đặn, thuôn dài, quỷ dị khó tả.
Lệ Hàn mới thi triển được một nửa thuật pháp, nhưng khi người kia đặt tay xuống thì trong nháy mắt phép thuật của Lệ Hàn đã bị phá tan!
Trong khoảnh khắc, các bóng đen đó đã đến sát hắn.
Vì vậy, những đường nét trên khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm kia rốt cục rồi cũng phản chiếu trong đáy mắt Lệ Hàn. Khóe môi cong cong hơi xếch lên một nụ cười huyền bí. Đôi con ngươi thâm trầm u ám, nhưng mênh mông tựa như có thể chứa đựng toàn bộ tinh tú trên trời và thông thấu thấy hết mọi biến đổi dâu bể trên thế gian. Ánh mắt vừa đong đầy bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ mà đồng thời cũng đượm nét cô liêu của tuổi già.
Tuy khuôn mặt y khuất trong tối nhưng vẫn có thể thấy được một làn da hơi xanh xanh tái.
Ngay khi Lệ Hàn vừa trông thấy dáng vẻ của người kia thì ánh mắt của người kia cũng rơi xuống người của hắn.
"Cho ta mượn thân phận của ngươi xài đỡ đi."
Người nọ mỉm cười ra vẻ lịch sự, nhưng rồi lập tức tiêu sái giơ tay ra bóp cổ Lệ Hàn!
Lệ Hàn lạnh toát người! Hắn cố gắng vận dụng sở học cả đời hòng để lách khỏi bàn tay đang chộp tới kia. Nhưng ngay khi hắn bắt đầu điều động hồn lực thì mới phát giác ra cả người lúc này lại tựa như một gã thư sinh trói gà không chặt.
Hồn lực hùng hậu từ đầu đến chân đều đã hoàn toàn biến mất!
Không!
Lệ Hàn trợn mắt nhìn, miệng há to tựa như muốn thét lên nhưng lại không thể phát ra một tiếng nào!
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bàn tay ấy chồm tới rồi bóp chặt cổ mình.
Nó vận sức vặn một cái!
"Rắc rắc."
Một tiếng gẫy khẽ vang lên!
Một sức mạnh kỳ dị từ trong lòng bàn tay của người kia bắn ra. Sức mạnh ấy vô cùng mênh mang nhưng lại tựa như những luồng dao bén nhọn từ cổ Lệ Hàn phát bung ra toàn thân!
Quang cảnh trước mắt Lệ Hàn liền tối sầm. Ngay trong sát na trước khi mất đi ý thức, hắn cũng vẫn không hiểu ra___
Mình đã gặp chuyện gì?
Năm ngón tay của người ẩn dưới chiếc áo choàng đen từ từ thu lại.
"Ầm!"
Cái xác dường như không chịu nổi sức ép dưới lòng bàn tay của người kia được nữa nên đột nhiên bùng nổ, trong thoáng chốc liền biến thành một khoảng mây khói mù mịt rồi tan biến mất!
Sau khi đám mây mù kia tiêu tán hết thì một viên hồn châu trắng lớn bằng nắm tay trẻ sơ sinh lộ ra. Nó bay thẳng về phía khu dân cư, trong thoáng chốc đã mất dạng. Đồng thời trên mặt đất cũng "keng" lên một tiếng giòn vang.
Chiếc nhẫn xanh sẫm rơi xuống đất, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi mới ngừng lại.
Một bàn tay từ trên cao vươn ra.
Người nọ khom lưng cuối xuống. Gấu áo choàng rũ lên mặt đất, hơi lem thêm chút bụi bặm.
Hắn nhặt chiếc nhẫn lên rồi định đeo vào tay mình.
Đây mà là nhẫn để tham dự đỉnh tranh sao?
Trông không có gì đặc biệt hết.
"Ngón trỏ."
Một giọng nói khàn khàn từ trong tay áo hắn vang lên.
Ngón tay đang định đeo chiếc nhẫn chợt khựng lại. Người nọ cười nói: "Ta hiểu rồi."
Lần này hắn mới từ từ đeo chiếc nhẫn không có gì bắt mắt đó vào ngón trỏ.
Giọng nói kia lại vang lên: "Quần áo."
"Ngươi thực là lắm chuyện quá đi..."
Người nọ nghe vậy đáp lời, cái đầu ẩn trong chiếc mũ trùm lắc lắc. Hắn giơ bàn tay đeo nhẫn lên. Tay hắn vốn đầy đặn là thế, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành gầy guộc xương xẩu, đến nỗi thấy rõ mồn một cả những đốt ngón tay!
Cũng bàn tay ấy phất lên, lật chiếc áo choàng xuống.
Người bên trong mặc trường bào màu tím đỏ; đường diềm trên biên áo, tay áo, cổ áo đều đầy hoa văn ác quỷ dạ xoa đan xen dầy đặc, trông tinh xảo nhưng cũng có phần hơi lành lạnh quỷ dị.
Y bào của hắn hóa ra lại giống y như của Lệ Hàn!
Đặc biệt hơn nữa là bây giờ người này đã hiện rõ dưới ánh sáng ban ngày___
Cơ thể gọn ghẽ, đôi con mắt xanh thẫm tựa như được làm từ ngọc lưu ly, trông có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào nhưng lại phảng phất nét âm trầm.
Không phải là Lệ Hàn mới vừa bị giết đó thì còn ai vào đây?!
Trên con lộ dài xa xa đã bắt đầu có người đang đi tới.
Người nọ đưa mắt liếc nhìn phía trước mặt. Trên mặt đất cũng trống trải, chẳng có thứ gì. Không ai biết có kẻ nào vừa mới đứng đây lúc nãy.
"Hình dáng này ta nhìn thật là không quen mắt lắm..."
Vẫn giọng nói kia vang lên, dường như có chút phiền lòng về bộ dạng của "Lệ Hàn" lúc này.
Người nọ đưa mắt nhìn xuống tay áo bên phải của mình, không vui không giận, thản nhiên đáp: "Dù gì cũng là thân người, vậy còn tốt hơn con mắm cá nhà ngươi nhiều."
"..."
Cuối cùng thì giọng nói kia im bặt, dường như bị cái câu "con mắm cá" lụi cho một đao. Mãi một lát sau nó mới cất tiếng nói tiếp: "Nàng ấy cũng ở đây. Con mắt cá đó khi nào thì trả cho nàng?"
Nghe vậy, "Lệ Hàn" chậm rãi quay đầu lại ngắm nhìn Địa thượng lâu mười táng tầng cao vút xuyên mây ở nơi trung tâm xa xa của Uổng Tử thành, ánh mắt tựa như... có thể xuyên qua bức tường dầy nặng kia, nhìn thấu quang cảnh náo nhiệt ở bên trong, cùng ở chung một chỗ với những người trong đó.
Hắn cụp mắt, nói: "Vẫn còn thời gian mà."
Nói đoạn hắn chậm rãi đi tiếp về phía mà Lệ Hàn hướng tới ban nãy, tuyệt không nói thêm câu nào nữa.
----
Trên tầng thứ bảy của Địa thượng lâu mười tám tầng.
Cuộc tranh đấu đặc sắc đã kết thúc, người trong lâu đã đi về không ít.
Trần Đình Nghiên vừa mới tụ hội với người trong tộc chưa được bao lâu, dường như y vẫn còn nhiều chuyện để nói.
Xa xa, trong góc đối diện có mấy lão giả tộc Mang Cá đang đập bàn la hét, tựa hồ đang tức giận cái gì đó.
Nghe nói Dư Thần cũng rất có khiếu tu luyện, hôm nay không ngờ lại mất mạng như vậy. Trách sao nội bộ tộc Mang Cá không phải một phen ồn ào dậy sóng chứ?
Kiến Sầu ngồi đó, bàng quan nghĩ thầm, rồi thu mắt lại nhìn Trương Thang đang ngồi trước mặt mình.
Cả người y thong dong tự tại trong bộ quan phục đen, ánh mắt dõi nhìn lên cây cột trụ cao cao trong sân, tựa như đang ngắm nghía chiếc nhẫn kia.
"Nghe nói Trương đại nhân đã lọt vào mắt xanh của diêm quân Tần Nghiễm, có tên trong danh sách đề cử của Bát phương thành, không cần phải tranh đấu với người ta ở đây nữa. Xin chúc mừng."
Kiến Sầu buông đôi lời khen ngợi, mặt mũi hân hoan vui vẻ.
Sắc mặt Trương Thang vẫn điềm đạm như trước.
Đối với y, được nơi nào đề cử đều không có gì quan trọng. Miễn là có thể đi xem cho biết mười tám tầng địa ngục thì bát phương diêm điện cũng tốt mà thập đại quỷ tộc cũng xong.
Bây giờ Kiến Sầu chúc mừng, y cũng không lấy đó làm cảm kích.
Trương Thang nhìn ra xa, rồi liếc mắt về phía chỗ Trần Đình Nghiên đang đứng. Hình như tên này hoàn toàn chưa có ý định quay lại ngay.
Vì thế, y đưa mắt nhìn sang Kiến Sầu, điềm đạm nói: "Tiếp Dẫn ty đang có người điều tra cô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...