Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ

"Lạnh... Lạnh..."

"Tam đệ? Tam đệ?"

Không tốt, tam đệ không ngừng sốt cao, mà hai người các nàng hiện tại ở nơi núi hoang rừng thẫm thế này thì kiếm đâu ra đại phu mà chữa trị cho Nàng chứ.

Lại nói bên ngoài quan binh đang không ngừng lục xét tìm kiếm hai người các nàng, chỉ cần vừa bước ra ngoài thì dù muốn hay không cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Đông Phương Bạch lo lắng đi tới đi lui trong sơn động, nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng??!!

"Phụ vương! Mẫu phi!"

"Đừng đi, không nên bỏ lại Mân Nhi, đừng bỏ Mẫn Nhi một mình.......!"

"Mẫu phi, ngài dẫn ta đi.........!"

Giọng nói mớ càng lúc càng lớn, Đông Phương Bạch hạ quyết tâm, nàng đưa lưng về phía Chu Hoài Mân bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình. Động tác của nàng rất chậm, từng món từng món đồ trên người rơi xuống đến khi chỉ còn sót lại quần lót thì trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.

Nàng thong thả mà xoay người, từng bước từng đi tới trước mặt Chu Hoài Mân, dần dần cúi người xuống, trái tim trong lồng ngực không ngừng loạn nhịp, leo lên giường đá, nàng vươn tay đem giai nhân đang lạnh run ôm vào lòng.

"Rầm! Rầm!" giữa bốn bề vắng vẻ của sơn động âm thanh của tim đập càng thể hiện rõ rệt, kẻ khác khó có thể bỏ qua.

Đông Phương Bạch không thích thân thiết cùng người ngoài, thứ nhất là bởi vì thân phận, thứ hai là nàng không thích mạch hơi thở của người khác. Ngay cả với Lệnh Hồ Sung , dù trong lòng nàng yêu hắn nhưng giữa hắn và nàng chỉ lấy quân tử chi giao bằng hữu chi lễ mà qua lại, không hề có chút ý nghĩ tiến xa hơn. Có thể nói việc cùng người khác nằm cùng một giường lại ôm nhau thân mật như thế này là lần đầu tiên đối với nàng. Nghĩ đến thân thể mềm mại đang rúc sâu trong lòng mình, Đông Phương Bạch không khỏi đỏ mặt, ngực khẩn trương không ngớt.

Dường như gặp cơn ác mộng, Chu Hoài Mân vô thức hướng tới nơi ấm áp mà tựa, đầu còn không ngừng cọ tới cọ lui như cố gắng tìm kiếm một chỗ thoải mái để dựa vào.

"Oanh!"

Khuôn mặt Đông Phương Bạch đỏ bừng, tim đập cực kỳ nhanh. Thân thể mềm mại trong lòng nàng càng ngày càng nóng, hơi thở của Chu Hoài Mân phả ra trước ngực càng làm nàng thêm hoảng sợ, đến một chút cử động cũng không dám.

Kỳ quái, nàng cùng tam đệ đều là nữ tử, da thịt thân cận cũng không có gì, vì sao lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Cho dù là bình thường bên cạnh Lệnh Hồ Sung, cũng bất quá là tự tại nói chuyện trời đất, tùy tính mà uống rượu luyện kiếm, nhưng chẳng bao giờ có cảm giác khẩn trương như lúc này.

Cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, Đông Phương Bạch nhanh chóng chạy ra ngoài động, để cho gió đêm làm cho toàn thân lạnh lẽo nàng mới trở về tiếp tục ôm lấy Chu Hoài Mân.

Cứ như vậy năm sáu lần, cơ thể Chu Hoài Mân mới ngừng phát sốt, Nàng cũng đình chỉ nói mớ, nặng nề mà ngủ.

Từ lúc hai người chạy trốn tới nay, vẫn luôn bận rộn liên tục, Đông Phương Bạch cũng mệt tới rồi cực điểm, khốn đốn không thể chịu nổi, đem quần áo đắp lên cho cả hai, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Chu Hoài Mân đi vào mộng đẹp.

Lần thứ hai mở mắt ra, trời đã sáng choang, khoảng không nhỏ trong sơn động bị ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo cái cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng sau cơn mưa.

Chu Hoài Mân cảm thấy cả người nhẹ đi rất nhiều, giật giật thân thể. Hả? Cái gì mềm vậy?

Đập vào mắt Nàng là một khuôn mặt anh khí bừng bừng, khi ngủ Đông Phương Bạch thiếu đi vẻ tàn bạo cùng ngang ngược như ban ngày, khuôn mặt nàng lúc này đây có thêm vài phần điềm đạm nho nhã cùng nhu hòa.

Chu Hoài Mân cảm giác có chút ngọt ngào vui sướng trong lòng, ngơ ngác mà nhìn Đông Phương Bạch, trong mắt có thể dễ dàng nhìn ra sự cảm động, vui sướng, lưu luyến và phức tạp.

Nàng nhẹ nhàng xoay người, lần thứ hai ôm lấy Đông Phương Bạch, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, hạnh phúc mà nhắm lại hai mắt.

Trước khi Chu Hoài Mân mở mắt ra thì Đông Phương Bạch đã tỉnh, không biết nên làm sao đối mặt với tình huống hiện tại, nàng không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ.

Phản ứng của Chu Hoài Mân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nếu là một nữ tử bình thường khi vừa tỉnh dậy phát hiện bản thân nằm ở trong lòng một nam tử thì nhất định sẽ hét to vô lễ, sau đó hung hăng mà đánh ra hai cái tát không phải sao? Vì sao tam đệ, à không, là tam muội, tam muội có thể bình thản mà chui vào trong lòng của nàng lần nữa chứ?

Đang suy nghĩ có nên đem thân phận nữ tử của bản thân nói cho Chu Hoài Mân rõ hay không thì nàng bỗng nghĩ ngược lại, hiện nay hai người các nàng đang trong tình huống đặc thù, nếu là tùy tiện nói ra, lỡ tam muội nghi ngờ chuyện gì thì không tốt chút nào, chờ tam muội trị thương hoàn hảo đi rồi nói cũng không muộn. Hơn nữa, tam muội lừa nàng lâu như vậy, nàng cũng nên đòi lại món nợ nhỏ này chứ.

Cẩn thận mà rút cánh tay có chút tê dại, Đông Phương Bạch nhẹ nhàng dời đi khuôn mặt trước ngực nàng, chậm rãi bước xuống giường đá, lo lắng mặc lại quần áo.


Đông Phương Bạch suy nghĩ , trong sơn động điều kiện quá kém chẳng có thứ gì có thể dùng được. Tam muội bị thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đi xa, các nàng không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này ngây ngốc một đoạn thời gian. Nếu đã như thế, nàng chỉ có thể ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày để sử dụng, hai người các nàng không thể cứ như người rừng như hiện tại được!!!!

Sau khi suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Đông Phương Bạch dùng cỏ khô đắp lên người Chu Hoài Mân, lại lưu lại một vài chữ bên cạnh giường đá, thân hình nhoáng lên, biến mất khỏi sơn động.

Yếu ớt tỉnh lại, không gặp Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân hoảng hốt. Lẽ nào nàng bỏ rơi mình? Giãy dụa ngồi dậy, tỉ mỉ quan sát sơn động, vẫn không nhìn thấy chút thân ảnh nào của Đông Phương Bạch, thâm tâm Chu Hoài Mân bỗng nhiên đau xót, nàng giận nên bỏ rơi mình sao?

Bàn tay vô thức mà sờ soạn giường đá, bỗng nhiên chạm đến chút gập ghềnh.Nghi hoặc, khối đá này thoạt nhìn san bằng trơn truột, đáng lý ra không nên có chỗ gập ghềnh mới đúng, sao tay Nàng lại cảm thấy thô ráp chứ? Liếc mắt nhìn nhìn chỉ thấy một vài kí tự nho nhỏ trên mặt giường: đi ra ngoài, chỉ chốc lát là sẽ quay về.

Nhất thời không khỏi vui sướng mỉm cười, từ tận đáy lòng nổi lên một tia ngọt ngào. Thì ra đại ca chỉ ra ngoài một chốc. Sờ sờ từng chồng cỏ khô trên người, Chu Hoài Mân cảm giác thật ấm áp , Đông Phương Bạch quả thật rất cẩn thận tỉ mỉ .

Nghĩ đến Chu Hoài Mân còn một mình trong sơn động chờ đợi, Đông Phương Bạch cũng không dám ra ngoài quá lâu, sau khi mua một số nhu yếu phẩm cần thiết và để lại ký hiệu ra lệnh cho ám vệ của Nhật Nguyệt thần giáo làm việc thì nàng cũng nhanh chóng trở về.

Chu Hoài Mân đứng trước cửa sơn động chờ đợi, trong thâm tâm Nàng mong muốn Đông Phương Bạch có thể trở về thật mau, cũng không biết có phải do trong người bị thương nên dẫn tới Nàng có chút cảm thấy bản thân thật sự yếu đuối, trong lòng Nàng lúc này đây chỉ là hình ảnh của Đông Phương Bạch. ]

Nàng quá mức ỷ lại vào nàng ta sao? Chu Hoài Mân tự hỏi bản thân, nếu có một ngày đến cả nàng ta cũng bỏ rơi Nàng thì Nàng còn có dũng khí sống tiếp hay không chứ??!!! Từ lúc nào mà Nàng trở nên ỷ lại mềm yếu như vậy cơ chứ. Chu Hoài Mân cười nhạt tự giễu bản thân sao có thể giống hạng nữ nhi bình thường trông ngóng dựa vào kẻ khác. Dù vậy trong lòng Nàng không khỏi có chút chờ mong Đông Phương Bạch trở về.....

"Tam muội, sao muội lại đứng đây?"

Đông Phương Bạch mang theo một bao quần áo lớn trở về, vừa mới tiến vào nàng đã nhìn thấy Chu Hoài Mân quay vào ngồi ở bên giường đá trầm tư, đáy mắt Nàng lộ vẻ bi thương khiến người khác không thể bỏ qua.

"Đại ca đã về!!" Chu Hoài Mân cố giấu đi sự mê man tận đáy lòng, Nàng nhìn về phía Đông Phương Bạch nở một nụ cười. Mặc kệ mọi chuyện sau này có như thế nào, ít nhất hiện tại vẫn có một người cùng Nàng vượt qua, như vậy là đủ lắm rồi.

Người nhạy cảm như Đông Phương Bạch thì làm sao có thể không nhận ra ánh mắt đau thương vừa rồi của Chu Hoài Mân kia chứ!!! Trong lòng thầm nghĩ chắc vì Nàng vẫn còn đau khổ vì cái chết của phụ mẫu, tạm thời vẫn không thể tự thoát ra được, ngoại trừ thương tiếc thì Đông Phương Bạch cũng không biết làm cách nào khiến Nàng có thể vui vẻ trở lại.

"Ta có mua vài thứ trở về!"

Vừa nói Đông Phương Bạch vừa mở bao quần áo trên người ra, bên trong là đủ loại bình với đủ loại kiểu dáng. Đông Phương Bạch ôm Chu Hoài Mân đến bên đống cỏ khô sau đó lấy chăn bông trải lên trên giường đá rồi lại bế Nàng trở lại trên giường. Quả nhiên chăn bông mềm mại vẫn thoải mái hơn cỏ khô rất là nhiều. Đông Phương Bạch rất cẩn thận mà mua đủ hai bộ chăn mền cho cả hai, nàng đem chăn bông đắp lên trên người Chu Hoài Mân.

Nhiệt độ trong núi rất thấp, dù cho là người mình đồng da sắt thì cũng không thể ngày nào cũng lấy đá làm giường lấy trời làm nhà mà sinh hoạt được:

"Ta có mua hai bộ quần áo, một hồi ta nấu một ít nước cho muội lau người, muội thay đi..."

Nghe Đông Phương Bạch nói như thế Chu Hoài Mân mới cảm giác cả người rít rít, quần áo thì dính chặt vào da thịt, cả người tỏa ra một thứ mùi khó ngửi.

Nàng áy náy nhìn Đông Phương Bạch, ngày hôm qua nàng ôm bản thân ngủ cả đêm, chắc bị mùi vị trên người nàng làm cho khó chịu không ít?

Dường như biết Chu Hoài Mân đang suy nghĩ điều gì, Đông Phương Bạch nhẹ nhàng mà nói:

"Trên người ta cũng không có tốt hơn muội bao nhiêu đâu!!!"

Trong thâm tâm không ngừng cảm động, Chu Hoài Mân cảm kích nhìn về phía Đông Phương Bạch.

Dùng bồn đá bưng nước tới bên giường, nhúng ướt khăn, Đông Phương Bạch có chút khó xử nhìn về phía Chu Hoài Mân, lẽ nào làm cho tam muội ở trước mặt một "Nam nhân" cởi áo lộ người???

Biết Đông Phương Bạch xấu hổ, Chu Hoài Mân cũng đỏ mặt, ngoại trừ mẫu phi ra Nàng chưa bao giờ thoát y phục trước mặt ai khác cả!!!

"Đại ca, muội tự làm được!!!"

"Chuyện này..."

Đông Phương Bạch chẳng biết thế nào, chỉ cần vừa liên tưởng tới cảnh Chu Hoài Mân cả người trần truồng không chút mảnh vải che thân thì lòng dạ nàng rối bời, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập liên hồi, trên mặt xuất hiện một đoàn mây đỏ.

"Không có việc gì, muội không phải bị thương ở tay, chậm rãi một chút là được."


Chu Hoài Mân cũng không suy nghĩ quá nhiều, Nàng chỉ cho rằng Đông Phương Bạch do dự là vì lo lắng cho bản thân Nàng, nhanh chóng đứng lên nhận lấy khăn từ trong tay Đông Phương Bạch. Thật sự mà nói nếu để cho Nàng cởi áo trần truồng trước mặt Đông Phương Bạch, Nàng không làm được. Dù biết rằng Đông Phương Bạch cũng là nữ tử như Nàng không hơn không kém, nhưng trong thâm tâm vẫn ngại ngùng vô cùng.

"Vậy được rồi! Muội nhớ cẩn thận một chút, nếu không làm được thì gọi ta."

Đông Phương Bạch hoảng hốt nín thở, nàng cũng không cưỡng cầu nữa, đem khăn tay đưa cho Chu Hoài Mân rồi nhanh chóng chạy khỏi sơn động.

Nhân cơ hội này Đông Phương Bạch cũng tắm rửa một phen, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ. Đợi khi nàng trở về thì Chu Hoài Mân cũng vừa thay đổi quần áo xong xuôi, lặng lặng ngồi một bên sững sờ xuất thần.

Thì ra tam muội đẹp như vậy!

Mặc vào nữ trang Chu Hoài Mân mi thanh mục tú, thanh lệ vô cùng, thêm phần tự nhiên, mất đi những hoa văn trang sức tầm thường, nhất là cánh môi yêu kiều, lịch sự tao nhã dịu dàng, thêm phần thân thiết mất phần dung tục. Nàng gượng cười yếu ớt, mang theo vài phần đạm mạc. Quần dài lam nhạt khiến Nàng tăng thêm ba nhẹ nhàng khoan thai, tóc dài thướt tha rũ xuống bên vai tự do tùy tính, nếu thay đổi khung cảnh hiện tại, chẳng phải như giai nhân dưới trăng, xuất hải lộng sắc1

Dường như có thần giao cách cảm, một đôi mắt sâu lắng vừa xoay, trái tim Chu Hoài Mân khẽ trật một nhịp. Sau khi tắm rửa Đông Phương Bạch làm cho người khác cảm giác thật thanh dật thoát tục, như mây trên núi không chút nhiểm bẩn, nàng rực rỡ mà thanh tao.

Áo dài nguyệt sắc càng tôn lên vẻ mỹ lệ vốn có. Thắt lưng buộc lên một phen ngọc bội, khuôn eo nhỏ nhắn, không biểu hiện một chút cảm thấy nhỏ bé yếu ớt mà trái lại càng làm thân hình nàng có phần tinh tế, cảm giác như đóa hoa mai kiều diễm khoe mình trong hương xuân.

Hai bên chái nhà cứ như thế mà nhìn nhau hồi lâu, đợi đến lúc giật mình nhớ tới thì cả hai đều đỏ mặt quay đi, trong lồng ngực trái tim đồng dạng phập phồng. Tâm vì sao mà bối rối??!!!

Đông Phương Bạch không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, nàng đánh vỡ trầm mặc mà nói:

"Tam muội!!!Ta đem quần áo dính máu đi đốt, muội cứ nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, đừng dùng sức quá nhiều. Chờ một lát ta sẽ bắt vài con gà rừng về, lúc nãy ta có mua một ít muối, sau khi làm xong mọi chuyện ta sẽ đôn canh gà cho muội tẩm bổ."

"Tốt quá!!"

Nửa tháng cứ như thế trôi qua, vết thương của Chu Hoài Mân cũng nhờ sự chăm sóc của Đông Phương Bạch mà dần dần bình phục. Vài ngày trước Đông Phương Bạch có triệu tập một số thuộc hạ của nàng, an bài một số việc vặt trong thần giáo. Bố trí mọi chuyện xong xuôi nàng cũng an tâm mà ở trong sơn động bồi giai nhân trị thương.

"Tam muội, muội đang làm gì vậy?"

Mấy ngày nay Chu Hoài Mân vẫn luôn mặc nữ trang, vì vậy Đông Phương Bạch gọi Nàng là tam muội, càng gọi càng thuận miệng vì vậy liền cứ như thế mà xưng hô.

"Luyện tự!!!" Chu Hoài Mân hoàn thành một nét cuối cùng liền ngước mặt lên nhìn về phía Đông Phương Bạch.

Vừa tiến lại gần mà nhìn, đây là bài "Biên cương xa xôi" của Vương Chi Hoán. Có thể nói trước mặt là thể chữ Khải chính tông của Âu Dương Tuần, bút pháp nghiêm chỉn, nét bút cứng cáp vững vàng mà đầy khí lực, ngắn gọn súc tích, cũng không mất đi quy tắc chung của thể chữ, có thể nói này một trang không thua bất cứ đấng tu mi nào.

"Chữ viết của tam muội thật sự như được chính Âu Dương Tuân chân truyền!"

Đông Phương Bạch không khỏi thầm khen, tam muội thông minh tài trí, tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, bình thường không ít lần biểu hiện được khí khái của bậc nam nhi, Nàng nhất định không phải hạng người tầm thường, vật trong ao.

Chu Hoài Mân im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng:

"Trong thất nghệ muội thích nhất là thư pháp."

"Thật sao?"

Đông Phương Bạch kinh ngạc, nàng từng thấy qua tài nghệ của tam muội, tiếng tiêu tuyệt luân, thi từ ca phú mạch lạc, văn vẻ uyển chuyển, màu sắc đẹp đẽ, thực sự là một đại tài nữ.

"Ta cứ tưởng rằng nữ tử thường thích thi từ ca phú, thì ra tam muội là không giống người khác."

"Thi từ ca phú chỉ bất quá là thú vui tiêu khiển lúc rãnh rỗi. Thư pháp thì khác, nó giúp tôi luyện ý chí, tập tính kiên trì. "

Từ sau khi bị thương Chu Hoài Mân vẫn luôn u uất không vui, hôm nay Nàng khó có được giãn mày nói chuyện.


"Mẫu thân của muội là một đại tài nữ đương thời, suy nghĩ nhạy bén, luôn có chính kiến của bản thân không thua kém trạng nguyên. Phụ mẫu từ nhỏ thì vẫn luôn chiều chuộng muội hết mực, mẫu thân càng muốn đem một thân tài hoa truyền dạy hết cho muội, chỉ tiếc là......."

"Tam muội." Đông Phương Bạch không biết cách an ủi người khác, chỉ đơn giản mà nói ra một hai câu.

"Người chết rồi không thể sống lại, chuyện hôm qua thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta sống không phải chỉ nhìn mãi về quá khứ, con người luôn hướng về phía trước mà đi, nhìn về tương lai mà sống."

"Đại ca, huynh xem chữ "Trọng" này đi......" Chu Hoài Mân chỉ vào nét chữ trên mặt đất dường như có điều muốn nói.

".......Chữ "Trọng" này đường nét rất nội liễm, chặt chẽ, mỗi nét bút xuống lực vừa phải. Người cầm bút muốn viết đúng không những phải giữ vững ngòi bút mà còn phải nắm rõ lực đạo, nhanh chậm có chừng, xuống bút dứt khoát. Nếu như chỉ nhẹ nhàng kẽ ngang một chút để nét bút ra ngoài, toàn bộ bố cục của chữ "Trọng" liền bị phá tan, tới lúc đó dù viết đúng những mặt khác thì cũng không được gì cả"

Đông Phương Bạch nhíu mày suy tư:

"Con người không phải nên đi từng bước, suy nghĩ từng bước mà sống sao?"

"Đại ca có biết, trên đời này có ba loại người: con người, người tài giỏi và cao nhân."

Chu Hoài Mân mỉm cười:

"Con người suốt đời chỉ lo sống cuộc đời tầm thường của họ, không đạt được thành tựu gì cả, nhưng bọn họ biết vui biết buồn, có tự do của chính mình, muốn làm gì thì làm, nhưng bọn họ cũng vì miếng cơm manh áo mà lo lắng, chỉ cần có một món tiền nhỏ cũng đủ làm bọn họ vui mừng."
1

"Làm con người không tốt sao? Bình thường qua ngày, không cần đeo bất cứ trách nhiệm nào trên người?"

Đông Phương Bạch nghĩ tới thân phận của bản thân, nghĩ tới con đường sau này của nàng và Lệnh Hồ Xung, ánh mắt trở nên chăm chú nhìn về phía xa xăm.

Chu Hoài Mân nhìn thẳng về phía Đông Phương Bạch, nghiêm túc mà nói:

"Đại ca là một người tài, người tài có trách nhiệm, có gánh vác, có nhiều trọng trách trên vai, đương nhiên không thể được như con người cứ vô tư mà sống, chìm trong vui sướng và đau khổ........

.......Đại ca, huynh hỏi làm con người không tốt sao, vậy muội hỏi huynh. Khi huynh vì chuyện cơm áo gạo tiền mà buồn bã lo toan, khi con cái của huynh vì bệnh tật mà khóc lóc suốt ngày nhưng trong nhà lại không có một đồng tiền để chữa bệnh, khi người khác hiếp đáp gây chuyện mà huynh lại không hề có khả năng chống trả, đại ca, huynh vẫn nghĩ làm con người là vui sướng sao? "

"Ta!!!" Đông Phương Bạch khổ não, nàng nhớ tới ngày tháng trước đây. Bị người đánh, bị người chửi chỉ có thể nén giận, đói đến hôn mê nằm trên mặt đất cũng không có ai chịu bố thí chút cơm nguội giúp đỡ. Nàng còn vì tránh đi sự truy sát của kẻ thù mà đánh mất muội muội – người cùng nàng nương tựa lẫn nhau sống sót qua ngày. Những ngày tháng đó là thống khổ là nhục nhã là những ngày đen tối mà nàng không hề muốn nhớ tới.

"Tam muội, muội nói đúng. Từng loại người từng giai đoạn sẽ có vui sướng và đau khổ của riêng họ, ta không nên ao ước được như người khác."

Trong lòng Đông Phương Bạch mơ hồ quyết định, nàng và Lệnh Hồ Xung giống như hoa trong gương trăng dưới nước, như mặt trăng và mặt trời, thật sự rất xa vời cách nhau trăm núi ngàn hồ, nếu muốn cùng bên nhau thì không chỉ cần dũng khí mà còn cần quyết tâm, cả hai phải cùng nhau kiên trì, cùng nhau tín nhiệm lẫn nhau thì mới có thể sáng tạo kỳ tích đó.

Nàng tự tin chính mình có thể làm được nhưng Lệnh Hồ Xung, hắn có thể làm được sao???? Đến lúc đứng trước lựa chọn bản thân và sư môn thì Lệnh Hồ Xung hắn sẽ tuyển chọn bên nào kia chứ!!!????

Tiến thoái lưỡng nan, Hoa sơn với hắn có ân nuôi dưỡng, Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc có ơn tái tạo như cha mẹ, hắn sẽ vì nàng mà bỏ qua tiền đồ sự nghiệp bỏ qua ân nghĩa hay sao. Đó là chưa nói thân phận giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo của nàng. Một ngày nếu hắn biết ra sự thật này hắn có còn đối xử tốt với nàng không hay lại là chỉ kiếm tương hướng......

Bên ngoài ngày càng tối dần, bóng đêm thâm trầm như nuốt đi mọi nguồn sáng còn lại trên thế giang. Ấy vậy mà bên trong sơn động lại tỏa sáng chói chang như nắng hè chiếu vào. Cọ cọ vào thân hình ấm áp bên cạnh, Chu Hoài Mân rúc vào trong lòng của Đông Phương Bạch, nghe từng tiếng tim đập đều đều, an tâm mà cười.

Đông Phương Bạch bởi vì thân phận của cả hai nên tránh ở một bên xếp bằng đả tọa nghỉ ngơi. Chu Hoài Mân làm sao lại nhẫn tâm để một nữ tử ngồi xếp bằng mà ngủ cả đêm như vậy, vì thế Nàng phải năn nỉ mãi mới khiến Đông Phương Bạch chịu lên giường nghỉ ngơi. Có lẽ bên nhau một khoảng thời gian nên dù mới bắt đầu có chút không biết làm gì thì chỉ một chốc cả hai đã tùy ý tự tại mà nằm cạnh nhau. Điều đó làm cho sơn động ẩm thấp lạnh lẽo bỗng chốc ấm áp hơn rất nhiều.

Giật giật thân thể, Chu Hoài Mân nghiêng người nhìn ngắm khuôn mặt hoàn mỹ lúc ngủ của Đông Phương Bạch, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Thật không ngờ suy tính thật hơn gặp gỡ một người lại mang đến cho Nàng cảm giác ấm áp như hiện tại. Nàng cảm thấy thật may mắn vì quyết định lúc trước của mình. Quen biết Đông Phương Bạch là may mắn của Nàng.

Nhìn đối phương đến si mê, trái tim Chu Hoài Mân loạn nhịp, ánh mắt của Nàng chậm rãi từ từ quan sát Đông Phương Bạch. Nàng ta thật đẹp, mỗi chỗ đều đẹp, tất cả tổ hợp nên một Đông Phương Bạch hoàn mỹ không tỳ vết. Chậm rãi cúi đầu như muốn hôn lên cánh môi e ấp kia.

"Lệnh Hồ Xung..."

Âm thanh nỉ non rõ ràng bên tai, Chu Hoài Mân cương cứng cả người, ngồi thẳng người lại, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Đông Phương Bạch một lúc sau đó vì nàng đắp lại góc chăn, nghiêng người nằm xuống đưa lưng về phía Đông Phương Bạch.

Đông Phương Bạch nhìn nhìn bóng lưng của Chu Hoài Mân thở dài một hơi, có lẽ tốt hơn nên tìm một cơ hội nói rõ thân phận của bản thân cho tam muội biết, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Chu Hoài Mân làm sao lại không biết Đông Phương Bạch cố ý làm như vậy, có chút đau lòng, đây là uyển chuyển từ chối bản thân sao???!! Thật ra ngươi không cần làm như vậy ta biết trong lòng ngươi chỉ có một mình Lệnh Hồ Xung, ta chỉ muốn có một chút kỉ niệm với ngươi, cho dù chỉ là trong chớp mắt.

Sơn động vắng vẻ chỉ vang lên âm thanh của củi bị đốt cháy bên đống lửa, bùm bùm, liên tục mà réo rắt....

Cùng nằm chung một giường nhưng tâm ý của cả hai lại phiêu xa về những suy nghĩ khác nhau. Cái này gọi là "đồng sàng dị mộng" hay sao!!! Đêm còn dài..........

Tháng mười, bên trong sơn động đã có chút lạnh lẽo, Chu Hoài Mân vóc chút nước suối vào mặt, hơi nước mát lạnh trong lành làm cho Nàng trở nên bình tĩnh hơn.

Đứng sau lưng Nàng một lúc lâu, Đông Phương Bạch nhịn không được mà đi tới. Nàng không muốn làm tổn thương tam muội, mà gỡ nút cần người thắt nút, nếu cứ để tình trạng hiện tại thì sau này chỉ khó xử cho cả ba, thôi thì cứ một dao chặt dứt mọi hi vọng còn hơn để muội ấy chờ đợi trong vô vọng. Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện sắp sửa nói ra, trong thâm tâm không biết vì sao mà đau nhói, có chút ê ẩm có chút toan sáp.


"Đại ca, đứng ngây người cả ngày như vậy không mệt sao?" Dòng nước mát lạnh làm cho Chu Hoài Mân thanh tỉnh, nhẹ nhàng mà nói.

"Tam muội!!!" Bị phát hiện, Đông Phương Bạch cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, nếu cứ im lặng không nói thì cuối cùng cũng chỉ hại người hại mình.

"Đại ca muốn nói gì với muội à?" Chu Hoài Mân đưa lưng về phía Đông Phương Bạch, không thấy rõ tâm trạng của Nàng lúc này.

Đông Phương Bạch dừng một chút rồi quyết định bước ra phía trước, đứng ngang với Chu Hoài Mân.

"Tam muội, muội thông minh hơn ngươi, nói vậy chắc muội cũng biết tình cảm của ta dành cho Lệnh Hồ Xung."

"Cái gì cũng có thể gạt người nhưng ánh mắt thì không thể. Ánh mắt đại ca lúc nhìn nhị ca là quyến luyến nhu tình, dù cho tiểu muội có ngu dốt tới đâu thì cũng hiểu được ẩn ý trong đó..." Chu Hoài Mân thẳng thắn.

"Vậy muội..." Đông Phương Bạch sửng sốt.

"Muội không cảm thấy kỳ quái hay sao??? đại ca là một nam tử lại đi yêu một nam tử khác."

"Ha ha!!" Chu Hoài Mân khẽ cười.

"Nếu là thật tình yêu nhau, là nam là nữ thì đã làm sao? Tình yêu nào đâu phân biệt giới tính, chỉ cần hai bên thật lòng yêu nhau là đủ!!!"

Đông Phương Bạch kinh ngạc nhìn Chu Hoài Mân, vốn tưởng rằng người trong ma giáo đã đủ ngông cuồng, coi thường thế tục, tránh xa luân thường, thật không nghĩ tới tam muội lại càng coi thế tục phàm phu chẳng ra gì.

"Đại ca, huynh biết vì sao dòng nước cứ hướng chỗ thấp mà chảy không?" Chu Hoài Mân nhìn ngọn núi xa xa mà hỏi.

"Bởi vì địa thế!!"

"Đúng vậy! Thuận theo thời thế mới là nhân sinh chi đạo, tiểu muội cũng chỉ như vậy mà làm thôi."

"Thật không?" Ánh mắt của Đông Phương Bạch sáng lên, trong lòng tự nhủ thầm:



Hôm sau, Đông Phương Bạch tỉnh lại, bên người vắng vẻ , nàng nhảy dựng lên, sơn động vẫn như trước, nhưng người bên cạnh đã chẳng thấy đâu.



Bàn tay vô tình dụng phải một tờ giấy, vừa mở ra hàng chữ thể Triệu mạnh mẽ đập vào mắt Đông Phương Bạch .

"Đại ca:

Thương thế của tiểu muội đã tốt hơn rất nhiều, này cũng nên là lúc từ biệt. Ân cứu mạng của đại ca, tiểu muội không biết làm sao có thể báo đáp, sau này chỉ cần tiểu muội còn tại nhân gian thì tùy thời đều nghe đại ca sai bảo.

Ở chung nhiều ngày, đại ca chắc chắn vẫn luôn nghi ngờ về thân thế của tiểu muội, chuyện này thật sự không phải tiểu muội cố tình giấu giếm mà chỉ là tình thế bức bách, liên lụy rất nhiều người nên không thể tùy tiện báo cho. Thế nhưng đến nay, sự can đảm của đại ca, có thể đem so cùng nhật nguyệt, thật sự làm cho tiểu muội cảm động rất nhiều. Nhưng muội cũng biết được chúng ta hữu duyên vô phận, trái tim của đại ca chỉ có nhị ca, tiểu muội tự biết tình cảm không thể cưỡng cầu, chỉ chúc đại ca và nhị ca có thể hạnh phúc bên nhau, bạc đầu giai lão.

Tiểu muội vốn tên Chu Hoài Mân, tự Thừa Minh là con gái của Ninh vương Chu Thần Hào. Phụ vương từ nhỏ đã yêu thương hết mực, không việc gì không chìu theo. Mẫu phi ôn nhu hiền thục, lại tài hoa hơn người, giáo dục bản thân cũng nghiêm khắc rất nhiều chỉ mong sau này có thể thành tài. Ninh vương chi loạn, đại ca nhất định cũng biết bảy tám phần trong đó. Chỉ có thể nói thiên hạ nghịch tặc, loạn thần tặc tử, mọi người ai cũng có thể truy giết. Thế nhưng trong lòng của tiểu muội, phụ vương là một vị phụ thân hiền hậu hiếm có. Muội còn nhớ mang máng, lúc muội mười tuổi cùng phụ vương vui đùa, phụ vương hứa rằng sau này muội lớn lên người sẽ vì muội tìm thiên hạ đệ nhất quận mã. Tiểu muội nói đùa rằng, nếu người mà muội thích là nữ tử thì sao???

Phụ vương suy nghĩ trong chốc lát thì nói, sẽ tìm thiên hạ đệ nhất nữ tử làm bạn cùng muội. Thù của phụ mẫu, nhất định phải báo. Đợi cho sau này chính tay đâm chết kẻ thù, muội nhất định sẽ quay về bên cạnh đại ca, vì huynh ra sức trâu ngựa để báo đền ơn cứu mạng ngày hôm nay.

Chu Hoài Mân."

Ngón tay của Đông Phương Bạch run run, vận lực đem lá thư hóa thành bột phấn, bay bay trong sơn động. Nàng im lặng ngồi trên giường đá giống như tam muội còn đang ở đây. Hai người cùng nhau dùng cơm, cùng xem mặt trời mọc cùng nhau đi qua những đêm lạnh lẽo. Nương theo gió núi mà ngủ, đạp lên nước chảy mà thức, những ngày như vậy sau này sẽ không còn!!

Không biết vì sao, từ chối tam muội cũng không dễ dàng như những gì nàng nghĩ, tâm càng thêm nặng. Dù sao cũng ở chung nhiều ngày như vậy, từng chút từng chút ký ức cũng không phải nói muốn quên là quên ngay được.

Cảm giác ở chung với tam muội hoàn toàn khác với lúc bên cạnh Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung làm nàng cảm thấy sự tự do tự tại, tùy tính còn tam muội cho nàng cái cảm giác ấm áp, bao dung, kiên trì. Ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung, nàng không còn là chính mình nữa, mọi chuyện lúc nào cũng theo ý hắn trước tiên, phải che giấu thân phận, phải nhẫn nhịn tìm cách thậm chí còn thay đổi mọi thói quen của bản thân. Nhưng cùng tam muội một chỗ thì khác, muốn làm gì thì làm, trong đầu nghĩ gì thì hành động như vậy, không cần lưu ý ánh mắt của đối phương. Phải chăng đây là sự khác nhau giữa nam và nữ, nữ nhân càng dễ dàng bao dung, dễ dàng thấu hiểu hơn nam tử.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, những việc nàng đã quyết định thì không bao giờ hối hận, Nàng lựa chọn Lệnh Hồ Xung thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn, đây mới là con người của nàng – Đông Phương Bất Bại.

1: Nguyên văn "Tân nguyệt như giai nhân, xuất hải sơ lộng sắc" trong bài "Túc vọng hồ lâu tái hòa" của Tô Thức (: 苏轼, /1037–/1101), tự Tử Chiêm - 子瞻, Hòa Trọng - 和仲, hiệu Đông Pha cư sĩ - 東坡居士 nên còn gọi là Tô Đông Pha -蘇東坡, là , nổi tiếng thời . Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống. Ông là người Mi Sơn, Mi Châu, nay là địa cấp thị , tỉnh , Trung Quốc.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận