Mênh mông thiên sơn, bông tuyết trắng xóa, phản phất như được phủ thêm một lớp lụa bạc, óng ánh tinh khôi. Xa xa nơi đỉnh núi nằm lẻ loi một tòa phần mộ cô đơn nhưng vững chắc. Một nam tử mặc quần áo trắng, tay cầm bầu rượu, nước mắt ướt mi buồn, mái tóc dài phát phơ bay lượn tùy ý ngọn gió trêu đùa.
"Sư phụ, ngài lên đường bình an, đồ đệ nhất định hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, phát triển thần công Thiên Sơn, khiến nó tái hiện hậu thế người người đều biết."
Ký ức trở về ngày hôm đó, dưới chân núi Hằng Sơn, Đông Phương không chút lưu tình một chưởng đánh vào sau lưng Nàng. Trái tim Chu Hoài Mân rất đau, < sư phụ à sư phụ, ngài cứu sống con, lại truyền dạy võ công cho con, có phải trước đó ngài đã đoán được sẽ có ngày đồ nhi rơi vào hoàn cảnh như vậy không??>
Xoa nhẹ dòng chữ trên bia đá, trái tim Nàng bị cuồng phong xé rách, trộn lại cùng một chỗ, thật là khó chịu.
"Mộ của Thiên Sơn lão nhân!!"
"Thừa Minh, vi sư tự biết mệnh trời đã buông xuống, ta không còn bao nhiêu thời gian ở trên đời, cho nên ta đem công lực suốt cuộc đời của ta truyền cho con. Bên trong hang động trên tường đá có khắc tuyệt học của phái Thiên Sơn, con nhất định phải thấu hiểu hết tất cả, ghi nhớ thật kĩ trong lòng, phát triển võ học phái Thiên Sơn làm nó tái hiện hậu thế người người đều biết. Vi sư suốt đời mang theo tội nghiệt, lần này rời khỏi trần thế, cầu còn không được, đồ nhi đừng quá đau buồn. Người sống trên đời, quí ở tính tình ngay thẳng, bằng phẳng kiên nghị, chớ vì tình cảm nữ nhi mà sai lầm. Chữ tình kia chỉ hại người hại mình, buông đi con! "
Dòng chữ nhỏ đơn bạc trong veo viết rõ trên giấy, giống như khắc sâu ở trong đầu, đuổi không đi mà bỏ không được. Nó sinh sôi đem một người một lòng chỉ muốn chết sống tạm nơi nhân gian cô độc.
Gần đây trên giang hồ đồn đại, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành bị giết, cựu giáo chủ Đông Phương Bất Bại một lần nửa nắm lại quyền hành, mọi người trong thần giáo đều nhảy nhót hoan hô.
Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh quỳ trên mặt, lòng của nàng vẫn như trước bình tĩnh, mặt không chút biểu tình mà nói:
"Các ngươi đi đi, không nên trở lại Hắc Mộc Nhai nữa, ngày khác nếu như các người tái phạm lại rơi vào tay ta, ta nhất định lấy mạng hai người các ngươi."
Nhậm Doanh Doanh ôm thi thể của Nhậm Ngã Hành khóc lớn bi ai, Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ nhưng không biết khuyên nàng như thế nào.
Sau khi tam đệ mất tích, Đông Phương Bất Bại giống như thay đổi thành một người khác, lãnh huyết vô tình, cao cao tại thượng, không dịu dàng nhu tình giống ngày xưa. Tất cả đều nên kết thúc, bọn họ chung quy là không thích hợp, hắn không thể vì Đông Phương Bất Bại mà buông tha tất cả, Doanh Doanh mới là người thích hợp nhất làm bạn bên hắn suốt cuộc đời:
"Đông Phương giáo chủ, ta và Doanh Doanh dự định ẩn cư giang hồ, không hỏi chuyện thế tục, mong người tự thu xếp mọi việc ổn thỏa."
"Không dám làm phiền Lệnh Hồ đại hiệp. "
Đông Phương Bạch ngồi ngay ngắn trên ghế giáo chủ, lạnh lùng nhìn người nam nhân mà ngày xưa nàng một lòng một dạ thương yêu, thật sự rất buồn cười. Đến bây giờ nàng mới hiểu được, hóa ra tất cả chỉ là một trò đùa, tất cả những gì nàng và Lệnh Hồ Xung có được đều do Mân Nhi cố gắng an bài, kể cả việc bọn họ gặp nhau cũng là giả.
Sau khi bình tĩnh nghĩ lại, kỳ thực ngay từ lúc đầu đã là sai lầm, gặp nhau là giả, quen biết là sai. Từ đầu đến cuối người bên cạnh nàng, cùng nàng một chỗ đều là Mân Nhi:
"Lệnh Hồ Xung, tất cả tình ý ngày xưa đều đã là quá khứ, ta cũng không muốn tính toán với ngươi làm gì, nó cũng không quan trọng nữa. Nếu không phải nể tình Nghi Lâm, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Nhậm Doanh Doanh dần dần ngừng tiếng khóc, nhìn Đông Phương Bạch, những oán hận ngày xưa từ lâu đã biến mất không còn, lúc này lòng nàng như một hồ nước yên tĩnh không chút gợn sóng. Nàng chỉ mong ước quãng đời con lại có thể cùng Xung Ca sống cuộc sống bình an yên ổn, không cần lại tiếp xúc với những ân oán thị phi hơn thua trong chốn giang hồ.
Sau khi cha nắm lại quyền hành trong thần giáo, người trắng trợn bài trừ dị kỷ, thủ đoạn độc ác, có thể nói so với Đông Phương Bất Bại chỉ hơn không kém, nàng đã biết sẽ có một ngày như thế này, mặc dù Đông Phương Bất Bại không giết cha, cha cũng sẽ không có kết cục tốt vì những việc mà ông làm.
Nàng bình tĩnh nhìn Đông Phương Bất Bại, thản nhiên nói:
"Đông Phương thúc thúc, tuy rằng thúc nhốt cha con dưới đáy Tây hồ, nhưng những năm qua, người vẫn luôn chăm sóc che chở con, chưa từng bạc đãi. Cha con có kết cục như hiện nay, từ lâu con đã biết được, con cũng không oán hận thúc thúc chút nào. Huynh đệ trong thần giáo cũng chỉ vì mạng sống mà thôi, con xin Đông Phương thúc thúc nương tay, đừng tạo sát nghiệt."
"Bản toạn muốn làm thế nào thì làm thế ấy, không cần ngươi phải nhúng tay vào." Đông Phương Bạch khinh thường.
Nhậm Doanh Doanh nói tiếp:
"Tuy rằng Chu Hoài Mân nhiều lần muốn giết con, nhưng thật sự, con rất bội phục Nàng. Từ sau khi Nàng gia nhập thần giáo, lại an bài mọi chuyện cho đệ tử trong giáo đi làm, mọi người đều có việc làm, có nhà để về. Các huynh đệ không còn gây sự đánh nhau, không hề giết người cướp của. Đây cũng là lý do vì sao sau khi cha con đoạt lại ngôi vị giáo chủ, vẫn có rất nhiều huynh đệ vẫn trung thành với người. Con nghĩ Chu Hoài Mân nếu con sống cũng không muốn hai tay người nhuốm đầy máu tươi của huynh đệ."
Nhắc tới Chu Hoài Mân, ánh mắt Đông Phương Bạch đầy vẻ xót xa thương tiếc, nửa năm , Mân Nhi không hề có một chút tin tức, có phải Nàng không muốn nhìn thấy bản thân nữa hay không ?
"Các ngươi đi thôi!" Đông Phương Bạch uể oải nhu nhu huyệt Thái dương, sắc mặt chầm chậm dịu xuống..
Biết Đông Phương Bạch hối hận, Nhậm Doanh Doanh cũng không nói thêm nữa.
Trước khi đi, Lệnh Hồ Xung rốt cục không đành lòng, quay đầu lại nói:
"Đông Phương giáo chủ đi tìm Nàng đi!"
"Mân Nhi là của ta, ta sẽ tìm được Nàng. Không dám làm phiền Lệnh Hồ đại hiệp làm bộ làm tịch." Đông Phương Bạch không cảm kích chút nào, loại ánh mắt bố thí này, nàng không cần.....
Đại điện xa hoa lạnh lẽo, Đông Phương Bạch vuốt ve bộ áo cưới mà đờ người suy ngẫm. Một năm trước, Mân Nhi mặc bộ áo cưới này, hai người các nàng ở trước mộ của vợ chồng Ninh Vương thề ước tam sinh, có ai ngờ, mọi chuyện lại náo loạn đến nông nỗi này.
Từ chỗ Vương Tuẫn biết được tất cả mọi việc. Làm sao quen biết, làm sao hiểu nhau, tất cả mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay của Mân Nhi. Mân Nhi mưu tính sâu xa, rất ư tỉ mỉ, từng bước từng bước mà tiến tới. Nhiều năm như vậy, Nàng hẳn chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ đem chính bản thân mình tính toán vào trong đó?
Mặc vào bộ áo cưới, ánh sáng từ dạ minh châu sáng rực cả căn phòng, chói lóa cả mắt. Đông Phương Bạch bất giác rơi lệ, hai hàng nước mắt cứ lặng lẽ mà chảy xuống.
Dưới chân núi Hằng Sơn, trong một quán trà ven đường, Chu Hoài Mân mặc một bộ quần áo trắng, không dính hạt bụi nào, bên người Nàng ngồi một cô bé chừng năm sáu tuổi đang hăng hái bừng bừng mà ăn điểm tâm.
Cô bé nhai nuốt ngấu nghiến ăn ba đĩa cao đặt trên bàn. Cô bé vuốt vuốt cái bụng tròn vo cảm thấy thỏa mãn mà nói:
"No quá!! Đã ba ngày con không ăn cơm rồi!! hôm nay rốt cục có thể ăn no nê!!"
Chu Hoài Mân buồn cười nhìn cô bé, khuôn mặt thanh tú nhưng có chút vàng vọt tái nhợt, nhưng lại có một đôi mắt to sáng sủa ánh đầy tinh quang. Nàng xuống núi đã ba tháng, tiếp tế không biết bao nhiêu đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, chưa từng có đứa trẻ nào thông minh như cô bé này. Nhớ tới lời dặn của sư phụ, trong lòng mơ hồ có một ý định:
"Con có chịu làm đồ đệ của ta không?"
Cô bé suy nghĩ một chút, lắc đầu:
"Người có thể dạy võ công cho con, nhưng con không làm đồ đệ của người đâu."
"Vì sao?" Chu Hoài Mân thắc mắc, "Làm đồ đệ của ta không những được học tuyệt thế võ công, còn có thể vinh hoa phú quý. Con làm đồ đệ của ta sẽ thấy cũng không cần mỗi ngày đói bụng ."
Cô bé không chút động lòng:
"Tuy rằng con mỗi ngày đều bị đói bụng, ba bữa lo lắng, nhưng con vẫn là người tự do. Nếu làm đồ đệ của người, sẽ phải nghe lệnh của sư phụ, đây không phải là điều mà con muốn."
Chu Hoài Mân kinh ngạc, một tên ăn mày nhỏ mà cũng có kiến thức như vậy, thật thân thế của cô bé thật sự đáng ngờ:
"Con tên gì? Nhà ở đâu? phụ mẫu của con đâu!!??"
Cô bé nhìn Chu Hoài Mân một lúc lâu mới nói:
"Con cũng không sợ nói cho người, con là cháu gái của Trương Cư Chính*."
"Cái gì? Trương Cư Chính?" Chu Hoài Mân ngạc nhiên, tuy rằng Nàng không phải hiểu rõ lịch sử triều đại nhà Minh nhưng đại danh của Trương Cư Chính vẫn nghe nói tới:
"Vậy sao con lại rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay?"
Cô bé cắn môi, có chút không cam lòng:
"Sau khi tổ phụ bị giết, mẫu thân dẫn con chạy trốn, sau đó mẫu thân bệnh nặng mà qua đời, con liền thành ăn mày."
"Thì ra là vậy. Triều đại nhà Minh người cầm quyền hắc ám, lưu lạc đến nước đường này cũng không có gì kỳ quái."
Chu Hoài Mân cảm thấy hơi chút đáng tiếc:
"Được rồi, con căn cốt hiếm thấy, ta nghĩ đem võ học suốt đời mình truyền dạy cho con. Nếu con đã không muốn nhận ta làm thầy, ta cũng không miễn cưỡng con, sau này chuyện của con ta cũng không nhúng tay. Con thấy thế nào?"
"Dạ được ạ!!" Cô bé lập tức đồng ý.
"Bây giờ có thể nói tên của con cho ta biết được hay không?"
"Con không có tên, mẫu thân chỉ gọi con là nhị nha đầu!!"
"Ta đặt cho con một cái tên được hay không?"
"Dạ được."
"Đông Phương Niệm!!"
"Đông Phương Niệm?"
Ngẩng đầu nhìn vách núi hiểm trở, Đông Phương Niệm có chút thổn thức, vách núi dựng đứng cao như vậy, làm sao đi lên được?
"Niệm Nhi, từ hôm nay chúng ta sẽ định cư ở chỗ này." Chu Hoài Mân nhìn thoáng qua đỉnh núi, thản nhiên nói.
"Chúng ta vì sao phải ở dưới chân núi Hắc Mộc Nhai? Nghe nói nơi này là địa bàn của Nhật Nguyệt thần giáo, thúc thúc không sợ trêu chọc bọn họ sao? Nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo thu thuế đất cũng không hề thấp? Chung ta có thể tìm một chỗ ít người mà ở. Vài ngày trước chúng ta ở trong sơn động trong núi Bạch Ngọc, tất cả đồ dùng đều có, khe núi lại xinh đẹp u tĩnh, con thấy rất tốt."
Đi theo Chu Hoài Mân hơn hai tháng, trước mặt từ lâu đã không phải cô bé ăn mày gầy gò yếu đuối ngày nào, cô bé vẫn luôn nghĩ.......thúc thúc muốn ở lại nơi này, nhất định là có lý do khác, cũng không phải chỉ là nơi ở mà thôi. Cô bé có chút không tình nguyện chu chu cái miệng nhỏ nhắn,
"Làm gì cần nhiều lý do như vậy. Rời xa nhân thế, chúng ta ăn cái gì. Chúng ta có tiền mà, mua một bao gạo còn phải đi hơn mười dặm đường núi, con nói là con đi mua hay ta đi mua?" Chu Hoài Mân tức giận nói. Vốn tưởng rằng nhặt được một cô bé nhu thuận thông minh tri kỷ tiểu miên áo, ai ngờ lại là một chủ tử điêu ngoa không bớt lo, không khả ái chút nào.
Đông Phương Niệm bĩu môi, liếc nhìn Chu Hoài Mân:
" Đừng nói đến cả một cái lều chúng ta cũng không có để ở? Tuy nói trước đây con là ăn mày nhưng tốt xấu gì cũng có miếu hoang để ở."
Chu Hoài Mân thở dài, đứa nhỏ này......
"Cách nơi này ba dặm có một trấn nhỏ, dân phong thuần phác, điều kiện kinh tế cũng tạm chấp nhận được, ta đã mua một tòa tiểu viện, sau này nơi đây là nhà của chúng ta."
"Nhà?" Đông Phương Niệm giật mình, trong thâm tâm tuôn ra một cảm xúc không nói nên lời, ba năm, chưa từng có ai nói từ này với nàng, dù cho là mẫu thân cũng bất quá đêm đêm khóc lóc nỉ non, ngày ngày đau lòng khôn xiết, căn bản không lo lắng cho bản thân. Nhà, sau này nàng sẽ có nhà sao? Người đứng trước mắt sẽ là người nhà của nàng sao?
"Đi thôi!"
Chu Hoài Mân kéo tay nàng, liếc mắt nhìn Hắc Mộc Nhai, xoay người rời đi.
Nhìn tấm lưng thẳng thóm kia, Đông Phương Niệm cảm thấy ấm áp, là người này cho nàng y phục để mặc, cho nàng cơm để ăn, cho nàng tôn nghiêm, có thể người này thật sự cho nàng một cái nhà để về, một cái nhà thuộc về các nàng.
Trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bạch đứng thẳng nhìn xa xăm, gió núi đem trường bào của nàng bay lên cuồn cuộn, như mờ ảo trên đỉnh thế giới. Vẻ mặt nàng buồn bã nhìn phong cảnh xa xa, biểu cảm khó mà đoán được.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nhớ nàng sao?" Từ sau sự kiện kia, Nghi Lâm hiểu ra tỷ tỷ của nàng chưa bao giờ thay đổi, vì vậy nàng thường xuyên đến Hắc Mộc Nhai ở lại vài ngày. Nhìn tỷ tỷ mạc vào trang phục nam tử, quản lý Nhật Nguyệt thần giáo, phí sức lao động lại còn đêm đêm một mình chịu nỗi khổ tương tư, nàng thực sự rất đau lòng.
"Nghi Lâm, muội nói có phải Mân Nhi đã thực sự mất rồi không? Hay là Mân Nhi không bao giờ.......muốn gặp lại tỷ " Đông Phương Bạch đưa lưng về phía Nghi Lâm, biểu cảm thật sự bất đắc dĩ.
Nghi Lâm tiến lên, nắm lấy bàn tay Đông Phương Bạch, vuốt nhẹ dịu dàng nói:
"Tỷ tỷ, nàng yêu tỷ như vậy, nhất định luyến tiếc tỷ, nàng chắc chắn sẽ trở về, Tỷ nhất định phải tin tưởng nàng."
Ngày hôm ấy sau khi Chu Hoài Mân mất tích, Vương Tuẫn phát điên công kích tỷ tỷ, nhưng lực lượng của cả hai cách xa quá lớn, mặc dù tỷ tỷ nhiều lần nhượng bộ nhưng chỉ qua mấy hiệp Vương Tuẫn liền té ngã trên mặt đất. Để tránh Vương Tuẫn tiếp tục quá khích, tỷ tỷ không thể làm gì khác hơn là điểm huyệt đạo của hắn. Vương Tuẫn không thể hành động liền chửi ầm lên, từng câu từng chữ nói rõ tất cả những gì mà Chúc cô nương làm cho tỷ tỷ. Nàng đã từng cho rằng, Lệnh Hồ đại ca rất yêu tỷ tỷ, nhưng nếu so sánh giữa huynh ấy và Chúc cô nương, thì thật sự không đáng nhắc tới, Chúc cô nương yêu tỷ tỷ, yêu đến xâm nhập cốt tủy, dù cho người có trái tim sắt đá cũng sẽ liếc mắt động tình. Nàng tin tưởng cô nương ấy yêu tỷ tỷ nhiều như vậy nếu Nàng còn sống nhất định sẽ không nhẫn tâm mà không gặp tỷ tỷ.
"Nghi Lâm, muội nói có phải tỷ rất ngốc không? Thật ra thì từ rất lâu rồi tỷ biết Mân Nhi yêu tỷ. Nhưng ngay lúc đó, tỷ chỉ biết toàn tâm toàn ý nhớ mãi một mình Lệnh Hồ Xung, chưa từng lo lắng tới cảm nhận của Nàng. Từ trước đến nay, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa, Nàng vẫn luôn bên cạnh tỷ, vì tỷ lo liệu tất cả mọi chuyện. Dù cho đó có là việc khó khăn như thế nào, chỉ cần chuyện đó liên quan tới tỷ, Nàng sẽ dốc hết sức lực mà làm, cho dù mất mạng cũng không chút tiếc nuối."
Đông Phương Bạch hận bản thân vô tri, hận chính bản thân mình làm tổn thương Mân Nhi, nàng hận không thể chặt bỏ cánh tay làm bị thương Mân Nhi, thế nhưng nàng không thể, nàng không muốn dùm một thân thể không trọn vẹn đối mặt với Mân Nhi.
"Tỷ tỷ, đời người có tám cái khổ. Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu không được, oán tăng hội, ngũ uẩn xí thạnh. Lúc trước tỷ tỷ đối với Lệnh Hồ đại ca bất quá chỉ là cầu mà không được mà thôi, kỳ thực người mà tỷ tỷ yêu là Chúc cô nương. Tỷ tỷ sẽ vì Chúc cô nương mà không khắc chế bản thân, buộc mình phải thay đổi, ở trước mặt Nàng tỷ không có giấu diếm bất cứ thứ gì về bản thân cả, đó mới là tình yêu chân thật."
Nghi Lâm nhớ tới khoảng thời gian bản thân có tình cảm với Lệnh Hồ đại ca, trong lòng có cảm xúc, nhưng không phải đến bây giờ nàng đã buông xuống sao?
"Cầu không được?" Đông Phương Bạch nghiền ngẫm một cách kỹ càng ba chữ này, đúng vậy, bản thân là giáo chủ của thần giáo, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ không có bất cứ ai dám ngỗ nghịch ý nàng, mọi người ở trước mặt nàng đều biểu hiện rụt rè sợ hãi, trùng hợp Lệnh Hồ Xung xuất hiện, phá hủy tất cả mọi nhận định từ trước tới nay của bản thân, hắn tiêu sái, phóng khoáng, hắn chính trực, sự chung thủy chuyên nhất của hắn hấp dẫn nàng, làm cho nàng nhìn thấy một thế giới khác, một thế giới mà nàng vẫn luôn hướng tới, tự do tự tại, một thế giới không chút rằng buộc, cho nên nàng mới không chút do dự mà sa vào. Nhưng nếu tỉ mỉ ngẫm lại, nàng rốt cuộc yêu Lệnh Hồ Xung ở điểm nào? Lệnh Hồ Xung thực sự hiểu bản thân sao? Lệnh Hồ Xung nhìn thấy chính là chân thực bản thân sao? Cho tới bây giờ hắn chưa từng làm được. Người hiểu nàng nhất lại bị nàng bỏ qua, người hiểu nàng nhất là Mân Nhi cũng không chút tính toán vụ lợi mà vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, người hiểu nàng nhất nhưng lại bị nàng tổn thương đến đau triệt nội tâm.
Sau khi uống rượu xong , Chu Hoài Mân loạng choạng trở về nhà, vừa đụng tới giường liền nằm xuống, không chút để ý việc quần áo của bản thân ẩm ướt, cả bầu rượu lớn tất cả nuốt vào trong bụng, đầu óc Nàng lại không chút mơ hồ, trái lại nó cực kì tỉnh táo. Sao lại như vậy chứ? Không phải nói rượu có thể giải trăm ngàn nỗi buồn sao?? Đều là lừa gạt, tất cả chỉ là lừa gạt.
Đông Phương Niệm bất đắc dĩ nhìn cái người bừa bãi đang nằm trên giường kia, xoay người ra khỏi cửa viện. Vị thân nhân này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm đó là thích uống rượu. Mỗi lần uống rượu thì bốc ra mùi hôi thối cực kì khó ngửi, thật không biết rượu có gì ngon chứ, xem ra hôm nay Nàng sẽ không nấu cơm rồi?
"Ui da!!"
"Tiểu muội muội, muội không sao chứ?" Nghi Lâm cúi đầu nhìn thấy một cô bé mập mạp đáng yêu, trong lòng rất thích, nàng cũng không phát hiện giọng nói của bản thân càng thêm nhỏ nhẹ hơn ngày thường.
Đông Phương Niệm tức giận ngẩng đầu căm tức nhìn Nghi Lâm, giọng nói lạnh lùng kiên quyết:
"Bộ ngươi mù à, đúng là ni cô ngốc!"
"Tuổi còn nhỏ mà đã ngang ngược như vậy!!" Đông Phương Bạch có chút không vui.
"Ta ngang ngược thì sao, mắc mớ gì tới ngươi?" Đông Phương Niệm ỷ vào bản thân học võ cũng được nửa năm, xem thường hai người các nàng.
Đông Phương Bạch tức giận:
"Tử không dạy, phụ chi quá. Còn nhỏ mà đã vô lễ như thế này, sau này trưởng thành còn hư hỏng đến nhường nào nữa. Hôm nay ta liền thay phụ thân ngươi dạy ngươi. "
"Hừ!! Ngoài trừ sư phụ của ta ra, không ai có tư cách giáo huấn ta, ngươi tính là cái gì chứ?"
Từ nhỏ Đông Phương Bạch đã lăn lộn trong đám ăn mày, cả ngày phá làng phá sớm, nếu không thể giả mạo thành một cái tiểu ma vương thì căn bản không thể sống nỗi. Sau đó đi theo Chu Hoài Mân, mặc dù cũng có chút thay đổi, nhưng tính khí lưu manh khó mà có thể trừ tận gốc, bởi vậy lúc này đây bị Đông Phương Bạch nói phải dạy dỗ mình liền không để ý mà lộ ra.
"Một hồi ngươi sẽ biết là có tư cách hay không!!!" Đông Phương Bạch cười khẩy, vừa nói vừa đánh một chưởng về phía cô bé.
"Tỷ tỷ!" Nghi Lâm nhanh chóng ra tay ngăn cản.
"Hừ!!" Đông Phương Bạch nghiêng người né tránh, "Bằng ngươi cũng muốn làm bị thương ta!"
Nhưng chưa đầy một phút, Đông Phương Bạch bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi , vội vàng kéo Đông Phương Niệm, nghiêm khắc hỏi:
"Võ công của ngươi là ai dạy ?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?!!" Đông Phương Niệm giãy dụa nhưng không thể tránh thoát, căm tức nhìn Đông Phương Bạch vẻ mặt không chịu khuất phục:
"Ngươi cũng không có gì tài giỏi, bất quá ỷ vào khí lực lớn hơn ta mà ăn hiếp con nít thôi, có bản lĩnh gì chứ!!!"
"Thực không biết trời cao đất rộng. Nếu như không phải ta nương tay, ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể còn sống mà đứng đây nói chuyện với ta sao? Hiện tại ta sẽ bẻ gãy một cánh tay của ngươi, xem coi ngươi còn ngang ngược nữa hay không?" Đông Phương Bạch vừa tức vừa vội, vô ý tăng thêm độ mạnh.
"A!" Đông Phương Niệm nhịn không được la to.
"Tỷ tỷ, cô bé chỉ là một đứa trẻ!!" Nghi Lâm không đành lòng, ra tay ngăn cản Đông Phương Bạch, "Tỷ tỷ, để cho muội."
"Hừ!!" Đông Phương Bạch cũng không ra tay với một đứa trẻ, thuận thế mà buông tay:
"Giao cho muội."
Nghi Lâm ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Đông Phương Niệm, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu muội muội, muội tên gì?"
"Ta tên gì thì có liên quan gì tới ngươi."
Đông Phương Niệm xoa xoa cổ tay đã bầm tím, tức giận:
"Hơn nữa hỏi người khác tên mà trước tiên lại không nói ra tên của bản thân? Không lễ phép chút nào?"
"Ngươi!" Đông Phương Bạch giận dữ, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ gặp phải một đứa nhỏ nào ngang ngược như vậy, thực sự thiếu giáo dục.
"Tỷ tỷ, đừng tức giận." Nghi Lâm vội mở miệng khuyên can, tiện đà chân thành nói với Đông Phương Niệm.
"Tên của tỷ là Nghi Lâm, là người của phái Hằng Sơn."
"Phái Hằng Sơn?" giọng nói Đông Phương Niệm bỗng nhiên thay đổi, tốt hơn một chút:
"Không biết sư phụ Nghi Thanh là gì của ngươi?"
"Nàng là sư tỷ của tỷ!"
Nghi Lâm ngạc nhiên mừng rỡ:
"Muội biết sư tỷ?"
Tâm tình cảu Đông Phương Niệm tốt hơn rất nhiều, giọng nói mang theo ba phần tôn trọng
"Khi ta còn làm ăn mày ở phủ Đại Đồng, sư phụ Nghi Thanh đã từng giúp đỡ ta. Có một lần ta trộm đồ bị một con chó đuổi theo cắn, là sư phụ đánh nó bỏ chạy, nàng còn mua cho ta hai cái bánh bao."
"Từ trước tới nay sư tỷ Nghi Thanh luôn là một người hiền lành lương thiện." Nghi Lâm luôn luôn tôn kính các sư tỷ trong sư môn, đương nhiên nàng không chút nghi ngờ những lời nói của Đông Phương Niệm.
Thấy Nghi Lâm không giống người xấu, Đông Phương Niệm có chút thích nàng:
"Nhìn ngươi rất tốt, coi như có thêm một bằng hữu đi. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta tên là Đông Phương Niệm....."
"Cái gì?" Đông Phương Bạch đè vai của Đông Phương Niệm, đỏ mắt hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Không nói cho ngươi!!" Vai bị bóp đến đau nhức, Đông Phương Niệm căm tức nhìn Đông Phương Bạch, dù thế nào cũng không mở miệng, đột nhiên, nàng vui mừng nhìn sau lưng Đông Phương Bạch la to một tiếng:
"Sư phụ, người đến rồi!!"
Đông Phương Bạch và Nghi Lâm vội vã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phố phường tấp nập, trên đường cái chỉ có người dân bình thường, đợi đến lúc quay đầu, Đông Phương Niệm chẳng thấy tung tích.
"Tỷ tỷ!" Nghi Lâm đáng tiếc nhìn Đông Phương Bạch, "Đứa nhỏ kia?"
Ánh mắt của Đông Phương Bạch bỗng lóe lên một tia sáng cơ trí:
"Đông Phương Niệm? Mân Nhi à Mân Nhi, muội đã nhớ kỹ tôi, vì sao không chịu thấy tôi?"
"Tỷ tỷ, Đông Phương Niệm và Chúc cô nương có liên quan với nhau sao?"
"Nhất định là có liên quan với Mân Nhi!!" Đông Phương Bạch khẳng định:
"Võ công của Mân Nhi và các môn phái khác không giống nhau, đứa nhỏ kia vừa rồi dùng một chiêu di hình hoán ảnh, ngoại trừ Mân Nhi, không ai biết cả."
"Bây giờ chúng ta nên làm gì ?"
Đông Phương Bạch vui mừng:
"Rốt cục cũng có tin tức của Nàng. Đứa nhỏ kia hình như rất quen thuộc đường đi trong trấn, việc này chứng minh các Nàng đã ở đây một khoảng thời gian không ngắn, hơn nữa bình thường còn hay đi dạo. Hơn nữa một người có tướng mạo xuất chúng lại dẫn theo một đứa nhỏ tình tình quật cường ngang ngược lại còn nhỏ tuổi như vậy chắc sẽ có rất nhiều người biết đến. Tỷ sẽ lập tức ra lệnh cho đệ tử trong thần giáo vây xung quanh trấn nhỏ, chỉ cần Mân Nhi hiện thân nhất định sẽ bị phát hiện."
Đông Phương Niệm trở về tiểu viện thì thấy Chu Hoài Mân đã chỉnh lại quần áo, ngồi dưới tàng cây uống trà. Khó có thể thấy Nàng đứng đắn một hồi, Đông Phương Niệm khó hiểu hỏi:
"Sao người lại uống trà?"
"Ta không thể uống trà sao?" Chu Hoài Mân chậm rãi mà thưởng thức:
"Đây là loại phổ nhỉ mới trồng năm nay, lâu rồi ta không có uống trà."
"Nếu như mỗi ngày người đều uống trà thì tốt biết bao, rượu có gì ngon chứ." Đông Phương Niệm nhân cơ hội khuyên giải một câu.
"Thực sự rất khó uống, thế nhưng có đôi lúc không thể thiếu!!" Chu Hoài Mân cười khổ, ngực xẹt qua một vết thương:
"Quên đi, không nói vấn đề này nữa. Sao con lại trở về một mình, cơm nước đâu?"
"Đừng nhắc tới nữa!!" Nhắc tới việc này, Đông Phương Niệm ôm cả bụng tức giận, "Nói không phải khen chứ người thì ở nhà ăn ngon ngủ đẹp, còn không biết đồ đệ tốt của người bị người khác ăn hiếp, thiếu chút nữa là không thể về rồi biết không?"
"Ai dám ăn hiếp hỗn thế tiểu ma vương như con chứ?" Chu Hoài Mân không tin, buồn cười nói:
"Con không đi ăn hiếp người ta đã là đáng mừng lắm rồi."
"Thực sự..." Đông Phương Niệm tức giận, vươn cánh tay cho Chu Hoài Mân xem:
"Không tin người nhìn đi."
Chu Hoài Mân vừa nhìn thì thấy làn da trắng noãn của Đông Phương Niệm có một khối bầm tím, nhất thời nổi giận:
"Ai đánh? Ta đi dạy hắn một bài học." Nói xong, Chu Hoài Mân vụt đứng lên, Đông Phương Niệm thoải mái hơn nhiều, sư phụ rất quan tâm mình:
"Là một người nam tử trẻ tuổi. Không quá ba mươi, võ công rất tốt, bên cạnh hắn còn có một tiểu ni cô theo cùng."
"Tiểu ni cô?" Chu Hoài Mân kỳ quái:
"Vì sao tiểu ni cô lại theo bên cạnh nam tử kia? Tiểu ni cô tên là gì? Hình dáng của nam tử kia như thế nào? Tên của hắn là gì?"
"Con cũng không biết. Chỉ biết ni cô kia tên là Nghi Lâm, là một người tốt. Con tên nam nhân kia thì gầy teo, rất dễ nhìn, tính tình thì còn xấu hơn con nữa. Con không biết hắn tên là gì." Đông Phương Niệm nhớ tới Đông Phương Bạch thì tức giận nhưng không có chỗ xả ra.
"Là nàng sao?" Chu Hoài Mân vuốt cằm ngồi xuống, đờ người ra, trầm mặc không nói một lời.
"Này, sao người đứng hình rồi? Đừng nói là sợ nha?" Đông Phương Niệm thấy Nàng ngồi xuống, chu chu môi, không vui.
"Nam tử kia có hỏi con cái gì không?" Một lúc lâu, Chu Hoài Mân mới buồn bã nói
"Hắn muốn đánh con, con dùng chiêu di hình hoán ảnh trốn đi. Hình như nàng biết võ công của sư phụ, vẫn luôn theo con hỏi là ai dạy. " Đông Phương Niệm thấy sắc mặt của sư phụ không được tốt, thành thật trả lời.
"Sau đó thì sao?" Bất giác bàn tay của Chu Hoài Mân nắm chặt cái chén trên bàn.
"Sau đó, ni cô kia hỏi tên của con, con nói. Nam tử kia càng nghe lại càng kích động, sau đó nếu không phải con gạt bọn họ, sợ là cũng không về được."
Đông Phương Niệm nhớ lại bộ dạng tức giận của Đông Phương Bạch, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Chu Hoài Mân im lặng trong chốc lát, thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà nói:
"Xem ra chúng ta phải đổi chỗ ở ."
"Vì sao?"
Đông Phương Niệm có chút không muốn, ở chỗ này nửa năm , nàng đã quen thuộc với nó, không muốn tiếp tục tháng ngày lưu lạc.
"Không có vì sao?" Chu Hoài Mân rõ ràng không muốn giải thích quá nhiều.
"Người sợ nàng?"
Đông Phương Niệm không nghe, không buông tha cố chấp hỏi, "Chúng ta luyện võ chính là vì bảo hộ bản thân, chút chuyện nhỏ đã sợ, luyện võ làm cái gì?"
"Không phải sợ, mà là không thể." Chu Hoài Mân nhắm hai mắt lại, đau khổ không chịu nổi.
"Vậy vì sao phải đi? Hôm nay người không để cho con một lý do chính đáng, con sẽ không đi."
"Không cần hỏi . Nếu như con còn muốn có người thân là ta thì theo ta đi." Chu Hoài Mân nghiêm túc lên giọng....
Đông Phương Niệm yên lặng, nửa năm nay sư phụ đối với bản thân giống như máu mủ ruột thịt, đó cũng là lý do tại sao nàng lại chịu đổi giọng gọi người là sư phụ, nàng cúi đầu suy nghĩ cuối cùng cũng đồng ý:
"Đi thôi, không chấp nhất chỗ ở, chỉ cần bên cạnh sư phụ là tốt rồi."
Hai người thoáng thu thập một ít quần áo liền xuất phát. Mới vừa đến đường cái thì chợt nghe thấy một người nam tử mặc trang phục võ sĩ nói:
"Đầu năm nay chuyện lạ gì cũng có, đường đường giáo chủ đứng đầu một giáo phái cư nhiên muốn đem trái tim đổi cho người khác."
Chu Hoài Mân dừng chân, xoay người đi về phía nam tử kia:
"Đại ca, chuyện ngài vừa nói là có ý gì ạ?"
"Tiểu huynh đệ chắc không phải là người trong giang hồ? Chuyện này đều đã truyền khắp giang hồ rồi. Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo muốn đem trái tim đổi cho Thánh cô."
Chu Hoài Mân bất giác giật mình, giọng nói có chút run run:
"Vì sao phải đổi ạ?"
"Nghe nói Thánh cô trúng độc tam thi não thần hoàn đang hấp hối. Lệnh Hồ Xung đau lòng muốn chết, cầu xin Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại yêu Lệnh Hồ Xung, không đành lòng nhìn hắn đau lòng, thỉnh cầu thần y sát nhân Bình Nhất Chỉ đem trái tim của mình đổi cho Nhậm Doanh Doanh."
"Ha ha! Ha ha!" Chu Hoài Mân cười to không ngừng, "Đông Phương Bạch, ngươi vì hắn mà hi sinh bản thân đến mức này sao.!!!"
"Sư phụ?" Đông Phương Niệm không yên lòng nhìn Chu Hoài Mân, có chút lo lắng .
Chu Hoài Mân bình tĩnh một chút, lại hỏi:
"Nhậm Doanh Doanh ở đâu?"
"Lạc Dương!" Nam tử kỳ quái nhìn Chu Hoài Mân, nhưng vẫn trả lời.
"Niệm Nhi, chúng ta lập tức chạy tới Lạc Dương." Chu Hoài Mân ôm Đông Phương Niệm bay đi.
Hai người mua một con ngựa, chuẩn bị lương khô, một đường hướng phương bắc đi, mới ra khỏi trấn nhỏ, một đội người ngựa đã nhanh chóng đem hai người bao vây lại.
"Mân Nhi, muội rốt cục xuất hiện !"
Trong đám người chợt hiện ra một bóng hồng, Đông Phương Bạch chậm rãi đi tới, yên lặng nhìn Chu Hoài Mân, nỗi nhớ nhung nửa năm qua cuộn trào mãnh liệt.
Chu Hoài Mân yên lặng nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, cho dù nàng đối đãi với bản thân như vậy, bản thân vẫn luyến tiếc nàng, dưới tình thế cấp bách một lời nói dối vụng về cũng không phát hiện được.
"Mân Nhi!"
Đông Phương Bạch dừng lại trước con ngựa của Chu Hoài Mân, hướng Nàng vươn tay, "Chúng ta trở về đi."
"Là ngươi!"
Đông Phương Niệm nhận ra đó là người đã đánh mình, lớn tiếng nói, "Sư phụ, chính là người này đánh đồ nhi."
Chu Hoài Mân quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
"Mân Nhi, trăm ngàn sai đều là tôi sai, chỉ cần muội chịu quay trở về, dù muội muốn tôi làm gì cũng được."
Đông Phương Bạch bỏ xuống dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày, lần đầu tiên trước mặt thuộc hạ cúi đầu xin lỗi
"Chuyện lần trước tôi không có ý định làm bị thương muội, tôi cũng không phải vì Lệnh Hồ Xung mới ra tay đánh muội, tôi chỉ là giận muội không nói một lời đã bỏ đi, liên tiếp hai tháng không có chút tin tức nào. Hơn nữa, muội cũng biết Nghi Lâm là muội muội tôi, nếu như để cho bọn danh môn chính phái biết được sự tồn tại của muội ấy, đối với muội ấy rất là nguy hiểm. Tôi nhất thời tức giận nên mới ra tay làm bị thương muội. Tôi nghĩ muội có thể dễ dàng tránh thoát, cũng không nghĩ.....? Nếu như tôi biết muội không có công lực, tôi sẽ không ra tay......."
Từ trước tới nay tính tình của Đông Phương Bạch vốn bướng bỉnh cao ngạo, chẳng bao giờ cúi đầu trước bất kì ai,....nhìn nàng như vậy, Chu Hoài Mân có chút dao động, nắm chặt dây cương.
"Chúng ta trở về đi!" Đông Phương Bạch bước về phía trước hai bước, vươn tay, lẳng lặng mà nhìn Chu Hoài Mân.
Trái tim của Chu Hoài Mân mềm nhũn, vẻ mặt thả lỏng, nhìn về phía Đông Phương Bạch, dường như muốn nói cái gì đó, ánh mắt chợt bắt gặp dây cột tóc màu xanh trên đầu nàng, chợt biến lạnh, giọng nói cứng lại:
"Từ lâu ta đã nói, ngươi ta đã không còn bất kì liên quan nào nữa, thỉnh Đông Phương giáo chủ chớ để dây dưa."
Trái tim của Đông Phương Bạch trầm xuống:
"Mân Nhi, muội tuyệt tình như vậy sao?"
"Người tuyệt tình không phải là ta." Chu Hoài Mân cũng giận, bao ủy khuất trong lòng cũng nhịn không được mà phát ra ngoài.
"Đông Phương Bạch, nếu như ngươi đối với ta không chút cảm tình thì ngay từ ban đầu ngươi nên triệt để từ chối ta, tuy rằng như vậy ta sẽ rất đau lòng nhưng ta cũng sẽ không hận ngươi. Nhưng ngươi vẫn cứ luôn chần chừ, trong thâm tâm ngươi lúc nào cũng nhớ kỹ Lệnh Hồ Xung nhưng ngươi lại đối với ta dịu dàng chăm sóc, chấp nhận tình cảm của ta, ngươi căn bản không yêu ta, cái ngươi muốn chỉ là lưu lại một người thật tình tốt với người hưởng thụ cảm giác được người khác yêu thương, tình cảm bố thí như vậy, ta không cần. .........ta đã từng nói Lệnh Hồ Xung chần chừ do dự, tính cách mềm yếu, đứng núi này trông núi nọ nhưng ngươi sao lại không phải như vậy chứ.... Ngươi và hắn cùng là một hạng người."
"Mân Nhi, trong lòng muội, tôi là người như vậy sao?" Đông Phương Bạch có chút thất vọng:
"Đông Phương Bạch ta có bao giờ chần chừ chứ?"
Chu Hoài Mân cười khổ:
"Bất kể ngươi là người như thế nào, tất cả đều theo một chưởng kia trở thành quá khứ. Nếu như không phải sư phụ vẫn âm thầm theo dõi ta, dùng công lực suốt cả cuộc đời của người cứu ta, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể đứng trước mặt ngươi sao?"
"Mân Nhi?" Đông Phương Bạch vô cùng hối hận.
"Đông Phương Bạch, mọi chuyện ta đều trước tiên nghĩ tới ngươi, cũng không lo lắng tới an toàn của bản thân, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta có thể giết hết người trong thiên hạ, chỉ cần một ánh mắt của ngươi, ta có thể vì ngươi dốc hết tâm huyết cả cuộc đời ta. Bản tính của ta không thích giết người, nhưng vì ngươi, ta thay đổi chính mình. Ta biết ngươi ngồi trên ngôi vị giáo chủ không hề dễ dàng, chỗ cao không thắng hàn, mọi người chỉ biết ngươi là cao cao tại thượng, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, muốn gió được gió, muốn mưa được mua, nhưng là ta biết trong thâm tâm ngươi rất cô đơn, mỗi lần giết người, trái tim ngươi cũng lạnh thêm một ít. Ta đau lòng ngươi, hiểu ngươi, cho nên ta nguyện ý vì ngươi mà gánh vác mọi chuyện cho ngươi, nguyện ý cải biến Nhật Nguyệt thần giáo chỉ vì muốn ngươi có thể ít tạo sát nghiệt, để ngươi có thể thoải mái một ít."
Chu Hoài Mân nói, vành mắt đỏ ửng :
"Nhưng còn ngươi? Có bao giờ trong lòng ngươi có ta không chứ? Một năm nay, ta lưu lạc khắp nơi, cảm thụ dân chúng khó khăn, cảm thụ dân tình ấm lạnh, suy nghĩ mọi chuyện cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Dù cho ta có làm bất cứ gì, dù cho ta có ưu tú như thế nào, trong lòng ngươi người quan trọng nhất vĩnh viễn là Lệnh Hồ Xung. Ta không muốn sống hèn mọn như vậy nữa, ta nghĩ là chính ta. Thỉnh Đông Phương giáo chủ giơ cao đánh khẽ, buông tha ta, từ nay về sau giang hồ gặp lại, chúng ta chỉ là hai người xa lạ."
Đông Phương Bạch trầm mặc một lúc lâu, chẳng nói điều gì, nàng đón nhận ánh mắt của Chu Hoài Mân, chân thành mà nói:
"Mân Nhi, nếu như tôi nói trong lòng tôi chỉ có muội, muội tin không?"
Chu Hoài Mân bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
"Nếu như thế, tôi cũng không miễn cưỡng muội."
Đông Phương Bạch tựa hồ hết hy vọng , lãnh đạm xuống, "Bất quá muội biết quá nhiều chuyện tình trong thần giáo, tôi không thể thả muội đi."
Chu Hoài Mân khó tin nhìn Đông Phương Bạch, cực kỳ tuyệt vọng, Nàng ngửa mặt lên trời cười to:
"Tốt tốt tốt!! Đông Phương Bạch, ngươi rốt cục nói ra lời thật trong lòng. Đáng tiếc, có lưu lại ta được hay không, còn muốn xem bản lĩnh của Đông Phương giáo chủ."
Ánh mắt Đông Phương Bạch chợt lóe. nàng mỉm cười.
"Từ khi biết Mân Nhi tới nay, tôi vẫn biết võ nghệ của Mân Nhi tinh xảo, chẳng biết thực lực như thế nào, hôm nay nhân cơ hội này lĩnh giáo một..... hai,......"
"Ta cũng muốn thỉnh giáo thần công của Đông Phương giáo chủ!!!" Chu Hoài Mân ôm Đông Phương Niệm nhảy xuống.
Đông Phương Bạch không nói hai lời, xuất thủ như điện, đánh về phía mặt của Chu Hoài Mân. Chu Hoài Mân vận dụng nội công tâm pháp Thiên Sơn vô tung, trong nháy mắt né tránh.
"Mân Nhi võ nghệ lại tiến bộ!" Đông Phương Bạch tán thưởng đạo.
"So với chi Đông Phương giáo còn kém rất xa!"
Chu Hoài Mân chuyển thủ vì công, chuyện tới bước đường này, Nàng cũng muốn thử xem võ công của Đông Phương Bạch rốt cục cao đến thế nào.
Hai người trong lòng tán thưởng võ nghệ của đối phương, song song cũng dùng hết công phu của bản thân, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Đông Phương Bạch kinh ngạc, chẳng biết sư phụ của Mân Nhi là cao nhân phương nào, lại có tu vi cao như vậy, công lực như thế này cho dù là Phong Thanh Dương của phái Hoa Sơn cũng thua kém một ... hai ...?
Chu Hoài Mân cũng cảm khái, trách không được người trong thiên hạ vừa nhắc tới Đông Phương Bất Bại liền sợ mất mật, nói thẳng thì, đức cao vọng trong như đại sư Phương Sinh của Thiếu Lâm tự cũng không dám xung đột chính diện với nàng, Đông Phương Bạch thật sự có thực lực nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Hai người các nàng ban đầu chỉ tính thử đối phương nhưng sau đó lại đánh nhau thực sự, không chút lưu tình, dùng hết toàn lực, bốn phía rừng núi đều bị khí tức của hai người phá hủy. Đột nhiên Đông Phương Bạch cười gian, hai tay đánh thẳng về phía Chu Hoài Mân. Chu Hoài Mân sợ hãi, nội lực đánh ra muốn thu hồi thì đã chậm, nhìn thấy sẽ đánh thẳng vào trái tim Đông Phương Bạch, Nàng không làm gì khác hơn là mạnh mẽ cắt dứt nội lực, đem chưởng lực đánh trật.
Chu Hoài Mân phun một ngụm máu, bị nội lực phản phệ nàng khó khăn ổn định thân thể rơi xuống đất.
Đông Phương Bạch đau lòng, tâm trạng ngổn ngang:
"Ngươi thắng!" Chu Hoài Mân lau khóe miệng, ánh mắt khó nén đau xót.
Vốn tưởng rằng thắng bại đã rõ, ai biết Đông Phương Bạch đột nhiên phát lực, nhanh như thiểm điện chuyển qua Chu Hoài Mân phía sau, không đợi Nàng phản ứng, đánh vào sau ót của Nàng, nhất thời, Chu Hoài Mân ngất xỉu, ngã xuống trong lòng của Đông Phương Bạch.
"Sư phụ!" Đông Phương Niệm giật nẩy mình, "Đê tiện, ngươi giở trò lừa bịp!"
" Giở trò lừa bịp ?"
Đông Phương Bạch ôm lấy Chu Hoài Mân, không nhìn giáo chúng kinh ngạc, nói với Đông Phương Niệm còn đang phẫn nộ:
"Lẽ nào sư phụ ngươi không có dạy ngươi binh bất yếm trá sao?"
"Ngươi?" Đông Phương Niệm giận dữ.
"Người, đem Đông Phương Niệm mang về Hắc Mộc Nhai!"
Đông Phương Bạch không hề để ý tới nàng, ôn nhu mà nhìn thoáng qua cái người đang hôn mê mà nằm trong lòng nàng, uy nghiêm ra lệnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Về Trương Cư Chính tất cả hoàn toàn là hư cấu. Đọc lịch sử triều đại nhà Minh, cảm giác thật sự thương tiếc cho số phận của Trương Cư Chính, vì vậy mượn tiểu thuyết này kỷ niệm một chút vị chính trị gia lỗi lạc triều Minh.
*Trương Cử Chính (: 张居正; : 張居正; : Zhāng Jūzhèng, còn được phiên âm là Chang Chü-cheng, -), tự Thúc Đại(叔大), hiệu Thái Nhạc (太岳), là một nhà chính trị và học giả thời . Là quan to dưới triều , ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi.
Vài lời của editor:
Thật sự lúc đầu so sánh về sự xuất hiện của Trương Cư Chính trong đoạn này có chút mâu thuẫn, vì Trương Cư Chính sinh năm 1525 mà Chu Hậu Chiếu mất năm 1521. Từ đầu truyện đã nói rõ đây là thời Minh Vũ Tông Chu Hậu Chiếu, niên hiệu Chính Đức, vậy nên lúc Chu Hậu Chiếu chết Trương Cư Chính chỉ mới có 4 tuổi thì làm sao mới qua mấy năm mà đã có cháu nội. Lật tới cuối trang thấy mấy lời của tác giả rốt cục mới hiểu.
p"lN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...