Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Đôi mắt màu hổ phách tròn vo ướt át, khóe mắt hơi nhếch lên theo mang theo đuôi phượng hẹp dài, hai lỗ tai ngắn cũn dựng thẳng lên.

Tần Mạt đưa tay gẩy gẩy lông ngắn của con vật nhỏ này, thế là chú cún thích chí nheo mắt lại, trong miệng phát ra những tiếng ư ư, giống như là đang hưởng thụ sự an ủi của mẹ.

Đương nhiên, Tần Mạt không trở thành mẹ của con cún này, nàng cảm thấy nó rất ngoan và biết điều, thế là lại không nhịn được duỗi hay tay nhẹ nhàng vân vê đôi taió, trái lay, phải động.....

Con thú nhỏ thì ra đáng yêu như vậy.

Tần Mạt đưa tay bắt lấy con cún kia, một tay ôm nó vào ngực, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, cười ngây ngô.

Mùi thức ăn truyền từ nhà bếp ra.

Trong phòng bếp truyền tới thức ăn khói lửa hương vị, Tần Vân Chí xem Hỷ Dương Dương và Hôi Thái Lang[25], thỉnh thoảng còn cười hô hố, Tần ba đang đọc báo, Tần Vân Đình như con mèo lười nằm trong phòng, cũng không rõ đang bận làm gì.

"Tên là gì đây?" Tần Mạt tóm lấy chân trước của con cún, con thú nhỏ khẽ giãy giụa như coi thường nàng, “Thật ra mày mà tắm rửa sạch sẽ cũng trắng lắm, hay là gọi Tiểu Bạch nhỉ? Cái gì? Mày từ chối? Mày có tư cách từ chối sao? Được rồi được rồi, chủ nhân như tao không có ngược đãi động vật nhỏ đâu, nhìn dáng vẻ toàn đốm nhỏ của mày, hay gọi là lốm đốm đi! Không chấm không chầm, không phải là lốm dốm à?” Cổ họng chú cún vang lên những tiếng ừng ực, chân sau của nó còn chưa khỏi hẳn, cho nên chỉ có thể cử động chân trước.

Nhưng mà, “Vẫn không chịu? Mày nghĩ có thể phản đối được sao? Hừ hừ, đã đến tay tao thì khỏi mơ chuyện đó! Lốm đốm, lốm đốm, từ nay gọi là lốm đốm!” Tần Mạt nói đến đây, lại nhe răng, nở nụ cười.


Tần Vân Chí rùng mình một cái, than thở nói: "Chị hai, chị bình thường7;c không? Tiếng cười của chị rất đáng sợ đấy..." Tần Mạt nghiêng nhìn Tần Vân Chí một cái, lại nghiêm túc nhìn lốm đốm trên tay, chững chạc đàng hoàng giáo dục nó: "Lốm đốm, mày phải nhớ kỹ, tao là Tần Mạt, là chủ nhân của mày, mày là tiểu bảo bối tao nuôi.

Về sau tao nói mày đi đông, mày không thể đi tây, tao bảo mày đóng cửa, mày phải thả chó! Biết chưa?" Nói dứt lời, nàng lại liếc mắt nhìn Tần Vân Chí, như đang nói: "Hừ hừ, nhóc con, về sau ngươi dám không nghe lời, chị hai ta sẽ thả chó nhé!" "Chị hai," Tần Vân Chí rất bất đắc dĩ nói: "Con chó kia không có lực sát thương, thật không có lực sát thương.” Tần Mạt hừ nhẹ: "Chị sẽ dạy nó có lực sát thương!" Tần Bái Tường khẽ ngẩng đầu từ tờ báo: "Mạt Mạt, con muốn nuôi con chó này cũng không phải không được, nhưng con phải đưa nó đi làm giấy chứng nhận trước đã." Giọng nói Tần Vân Đình truyền ra từ phòng ngủ: "Mạt Mạt, ngày mai chị đưa em đi làm giấy chứng nhận cho nó.

Em vẫn là trẻ vị thành niên, không thể nuôi chó, muốn nuôi nó chỉ có thể đứng tên chị." Tần Mạt ngạc nhiên, nàng thật không rõ chứng nhận của chó là cái ý gì, cũng không hiểu vì sao trẻ vị thành niên lại không thể nuôi chó, thật ra điều này là kiến thức thông thường, nàng cũng không thể đặt câu hỏi.

"Đúng rồi, chị, mai em phải đi làm, sau bốn giờ mới có thời gian." Tần Mạt giờ đã đang làm việc tại quán trà, sau khi tan làm nàng sẽ đến bệnh viện thăm Phương Triệt một giờ, sau đó về nhà ăn cơm và ôn bài.

Thương thế của Phương Triệt đã ổn định, thật ra hắn là người kỳ quái, bị thương nặng lại không có người nhà chăm sóc, cũng không có bạn bè đến thăm.

Thật giống như trời sinh ra đã là người cô độc, tự sinh tự dưỡng, lại có thể lớn đến ngần này.

Dưới tình huống như vậy, tuy Tần Mạt không thể theo hắn cả ngày, nhưng mỗi ngày bớt một ít thời gian đến thăm hắn là cần thiết.

Khổng Triết thỉnh thoảng cũng đến thăm Phương Triệt, Tần Mạt đụng mặt hắn không ít lần, dần dần hai người trở thành bạn tốt.

Khổng Triết vừa mới tốt nghiệp đại học, giờ chỉ là một lập trình viên nhỏ bé nghèo túng, thật ra trong lòng người này có vài phần khí phách, là một người có chút trượng nghĩa.


Trước kia Tần Mạt chưa từng kết giao với vị tráng sĩ nào có hơi hướng hoang dã thế này, với Khổng Triết cũng không ăn ý lắm.

Những người khác tầng lớp thì cuộc sống sinh hoạt cũng khác, Tần đại công tử năm đó quen cao cao tại thượng, cả thế giới cũng chỉ là một mặt nạ xa hoa lãng phí, tự nhiên không thể thấy thiên hạ thật sự rộng lớn đến thế nào.

Tần Mạt bây giờ, có lúc thậm chí cảm thấy Khổng Triết nói tục rất thú vị, sự chuyển biến này hoàn toàn chứng minh cho câu “gần mực thì đen”.

Có điều dù thế đi chăng nữa, nhưng để người tự xưng là “thế gia công tử” văn chương phong lưu như nàng đánh giá cao nghệ thuật lời nói thô tục, Khổng Triết quả thật vẫn chưa đủ mạnh.

Tuy, Khổng Triết và Khổng thánh nhân năm đó cùng họ, nhưng rất hiển nhiên, Khổng Triết chẳng thừa kế đến nửa điểm lễ nghi lý luận của lão tổ tông.

"Mạt Mạt, bốn giờ thì muộn quá." Tần Vân Đình đi ra từ phòng ngủ, nàng buộc tóc thành đuôi ngựa, trang phục nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất đi vẻ đoan trang xinh đẹp, "Nếu như bốn giờ mới làm, giấy chứng nhận kia sẽ bị kéo dài thành hai ngày, vì chúng ta phải đi chứng nhận sức khỏe và tiêm vắc xin phòng bệnh cho nó trước, rồi sau đó lại đến đồn công an.” Tần Mạt nghe có điểm mờ mắt, thời đại này quả nhiên còn rất nhiều thứ nàng không thể lý giải được.

Việc đơn giản: nuôi một con chó con, cũng phức tạp như thế, còn phải đến đồn công an? Đồn công an là cái chỗ nào? Không phải là nha môn đó sao? Chỉ nuôi có con chó còn phải đến đăng ký ở nha môn, quan sai hiện đại thật là khổ! "Hai ngày thì hai ngày..." Giọng nói Tần Mạt thấp xuống, nàng quay người lại dựa vào thành ghế sô pha, một dáng vẻ uể oải.

Lốm đốm đáng thương được giải phóng khỏi hai tay nàng, cuống cuồng rơi xuống ghế sô pha, lại từ ghế sô pha rớt xuống đất! "Ẳng ẳng..." Con cún cúi đầu kêu đau, ba chân lành cố sức chống đỡ thân thể.

Đáng tiếc cái chân bị thương lại không gắng gượng được, cho nên lung lay lảo đảo một hồi, cuối cùng bốn chân mềm nhũn, lại ngã lăn quay trên mặt đất.


"Hà! Cún con giờ đã biết không có chủ nhân thì chật vật thế nào chưa?” Tần Mạt rất vui, cười phá lên thích chí.

Tần Vân Chí ra vẻ rón rén, thừa dịp Tần Mạt cười đến mềm cả người ra, len lén lại gần ôm lốm đốm đang nằm trên mặt đNên, sau đó đắc ý cười hắc hắc không ngừng: "Chị hai, em lấy danh nghĩa của hiệp hội bảo vệ động vật toàn cầu kiện chị đã ngược đãi thú nhỏ, bây giờ, tịch thu lốm đốm về tay em.” Tần Mạt dừng cười, trợn mắt nhìn lại: "Tần Vân Chí, em ngứa da à!" "Chị chẳng bắt được em đâu! Em đi làm bài tập hè đây! Hắc hắc..." Tần Vân Chí ôm lốm đốm chạy vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.

"Hai đứa này..." Tần Vân Đình cười bất đắc dĩ, tiếp theo khẽ dựa vào sô pha, hời hợt thông báo một tin vui nhỏ, "Tối nay con sẽ đi làm gia sư.

Ba, mẹ, Mạt Mạt, con tìm được một công việc dạy thêm tại nhà, tiền công là hai mươi lăm đồng một giờ đấy!" "Đình Đình, con đi làm gia sư?" Tần Bái Tường buông tờ báo xuống.

Tần Vân Đình gật đầu khẳng định.

Nàng giống Tần Mạt, trước khi đi tìm việc thì không nghe thấy một tin tức gì, nhưng đến khi tìm được, lại tràn đầy tự tin thông báo.

Với thân phận thủ khoa thành phố của nàng mà nói, làm gia sư, dạy thêm tại nhà đúng là tương đối dễ dàng, hơn nữa tiền lương cũng cao hơn thường lệ.

Ngày hôm sau Tần Mạt dậy thật sớm, trên đường đến quán trà muốn tạt bệnh viện thông báo với Phương Triệt một tiếng.

Vì mọi lần chiều nào nàng cũng đến thăm Phương Triệt, mà hai ngày này vì phải làm giấy chứng nhận cho chó, buổi chiều không có thời gian, cho nên chỉ có thể bớt thời gian buổi sáng.

Phương Triệt cầm cái bút nhỏ gõõ lại trên đầu giường, thời gian này hắn cũng không buồn bã lắm, tuy không có người chăm sóc, nhưng hắn vốn là người có thói quen cô độc sẵn rồi.


"Sao mới sáng mà cô đã đến?" Đây là câu đầu tiên khi Phương Triệt nghe thấy tiếng bước chân của Tần Mạt, đầu hắn cũng không ngẩng, chỉ ngồi dựa vào giường bệnh, dùng tay phải chơi máy vi tính.

Phương Triệt bị thương xương vai trái, đến giờ tay trái vẫn không cử động được.

Khôi hài nhất là, lưng vừa mới được phẫu thuật và băng bó xong, cho nên chỉ có thể nằm sấp mà ngủ, tư thế ngủ này quả thật có thể trở thành bằng chứng tốt nhất để Tần Mạt cười nhạo hắn mãi mãi.

Tần Mạt bĩu môi, trong lòng vẫn khó hiểu vì sao Phương Triệt thế chỉ nghe tiếng bước chân, đã biết rõ người đến là nàng.

Nhưng lời này không thể hỏi ra, bằng không cái đuôi của Phương Triệt sẽ vểnh luôn lên trời.

"Chiều tôi không đến được." Tần Mạt nói, vừa đặt một chén cháo lên trên cái tủ nhỏ bên cạnh giường bệnh của Phương Triệt.

"Tôi không cần cô đến." Phương Triệt lạnh lùng nói, khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo Tần Mạt một cái, lại tiếp tục cúi đầu ghi chép.

Năng lực chịu rét của Tần Mạt vốn tương đối lớn, qua mấy ngày ở chung này về sau, khả năng chống lạnh của nàng đã lên thẳng đẳng cấp băng rồi.

Giờ Phương Triệt có lạnh đến đâu cũng chẳng có tẹo lực sát thương nào, thậm chí Phương Triệt càng lạnh lùng, Tần Mạt càng vui.

"Ui, cậu có khả năng à!" Đuôi lông mày của Tần Mạt nhíu lại, thong thả phản kích, "Đáng tiếc bằng thân thể bây giờ của cậu, tôi muốn đến hay muốn đi, cậu cũng chẳng xen vào được!" Nói xong, Tần Mạt xoay người rời đi: "Giờ tôi đi đây, đồng học Phương, khỏi phải tiễn..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận