Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ







Rời khỏi sơn trang lại mất đi nội lực Chu Hoài Mân cũng không biết nên đi về đâu. Nàng cứ thế mà đi không chút dự định không chút nghĩ ngợi.

Hôm nay Nàng tới dưới chân núi Bạch Ngọc, nhớ tới năm đó Nàng hành thích Chu Hậu Chiếu ở sông Thanh Phổ bị trọng thương, Nàng và Đông Phương đã ở đây dưỡng thương hơn nửa tháng, khoảng thời gian đó thật hạnh phúc, chỉ có hai người các Nàng, không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy. Chuyện cũ như phản phất đâu đây, Nàng thật sự vẫn khó có thể buông xuống đoạn tình cảm này, buông tay tình yêu Nàng dành cho Đông Phương Bạch.

Cách sơn động không xa có một khe núi, không khí ấm áp như xuân, thác nước rì rào, mùi trái cây thơm ngát hòa quyện cùng hương hoa khắp chốn, tiếng chim kêu ríu rít vang vọng cả không gian. Thể xác và tinh thần của Chu Hoài Mân vốn uể oải rã rời bỗng như phát hiện một chốn bồng lai tiên cảnh, thoáng chốc tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Năm đó trong lòng Nàng chỉ có thù hận, không có tâm tư du sơn nhìn xem cảnh đẹp gần xa, thật sự không biết được ngọn núi mà Nàng dưỡng thương một khoảng thời gian dài lại có cảnh đẹp như thế này.

Hôm nay Nàng mất hết nội lực, trên giang hồ cũng gây thù chuốc oán rất nhiều, lại không muốn đối mặt với Đông Phương, không bằng ở tạm nơi đây một khoảng thời gian coi như cho bản thân chút thời gian tĩnh tâm cũng tốt.

Đây là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất của Nàng và Đông Phương!!!

Khát uống nước nơi khe suối, đói ăn quả dại trong cánh rừng, sớm mai đánh một bài thái cực, hoàng hôn lại ngủ nơi giường hàn ngọc. Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Hoài Mân nghĩ cuộc sống sinh hoạt bình thản như thế này thật sự rất tốt, không có ngươi lừa ta gạt, không có tranh đấu hơn thua, lại không phải ngày đêm lo lắng bày mưu tính kế, cứ tùy tâm mà làm, tự do tự tại thích ý biết bao.

Khe núi vắng vẻ, ánh trăng lạnh lùng cô tịch. Sao giăng đầy trời, giống như những vết lốm đốm nghệch ngoạc lại như trận đồ được bày biện tĩ mĩ. Chu Hoài Mân ôm lò than nằm trên giường đá bằng phẳng, ngưỡng đầu chăm chú nhìn bầu trời.

Tách biệt với bên ngoài đã được hai tháng, giỏ cây đan vội bằng mây đã xếp được sáu mươi hòn sỏi nhỏ, cũng không biết thế giới bên ngoài hiện như thế nào?

Đông Phương đã khôi phục công lực, như vậy cũng không có nguy hiểm gì đi? Lúc cứu Đông Phương, trước ngực nàng bị trường kiếm đâm trúng, máu ướt dẫm cả áo ngoài, phía sau lưng lại trúng một chưởng cực mạnh, không cần phải nói cũng biết là bị người khác đánh lén, mà dựa vào công lực của Đông Phương thì sao có thể dễ dàng bị Nhậm Ngã Hành đánh lén cho được? Nhất định là thấy Lệnh Hồ Xung nên giật mình hoảng hốt, lại nhớ tới nghĩa cũ tình xưa, vẫn chưa quên được hắn mà thủ hạ lưu tình mới làm cho Nhậm Ngã Hành nhân cơ hội đó mà đánh lén nàng. Ha ha, mọi chuyện đã qua một khoảng thời gian, vậy mà nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên được Lệnh Hồ Xung.

Uống một ngụm nước, cảm giác thanh lương mà lạnh lẽo, lạnh đến rét cả trái tim. Chu Hoài Mân cười khổ, thì ra mọi chuyện đều đã được sắp đặt từ trước, minh minh trong đều đã có an bày cả rồi, thực sự không thể nào miễn cưỡng được.

Nàng đã từng cho rằng chỉ cần dùng lòng chân thành và sự kiên nhẫn thì một ngày nào đó Nàng sẽ chạm được trái tim của Đông Phương, nhưng hóa ra thích một người là chuyện không phải nói muốn thay đổi là có thể thay đổi được. Dù cho ngươi có dùng tinh lực và tâm huyết suốt cả đời cũng không thể thay đổi được gì cả.

Theo thời gian, vẻ đẹp bên ngoài sẽ thay đổi, ai cũng sẽ già đi cùng năm tháng nhưng ..........duy nhất không thay đổi đó chính là tình cảm của ngươi dành cho đối phương, ở trong trái tim mình, dù cho muốn đẩy cũng đẩy không ra, muốn trốn cũng trốn không thoát. Đông Phương như vậy, Chu Hoài Mân Nàng cũng như vậy. Đều là những kẻ si tình.!!!

Từ ngày cửa nát nhà tan, cuộc sống của Nàng vẫn luôn không thoải mái chút nào. Báo thù cho phụ mẫu, bảo vệ Đông Phương, xây dựng lại Nhật Nguyệt thần giáo, phát triển công việc làm ăn,...... giống như sinh mệnh này từ lâu đã không phải của Nàng.

Có đôi khi nghĩ lại, cuộc sống của Nàng thật mơ hồ, không có bất kì mục đích, không có bất kì mong muốn, tất cả những gì Nàng làm là vì cái gì chứ? Có phải Nàng nên suy ngẫm tỉ mỉ một lần coi cuộc sống của Nàng sắp tới nên như thế nào không, chứ không thể cứ như hiện tại, như một ngọn gió không tên phiêu lãng trong đêm đen tĩnh mịch, không chút dự định không chút lo lắng.

Sau khi Đông Phương Bạch dưỡng thương tốt rồi thì cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, công lực cũng nâng cao một tầng. Nàng vui vẻ nhưng cũng có chút nghi hoặc, vì sao công lực của nàng không giảm mà còn tăng cơ chứ?

Nhớ tới mọi chuyện xảy ra trên Hắc Mộc Nhai, khuôn mặt nàng trở nên âm trầm tối tăm. Nhậm Ngã Hành, cho ngươi đắc ý một hai ngày đi, chờ ta tìm được Mân Nhi, nhất định sẽ báo mối thù một chưởng mà ngươi ban tặng.

Liên hệ ám bộ trung thành với bản thân, Đông Phương Bạch có phần hiểu rõ tình hình của thần giáo hiện nay, lại bố trí một ít nhiệm vụ liền vội vã nhanh chóng chạy về phía Lục Noãn sơn trang. Đứng trước cổng lớn đen kịt, lòng của nàng khẽ run, một tháng, một tháng nay Mân Nhi không một câu ân cần hỏi thăm đến một chút tin tức cũng không có, vẫn còn đang giận nàng sao?? Cũng không biết Mân Nhi có chịu tha thứ cho bản thân hay không?!!!

Bình tĩnh tâm thần, Đông Phương Bạch thở dài một hơi, không nặng không nhẹ mà gõ cửa. Một thoáng, vị quản gia già thong dong đi tới, cánh cửa gỗ đen kịt chậm rãi mở ra, Đông Phương Bạch mỉm cười hỏi:

"Hoàng bá bá, Mân Nhi đâu?"

Vị quản gia già ngẩn ra, kinh ngạc nói:

"Từ lần trước trang chủ trở về Hắc Mộc Nhai cùng giáo chủ vẫn chưa hề quay về, lẽ nào hiện tại người không ở cùng với giáo chủ sao?"

"Cái gì? Không trở về?"

Đông Phương Bạch giật mình, Mân Nhi làm việc từ trước đến nay ổn thỏa, sao có thể mấy tháng trời không trở về sơn trang? Ý thức được sự tình không bình thường, Đông Phương Bạch vội vã phân phó hai câu rồi nhanh chóng rời đi.

..............

Chân núi Hằng Sơn, ngẩng đầu mà đi, rậm rạp cổ thụ, nguy nga từng hàng tùng liễu, khí thế hùng vĩ mà cũng không kém phần xinh đẹp.

Chu Hoài Mân vận khí, một cỗ nhiệt lưu chạy trong cơ thể, Nàng thở dài một hơi, ít nhiều nhờ hoàn hổn bảo mệnh đan của quái y, nếu không thì muốn leo lên Huyền Không tự sợ rằng cũng không có dễ dàng như vậy.

"Tiểu Uyển cô nương!"

Một giọng nói ngọt ngào mềm mại cắt đứt suy nghĩ của Chu Hoài Mân, Nàng thoáng quay đầu lại nhìn, thì ra là Nghi Lâm hôm nay nàng mặc một thân áo lụa - đang đi tới về phía Nàng, ánh mắt nhìn phía xa xa Nàng thấy được phía sau lưng của Nghi Lâm là vẻ mặt ưu sầu của Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh.

"Tiểu Uyển cô nương?" Lệnh Hồ Xung nghi hoặc nhìn Chu Hoài Mân:

"Tam đệ là nử tử?"

Chu Hoài Mân không để ý tới hắn, đi thẳng về phía Nghi Lâm, mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần cảm kích:


" Xin chào sư phụ Nghi Lâm, tại hạ còn chưa cám ơn sư phụ vì đã chiếu cố tại hạ."

"A di đà phật!! Người xuất gia lấy từ bi làm mục tiêu, đây là chuyện Nghi Lâm cần phải làm." Nghi Lâm hỏi:

"Không biết tên Vương Nhất Phách có còn làm khó dễ tiểu Uyển cô nương nữa hay không?"

Chu Hoài Mân bỗng nhiên đơ cả người, Nghi Lâm quả nhiên chất phác đơn thuần như một đứa trẻ, khó có thể tin được nàng và Đông Phương là hai chị em ruột thịt, tính cách cả hai hoàn toàn trái ngược với nhau. Nếu không phải chính miệng Đông Phương nói cho Nàng biết, Nàng tuyệt đối không tin.

Nhớ tới Đông Phương Bạch, ánh mắt Chu Hoài Mân tối lại, mong rằng muội có thể vì huynh hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này, để cho huynh có thể cảm thụ được hơi ấm của tình thân tại nhân gian, như vậy cho dù muội có đi xa cũng có thể yên tâm.

Nghĩ tới đây Nàng nhớ tới lúc mới vừa xuống tới chân núi Bạch Ngọc gặp phải một thôn nữ**, trong ngực thật rối rắm, ngũ vị* tạp trần.

Trong nhà nàng ta nuôi mấy con gà, lại có hai gốc cây táo lớn xanh mướt tươi tốt, lúc ấy Chu Hoài Mân vừa mệt lại vừa khát nên đứng dựa lưng vào chân tường thở phì phò, lại nhớ tới lúc có công phu thật tốt biết bao nhiêu, càng hận bản thân quá vô dụng, chỉ mới đi hơn mấy chục dặm đường núi thôi mà đã mệt thành như vậy, y như một kẻ tàn phế.

Nghe bên ngoài có tiếng động, một cô thôn nữ tay cầm cái rổ nhô đầu ra nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy một vị công tử tướng mạo khôi ngô tuấn tú, nàng đỏ mặt rụt rè hỏi:

"Công tử có đói bụng không?"

Chu Hoài Mân quay đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú chất phác tràn đầy thiện ý của cô gái, nàng mỉm cười, đứng thẳng dậy, cúi đầu chào hỏi:

"Tiểu sinh trên đường đi ngang qua nơi này, muốn xin cô nương chén nước uống cho đỡ khát, xin cô nương thương tình mà giúp đỡ."

"Xin công tử chờ trong giây lát!!"

Cô gái lanh lẹ xoay người đi, chốc lát sau bưng ra một chén nước trong đưa cho Chu Hoài Mân. Chu Hoài Mân vừa nói cảm ơn vừa đưa tay nhận lấy chén nước, chầm chậm mà uống sạch. Dòng nước ngọt lành mát lạnh chảy qua cổ họng, tẩm bổ tim phổi, nhất thời làm cho cả người mát mẻ rất nhiều.

"Cảm ơn!!" Đem chén đưa lại cho cô gái, Chu Hoài Mân thử mở miệng hỏi:

"Xin hỏi từ nơi này tới núi Hằng Sơn còn bao nhiêu xa ạ?"

"Khoảng chừng hai ngày đi đường."

"Cảm ơn cô nương đã cho biết!!!"

"Xem sắc mặt của công tử có chút không tốt, chẳng hay công tử gặp phải chuyện buồn phiền gì hay sao?"

Cô gái thấy Chu Hoài Mân tuấn tú, nên đối với Nàng có vài phần hảo cảm, ấn tượng ban đầu rất tốt.

Chu Hoài Mân kỳ quái, cô gái này thật to gan, thật lâu Nàng chưa thấy được người nào chất phác thiện lương như vậy, Chu Hoài Mân dỡ xuống phòng bị, tùy ý nói chuyện vài câu:

"Tiểu sinh có một người thân đang gặp phải tình cảnh nguy nan nên có chút lo lắng cho nàng."

Cô gái khẽ cười:

"Công tử chớ thấy tôi tuổi còn trẻ mà không biết. Chắc vị kia cũng không phải người thân gì của công tử mà là người trong lòng của công tử phải không?"

Chu Hoài Mân kinh ngạc, cười gượng:

Cô gái không chút để bụng, có ý tốt nói:

"Công tử muốn đi tìm nàng sao?"

"Không phải!!" Chu Hoài Mân lắc đầu: "Người nàng muốn gặp không phải là tôi."

"Sao lại có thể? Công tử tốt như vậy, vị cô nương kia làm sao không muốn gặp người chứ?"

Chu Hoài Mân gượng cười nói:

"Người nàng thích không phải là tôi, tự nhiên không muốn gặp tôi."

"Thì ra là như vậy!!" Cô gái có chút đồng tình nhìn Chu Hoài Mân.

"Thật đáng tiếc!!!"

Chu Hoài Mân mỉm cười chua sót:

"Không có gì đáng tiếc cả, không thích chính là không thích, không có ai có thể miễn cưỡng được."

"Công tử người cũng đừng quá đau lòng, công tử tốt như vậy tiểu nữ tin rằng còn có rất nhiều cô nương thích người." Cô gái thật lòng lựa lời khuyên nhủ.


"Thích? Ha hả, cái gì là thích? Tôi đã không quan tâm tới nó nữa !" Chu Hoài Mân nhìn con đường phía trước, thì thào tự nói.

"Thích chính là làm cho đối phương vui sướng hạnh phúc!!" Cô gái mặt mày vui vẻ, mỉm cười nhẹ nhàng mà nói:

"Chờ công tử gặp được người thích công tử, nhất định người sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."

.....................

"Như vậy sao? Thích chính là làm cho đối phương vui sướng hạnh phúc. Chỉ cần Đông Phương vui vẻ, tất cả những gì Nàng làm đều xứng đáng." Chu Hoài Mân lấy lại tinh thần nhìn Nghi Lâm.

"Đông Phương cố chấp vào tình cảm dành cho Lệnh Hồ Xung, những gì nàng muốn chỉ đơn giản là một tình yêu chân thành tha thiết, nếu như không thể có được tình yêu nam nữ, chí ít cũng muốn cho nàng cảm nhận được thân tình ruột thịt. Như vậy cho dù một ngày không có bản thân bên cạnh, ít ra cũng có một người khác bên nàng, không để cho nàng cô độc lẻ loi giữa ấm lạnh cuộc đời, không đến mức làm cho nàng đối với cuộc sống trở nên lạnh lùng, chán ghét."

Nghĩ như vậy, Chu Hoài Mân thoải mái cười, Nàng vung tay áo, nói với Nghi Lâm:

" Lúc trước dối gạt sư phụ Nghi Lâm là lỗi của tại hạ. Kỳ thật tại hạ cũng không phải cái gì tiểu Uyển cô nương, tại hạ tên là Chúc Thừa Minh."

Nghi Lâm nghe xong, mặc dù có chút đau lòng nhưng vốn bản tính lương thiên khoan dung độ lượng nên cũng không nghĩ nhiều mà nói:

"Chúc cô nương không nên tự trách, mỗi người ai cũng có bí mật khó mà nói ra, bần ni có thể hiểu được."

"Đa ta sư phụ Nghi Lâm!!"

"Tam đệ, đệ sao vậy?" Lệnh Hồ Xung thấy Chu Hoài Mân buồn rầu, có chút bận tâm.

"Không cần Lệnh Hồ đại hiệp bận tâm." Chu Hoài Mân lạnh lùng nói, không chút cảm kích.

Lệnh Hồ Xung buồn bã, Nhậm Doanh Doanh không dành lòng nhìn thấy hắn đau lòng mà mở miệng trách mắng:

"Xung Ca là có ý tốt quan tâm ngươi, ngươi lại không biết phân biệt phải trái."

Chu Hoài Mân lạnh lùng đảo mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy giá rét:

"Thì sao? Nếu như có người tàn nhẫn dùng dao đâm ta một nhát lại quay lại hỏi ta có sao không, không lẽ còn bắt ta vui vẻ trả lời hay sao? Trên phương diện này ta thật sự tự nhận không bằng Nhậm đại tiểu thư, mặt dày không biết liêm sỉ."

"Ngươi!" Nhậm Doanh Doanh tức giận mặt đỏ tới mang tai.

Lệnh Hồ Xung không đành lòng Nhậm Doanh Doanh bị nhục, mở miệng răn dạy:

"Người đắc tội giáo chủ Đông Phương là ta, mọi chuyện không liên quan gì tới Doanh Doanh."

"Hử??? thực sự là tình chàng ý thiếp!!" Chu Hoài Mân đùa cợt :

"Trước đây Lệnh Hồ đại hiệp đùa giỡn Đông Phương cô nương có phải là dùng cách này hay không?"

"Ta?"

"À à? Ta quên mất Lệnh Hồ đại hiệp đã sớm có giai nhân bên cạnh."

Chu Hoài Mân khinh thường cười:

"Nếu đã như vậy, ta thật sự tha thiết mà hỏi Lệnh Hồ đại hiệp một câu, nếu như hiện tại Nhậm đại tiểu thư chết, Lệnh Hồ đại hiệp có thể từ bỏ mọi thứ theo nàng thủy chung hết mực hay là...suốt cả cuộc đời nhớ mãi mình nàng, không bao giờ cưới người khác không ?"

"Ta?" Lệnh Hồ Xung vốn định trả lời "có thể", nhưng bỗng nghĩ tới trước đây không bao lâu Đông Phương cô nương bị hắn đánh rớt xuống vách núi, hắn liền cùng Doanh Doanh có hôn ước, giờ đây làm sao có thể nói "có thể" hai chữ này.

Chu Hoài Mân cười khẩy tỏ vẻ coi thường nhưng song song Nàng cũng có chút bội phục Lệnh Hồ Xung:

" Lệnh Hồ Xung, tuy rằng ngươi làm bị thương Đông Phương, tính cách chần chừ, không quyết đoán của người hại nàng rất thảm, thế nhưng cũng không thể không nói thái độ làm người của ngươi cũng coi như quang minh lỗi lạc. Chỉ là, ngươi do dự, lại dễ tin lời dèm pha, đứng núi này trông núi nọ, tâm ý không chút kiên định, dù cho lòng ngươi có mang hiệp nghĩa cũng chỉ bị người lợi dụng, làm thân đao kiếm tổn thương người khác mà thôi................. Lệnh Hồ Xung à Lệnh Hồ Xung, ngươi chỉ biết nhìn mọi chuyện trong thiên hạ bằng con mắt trần tục lại không biết dùng tâm để nhìn, huống hồ có một số việc ngươi không tận mắt chứng kiến liền vội vàng kết luận, thật không đáng mặt đại trượng phu."

Những lời nói của Chu Hoài Mân làm cho Lệnh Hồ Xung nhớ tới sư phụ của hắn, sư phụ là người nuôi nấng hắn lớn khôn, từ nhỏ hắn luôn kính trọng ngưỡng mộ người, đáng tiếc dáng vẻ quân tử trọng tình trọng nghĩa của sư phụ chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài, dùng để lừa gạt người trong thiên hạ, sư phụ không chỉ lừa hắn, còn hại chết sư nương và sư muội, lợi dụng hắn hạ độc hại Đông Phương cô nương.

"Xung Ca, huynh không nên tự trách, mọi chuyện đều không phải lỗi của huynh, chỉ do huynh tốt bụng quá thôi." Nhậm Doanh Doanh tuy rằng đau lòng Lệnh Hồ Xung không thể thủy chung với một mình nàng nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn khổ sở.

"Tốt bụng không đúng chỗ chính là hại người hại mình." Chu Hoài Mân ghét nhất là một ít người cầm danh nghĩa tốt bụng hiền lành đi tổn thương người khác, bản thân buôn bán lời một thân danh tiếng nhưng lại không hết hay biết là đang chính tay đẩy người khác về phía vực sâu vạn trượng.

"Lẽ nào Lệnh Hồ đại hiệp đánh Đông Phương cô nương rớt xuống vách núi cũng là bởi vì tốt bụng sao? Chỉ sợ là vì nữ nhân thôi? Để lấy lòng mỹ nhân, ngươi lấy oán báo ơn, sát hại Đông Phương – người một lòng một dạ yêu ngươi. Để lấy lòng mỹ nhân, ngươi thả đại ma đầu Nhậm Ngã Hành ra , dẫn tới thiên hạ đại loạn, ngươi còn cam chịu liên thủ với Nhậm Ngã đánh lén Đông Phương, nhân nàng đối với ngươi nhớ mãi không quên mà hạ thủ lưu tình, ngươi lại có thể tàn nhẫn đánh nàng rớt xuống vách núi, làm cho nàng không thể lưu lại hài cốt. Lệnh Hồ Xung ngươi thật sự rất tàn nhẫn!!!"


"Là ta có lỗi với nàng!" Lệnh Hồ Xung đau khổ nói.

"Lệnh Hồ đại ca?"

Nghi Lâm giật mình nhìn Lệnh Hồ Xung, đau lòng không ngớt, "Tỷ tỷ của muội là huynh giết?"

"Nghi Lâm!"

Lệnh Hồ Xung không biết nên làm sao đối mặt Nghi Lâm, chỉ cảm thấy xấu hổ không dám nhìn nàng:

"Là huynh làm việc bất nghĩa, Nghi Lâm muội giết huynh đi."

Dù chuyện đã qua nhiều ngày, Chu Hoài Mân vẫn không thể buông tha cơn giận to lớn:

"Nghi Lâm, nói vậy sư phụ còn không biết hết chuyện rồi? Vị Lệnh Hồ đại ca đầy mình hiệp nghĩa mà sư phụ ngưỡng mộ đã tự tay đánh Đông Phương cô nương - người mà hết lần này tới lần khác liều mạng mình cứu mạng hắn – rớt xuống vách núi. Không chỉ có như vậy, không bao lâu sau khi đánh Đông Phương cô nương rớt xuống vách núi hắn liền cùng Nhậm đại tiểu thư đính ước, thử hỏi người như vậy có thể xứng đáng với hai chữ đại hiệp sao?"

Nghi Lâm cực kỳ đau lòng, thì ra tỷ tỷ khốn khổ như vậy, mệt nàng còn bám lấy bên cạnh Lệnh Hồ Xung cười đùa vui vẻ. Tỷ tỷ dưới cửu tuyền chắc sẽ rất đau lòng?

Chu Hoài Mân lại nói tiếp:

"Nghi Lâm, tỷ tỷ của sư phụ vì tìm sư phụ, chịu đựng trăm đắng nghìn cay. Nàng bị người truy sát, bị người ăn hiếp, phải ăn vỏ trấu nuốt bùn đất để sống còn bị ép phải giết người, chịu đựng ác mộng tra tấn mỗi đêm. Ta mong sư phụ gặp nàng, dù cho nàng có thân phận như thế nào người cũng đều phải toàn tâm toàn ý mà tin tưởng nàng, bởi vì trên thế giới này không còn có ai có thể so với nàng tốt với người , không chút tính toán vụ lợi. Mong rằng sư phụ không nên làm cho nàng lại phải chịu đựng cái cảm giác đau khổ khi bị người thân cận nhất, người mà bản thân tin cậy nhất phản bội."

Nghi Lâm khóc nấc lên: "Ta nhất định đối xử với tỷ tỷ thật tốt!"

"Có những lời nói này của sư phụ ta cũng yên tâm." Nhận được sự bảo đảm từ phía Nghi Lâm, ánh mắt lạnh thấu xương của Chu Hoài Mân hướng về phía Lệnh Hồ Xung:

"Trước đây ta đã từng nói, nếu như ta không chết nhất định đem bọn ngươi cắt thành thịt vụn. Hôm nay ta liền đổi lại lời hứa lúc trước, lấy mạng sống của hai người các ngươi."

"Đệ muốn giết cứ giết đi, ta nhất định không đánh lại. Coi như mạng này trả lại cho nàng, lòng ta cũng nhẹ đi đôi chút."

Mấy này nay không lúc nào Lệnh Hồ Xung không bị lương tâm của hắn khiển trách, ngày ngày bất an, hắn chịu đủ rồi những ngày tháng sống trong áy náy hổ thẹn đó. Hắn bỏ kiếm xuống, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Chu Hoài Mân cũng không bởi vì thái độ của hắn mà nhẹ dạ buông tha, Nàng nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, nhàn nhạt mà nói:

" Ta không phải cái gì chính nhân quân tử. Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi. Nếu như chịu của ta một kiếm mà ngươi vẫn không chết, xem như ngươi mạng lớn, từ nay về sau chúng ta coi như thanh toán xong, không ai nợ ai, ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền phức nữa."

"Xung Ca!" Nhậm Doanh Doanh lo lắng vội vàng rút ra trường kiếm:

"Muội sẽ không để cho huynh chết."

Lệnh Hồ Xung thâm tình nhìn Nhậm Doanh Doanh, quyết tâm nhịn xuống những đau đớn trong lòng:

"Doanh Doanh, để huynh và nàng ấy làm ra một cái kết thúc đi. Chuyện này cuối cùng cũng là tâm bệnh của huynh, nếu như huynh chết, muội nhật định phải sống tốt, nếu như huynh không chết, nhất định không phụ lòng muội, làm bạn tả hữu cùng nhau lưu lạc thiên nhai."

Nhậm Doanh Doanh rưng rưng mà cười:

"Xung Ca, sống chết cùng nhau!!"

Nhìn vẻ thâm tình của hai người, Chu Hoài Mân có chút dao động, Lệnh Hồ Xung dù cho có trăm ngàn điều không tốt thì hắn vẫn xứng với hai chữ nhân nghĩa, lúc trước ba người bọn hắn cùng nhau uống rượu, cùng nhau nói chuyện phiếm, ai có từng nghĩ sẽ tới bước đường cùng như ngày hôm nay đâu.....

"Chúc cô nương, việc này hay cứ như vậy đi. Tỷ tỷ yêu Lệnh Hồ đại ca, tỷ ấy cũng không muốn nhìn thấy huynh ấy chết." Rốt cục thì Nghi Lâm cũng không đành lòng mở mắt nhìn Lệnh Hồ Xung phải chết, nàng ra tay ngan cản Chu Hoài Mân, không khỏi vì hắn cầu xin.

"Nghi Lâm, ngươi có thể vì báo mối thù giết chết ân sư mà chính tay đâm Nhạc Bất Quần nhưng lại vì kẻ thù sát hại tỷ tỷ ruột thịt của bản thân mà cầu xin, lẽ nào trong thâm tâm của ngươi tỷ tỷ của ngươi còn không bằng một nam nhân?"

Chu Hoài Mân không khỏi trách cứ, Nàng có chút đau lòng, ai cũng đều có thể vì Lệnh Hồ Xung mà cầu xin, chỉ có Nghi Lâm là không thể, đó là tỷ tỷ ruột thịt luôn yêu thương, nhớ mong nàng từng ngày.

"Ta?" Nghi Lâm lui về phía sau một bước, giọng nói của Chu Hoài Mân leng keng hùng hồn, làm cho nàng chột dạ: "Lệnh Hồ đại ca cũng là bất đắc dĩ!"

Chu Hoài Mân có chút vui mừng vì Đông Phương không có đến đây, đây là hai người mà huynh quan tâm nhất. Nhưng cho dù bất cứ lúc nào người đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới cũng không phải là huynh.

"Bất đắc dĩ giúp Nhậm Ngã Hành giết Đông Phương. Bất đắc dĩ để cho Nhậm Doanh Doanh một kiếm đâm thủng ngực của Đông Phương, làm cho nàng phải chịu nỗi đau bị khoét tim. Lệnh Hồ Xung, từ trước đến nay đều là Đông Phương cố gắng nỗ lực, đều là những..... nữ tử này cố gắng nỗ lực, còn ngươi thì sao? Ngươi ngoại trừ giả bộ thương cảm, giả trang vô tội, ngươi đã làm được gì cho các nàng chứ? Ngươi thật là vô tình!!!!"

Dứt lời, Chu Hoài Mân không lưu tình, trường kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh chấn động cả núi đồi.

Một vệt màu xanh lướt qua như cơn gió mạnh ập đến trước mặt, Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần hạ xuống. Nhưng mà đợi một lúc lâu, chậm chạp không thấy cảm giác đau đớn truyền tới. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy trường kiếm bị một mảnh dây nhỏ quấn lấy, không chút nhúc nhích.

"Đông Phương cô nương!"

Chu Hoài Mân bị công lực của Đông Phương Bạch chấn động khiến cho máu huyết dâng trào, Nàng cố gắng chịu đựng nỗi đau từ lòng ngực truyền tới, bàn tay nắm chặt trường kiếm, không chịu tỏ ra yếu kém:

"Huynh vẫn không nỡ bỏ hắn, đúng không?"

"Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại nữa." Đông Phương Bạch tỏ vẻ không vui, hai tháng nay, vì tìm Nàng, bản thân không có được một giấc ngủ yên, không nghĩ tới Nàng dĩ nhiên chạy tới Hằng Sơn giết Lệnh Hồ Xung, còn đem thân phận của Nghi Lâm tiết lộ ra ngoài, không lẽ Nàng không biết, như vậy đối với Nghi Lâm rất nguy hiểm hay sao?

"Đối với huynh đã là quá khứ, nhưng hôm nay muội không thể không giết hắn."

Lần đầu tiên Chu Hoài Mân không nghe theo mệnh lệnh của Đông Phương Bạch, không chịu nhượng bộ một chút nào.

Đông Phương Bạch tức giận bay lên, những áy náy trong lòng mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất:

" Vậy trước tiên qua tôi một cửa."


"Ha ha!! Tốt, tốt lắm" Chu Hoài Mân đau đớn:

"Vậy để cho muội lĩnh giáo võ nghệ của Đông Phương."

"Tỷ tỷ!"

Nghi Lâm thấy Đông Phương Bạch, vừa mừng vừa sợ, tỷ tỷ còn sống, mà tỷ tỷ và Chúc cô nương vừa thấy mặt liền chỉa kiếm vào nhau, không khỏi lo lắng:

"Tỷ tỷ! Chúc cô nương?"

"Nghi Lâm yên tâm!"

Đông Phương Bạch ôn nhu nhìn Nghi Lâm, như đang trấn an nàng, nàng sẽ không tổn thương Mân Nhi.

Chu Hoài Mân nhân cơ hội, chặt dứt dây nhỏ, trường kiếm nghiêng nghiêng, đánh thẳng về yết hầu của Lệnh Hồ Xung. Đông Phương Bạch giật mình, đánh ra một chưởng, một chưởng này đánh thẳng vào sau lưng của Chu Hoài Mân, nhất thời Nàng ói ra một ngụm máu tươi. Nhậm Doanh Doanh nghĩ lầm Lệnh Hồ Xung sẽ mất mạng nên vung kiếm đâm thẳng về phía Chu Hoài Mân. Lệnh Hồ Xung giật mình, vội vàng ngăn cản trường kiếm của Nhậm Doanh Doanh, nhưng chính là chậm một bước, thanh kiếm đã trực tiếp đâm vào bụng dưới của Chu Hoài Mân.

Chu Hoài Mân nhìn chính mình ói máu, ánh mắt khó tin nhìn Đông Phương Bạch, ngực lạnh:

"Mân Nhi?"
1

Đông Phương Bạch mở to hai mắt nhìn, sao lại như vậy? Nàng chỉ là tưởng giáo huấn Mân Nhi một chút, cũng không có thật tình muốn thương tổn Nàng, nàng chỉ là thoáng dùng lực mà thôi?

"Tam đệ?" Lệnh Hồ Xung vội vàng chạy tới đỡ lấy té trên mặt đất Chu Hoài Mân, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đông Phương Bạch, từ tận đáy lòng đều không thể tiếp thu.

Không chỉ là như thế, một màn này cũng bị Vương Tuẫn mấy ngày nay bôn ba ngược xuôi tìm kiếm Chu Hoài Mân trông thấy, hai mắt hắn đỏ tươi, bay lên đoạt lấy Chu Hoài Mân, đau buồn phẩn nộ nhìn Đông Phương Bạch, cáu giận như muốn đem nàng ăn tươi nốt sống:

"Đông Phương Bất Bại!"

Nghi Lâm giật mình mà nhìn Đông Phương Bạch, tỷ tỷ của nàng là Đông Phương Bất Bại?

Đông Phương Bạch khó tin mà nhìn bàn tay của bản thân , thế nào cũng không tin tưởng bản thân cư nhiên chính tay làm bị thương Mân Nhi, tại sao có thể như vậy, Mân Nhi sao lại không tránh được một chưởng nho nhỏ này chứ?

"Đông Phương Bất Bại! Chủ tử vì cứu ngươi, đem hết công lực cả đời truyền cho ngươi, ngươi dĩ nhiên có thể nhẫn tâm giết người, ngươi quả thật mất hết nhân tính, gà chó không bằng."

"Cái gì? Mân Nhi?"

Đông Phương Bạch cực kỳ đau lòng, Mân Nhi dĩ nhiên đem hết công lực của bản thân truyền cho mình.

Chu Hoài Mân nản lòng thoái chí, Nàng từng nghĩ tới Đông Phương Bạch nhất định sẽ tức giận, nhưng Nàng dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới Đông Phương Bạch vì Lệnh Hồ Xung mà nhẫn tâm ra tay với Nàng, <Đông Phương Bạch à Đông Phương Bạch, sao ngươi tàn nhẫn thế!??>

Ngũ tạng như có lửa thiêu đốt, Chu Hoài Mân chỉ cảm thấy toàn thân như bị đẩy mạnh vào biển lửa, thế nhưng trái tim nàng thì như trời đông giá rét, lạnh run. Nàng mơ hồ nuốt những giọt lệ cay đắng vào lòng và giấu kín nỗi đau nhức khôn cùng, ha hả cười lớn:

"Đông Phương Bạch à Đông Phương Bạch, cảm ơn một chưởng ngày hôm nay của ngươi. Cũng cảm ơn ngươi rốt cục làm cho ta thấy rõ hiện thực, Lệnh Hồ Xung nhiều lần muốn giết ngươi nhưng ngươi năm lần bảy lượt không muốn giết hắn, thế nhưng ta chỉ muốn giết hắn, ngươi liền ra tay giết ta. Ngươi thật sự độc ác!"

"Không phải như vậy, Mân Nhi, tôi không có cố ý." Đông Phương Bạch luống cuống, nàng chưa bao giờ thấy Mân Nhi giống như hiện tại:

"Tôi chỉ là tức giận, tôi không có ý định tổn thương muội."

Chu Hoài Mân chỉ cười, lạnh lùng nhìn Đông Phương Bạch:

"Đông Phương Bạch, ân cứu mạng đã trả, từ nay về sau, ngươi ta không còn liên quan gì cả."

"Không, Mân Nhi, muội hãy nghe tôi nói." Trái tim Đông Phương Bạch bị xé một mảng, đau đớn không chịu nổi, nàng rất hối hận.

Chu Hoài Mân nhìn về phía vẻ mặt áy náy hổ thẹn của Lệnh Hồ Xung, cười ha hả:

"Lệnh Hồ Xung, ta vẫn luôn truy sát ngươi, thật không nghĩ tới cuối cùng ngươi còn chịu giúp ta, cảm ơn ngươi, ta tha thứ ngươi!" Nói xong Nàng bỗng nhiên giật mình như hiểu ra điều gì, , rưng rưng mà cười:

"Ta quên mất, căn bản ngươi không cần ta tha thứ, ngươi và ta chưa từng có cừu hận, tất cả đều là ta một bên tình nguyện mà thôi."

"Không, Mân Nhi, tôi sai rồi, tôi thực sự không cố ý." Đông Phương Bạch chậm rãi tới gần Chu Hoài Mân, muốn đem Nàng ôm vào lòng.

"Có ý cũng tốt mà vô ý cũng được, ta cũng chẳng quan tâm tới nữa." Ánh mắt của Chu Hoài Mân trống rỗng, không chút sức sống. Nàng nhìn bầu trời xanh thẫm bỗng nhiên nở nụ cười, nơi những đóa mây trắng, khuôn mặt hiền lành đầy yêu thương của mẫu phi đang mỉm cười với bản thân, Nàng cố sức vươn tay, muốn nắm lấy, nắm.......

"Chủ tử người muốn làm gì?" Vương Tuẫn cầm lấy bàn tay của Chu Hoài Mân, cố nén nước mắt, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp.

"Trả Nàng lại cho ta, ta muốn dẫn Mân Nhi đi, ta nhất định sẽ cứu được Mân Nhi. Mân Nhi là của ta, ta sẽ không để cho Nàng chết dễ dàng như vậy."

Đông Phương Bạch hất bàn tay của Vương Tuẫn, ôm Chu Hoài Mân vào lòng, nước mắt tuôn rơi không ngừng, vành mắt đỏ bừng đau đớn.

Bỗng nhiên, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, trời đất bỗng nhiên tối sầm. Chỉ chốc lát, bầu trời lại trong xanh, tất cả bình tĩnh như lúc ban đầu, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đông Phương Bạch mở mắt ra, nhìn thấy tất cả mọi người, nhưng chỉ thiếu Chu Hoài Mân.........

* năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)

** cô gái sống ở vùng nông thôn, đồi núi hẻo lánh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận