Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

"Đinh linh
linh——!"

Tiếng chuông vào học bỗng
vang lên giữa đám đông đang ồn ào náo động, liền sau đó còn huyên náo hơn bội
phần.

Các cậu trai cô gái tuổi
xuân phơi phới, hoặc nhóm bạn bè réo gọi nhau, hoặc từng người sải chân chạy
như bay vào phòng học, không đợi tiếng chuông thật dài reo xong, phần lớn đã ùa
hết vô lớp. Chẳng may mà đi chậm, hết thảy đều mang vẻ bơ phờ. Tần Mạt thấy
buồn cười, đại khái kia chính là những vấn đề thuở học trò trong truyền thuyết
a.

Không lâu sau, bên ngoài
sân trường đã sạch bóng người, chẳng như lời Tần Vân Đình
nói, vẫn còn có lớp học ở lại sân thể dục.

Tần Mạt ngó tới ngó
lui, lại thấy nơi này vắng tanh như trước, nhất thời, ngoài nàng ra, xung
quanh không một bóng người. Chắc mọi người đã vào học cả rồi, hay là làm cái gì
khác đi. Tần Mạt hơi buồn bã, đứng ngây hồi lâu, sau cảm thấy phơi nắng dưới
ánh mặt trời quá nóng, liền xoay người cất bước, quyết định trú dưới bóng cây
trước mặt.

"Cuộc đời này lại
phải tiếp tục, người sống vì..." Nàng vừa đi cm rề rề, vừa cúi đầu than
nhẹ, mơ hồ không chú ý đến phương hướng, mà từ trên quảng trường đang có người
hối hả chạy đến.

Tốc độ cực nhanh, cúi đầu
dọc theo con đường chạy như điên, đột nhiên vọt đến trước mắt Tần Mạt, quẹt vào
người nàng. Theo bản năng, Tần Mạt ổn định tư thế, kéo người kia, nhưng lại kéo
hắn đến lảo đảo, ầm một cái liền ngã xuống đất.

Sắc mặt Tần Mạt lúc này
tối sầm lại, đây là chuyện quái lạ gì thế?

Nàng hơi khom người, cúi
đầu nhìn thằng cha vừa ngã xuống, chỉ thấy người này nửa thân thì ngã xuống
đất, gập lại, cánh tay cong lên muốn bò dậy. Lại nhìn đến khuôn mặt nghiêng như
điêu khắc của hắn, đôi mắt sắc bén lạnh thấu xương, không phải lúc nãy trên
đường đã gặp cái tên Phương Triệt này sao?

Tần Mạt vốn còn muốn đỡ

thằng cha xui xẻo này dậy, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của hắn, lại là tên
Phương Triệt có
chút đụng chạm này, nhất thời cảm thấy vài phần vui sướng khi người
khác gặp họa, cũng không muốn giúp hắn nữa.

"Hôm nay thời tiết
tốt a..." Khóe miệng Tần Mạt vểnh lên, nếu không phải do đã là người nhà
Tần gia thì nàng đã có thể tha hồ tự do phát huy chiêu thức khẩu xà ngoan
độc của mình, “Trời trong nắng ấm, thời
tiết rất là thích hợp để hôn đất.”

Chỉ thấy gương mặt như
khối băng của Phương Triệt ngày càng lạnh lẽo, trong lòng cũng có chút vui
mừng. Từ khi xuyên qua đến nay chưa từng có một ngày sảng khoái, ở Tần gia lại
càng phải giả bộ nhã nhặn lịch sự, hiện tại tự nhiên đụng phải cơ hội có thể
trêu chọc khối băng một trận, coi như là giải trừ tích tụ, có tí còn hơn không.

Phương Triệt im lặng
không nói gì, chỉ chống tay đứng lên, cúi đầu đánh giá Tần Mạt. Vóc người hắn
chừng một thước bảy lăm, so với vóc dáng nhỏ bé một mét năm của Tần Mạt còn cao
hơn một cái đầu, cứ như vậy đánh giá từ trên xuống, so với việc Tần Mạt vui
sướng khi người khác gặp họa ban nãy lại có tư vị khác.

Hai tay Tần Mạt vòng ra
phía sau, nghiêng đầu nhìn Phương Triệt. Gương mặt nàng mang theo vài ý nghĩ
đen tối, vóc người tuy thấp bé, nhưng khí thế lại không thua tảng băng Phương
Triệt chút nào.

Con ngươi lác đác khí
lạnh kia cuối cùng cũng hơi dao động, phun ra tiếng nói như suối nước lạnh đổ
xuống: "Hôm nay thời tiết tốt, vạn dặm không mây, là thời tiết rất thích
hợp để đánh người."

Giọng nói của hắn đều
đều, vẻ mặt bình tĩnh, có thể nói ra những điều này với giọng nói biểu cảm
trang nhã như thế, làm người ta bỗng dưng cảm thấy quái dị.

Tần Mạt sửng sốt một
chút, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cánh tay mình bỗng nhiên bị Phương
Triệt tóm lấy.

"Cậu..."

Tần Mạt còn chưaPhương

Triệt đã thô lỗ túm nàng đến gốc cổ thụ bên trái đường.

"Buông tay ra!"
Lúc này Tần Mạt rất giận dữ, không ngờ tên thiếu niên tuấn tú lãnh đạm này có
thể làm ra động tác đường đột đến vậy. Theo bản năng nàng nhấc chân khom gối,
nhiệt tình đạp thật mạnh vào bụng Phương Triệt!

Lông mày Phương Triệt hơi
nhếch lên, đột nhiên nghiêng người thả Tần Mạt ra, chẳng những tránh được cú đá
này của nàng, lại còn làm nàng chỉ còn một chân đứng trên đất nên mất cả thăng
bằng.

Tần Mạt sao có thể cứ như
vậy mà ngã xuống, vội vịn vào thân cây khô bên tay trái. Trong lúc rối ren,
hoàn toàn không chú ý đến Phương Triệt bên cạnh một cước đá đến chỗ này.

"Ầm!"

Lịch sử tái diễn lần nữa,
chỉ là lần này vai chính thay đổi, Tần Mạt bùm bùm ngã bổ nhào xuống đất, tý
nữa thì y như chó đánh hơi[11]!
Dù là như thế, nàng vẫn đâm đầu bổ nhào xuống đất, tay đau mà đầu gối cũng đau,
toàn thân đều đau.

"Hôm nay thời tiết
tốt..." Trên đỉnh đầu giọng nói của Phương Triệt vừa lãnh đạm lại mang
theo vài phần thong thả, "Bầu trời quang đãng, đúng là thời tiết rất thích
hợp để hôn đất."

Hai gò má Tần Mạt trong
nháy mắt đỏ bừng một ngọn lửa tức giận bắn ra từ trong mắt nàng, khí thế hừng
hực thiêu đốt toàn thân.

Phương Triệt coi như
không thấy, nhè nhẹ phủi bụi trên quần áo, quay người lại, muốn rời đi như vậy.

Tần Mạt tay đau chân đau,
tạm thời chưa thể bò dậy nổi, mà cái tên đầu sỏ Phương Triệt lại muốn bỏ đi,
trong lòng cuống lên, cũng không biết làm thế nào mà đứng lên được, đột nhiên
bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy một chân Phương Triệt, hung hăng kéo mạnh
một cái—một tiếng kêu rên đau đớn kèm theo tiếng cơ thể người rơi xuống đất
phịch phịch vang lên.


"Ha ha!" Tần
Mạt cất tiếng cười to, dùng sức nghiêng người, một chân gập lại, cứ như vậy mà
ngửa mặt lên trời, quỳ gối ngã đè lên ngực Phương Triệt.

Sắc mặt Phương Triệt tím
đen lại, khí lạnh trong mắt không còn ngưng kết được nữa, trong khoảnh khắc vỡ
vụn thành vô số ngọn lửa điên cuồng nhảy múa. Đầu hắn bị Tần Mạt đụng vào nên
đập vào mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán tứa ra, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn vẻ
mặt, ngoài chịu đựng đau đớn, còn có cả tức giận kéo đến ùn ùn.

Tần Mạt lại chỉ thấy vui
sướng vô cùng, nhất thời tay chân cũng quên cả đau đớn, phẫn nộ cũng hoàn toàn
tiêu tan, chỉ còn lại đắc ý tràn ngập.

Nàng nhìn từ trên cao
xuống, hếch cằm lên, mắt liếc một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, lại nghiêng đầu từ từ
nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt, cũng rất thích hợp ngã nhào, chỉ thiếu
chút phối âm, cũng hơi đáng tiếc."

Thực ra trong mắt Phương
Triệt đã có một làn hơi mỏng, môi cũng tái nhợt, nhưng hắn vẫn ngoan cố, môi
mím lại, không rên một tiếng.

Qua một lát, Tần Mạt khó
chịu khi thấy quả dưa này không lên tiếng, trong lòng lại dần cảm thấy không
thú vị, một màn cân bằng vừa rồi làm hả hê trong lòng cũng tiêu tan gần hết.
Ánh mắt của nàng đảo qua đảo lại trên người tên Phương Triệt, trong đầu đột
nhiên cảm thấy kỳ quái: "Không đúng, tên tiểu tử này bị ta đè dưới mặt đất
như vậy, sao lại không giãy giụa phản kháng gì hết? Tốt xấu gì hắn cũng được
mười lăm mười sáu tuổi rồi, cũng không phải là đứa tứ chi vô lực, sẽ không yếu
như vậy chứ?”

Trong lòng sinh nghi, ánh
mắt Tần Mạt đảo quanh, chợt phát hiện quần áo bên hông Phương Triệt thoáng hiện
nét đỏ tươi, nhìn màu sắc, mới rõ là máu tươi mới chảy ra không lâu.

Tần Mạt hơi kinh hãi,
nhìn lại mặt mũi Phương Triệt, thấy hắn mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, trong lúc
đó biểu cảm càng thêm chịu đựng đau đớn. Mà hắn nằm ngã sấp xuống đất, thân thể
đã trở nên cứng ngắc, hô hấp cũng dần dồn dập, rõ ràng là bộ dáng rất không
thỏa đáng.

Tần Mạt duỗi tay ra, quay
đầu trực tiếp xốc vạt áo Phương Triệt lên. Lại thấy phần eo thiếu niên này có
mấy vòng băng trắng quấn quanh, máu đỏ thấm qua lớp vải chảy ra, nhiễm hồng cả
một mảnh trắng, nhìn đến ghê người. Nhìn như vậy, eo Phương Triệt đúng là bị ng
thương quá nặng!

"Tránh ra!"
Giọng nói khàn khàn mang theo tia sắc lạnh bỗng vang lên, thiếu niên lặng lẽ
chịu đựng cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, có điều nhìn bộ dạng hắn, cũng

chỉ có hai từ để miêu tả, đó là rất “khốn khổ”.

Tần Mạt coi như đã hiểu,
thảo nào khi tên tiểu tử này chạy đến lúc trước, bị nàng kéo nhẹ một cái đã ngã
xuống đất, càng dễ hiểu là khi hắn ngã xuống lần hai, một chút sức lực để giãy
giụa cũng không có. Thì ra Phương Triệt có vết thương trong người, mới vừa rồi
bị Tần Mạt làm ngã chúi xuống, đụng đến vết thương, đã đau nay lại càng đau.

"Sao lại bị thương
tới nông nổi này?" Đuôi lông mày Tần Mạt nhíu lại, "Ngoại thương vậy,
cậu gặp cướp à?"

Suy nghĩ này của Tần Mạt
càng làm sắc mặt Phương Triệt chìm sâu xuống đáy bùn đen oan ức, hắn cúi đầu hừ
lạnh, biểu tình rõ ràng là khinh thường, trong mắt ngoài phẫn nộ, còn tràn ngập
nhạo báng. Ánh mắt kia, giống như đang nói chuyện: "Bị cướp chém? Tôi
giống người vô dụng vậy sao? E là chỉ có loại người ngu đần như cô mới bị cướp
uy hiếp thôi!"

Kỳ diệu, Tần Mạt lại cảm
thấy mình hiểu ánh mắt hắn, lòng nàng hiếu kỳ nổi lên, lại hỏi: "Thì ra
cậu cũng đánh nhau với chúng?"

Phương Triệt hừ lạnh,
biểu tình có vẻ dịu đi.

"Thì ra..."
Giọng đTần Mạt nửa kinh ngạc, nửa sáng tỏ, nhưng lời nói ra lại làm người tức
chết, “Thì ra tên tiểu tử mày mặt ngoài thì lạnh nhạt, trong lòng lại chẳng
khác gì tên côn đồ a! Không tệ, cậu rất có tiền đồ, so với con mọt sách thì hơn
nhiều a!”

Nàng vừa nói chuyện, cười
mà không cười, vừa buông vạt áo Phương Triệt xuống, rồi đứng dậy. Nhìn ánh mắt,
cũng không thể nói là châm chọc.

Mặt Phương Triệt trắng
bệch, chăm chú dán mắt vào Tần Mạt, ánh mắt từa tựa như thú dữ đang đợt vồ mồi.

"Việc kia..."
Tần Mạt lui về phía sau một bước, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Đầu
cậu có phải là có lớn mà không có khôn hay không, tự dưng làm mình bị thương
như vậy, còn rảnh rỗi đến tìm tôi gây rối nữa chứ, sao không nghỉ ngơi cho tốt
đi?” Nàng lại ho nhẹ một tiếng, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt nha, hẹn gặp lại...”

Nói dứt lời, Tần Mạt cũng
bất chấp thân thể đau đớn, vung chân định chạy thật xa.

"Phía trước xảy ra
chuyện gì vậy?" Bỗng nhiên một tiếng hô to từ phía sau Tần Mạt truyền đến,
"A! Các trò đằng kia, các trò có việc gì đó?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận