Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ

Chu Thần Hào sau khi trở về Nam Xương vẫn luôn giam mình trong thư phòng cùng mấy đại thần và mưu sĩ thảo luận việc tạo phản. Lâu vương phi nhiều lần xin được gặp mặt nhưng đều bị hắn từ chối không gặp, nàng chỉ có thể đứng ngoài cửa mà lo lắng mong hắn có thể hồi tâm chuyển ý.

"Vương phi, sao người lại ở chỗ này?" Một vị nam tử tuấn tú đứng cách đó hai thước đang vươn tay hành lễ với Lâu vương phi.

Lâu vương phi nhận ra người này, hắn tự xưng là Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử – Đường Dần1, người bên ngoài khen tặng gọi hắn là đệ nhất thi họa. Đường Bá Hổ từ trước tới nay tự cho thanh cao, không hề đem vương công quý tộc để vào mắt, tại sao hắn lại xuất hiện trong vương phủ chứ? Lẽ nào hắn cũng tham gia việc này???

"Đường công tử là danh nhân của đất Giang Nam, tại sao lại xuất hiện ở đất Nam Xương này chứ?"

Đường Dần vẫn chưa hết buồn phiền việc Ninh Vương kéo hắn vào chuyện mưu phản của bản thân. Từ xa thấy bộ dáng thất thần, ánh mắt ưu tư của Lâu vương phi làm hắn nảy ra một ý định. Nghe nói Lâu Vương phi là người thâm minh đại nghĩa, biết rõ đạo lý thiệt hơn, lại có bản tính cương trực, có thể xoay chuyện Càn Khôn. Hắn thành thực nói ra mọi chuyện:

"Không dối gạt gì Vương phi, Vương gia thỉnh tiểu sinh tới đây để viết hịch văn nhằm kêu gọi quân đội buông vũ khí đầu hàng."

Cả người Lâu vương phi run lên, đóa hoa sơn chi kiều diễm trong tay nàng như mất đi điểm tựa mà lặng lẽ rơi xuống, nó nhẹ nhàng lảo đảo một đoạn rồi yên lặng nằm trên mặt đất.

"Đường công tử vốn là con nhà thế gia, dù không phải hoàng thân quốc thích nhưng cũng thuộc hạng danh môn vọng tộc, tuy rằng chưa từng tham gia khoa cử, khảo lấy công danh nhưng chắc ánh mắt nhìn đời cũng rõ thế sự hiện nay, việc Vương gia nhờ công tử chắc công tử cũng có chủ ý cả rồi. Công tử tài hoa xuất chúng, nếu như vì chuyện này mà bị liên lụy thì vương phủ thật có lỗi với công tử. Ta khuyên công tử không bằng sớm trốn đi nơi khác tị nạn một thời gian rồi hãy tính tiếp."

Đường Dần cảm kích nhìn Lâu Vương phi một cái, cúi đầu tạ ơn:

"Tạ ơn vương phi khuyên giải, cũng mong vương phi có thể trân trọng thời cơ, sớm tìm được lối thoát."

Dáng người Lâu vương phi uyển chuyển, giữa chốn hoa hoa thảo thảo lại càng thêm nổi bật. Nàng nhìn theo bóng lưng của Đường Dần cho đến khi hắn đi khuất tầm mắt.

"Vợ chồng vốn là một, nếu như một bên có chuyện, ta sao lại có thể chỉ biết lo thân mình, chỉ có thể theo hắn cùng đồng cam cộng khổ."

Cho đến khi ánh sáng cuối cùng hiện lên ở phía chân trời, hoàng hôn bao phủ, bình minh biến mất nhường chỗ cho đêm đen vô tận thì Ninh vương mới kéo thân thể mệt mỏi trở về tẩm điện.

"Vương gia đã về!!!" Lâu vương phi ngồi ngay ngắn trước giường ngủ, khí thế hừng hực biểu thị muốn bàn bạc mọi chuyện rõ ràng với phu quân.

Ninh Vương làm sao không hiểu phu nhân của hắn muốn nói gì, thế nhưng chuyện lớn trước mắt hắn thật lòng không muốn nghe những thứ không vui.

Lâu vương phi đứng dậy, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Ninh Vương, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống ghế, nàng vì hắn pha một ly trà Long Tĩnh đưa vào tay hắn, sau đó lại bước ra phía sau xoa bóp bờ vai cứng ngắc đầy mệt mỏi của hắn. Khác với cảnh mặt lạnh mày nhíu mấy ngày nay, hôm nay nàng ôn nhu như nước, hiền lành hiểu chuyện thật khiến hắn vui lòng.

Ninh vương thấy nàng như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng nhu hòa đôi chút, trong lòng cũng ấm áp hơn.

Từ lúc thành thân tới nay, hắn chưa bao giờ bỏ mặt nàng dù chỉ một ngày, vậy mà mấy ngày nay vì chuyện đại sự của bản thân mà vắng vẻ nàng, trong lòng hắn cũng có chút hối hận.

Lâu vương phi do dự nhưng cuối cùng nàng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng:


"Vương gia, chẳng lẽ ngài cứ khư khư cố chấp như vậy, tình nghĩa vợ chồng hai mươi năm cũng không đáng để ngài quan tâm sao?"

Tâm trạng vừa mới thả lỏng của Ninh vương sau khi nghe lời nói của nàng bỗng thắt lại, phất bỏ cánh tay của Lâu vương phi trên vai, nắm chặt cổ tay nàng, nghiêm mặt mà nói:

"Bản vương thật không hiểu, nàng là thê tử của ta, đáng lý ra phải cùng bản vương cùng tiến cùng lui, vậy mà nàng hết lần này tới lần khác nàng không ngừng phản đối chuyện của bản vương. Ta làm mọi chuyện này là vì cái gì chứ, còn không phải là vì các ngươi sao!!! "

Cánh tay bị giữ, bất đắc dĩ Lâu vương phi chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Ninh Vương, kéo cánh tay Ninh vương, nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Thiếp đương nhiên biết người là vì muốn tốt cho chúng ta. Thế nhưng người cũng nên hiểu rõ thực lực của bản thân như thế nào. Những toan tính không đúng chỗ chỉ thêm hại người hại mình. Chúng ta thân là hoàng tộc, hưởng hết phú quý, như vậy chẳng lẽ người cảm thấy chưa đủ sao?"

"Thỏa mãn? Sao nàng không xem lại lịch đại vương gia, có kẻ nào dám sống theo ý của chính mình không chứ. Mỗi ngày đều bị người giám sát, lúc nào cũng e dè sợ sệt, ăn một bữa cơm mà cũng lo rằng không biết mình có làm sai gì không. Có tài hoa đầy người nhưng lại không dám phô trương, sợ rằng hoàng đế nghi ngờ. Con trai trưởng sinh ra thì phải đưa vào kinh thành, mang tiếng vào kinh học tập nhưng ai mà không biết đó là hoàng đế muốn giữ lấy con tin. Còn việc hôn sự của con gái thì cũng chẳng thể làm chủ, cái gì mà ban hôn luận gả, con gái của ta còn có hạnh phúc sao. Ngày tháng như vậy, ta chịu đủ rồi...." Nhắc tới chuyện cũ, Ninh vương càng thêm tức giận.

"Vương gia!"

"Nàng đừng nói gì cả. Vì ngày hôm nay, ta đã nhịn nhục hai mươi năm rồi. Năm đó Chu Đệ2 đồng ý với ông nội, nếu như có được ngôi vị hoàng đế nhất định chia đều thiên hạ, nhưng kết quả thì sao chứ? Được ngôi hoàng đế hắn liền đem ông nội điều đến nơi khô cằn sỏi đá không thể sinh sống, đã vậy hắn còn phái người ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của người. Ngay cả đội vệ binh tinh nhuệ duy nhất cũng bị hắn tước đoạt."

Lâu Vương phi tuy hiểu, nhưng chuyện cũ đã qua lâu như vậy chẳng thể truy cứu được gì:

"Vương gia, nhưng việc này đều đã là của quá khứ, đại thế đã định, mạng đế vương không thuộc về chúng ta, người cần gì cố chấp như vậy."

"Ai nói, thần tiên đều nói địa long khí thế là ở Nam Xương, này chẳng phải ngụ ý ngôi vị đế vương kia là thuộc về bản vương sao?" Ninh vương càng lúc càng giận dữ, lớn tiếng la mắng vương phi.

"Lời nói của thuật sĩ giang hồ sao đáng tin?!!" Lâu vương phi hỏi lại, nàng muốn nói tỉnh Ninh vương gia.

"Được rồi, chờ khi bản vương thành công, nàng sẽ là hoàng hậu, Mân Nhi sẽ là Công chúa tôn quý nhất của Đại Minh, đến lúc đó ta sẽ giúp con bé tuyển chọn một vị Phò mã tốt nhất, ta còn muốn đem mảnh đất giàu có nhất, đông đúc nhất cho con bé. " Ninh vương không muốn nhiều lời với vương phi.

"Vương gia!"

Lúc này Ninh vương hào khí dào dạt, trong đầu chỉ toàn những hình ảnh xanh vàng rực rỡ khi nắm ngôi vua, khát khao thống trị thiên hạ không ngừng nuốt chủng lý trí hắn. Hắn dường như có thể nhìn thấy bản thân mặc long bào ngồi trên ngai vàng cửu ngũ quát tháo anh hùng thiên hạ.

Chính Đức mười bốn năm, Ninh vương ở Nam Xương tập kết mười vạn binh sĩ phát động làm phản. Tình hình chiến sự kéo dài từ Giang Tây cho đến tận Nam Trung.

Lâu vương phi nhìn bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ, trăm nghĩ ngàn suy rốt cuộc cũng chẳng thể làm được gì. Cuối cùng ngày này cũng tới, nàng nhấc bút, vẩy mực đề chữ, một bài thơ bảy chữ cực hay hiện lên rành mạch trên trang giấy trắng.

Ngày hôm sau, có người ở trong sông Thanh Phổ phát hiện thi thể của Lâu vương phi. Mà việc làm cho mọi người kinh ngạc đó là thi thể của nàng kẹt ở đầu nguồn nhưng mặc cho nước sông cuồn cuộn chảy qua vẫn không cách nào cuốn trôi nó đi được.

Ninh vương nắm chặt trang giấy trắng có chứa bài thơ của Lâu vương phi trong tay, nước mắt tuôn trào:




Bài thơ bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, giấy vụn đầy trời, như một chút lưu luyến của Lâu vương phi với đời, thương xót mà nhìn thế sự tang thương.

Chính Đức mười bốn năm, Vương Thủ Nhân3 ở trong nội thành Giang Tây điều động quân lương, chế tạo binh khí, lập đội thuyền, truyền hịch kể tội kẻ phản tặc nói rõ ý định tới Giang Tây cần vương. Hắn ở Nam Xương dán đầy bài hịch kể tội Ninh vương với ý định thu phục lòng dân.

Để tranh thủ thời gian tập kết quân đội, hắn viết chiếu thư giả làm bộ như triều đình đã biết trước âm mưu tạo phản của Ninh Vương, rồi tạo sơ hở để Ninh vương bắt được mật chỉ đó. Trong khi đám mưu sĩ đại thần không ngừng khuyến khích Ninh vương phát binh đánh thẳng vào Nam Kinh diệt trừ hậu hoạn thì Ninh vương do lấy được mật chỉ giả mà trong lòng nghi ngờ, vẫn lưỡng lự chưa chịu xuất binh.

Hơn mười ngày sau, quân cần vương vẫn chưa thấy tới, Ninh vương nhanh chóng mang binh đánh Cửu Giang, Nam Khang. Ninh vương đánh chiếm Nam Khang thất bại, lúc này Vương Thủ Nhân đã tập kết xong quân đội.

Bộ đội chủ lực tinh nhuệ của Ninh vương hầu hết bị điều đi Yên Khánh, thành Nam Xương trống rỗng, chẳng có chút vũ lực bảo vệ. Vương Thủ Nhân dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu4" sai quân đánh thẳng vào Nam Xương.

Ninh vương nghe thấy đâm lo, bọn mưu sĩ khuyên Ninh vương bỏ Nam Xương dốc hết binh lực đánh thẳng Nam Kinh lên ngôi hoàng đế, rồi tiến ra Bắc Kinh nhưng Ninh vương không nghe lập tức đưa quân về cứu Nam Xương.

Hai bên tại hồ Bà Dương quyết trận chiến sinh tử. Sau ba ngày chiến đấu kịch liệt, Ninh vương thất bại bị bắt. Cuối cùng cuộc phản loạn của Ninh vương cũng kết thúc sau ba mươi lăm ngày.

Nói tới Chu Hoài Mân khi Nàng đến Quảng Đông thì hay tin Ninh vương đã trở về Nam Xương, bất đắc dĩ Nàng không thể làm gì khác hơn là quay về. Khi hai người các Nàng đi ngang một khu rừng trúc thì phát hiện một gã đạo sĩ đang co chân trốn chạy. Chu Hoài Mân tò mò, ẩn thân một chỗ tỉ mỉ quan sát người nọ.

Tên đạo sĩ kia quần áo lôi thôi, trên người đầy vết đao kiếm cắt qua, hắn thất tha thất thểu mà chạy, lâu lâu còn không quên quay về phía sau như đang ngó chừng người nào, mặc kệ vết thương chảy máu đầm đìa, hắn dường như không có ý định dừng lại. Trên mặt đất lưu đầy dấu chân bê bết máu của hắn.

Phía sau tên đạo sĩ kia thấp thoáng một đám người mặc quần áo màu đen. Những người này, thân hình mau lẹ, bước đi như bay, bọn hắn không cần dùng chút sức nào đã nhanh chóng đuổi kịp tên đạo sĩ.

Biết mình khó thoát khỏi cái chết, đạo sĩ nhìn thẳng vào mắt tên áo đen sau đó ngửa mặt lên trời cười to:

"Uổng công ta tự cho là mình thông minh, gạt Ninh vương khởi binh tạo phản, chưa từng nghĩ quả thật ác giả ác báo, làm điều sai trái chi để rồi chịu họa giết người bịt đầu mối như thế này...."

Chu Hoài Mân nghe thấy tên đạo sĩ kia nói ra phong hào của phụ vương bỗng giật mình kinh ngạc, lẽ nào hắn ta chính là cái tên thuật sĩ nói rằng phụ vương có mạng làm hoàng đế???

Không để Nàng suy nghĩ gì thêm, tên đạo sĩ đã bị mấy người áo đen chém mấy đao vào người, mắt thấy hắn sắp chết tới nơi, Chu Hoài Mân liền sai Vương Tuẫn xuất thủ ngăn cản đám người áo đen kia.

Đối phương võ công cũng không kém, đánh nhau gần mấy trăm hiệp nhưng hai bên vẫn chưa phân thắng thua. Chu Hoài Mân vì thân phận đặc biệt không tiện lộ diện, Nàng suy nghĩ một chút rồi xé ngang vạt áo, che lại khuôn mặt nhảy vào vòng chiến.

Vương Tuẫn đang cùng mấy người áo đen đánh nhau có chút khó phân thắng thua, nhuyễn kiếm của Chu Hoài Mân ra khỏi vỏ, lúc có lúc không, hư hư thật thật, Nàng bay nhanh kéo tên đạo sĩ nửa sống nửa chết kia đứng dậy biến mất khỏi rừng trúc. Vương Tuẫn thấy chủ tử đã đạt được mục đích cũng không ham chiến, đánh mạnh thanh kiếm trong tay, đẩy lùi mấy người áo đen rồi cũng nhanh chóng vọt đi.

Chu Hoài Mân đẩy tên đạo sĩ xuống bụi cỏ trước mặt, kiên nhẫn chờ hắn tỉnh lại. Đợi cho Vương Tuẫn tìm thấy được Nàng tên đạo sĩ kia mới đau đớn mở mắt. Chu Hoài Mân vung lên nhuyễn kiếm, để sát cần cổ của hắn, lạnh lùng mà hỏi:

"Ngươi là ai? Vì sao lại bị truy sát?"


Đạo sĩ ai oán mà nhìn trời, một lát sau hắn cười to mấy tiếng, máu trong miệng không ngừng phun ra:

"Thôi đi, thôi đi, dù sao cũng sắp chết đến nơi, nói thật cho các ngươi nghe cũng không có gì. Ta là người của hoàng thượng, hoàng đế vẫn luôn nghi ngờ Ninh vương, muốn mau chóng giải quyết Ninh vương trừ hậu hoạn sau này. Thế nhưng không thể tự dưng vô cớ xuất binh, hắn ngày đêm không ngừng suy nghĩ làm sao dụ dỗ Ninh vương tự chui đầu vào rọ, vậy nên đối với những hành động của Ninh vương hắn vẫn luôn bàng quan chẳng để ý tới. Ba năm trước, Vương Thủ Nhân hiến kế cho hoàng đế, hắn xin được đến Giang Tây làm huyện lệnh, lại kêu ta giả làm thuật sĩ lừa Ninh vương rằng hắn có mạng làm vua lên ngôi cửu ngũ. Hai bên ra sức lay động chờ đợi Ninh vương khởi binh, một lưới bắt gọn. Nhưng ta thật không ngờ tới, ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ thì hoàng đế đã sai người truy sát nhằm giết ta diệt khẩu."

"Đáng chết!!" Chu Hoài Mân giận dữ, một kiếm giết chết tên đạo sĩ:

"Vương Tuẫn, nhanh lên, mau chạy nhanh về Nam Xương, phụ vương gặp nạn."

Khi Chu Hoài Mân chạy về tới Nam Xương, Nam Xương chỉ còn là một mảnh phế tích tiêu điều, khắp nơi ngói vỡ gạch vụn. Ninh vương phủ hoang tàn vắng vẻ, nó làm sao còn chút gì lộng lẫy nguy nga như ngày xưa !!

Chu Hoài Mân thất thần quỳ gối ngay phòng khách, Nàng vùi đầu thật sâu vào vạt áo, nức nở khóc thành tiếng. Cầm chặt nắm tay, hung hăng mà đấm thật mạnh vào mặt đất rắn chắt, không có một chút cảm giác nào – không đau gì cả:

"Chủ tử, lúc này không phải lúc đau buồn, Vương gia bị bắt, vương phi chết thảm, chúng ta phải mau nghĩ cách cứu vương gia ra trước hẳn tính."

Vương Tuẫn bi thương mà nói, tuy rằng thời gian hắn đi theo vương gia không dài nhưng vương phủ có ơn tri ngộ với hắn, ân nghĩa này nặng tựa thái sơn, cả đời hắn cũng không thể nào trả nổi. Hiện tại vương gia bị bắt, như cá trong chậu tùy người chém giết, cha mẹ hắn cũng vì vậy mà bị người sát hại. Chủ tử thương tâm, bản thân hắn cũng đau khổ không kém gì, nhưng hắn biết, trước mắt không phải lúc đau buồn, hắn phải tỉnh táo suy nghĩ mọi chuyện.

Chu Hoài Mân lau khô nước mắt, đưa lưng về phía Vương Tuẫn nghẹn ngào hỏi:

"Trong tay chúng ta còn bao nhiêu người có thể dùng?"

"Chỉ có ba mươi người võ công kỹ càng, còn lại một trăm hai mươi người võ công chỉ thường thường."

"Tốt!!!"

"Ai?" Vương Tuẫn kinh ngạc hô to một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Vương Tuẫn mới vừa chạy đi, một bóng đen nhanh chóng bay vào trong gian phòng. Chu Hoài Mân kinh ngạc xoay người, lập tức rút ra bảo kiếm mà nghênh chiến.

Người áo đen ngăn cản đường kiếm của Chu Hoài Mân, quỳ xuống trước mặt Nàng:

"Kính chào quận chúa!!"

"Ngươi là ai?" Chu Hoài Mân gác kiếm trên cổ người áo đen, lớn tiếng hỏi.

"Quận chúa nhìn xong bức thư này thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện." Người áo đen từ trong ngực lấy ra một phong thư, hai tay dâng cao khỏi đầu đưa tới trước mặt Chu Hoài Mân.

Trong lòng Chu Hoài Mân nghi ngờ có người sử dụng quỷ kế, không dám nhận lấy.

"Quận chúa không cần sợ, chúng ta là người của Vương phi." Người áo đen dường như nhìn ra nghi kỵ trong lòng của Chu Hoài Mân nên nhanh chóng giải thích:

"Với võ công của thuộc hạ, căn bản không cần làm mấy chuyện thừa thải này."


Chu Hoài Mân thấy hắn nói cũng có lý, cất kiếm nhận lấy phong thư. Nàng mở ra bức thư bên trong mà nhìn.

"Mân Nhi, con yêu:

Mười năm qua, mỗi ngày mẫu phi đều luôn lo sợ, sợ một ngày ta mất đi làm sao có thể bảo vệ con nữa đây. Phụ vương của con đã có dã tâm từ trước, hắn không ngừng kinh doanh, nuôi binh lập đội, việc hôm nay từ lâu đã định sẵn. Mẫu phi cùng hắn là vợ chồng hai mươi năm, dù có chuyện gì cũng cùng hắn, dù là sống chết cũng không từ nan, ta nào có thể đành lòng nhìn hắn chết mà nhẫn nhục sống tạm bợ chứ.

Con yêu của ta, con cũng đừng quá đau buồn, hay nhanh chóng rời khỏi nơi này, sống cuộc sống bình yên, chớ để thù hận che mờ lý trí mà làm chuyện dại dột.

Sau khi vương gia thua trận, chắc chắn trên dưới vương phủ cũng khó thoát khỏi cái chết vậy nên mẫu phi mới cố ý nghĩ kế cho con đi tới Quảng Đông nhằm tránh thoát kiếp nạn lần này.

Vì nghĩ cho quãng đời còn lại của con, năm năm trước mẫu phi lập nên Kiếp Sinh lâu. Bên trong Kiếp Sinh lâu toàn là cô nhi do ta thu lưu, bọn họ chắc chắn cả đời tận trung với con, không có dị tâm. Dưới cây hòe phía sau núi ta có chôn năm vạn lượng hoàng kim, đây là số tiền mẫu phi cho con làm đồ cưới. Hi vọng con biết quý trọng sinh mạng của mình, cố gắng sống, tìm một người chồng tốt, yêu thương đùm bọc con. Con hãy quên thù hận, quên thân phận quận chúa của mình, làm một người phụ nữ bình thường giúp chồng dạy con, sống bình yên cả đời.

Mẫu phi dừng bút. Ta yêu con, con gái ngốc của ta."




"A......A, Mẫu phi!" Chu Hoài Mân một chưởng đánh mạnh vào bức tường phía đông, trong lòng Nàng cảm thấy hối hận vô cùng. Nàng trăm triệu cũng không nghĩ ra, mẫu phi lại suy tính sâu xa như vậy, đường lui cũng đã tính trước cho Nàng.

Nàng nhớ mang máng năm ấy, khi Nàng mười tuổi, vì ham chơi nghịch ngợm mà dẫn tới sốt cao không ngừng, mẫu phi vẫn ngồi bên cạnh giường canh chừng Nàng cả đêm, một giọt nước cũng chưa từng uống, ân tình này của mẫu phi, Nàng lấy gì mà trả đây chứ??!!!!

"Chủ tử, xin người nén bi thương!!" Người chết không thể nào sống lại, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ quận chúa đôi lời.

Chu Hoài Mân đem bức thư gấp lại cẩn thận rồi nhẹ nhàng bỏ vào trong người, cố nén nước mắt:

"Kiếp Sinh lâu có tất cả bao nhiêu người? Làm gì mà sống."

"Dạ quận chúa. Có tất cả năm mươi tám người. Kiếp Sinh lâu dựa vào thu thuế ruộng đất mà sống. Trước kia Vương phi sợ hoàng đế phát hiện nên ở phía tây thành Nam Dương xây dựng một khu tiểu viện, làm mới hộ tịch, gọi là Vương viên ngoại, trong nhà có cả ngàn mẫu ruộng tốt."

"Từ hôm nay trở đi, tăng mạnh việc rèn luyện võ công của anh em trong Kiếp Sinh lâu, mọi chuyện trước mắt toàn bộ đều tạm thời dừng lại, chuyện tiền bạc ta cho các ngươi toàn quyền xử lý. Chờ gặp được thời cơ, nhất định phải báo thù cho mẫu phi, cứu phụ vương ra."

"Dạ!!"

Suy nghĩ của tác giả: Về Loạn Ninh vương, ta chỉ hiểu biết đôi chút với giai đoạn lịch sử này, có nhiều chỗ còn sai sót khác thực tế, mong được thứ lỗi.

1: Đường Dần (: 唐寅; năm - năm ) tự là Tử Uý, Bá Hổ (nên còn được gọi là Đường Bá Hổ), hiệu là Lục Như cư sĩ, Đào Hoa am chủ, Lỗ quốc đường sinh, Thoát thiền tiên lại, tự xưng là Minh triều Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử. Ông là một , một nhà thơ nổi tiếng đời . Tương truyền ông sinh vào giờ Dần, ngày Dần, tháng Dần, năm Dần ( thứ 6 đời ) do vậy được đặt tên là Đường Dần.

2: Minh Thành Tổ (: 明成祖, năm – năm ), tên thật là Chu Lệ (hay Đệ) (朱棣), dân tộc Hán, là vị thứ ba của , tại vị 1402 – 1424, tại vị 22 năm, niên hiệu (永樂). Ông được coi là vị vua kiệt xuất nhất của triều đại nhà Minh, và là một trong các hoàng đế kiệt xuất nhất trong lịch sử của Trung Quốc.

3: Vương Dương Minh (-, phồn thể: 王陽明, giản thể: 王阳明), tên thật là Thủ Nhân (守仁), tự là Bá An (伯安) là , , xuất sắc thời ở . Đồng thời ông còn là người văn võ song toàn, từng là tướng mang quân đi dẹp loạn nhiều lần. Quê ông ở nhưng phải sống ở nhiều nơi khác nhau. Ông từng có thời gian sống ở hang Dương Minh nên ông được người ta gọi là Dương Minh tiên sinh. Ông đã xây dựng Dương Minh phái, có ảnh hưởng sâu rộng ở , và cả .

4: Vây Ngụy cứu Triệu(圍魏救趙): là kế thứ 2 trong 36 kế của Tôn Tử với ý nghĩa: Tránh nơi địch mạnh nhất, đánh vào hiểm yếu khiến địch phải rút về.

Link: 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận