Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ

Chu Hoài Mân và Vương Tuẫn không dám dừng lại nghỉ chân dù chỉ một chốc, cả hai một hướng về phía Bắc, đi Thiểm Tây. Hành động lần này Chu Hoài Mân tổn thất thảm trọng, Kiếp Sinh lâu và thị vệ tùy thân hầu như chết hết hai phần ba, ven đường Nàng không thể nào liên hệ được bất kỳ thuộc hạ nào. Hai người các Nàng chỉ có ở một thôn trang nhỏ trong núi dưỡng thương vài ngày.

Lúc này triều đình vừa phát lệnh truy nã, khắp nơi đều có quan binh tuần tra canh gác. Chu Hoài Mân quyết định đi Hoa Sơn tìm Lệnh Hồ Xung, ở chỗ hắn dưỡng thương cho tốt trước rồi mới quyết định bước tiếp theo.

Hai người cứ đi một chút lại phải lẩn trốn, một tháng sau mới đến được Hoa Âm. Chu Hoài Mân không dám ở trong khách sạn bình dân nên cả hai chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi nơi hoang vu dã ngoại. Tìm một gốc cây hay một bờ đá bằng phẳng mà ngã lưng qua đêm.

Gà vừa gáy tiếng đầu tiên, Chu Hoài Mân đã tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt mọi thứ xong xuôi. Vương Tuẫn đưa chút lương khô cho Nàng, hai người ăn chút gì đó lót dạ để còn sức mà tiếp tục lên đường.

Ra khỏi Hoa Âm, hai người cứ vừa đi vừa hỏi cho đến khi tới dưới chân núi Hoa Sơn mới ngừng lại. Bởi vì vết thương còn chưa lành hẳn, lại đi hơn mười dặm đường Chu Hoài Mân cảm thấy cẳng chân đau buốt. Nàng ngồi xuống một tảng đá ven đường, đưa tay xoa xoa cổ chân đã tê rần tím tái, ngẩng đầu nhìn núi Hoa Sơn hiểm trở, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc còn ở hiện đại, Nàng có tới Hoa Sơn một lần, lần đó là đi theo đoàn du lịch sinh thái, có xe đưa rước tận nơi, ngoài ra còn có người dẫn đường, lúc đó Nàng ngoài trừ cảm thấy có chút mệt ra thì không còn gì cả. Nhưng.... Hiện tại.. Chu Hoài Mân cắn môi, bây giờ mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.!!!

Chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần không phải thứ tốt lành gì, hắn chỉ được cái vỏ ngoài ngụy quân tử mà thôi, lòng dạ cũng hẹp hòi không kém gì Tả Lãnh Thiền. Chu Hoài Mân suy tư một lúc, Nàng không thể tùy tiện lên núi, nếu như để Nhạc Bất Quần biết thân phận của Nàng, bị bắt xuống núi là chuyện nhỏ, nếu bị hắn hạ độc thủ ra tay bắt lấy giao nộp cho triều đình thì chẳng biết sao.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, Chu Hoài Mân quyết định trước tiên tìm một chỗ dàn xếp mọi chuyện trước đã rồi mới tính tiếp, Nàng ra lệnh cho Vương Tuẫn tìm hiểu chút thông tin gần đây.

"Vương Tuẫn, chúng ta tìm một chỗ trú thân trước đã. Núi Hoa Sơn cao chót vót thẳng tới tận mây, đường đi lại hiểm trở, với tình hình của ta hiện tại căn bản là không thể lên núi. Huống hồ chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần là một ngụy quân tử, chắc chắn sẽ không giúp đỡ chúng ta, ngươi thay ta lén lén ở trong trấn hỏi thăm tin tức của Lệnh Hồ Xung."

"Dạ, chủ tử!!!"

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, vết thương ở cẳng chân của Chu Hoài Mân bắt đầu tái phát. Nàng và Vương Tuẫn sau khi trốn thoát khỏi Bắc Kinh, một đường cứ không ngừng chạy trốn, căn bản không có thời gian dừng lại chữa trị, nếu như không phải trong người các Nàng có đem theo thuốc trị thương thì chắc bây giờ vết thương đã sinh mủ rồi. Tới Viêm Hạ, nhiệt độ lên rất cao, mong rằng vết thương không bị nhiễm trùng không thì càng khổ. Nhặt một nhánh cây ven đường, dưới sự giúp đỡ của Vương Tuẫn, Chu Hoài Mân khập khiễn bước đi.

"U, vị tiểu huynh đệ này da thịt thật mịn màng, làm con trai thật là tiếc."

Một lão già xấu xí đứng che trước mặt Chu Hoài Mân, hắn nhìn chằm chằm Nàng, môi nở một nụ cười dâm đãng, ánh mắt như rắn độc nhìn con mồi, vươn lưỡi liếm tới liếm lui trên môi, vẻ mặt đê tiện làm cho người khác nhìn thấy càng thêm ác tâm.

Nhưng lo lắng cho tình thế hiện tại nên Chu Hoài Mân chỉ có thể nhẫn nhịn, yên lặng đi tránh lão già kia. Mà lão già dường như không muốn bỏ qua Nàng, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Chu Hoài Mân:

"Chu cha, thật là mềm, nhưng bộ quần áo thì thật chướng mắt, không bằng cởi ra đi."

"Cút!!" Vương Tuẫn tức giận, đẩy mạnh lão già kia ra.

" Con mẹ nó, lão tử đã nể mặt lắm rồi mà còn không chịu nghe lời. Lão tử ta coi trọng ngươi là phúc của ngươi đó biết không!!" Lão già tức giận lo lớn.

Chu Hoài Mân không muốn lằng nhằng lớn chuyện, kéo kéo ống tay áo của Vương Tuẫn, ý bảo hắn không nên gây chuyện thêm nữa. Vương Tuẫn cũng hiểu tình hình hiện tại của bọn hắn không nên sinh sự khiến quan binh chú ý, hắn không thể làm gì hơn là nhịn nhục nuốt giận, đỡ Chu Hoài Mân xoay người rời đi.

Đáng tiếc hai người càng nhẫn nhịn người khác càng cho rằng hai người mềm yếu càng muốn ức hiếp hai người. Lão già cười gian, phóng ra một cái phi tiêu hình hoa mai vào sau lưng Vương Tuẫn, Vương Tuẫn phát hiện nghiêng người tránh đi nhưng cũng bị nó bắn trúng vai trái.

"Vương Tuẫn!"

Chu Hoài Mân tức giận, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp, đây là ép người quá đáng, sao có thể nhẫn nhục được chứ, Nàng vươn cánh tay, bắn ra một cái phi tiêu.

Lão già coi như cũng có chút võ công trong người, hắn dễ dàng né tránh ám khí của Nàng:

"Tiểu mỹ nhân, chút tài mọn này sao có thể làm khó đươc bổn đại gia, ngươi hãy ngoan ngoan mà hầu hạ ta đi, ha ha!!"

Vương Tuẫn tức giận rút ra trường kiếm, muốn đánh thẳng về phía lão già dâm đãng kia, nhưng vừa dùng lực, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, nhanh chóng ngả xuống, toàn thân không có chút khí lực nào.


"Vương Tuẫn!"

Chu Hoài Mân kinh hãi, nhanh tay ôm lấy hắn, "Ngươi sao vậy?"

"Ha ha!! Chắc tiểu mỹ nhân còn không biết là phi tiêu có độc, càng vận khí, chất độc lan ra càng nhanh." Lão già đắc ý.

"Tốt tốt" Chu Hoài Mân nói vài tiếng:

"Đã tới cái tuổi gần đất xa trời sắp xuống mồ tới nơi mà còn dâm đãng thối tha như vậy thì chắc là loại người không có cha sinh không có mẹ dạy ..."

"Ngươi muốn chết à!!" Lão già thẹn quá thành giận, không còn tâm tình mà thương hương tiếc ngọc, cánh tay vun lên, hoa mai phiêu bắn về phía Chu Hoài Mân.

Chu Hoài Mân vun lên trường kiếm, chặn lại phi tiêu, trong mắt hiện lên một tia hung ác:

"Lão già, nếu ngươi đến cả súc sinh cũng không bằng, vậy thì đừng trách ta ra tay tàn ác."

Lão già thấy sắc mặt của Chu Hoài Mân tái nhợt, trên đùi lại có vết thương nghĩ thầm Nàng chỉ là một cái gối thêu hoa, chẳng biết võ vẽ gì, dù cho có biết thì cũng chỉ hạng múa may chơi đùa không đáng để vào trong mắt hắn, hắn thầm nghĩ dạy dỗ Nàng một chút, sau đó sẽ mang về nhà để chơi đùa. Vậy nên hắn cũng không thể ra tay quá nặng mà làm Nàng bị thương.

Chu Hoài Mân thừa lúc hắn không chú ý, ném bom cay ra trước mặt hắn.

"Khụ, khụ!! Cái quái gì vậy?" Lão già nước mặt rơi như mưa, khóe mắt không ngừng cay xé không nhìn thấy chút gì, xoang mũi thì bị sặc khó chịu cực kỳ.

Chu Hoài Mân không cho hắn cơ hội suy nghĩ, liền quăng tiếp một ống lưu đạn lưu hỏa vào người hắn. Nhất thời ngọn lửa bùng lên, cháy rực trên người lão già háo sắc vô lại.

Nếu như không phải trong người không có độc dược thì nhất định Nàng đã độc chết cái lão già dâm tặc này rồi, cho hắn thất khiếu chảy máu, lủng bụng cháy gan đau đớn mà chết mới đáng.

"A!! Đau quá !!! Đồ tiện nhân!!" lão già bị lửa cháy sém cả người, không ngừng lăn lộn trên mặt đất:

"Con mẹ nó, mấy tên đồ đệ chết tiệt sao còn chưa tới, bộ đợi lão tử chết rồi mới tới à!!"

Chu Hoài Mân nghe thế biết tình hình không ổn, thì ra hắn còn có đồng bọn. Vì vậy Nàng cũng không ham chiến, cố sức đỡ Vương Tuẫn chạy về phía trước.

"Còn muốn chạy??" Lão già kia bị lửa thiêu đốt như vậy cũng chưa từ bỏ ý định, nếu đã không có được thì thà hủy đi chứ nhất định không buông tha, hắn nghĩ nghĩ lấy ra một phi tiêu độc hướng hai người các Nàng mà phóng.

Nhìn phi tiêu độc không ngừng hướng tới chính mình. Chu Hoài Mân không cam tâm, Nàng thật không cam tâm chết trong tay hạng người này.

"Huynh đệ của ta cũng dám động!!!"

Một âm thanh mang theo nội lực hùng hồn từ xa vang tới, phi tiêu bị đánh rơi trên mặt đất, Chu Hoài Mân kinh ngạc xoay người lại nhìn, Nàng vui mừng khôn xiết, người đứng trên đỉnh núi lồng lộng gió kia không phải Đông Phương Bạch sao?!!

"Đại ca!!" Rốt cuộc thấy được người muốn tìm, trong lòng Chu Hoài Mân nhẹ nhõm rất nhiều.

Đông Phương Bạch cho Nàng một cái nhìn an tâm, ánh mắt sắc bén liếc về phía lão già còn đang chật vật dập đám lửa nhỏ trên người. Lão già kinh hãi, kinh nghiệm giang hồ cho hắn biết, võ công của vị nam tử tuấn mỹ trước mặt còn cao hơn cả hắn.

Không muốn chưa đánh đã thua, lão già cố giương cổ xanh mặt la lối:


"Lão tử là chưởng môn của Ngũ Tiên môn, đắc tội lão tử nghĩa đối địch với Ngũ Tiên môn."

"Ngũ Tiên môn?"

Đông Phương Bạch cười khinh miệt:

"Một đám chuột nhắt!!"

Lão già có chút hoảng sợ, liếc nhìn thăm dò chung quanh ý định tìm kiếm đường lui. Đông Phương Bạch cười lạnh, trong thiên hạ này chưa có kẻ nào có thể chạy thoát khỏi tay nàng.

"Sư phụ!!" mười mấy nam tử môi hồng răng trắng tuổi tác có chút nhỏ vội vã chạy tới, bọn họ đến trước mặt lão già kia mà thi lễ. Lão già thấy thế, nhất thời chấn động, kiêu căng nhìn về phía Đông Phương Bạch:

"Thức thời thì mau cút, ta phải có được tiểu mỹ nhân này, nếu không, ngay cả ngươi ta cũng bắt."

Một tiếng cười nhạo vang lên, Đông Phương Bạch chén ghét nhìn lão già:

"Nghe trên giang hồ đồn chưởng môn của Ngũ Tiên môn là tên già vô lại, một chân đã tiến vào quan tài vậy mà cứ thấy nam tử nào đẹp là nỗi lòng tham muốn cướp về đùa giỡn, còn đùa cái gì mỹ nam phụng dưỡng, làm cho người khác nghe thấy đã muốn buồn nôn. Hôm nay ta sẽ thay những người bị ngươi hại lấy lại công đạo. "

"Hừ, không biết tốt xấu!!"

Lão già cũng không kiên nhẫn, hét lớn:

"Lên, giết hắn cho ta!!"

Đông Phương Bạch nhìn đám người ùa lên, chẳng thèm để tâm, cứ hễ có kẻ nào tới gần, nàng vung cánh tay phải lên, chém ra một chưởng, nội lực cường đại phóng ra đánh kẻ đó tan xác, máu thịt văng tung tóe.

Chu Hoài Mân mở to mặt, sợ tới mức không dám động dậy. Trước mắt chỉ toàn máu tươi thịt vụng, không thấy rõ được người nào với người nào, khắp nơi vương vãi tay chân với một phần nào đó của cơ thể.

Lão già sợ tới mức run cầm cặp quên cả việc chạy trốn, hắn đưa tay chỉ vào Đông Phương Bạch, lấp bấp nói:

"Ngươi..ngươi....ngươi là..."

Đông Phương Bạch dùng chân kẹp lấy một thanh kiếm gãy dưới đất, nhẹ nhàng đá một cái, thanh kiếm bắn thẳng vào tim lão dâm tặc, nhất thời hắn chẳng còn chút hơi thở nào.

Hoảng thần, ánh mắt Chu Hoài Mân phức tạp mà nhìn Đông Phương Bạch. Võ công cao như vậy, ra tay tàn nhẫn như vậy, trong thiên hạ này còn có người thứ hai sao?!!!.

Dường như Nàng đã biết người trước mặt Nàng là ai...

"Tam đệ, đệ không sao chứ!!??" Đông Phương Bạch thoáng nhìn ánh mắt phức tạp của Chu Hoài Mân, trong lòng có chút buồn bã, tam đệ là bị hoảng sợ sao?!!

Chu Hoài Mân đột nhiên nghĩ ra , Đông Phương Bạch cứu mạng Nàng, vậy sao Nàng còn miên mang nghĩ gì chứ, như vậy chẳng phải làm nàng ta thất vọng sao!!

"Tam đệ đệ sợ à?" Đông Phương Bạch lui về phía sau một, tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

"Sợ?"


Chu Hoài Mân dường như hiểu ra Đông Phương lo lắng điều gì, Nàng chỉ nghĩ Đông Phương Bạch giết những kẻ đó có chút tàn nhẫn. Nhưng mà dù sao cũng là chết, vậy thì chết sao chẳng được.... chỉ là chết kiểu này thật...không dễ nhìn.

"Đại ca đùa sao, tiểu đệ tuy rằng kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết như thế nào là thân sơ. Tuy rằng bọn họ chết thật xấu xí, thế nhưng bọn họ chết như vậy còn chưa hết tội. Nếu không phải may mắn có đại ca ra tay cứu giúp, sợ rằng kết cục của tiểu đệ còn thảm hơn là bọn họ!!! "

Đông Phương Bạch yên lòng, tiểu đệ này thật là không nhận lầm. Người trong thiên hạ nếu nhìn thấy cảnh này có thể sợ nàng, có thể hận nàng, nhưng tam đệ không như vậy, người như tam đệ lần đầu tiên nàng mới thấy được.

Sau khi an bài hai người ở một tiểu viện, Đông Phương Bạch mang theo hộp thức ăn vội vã chạy tới Hoa Sơn.

Chu Hoài Mân ngẩn người nhìn về phía xa xăm, Đông Phương Bạch là sao, chuyện gì đã xảy ra với Đông Phương Bất Bại!!?? Thật sự không thể tưởng nổi!! Kim Dung không phải viết Đông Phương Bất Bại là nam tử sao!! Tuy rằng hắn thật sự không nam tính cho lắm... Lẽ nào Tiếu Ngạo Giang Hồ Nàng đang trải qua không phải Tiếu Ngạo Giang Hồ mà Nàng vẫn biết. Nếu thật sự như vậy thì thật là quái đản mà!!!!

Vì điều trị vết thương cho Vương Tuẫn, Chu Hoài Mân cực kỳ mệt mỏi, vừa định đứng lên bỗng đầu óc Nàng choáng váng, quỵ ngã xuống giường mà ngủ ngay.

Lúc Chu Hoài Mân tỉnh lại thì đêm đã khuya, miệng lưỡi có chút khô rát, Nàng định đứng lên rót một chén trà mà uống. Tiểu viện này là thuê lại của một người dân trong làng, rất là đơn sơ, trong ấm chẳng có một giọt nước.

Chu Hoài Mân lục lọi tìm một cái hỏa sổ con trong người, thổi một chút điểm ngọn lửa, đốt lên cây nến duy nhất trong gian phòng. Ánh sáng le lói có chút u ám của ngọn nến cũng không giúp gì được nhiều, chỉ chiếu được một mảng nhỏ lúc sáng lúc tối. Nhưng như vậy đã quá đủ với Chu Hoài Mân. Không an tâm vết thương của Vương Tuẫn, Chu Hoài Mân bưng ngọn nến lên hướng về phía tây tiểu viện mà đi.

Sờ sờ cái trán, không có nóng, Chu Hoài Mân cũng yên lòng. Ngồi bên trong tiểu viện, nghĩ nghĩ những chuyện xảy ra trong một tháng nay, Chu Hoài Mân cũng mất đi cảm giác buồn ngủ.

Hành động lần này thất bại, mọi chuyện về sau càng thêm khó khăn. Mẫu phi đã rời xa Nàng, Nàng không thể mất thêm phụ vương.

Đối với cái thế giới này, Nàng vẫn luôn có cảm giác xa lạ, bài xích, chỉ có phụ vương và mẫu phi mới cho Nàng cảm giác an toàn, mới làm cho Nàng biết Nàng đang sống. Không có hai người bên cạnh, Nàng sống như một cái xác không hồn, sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Chỉ cần cứu được phụ vương, muốn Nàng đánh đổi bất cứ thứ gì, Nàng đều đồng ý.

"Tam đệ, sao đệ không ngủ?"

Lúc Đông Phương Bạch trở lại tiểu viện thì thấy Chu Hoài Mân đang thẩn thơ nghĩ ngợi, nhìn bóng dáng đơn độc có chút yếu đuối của tam đệ nàng không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

"Đại ca đã về!!"

Chu Hoài Mân quyết tâm, mặc kệ ngươi là ai, ta nhất định phải làm cho ngươi trở thành người của ta, dù cho tương lai có chết trong tay ngươi đi nữa, ta cũng không hối hận.

Nhớ tới chuyện ban ngày, Đông Phương Bạch hỏi:

"Tam đệ sao đệ lại bị thương tới rơi xuống nông nỗi như hôm nay??"

"Đại ca!!"

Hai mắt Chu Hoài Mân đẫm lệ, trong ánh mắt tràn đầy oán hận bất khuất, thân thể mỏng manh trong đêm tối càng thêm vẻ cô tịch bất lực:

"Mấy hôm trước đệ có việc đi tới Hàng Châu xử lý chuyện buôn bán, ai ngờ giữa đường đụng phải thủ lĩnh cẩm y vệ Bành Phát, hắn muốn đệ giao ra bản vẽ chế tác bếp nấu ăn. Bản vẽ đó là thành quả nghiên cứu cả đời của phụ thân đệ, đối với nhà họ Chúc của đệ có thể nói là bảo vật gia truyền, quý giá vô cùng. Đệ không đồng ý giao ra, Bành Phát liền vu oan nói đệ ám sát hoàng thượng, hắn âm mưu đổi trắng thay đen, hãm hại đệ để đứng giữa trục lợi, nhân cơ hội chiếm lấy bản vẽ. Mẫu thân đệ bởi vì chuyện đó mà buồn rầu tự sát, phụ thân bị bọn cẩm y vệ bắt đi, nếu không phải người làm trong nhà trung tâm hộ chủ liều mạng đưa đệ trốn đi thì giờ này đệ cũng không có mạng mà gặp đại ca nơi này."

Nói đến chỗ thương tâm, con mắt Chu Hoài Mân đỏ lên, Nàng đưa hai tay ôm lấy ngực, trong lòng vô cùng hối hận sao ngày đó lại dễ dàng tin mẫu phi để lại người ở Nam Xương, đến khi trở về thì vương phủ đã là một mảnh hoang tàn.

"Là đệ vô dụng, nếu biết trước vì chuyện này dẫn đến họa diệt môn, tan cửa nát nhà thì lúc trước đệ đã giao bản vẽ ra rồi.....đâu đến như hôm nay...."

"Tam đệ nén bi thương!!!" Đông Phương Bạch càng nghe càng tức giận, một đám cẩu tặc, luôn ức hiếp bách tính, giết người cướp của, vu oan giá họa có chuyện gì mà bọn chúng không dám chứ:

"Tam đệ yên tâm, ta sẽ giúp đệ!!"

"Đừng, đại ca!!!"

Chu Hoài Mân cảm động mà nhìn Đông Phương Bạch, lắc đầu, cự tuyệt:

"Cẩm y vệ chính là đại biểu cho hoàng thượng, Hoàng đế Chính Đức chỉ biết hưởng lạc, không suy nghĩ gì tới khó khăn của người dân. Hôm nay đệ đã ra nông nỗi như thế này, đệ không muốn lại liên lụy tới đại ca. Nghe được những lời nói này của đại ca tiểu đệ đã mừng lắm rồi. Ân nghĩa của đại ca tiểu đệ sẽ khắc sâu trong lòng."


"Ta không sợ liên lụy!!" Đông Phương Bạch ngạo nghễ mà nói:

"Ta nghĩ giết ai thì giết kẻ đó, đừng nói một tên cẩm y vệ nhỏ nhoi, cho dù là hoàng đế lão nhi, nếu ta muốn lấy mạng của hắn thì không phải là không thể."

"Không, đại ca!!" Chu Hoài Mân vẫn lắc đầu không đồng ý:

"Cẩm y vệ võ công bất phàm, lại quản lý các ti cục trong thiên hạ, dù thù nhà có lớn đến mấy đệ cũng không thể để đại ca rơi vào chỗ nguy hiểm. Kiếp này có thể kết bạn cùng đại ca thì đó là phúc mà tiểu đệ tu luyện mấy đời, cho dù chết nơi cửu tuyền, đệ cũng nhắm mắt."

Đông Phương Bạch vẫn kiên trì tới cùng, nàng lạnh lùng nói:

"Chuyện ta đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. Đệ nếu còn coi ta là đại ca thì hãy nghe lời ta. Nếu như đệ cứ từ chối như vậy, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

"Chuyện này!!??" Chu Hoài Mân sửng sốt, nước mắt rơi như mưa, quay lại nhìn về phía Đông Phương Bạch thở dài.

"Ân đức của đại ca, vĩnh viễn tiểu đệ cũng không quên, sau này nếu đại ca có gì phân phó, tiểu đệ chết không từ nan."

"Được rời, đừng cứ một chút lại nói ân nghĩa, chúng ta là huynh đệ, ca ca giúp đỡ đệ đệ là chuyện đương nhiên."

Đông Phương Bạch nhỏ giọng, dường như nàng ta nghĩ tới chuyện gì:

"Ta có một em gái, mười năm trước vì chút chuyện mà chúng ta lạc nhau, nếu như em ấy còn sống thì chắc cũng bằng tuổi đệ. Nhìn thấy đệ ta như nhìn thấy được em ấy."



Cảm thấy bầu không khí u ám, Chu Hoài Mân liền nói lảng sang chuyện khác:

"Đại ca yên tâm, chờ tiểu đệ cứu được phụ thân, đệ nhất định giúp huynh tìm em gái, giúp cho huynh muội của đại ca được đoàn tụ."

Lần đầu tiên nghe được câu nói ấm lòng như vậy, Đông Phương Bạch mỉm cười cảm động:

"Có tấm lòng này của đệ là được rồi!!"

Chu Hoài Mân nói sang chuyện khác:

"Sao đại ca lại ở Hoa Sơn? Còn nhị ca đâu."

Nhắc tới Lệnh Hồ Xung, ánh mắt Đông Phương Bạch hiện lên chút ôn nhu. Sau khi Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng, bởi vì Lệnh Hồ Xung làm trái lệnh của sư phụ nên bị Nhạc Bất Quần trách phạt, bắt hắn diện bích sám hối ở Tư Quá nhai một năm.

Mỗi ngày Đông Phương Bạch đều đem cơm đến cho hắn, cùng hắn múa kiếm cùng hắn uống rượu. Một tháng ở chung, tính cách tùy hứng chính trực ngông cuồng hào hiệp và sự chung tình của hắn hấp dẫn nàng rất nhiều, không biết từ bao giờ nàng đem lòng cảm mến hắn, thật sâu rơi vào cạm bẫy của ái tình.

Chu Hoài Mân hiểu được, tình cảm là chuyện không thể nói rõ ràng được. Đông Phương Bạch và Lệnh Hồ Xung đã định trước là không có kết quả. Tính tình của cả hai người đều cương trực, làm bằng hữu thì rất tốt, nhưng nếu làm vợ chồng sợ rằng cứ bất đồng quan điểm dễ dàng cãi nhau.

Nhưng mà nếu Nàng ra tay sớm một bước, phá hủy tình cảm của Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, không để bọn họ gặp nhau, biết đâu mọi chuyện sẽ thay đổi thì sao??? Thế nhưng Nàng không biết nội dung của tiểu thuyết đã thay đổi như thế nào rồi, chừng nào hai người đó mới gặp nhau chứ??!!

Quên đi, đi một bước tính một bước, chỉ cần Đông Phương Bạch chịu giúp Nàng cứu phụ vương, Nàng giúp nàng ta giết Nhậm Doanh Doanh thì có gì đâu chứ??!! Coi như báo đáp ân tình của Đông Phương Bạch đi.

Hằng ngày, Đông Phương Bạch vẫn đều đặn lên Tư Quá nhai bồi bạn với Lệnh Hồ Xung, vết thương của Chu Hoài Mân cũng đã lành, Nàng cũng đi theo Đông Phương Bạch một hai lần, ba người cùng nhau uống rượu ngâm thi rất thỏa thích.

Sau khi thân thể khôi phục, Vương Tuẫn đi Nam Dương lo liệu việc an táng cũng như sắp xếp việc sinh sống cho người nhà những bộ hạ đã hi sinh trong lần hành động trước, hắn cũng tham dò tình hình của hoàng đế nghĩ cách cứu Ninh vương.


[W


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận