Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ

Sau khi Đông Phương Bất Bại trúng độc, hai phái chính tà triển khai một trận chém giết khốc liệt, người chết và bị thương vô số. Chu Hoài Mân nhân dịp hỗn loạn mang Đông Phương Bạch tới Lục Noãn sơn trang tránh nạn, trốn khỏi sự truy sát của đệ tử chính phái.

"Chất độc này gọi là Phệ tâm. Sau khi trúng độc, tứ chi và trái tim, đau như dao cắt, mười ngày sau, tinh thần hỗn loạn, tính tình biến đổi. Một tháng sau, ngũ quan mất hết, thất khiếu chảy máu, ngũ tạng lục phủ như bị lửa đốt mà chết. Thật sự rất nham hiểm hung ác."

Vân Hà là đại phu riêng của Ninh vương, sau khi Ninh vương mưu phản thất bại bị bắt, Ninh vương phủ trở nên hoang tàn, hắn đầu phục dưới trướng Chu Hoài Mân, vẫn luôn trốn ở Lục Noãn sơn trang. Người này lúc trước chịu ơn cứu mạng của Ninh vương, đối với Chu Hoài Mân hết mực trung thành, trước sau như một. Hắn hiểu rõ y thuật, tuy rằng không tài năng như Bình Nhất Chỉ thế nhưng cũng có thể nói là hiếm thấy trên đời, vậy nên lời nói của hắn nhất định không sai.

Kỳ thật Chu Hoài Mân định ra lệnh cho Bình Nhất Chỉ đến trị liệu cho Đông Phương Bạch, thế nhưng trong nội bộ thần giáo truyền tới tin tức, Nhậm Ngã Hành vốn bị nhốt dưới đáy Tây Hồ nay lại biến mất không rõ tung tích. Bình Nhất Chỉ là cựu thần của Nhậm Ngã Hành, vẫn luôn trung thành tận tâm với Nhậm Ngã Hành, mấu chốt là, Nàng sợ Bình Nhất Chỉ rắp tâm hãm hại Đông Phương Bạch.

"Có biện pháp trị liệu không?" Chu Hoài Mân nắm chặt hai ống tay áo, toàn thân run run, giọng nói lạnh lùng, cố gắng bảo trì bình tĩnh, lúc này việc quan trọng nhất là cứu Đông Phương, tính mạng của nàng quan trọng nhất, những kẻ đó, trước sau gì Nàng cũng diệt trừ tận gốc.

Vân Hà trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, không chắc chắn mà nói:

"Theo thuộc hạ biết, chỉ có dùng tuyết thiềm và hoa vô ngân sinh trưởng trên núi Côn Lôn mới có khả năng giải loại độc này... Chỉ là..."
1

"Được rời, không cần nói nữa. Ngươi chỉ cần nói ta biết, nếu dùng y thuật suốt đời của ngươi cùng những dược liệu quý hiếm trong sơn trang, có thể bảo trụ Đông Phương được bao lâu?" Chu Hoài Mân nôn nóng cắt ngang lời hắn.

"Trong kho còn có bốn đóa Thiên Sơn tuyết liên, hơn nữa còn mấy dược liệu quý hiếm, có thêm châm cứu và ngâm dược, cũng chỉ nhiều nhất một tháng." Vân Hà miễn cưỡng mà nói, cần bỏ ra thật lớn kỳ công mới có thể bảo trụ người này .

"Được rồi!!Trong vòng một tháng này còn nhọc lòng Vân đại phu lo lắng một phen." Chu Hoài Mân nhìn thẳng vào Đông Phương Bạch, kiên cường mà nói:

"Ta sẽ dẫn một số người cưỡi ngựa đến núi Côn Lôn."

"Không thể...." Vân Hà vội vàng ngăn cản

"Có điều này chủ tử còn không biết, tuyết thiềm và hoa vô ngân là vật có linh tính, giống như nhân sâm ngàn năm, nhiều người sẽ làm bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy. Hơn nữa tuyết thiềm và hoa vô ngân là thiên hạ chí bảo, chỉ có thể vô tình gặp phải chứ không thể cưỡng cầu mà có, tất cả dựa vào cơ duyên, nhiều người đi cũng vô dụng mà thôi."

"Vậy được rồi, một mình ta đi." Chu Hoài Mân suy nghĩ một chút, không chút do dự mà quyết định.

"Thế nhưng chủ tử...?"Vân Hà kinh hãi, chủ tử hà tất phải như vậy, vì một giáo chủ ma giáo có đáng hay không chứ... Núi Côn Lôn quanh năm băng tuyết, hoàn cảnh rất là ác liệt. Tuyết thiềm và hoa vô ngân lại xuất quỷ nhập thần, giống như lông chim phượng, sừng kỳ lân, đến nay chẳng ai có thể tìm thấy, chủ tử sao có thể tìm được cơ chứ???!!

"Đừng nói thêm gì nữa."Chu Hoài Mân vun tay vẩy vẩy, không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào của Vân Hà nữa.

"Ta đã ra lệnh cho Vương Tuẫn cùng những người khác bảo vệ sơn trang, trong một tháng này, vô luận các ngươi dùng biện pháp gì, bất kể nỗ lực đại giới nhiều như thế nào, ta muốn phải bảo trụ tính mạng của Đông Phương. Nếu không, nàng chết ta chết"

"Dạ..." Vân Hà há miệng muốn nói điều gì, thế nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu đáp ứng.

Tuyết thiềm và hoa vô ngân là báu vật vô giá chỉ có thể vô tình gặp phải, giá trị cao hơn Thiên Sơn tuyết liên đến cả ngàn lần. Núi Côn Lôn quanh năm băng tuyết bao trùm, trời đất dường như chẳng chút khác biệt, con người nếu sinh sống ở đây lâu sẽ rất dễ bị mù. Chu Hoài Mân không dám khinh thường, căn cứ vào những đầu mối mà Vân đại phu cung cấp, Nàng quyết định ôm cây đợi thỏ.

Trên người Nàng bọc một lớp áo bông thật dày, bên ngoài đều là dùng da lông của chồn bạc mà làm thành, ngày hôm nay đã vào giữa đông, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, lạnh khủng khiếp. Nếu không phải có nội lực che chở, một mình một người ở vùng địa cực lạnh lẽo, cho dù là đàn ông trung niên hay thanh niên trai tráng khỏe mạnh cũng không chịu nỗi quá một ngày một đêm.

Mỗi ngày gió tuyết tra tấn da thịt, toàn thân của Chu Hoài Mân trừ ánh mắt vẫn sáng lóe ra, những thứ khác đều vô cùng thê thảm. Ông trời cũng giúp Nàng, có thể là lòng thành tâm của Nàng cảm động thiên địa, rốt cục sau mười tám ngày chờ đợi Nàng đã nhìn thấy được tuyết thiềm.


Gặp là một chuyện, bắt được nó ....... lại là một chuyện khác. Nghe Vân Hà đại phu nói, tuyết thiềm rất thích uống máu nóng, cần phải có một người tự nguyện mỗi ngày cho nó uống máu tươi thì nó mới dễ dàng cho kẻ đó tiếp cận. Để dẫn dụ tuyết thiềm, mỗi ngày Chu Hoài Mân thả trên mặt tuyết một chén máu tươi, mà chén máu này là Nàng mỗi ngày cắt cổ tay chính mình lấy ra.

Rốt cục tuyết thiềm không thể nhịn được bị mê hoặc, sau bốn ngày, tuyết thiềm bắt đầu đến gần chén máu, ngày thứ năm bắt đầu uống máu của Chu Hoài Mân, cứ như vậy uống liên tục ba ngày. Chu Hoài Mân mới nhân cơ hội nó thả lỏng cảnh giác trong hốc lát mà bắt được nó, đặt trong lòng dây thép được bí chế tinh xảo, mỗi ngày lại dùng máu tươi của chính mình nuôi sống nó.

Hoa vô ngân thường mọc ở vách núi đá dựng đứng nơi cao nhất của núi Côn Lôn, lại luôn có mãng xà to lớn luôn luôn canh giữ. Để lấy được hoa vô ngân, Chu Hoài Mân cùng mãng xà đại chiến ba ngày ba đêm, ở tình trạng kiệt sức hoàn toàn giết chết mãng xà, hái xuống một đóa hoa vô ngân, lại dùng sáp mỡ bôi lên, bảo trì độ tươi mới.

Đợi tới lúc Nàng chạy về tới Lục Noãn sơn trang đã là hai ngày sau, đưa tuyết thiềm và hoa vô ngân cho Vân Hà xong xuôi, Chu Hoài Mân ngất xỉu tại chỗ.

Vương Tuẫn lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Hoài Mân, trong lòng bất mãn, tên giáo chủ ma giáo kia có tài đức gì mà đáng giá quận chúa bất chấp tính mạng cứu giúp chứ?

"Vân đại phu, quận chúa thế nào?" Chủ tử vốn hăng hái tràn dày sức sống, giờ phút này biến thành thê thảm, hắn thật sự không đành lòng.

Vân Hà thở dài:

"Chủ tử mất máu quá nhiều, nội lực bị hao mòn nghiêm trọng, lại nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, chống đỡ được về tới đây đã là kỳ tích. Nếu như không phải bận tâm Đông Phương giáo chủ, dùng ý niệm chống đỡ, sợ là sớm đã tiêu hao thể lực mà ngất xỉu từ lâu."

"Vì một người như vậy, chủ tử dĩ nhiên....."Vương Tuẫn càng nghe càng tức giận.

"Không thể nói như vậy." Vân Hà tuổi tác có chút cao, biết được nhiều chuyện, mọi việc tự nhiên cũng có thêm nhiều kiến giải. Trong lòng hắn biết, chủ tử tuy rằng cố chấp thế nhưng là thật tình:

"Từ nhỏ chủ tử đã trí tuệ hơn người, ngoại trừ Vương gia và Vương phi, đối với người ngoài luôn xử sự có chút xa cách, cho dù là cười nói vui vẻ, thế nhưng tâm lý vẫn không gần gũi. Lần này động thật tình, mong rằng Đông Phương giáo chủ có thể quý trọng."

"Sợ là khó a!!" Nghĩ đến việc Đông Phương Bất Bại ngày đêm nhớ mong tên Lệnh Hồ Xung kia, Vương Tuẫn trầm mặc. hắn thực sự không hiểu, Đông Phương Bất Bại có gì tốt chứ. Đường đường một đại giáo chủ lại thích đàn ông, lại là một kẻ bạc tình, vì một tên đàn ông không ra gì mà bất chấp sống chết, mất hết cả uy nghiêm của một vị giáo chủ, làm sao có thể xứng đôi với quận chúa??? Vậy mà chủ tử hết lần này tới lần khác lại thích duy nhất mình hắn, chẳng biết làm thế nào mới đúng???

"Ta đã phối thuốc cho chủ tử, tĩnh dưỡng một tháng thì tốt rồi, trong một tháng này, ngươi phải bảo hộ chủ tử cho tốt, Đông Phương Bất Bại uống thuốc rồi, đã qua hai canh giờ, cũng nên tỉnh." Vân Hà cẩn thận mà phân phó.

"Vâng!!"Vương Tuẫn không yên lòng mà đáp ứng.

Đông Phương Bạch sờ sờ ngực, cái cảm giác đau đớn ở trái tim đã biến mất, thì ra nàng còn sống. Đây là đâu? Nhớ lại một tháng trước, đỉnh núi Hoa Sơn, uống cạn rượu độc, cùng Lệnh Hồ Xung ân đoạn nghĩa tuyệt. Ở đây chắc là chỗ ở của tam muội?? Lệnh Hồ Xung, ngươi có thể tuyệt tình đến thế sao?

"Đông Phương giáo chủ tỉnh?"

Nhìn tinh thần của Đông Phương Bất Bại, Vân Hà cảm thấy thỏa mãn, xem ra chất độc trong người Đông Phương giáo chủ đã tiêu trừ hoàn toàn, chỉ cần chăm sóc vài ngày liền khỏi hẳn.

Đông Phương Bạch quay đầu, người này nàng biết, trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, là người này mỗi ngày giúp nàng châm cứu thi dược, coi như là một nửa ân nhân cứu mạng. Đông Phương Bạch trước nay ân oán phân minh, thái độ tôn trọng mà nói:

"Cám ơn đại phu trị độc cho bản tọa."

Vân Hà nhàn nhạt mỉm cười.

"Bất quá là bị người nhờ vã mà thôi, người mà Đông Phương giáo chủ nên nói cám ơn không phải là ta."


"Ý của đại phu là tam muội Chu Hoài Mân sao?" Đông Phương Bạch nghe hiểu được.

"Lần này quả thật ít nhiều nhờ có tam muội, nếu không mạng sống của bản tọa từ lâu đã về nơi hoàng tuyền rồi. Tam muội đâu rồi?"

Nói xong lướt nhìn khắp phòng, kỳ lạ, tam muội trước nay rất quan tâm nàng, tại sao biết nàng tỉnh, lại không đến thăm.

Vân Hà cũng không giải thích, vẻ mặt bình thản như trước:

"Mấy ngày nay chủ tử mệt nhọc, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng."

"Vậy cứ để tam muội nghỉ ngơi nhiều một ít." Đông Phương Bạch cũng không hỏi han nhiều lời.

Nghỉ ngơi bảy tám ngày, lại dùng được liệu quý hiếm để tẩm bổ, từ lâu sức khỏe của Đông Phương Bạch đã hồi phục bảy tám phần. Ngày hôm đó, khí trời trong lành, gió mát ấm áp dễ chịu, có thể nói là một ngày đẹp trời. Tâm tình của Đông Phương Bạch cũng chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, vô tình đi đến hàng liễu bên hồ.

Nhìn hồ nước lăn tăn gọn sóng, trong đầu nàng không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày đó cùng Lệnh Hồ Xung uống rượu luyện kiếm. Ngày đó, cũng có ánh mặt trời trên cao, cũng có hồ nước trong suốt, tiếng cười sang sảng của Lệnh Hồ Xung vẫn còn bên tai, mà người nay ở phương nào?

"Đông Phương giáo chủ đang nhớ Lệnh Hồ Xung sao?" Vương Tuẫn khinh thường chẳng thèm nhìn nàng một cái, giọng nói không chút thân thiện.

Đông Phương Bạch liếc mắt nhìn hắn, ngân châm trong tay thu lại. Nếu không phải nhìn trước mặt mũi của tam muội, sao hắn có thể đứng trước mặt nàng mà nói nhiều lời.

Vương Tuẫn đương nhiên biết võ công của Đông Phương Bạch lợi hại đến chừng nào, hắn không sợ chết mà nói tiếp:

"Đông Phương giáo chủ có biết ngày đó Lệnh Hồ Xung cho ngươi uống là loại độc dược gì không?"

Một lát sau, Vương Tuẫn nói tiếp: "Là thiên hạ chí độc, Phệ tâm!"

Hai tay Đông Phương Bạch cừng đờ, là phệ tâm sao? Quả nhiên là đệ nhất độc dược, thương thân thương tâm cái gì cũng không bỏ qua.

"Đông Phương giáo chủ có biết cái gì mới có thể giải độc phệ tâm không? Là tuyết thiềm và hoa vô ngân sinh trưởng trên núi Côn Lôn." Vương Tuẫn oán hận mà nói.

Đông Phương Bạch chấn động, kinh dị mà nhìn về phía Vương Tuẫn, tuyết thiềm và hòa vô ngân là thiên hạ chí bảo, hoàng đế từng bố binh khắp thiên hạ cũng tìm kiếm không được, lẽ nào?

Vương Tuẫn phiền muộn không vui mang theo bất mãn cùng đáng tiếc:

"Quận chúa thông minh siêu phàm. Mọi việc luôn suy nghĩ kỹ càng trước sau rồi mới hành động. Mười tuổi người bắt đầu kinh doanh, trong khoảng thời gian ngắn ngủn bảy năm, thương nghiệp của Lục Noãn sơn trang đã trải rộng khắp cả Đại Minh, trở thành một đời cự phú. Người cố tình bồi dưỡng người trong ma giáo, khiến cho bọn họ ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng có nhà để ở, để làm được như vậy, quận chúa không ngừng cố gắng nhiều khi dựa vào quan phủ giúp đỡ, dùng tiền mua chuộc, dù rằng người rất ghét bọn quan lại. Trong vòng nửa năm, hơn phân nửa người trong ma giáo có thân phận chính quy, có thể sống an ổn dưới ánh mắt trời, không phải mưu sinh bằng đường gươm lưỡi dao, liếm máu mà sống, không còn cảnh mẹ xa con, vợ xa chồng, hằng ngày sống trong lo sợ. Từ nhỏ quận chúa đã được Vương gia và Vương phi yêu thương hết mực, chưa bao giờ nỡ lòng trách phạt một câu. Quận chúa được hai vị chủ tử nuông chiều sủng ái, chưa bao giờ biết thế nào là chăm sóc người khác. Mà vì ngươi, người nén giận, vì ma giáo bán mạng ; vì ngươi người tình nguyện đau lòng cũng không oán trách ngươi dù chỉ một câu ; vì ngươi người một người một mình lặn lội lên đỉnh Côn Lôn, dùng hết sức lực cuối cùng huyết chiến với mãng xà to lớn cũng phải lấy cho bằng được hoa vô ngân ; vì ngươi, người dùng máu tươi của chính bản thân nuôi nấng tuyết thiềm ; quận chúa như vậy làm ta cảm thấy thật xa lạ. Có đôi khi ta hoài nghi, người không phải quận chúa xử sự quả quyết, mưu trí hơn người như trước kia nữa?!!!"

Đông Phương Bạch nghe xong, trong lòng chua xót, thì ra mạng của nàng là do tam muội dùng mạng đổi lấy. Tuyết thiềm và hoa vô ngân đối với người đời giống như ngọc tịnh bình trong tay Quan Thế Âm bồ tác, chỉ có thể nghe trong truyền thuyết mà chẳng thể nào thấy được thân ảnh.


Lúc trước vì cứu Lệnh Hồ Xung, nàng lên tuyết sơn lấy mật của sói tuyết, suýt nữa thì chết, mà muốn có được tuyết thiềm và hoa vô ngân so với mật của sói tuyết, là khó khăn gấp trăm lần, vì sao tam muội có thể tìm thấy, khó mà có thể tưởng tưởng được mọi nguy hiểm trong đó?? Tam muội Nàng???

"Nếu như Đông Phương giáo chủ còn chút lương tâm, xin ngươi đáp lại tấm lòng của quận chúa. Thích người thì hãy thật tình yêu thương người, nếu không thích liền nói rõ để quận chúa từ bỏ mà rời khỏi. Không nên ba phải, thứ nào cũng muốn, hại người hại mình." Vương Tuẫn bỏ đi vẻ mặt bất mãn, giọng nói rất ư chân thành thỉnh cầu Đông Phương Bạch.

"Mang ta đi gặp tam muội!" Đông Phương Bạch cũng không có trực tiếp trả lời hắn.

Vương Tuẫn do dự một chút, thế nhưng cuối cùng cũng mang nàng đi tới gian phòng của Chu Hoài Mân.

Phòng của Chu Hoài Mân rất đơn giản nhưng không kém phần khí thế, không có chút nào son phấn bột nước như các cô gái khác mà bên trong chất đầy tranh vẽ sách cổ thư tịch, nơi đâu cũng có thể nhìn tới trân quý.

Vương Tuẫn dừng lại:

"Quận chúa ở bên trong, người không cho phép bất cứ ai tới gần, Đông Phương giáo chủ tự mình vào thôi."

Đông Phương Bạch sửng sốt, tính cách của tam muội bên ngoài rất ôn hòa lễ độ, với ngoài thân sơ có khác không nói, thật không dám nghĩ tới đối đãi thuộc hạ trung tâm cũng không phải tuyệt đối tin tưởng.

Bước qua cánh cửa lớn cao cao, đập vào mắt nàng là một bộ bàn ghế được điêu khắc những đóa hoa cúc tinh tế, trên bàn bày một bộ dụng cụ pha trà màu xanh lam trong suốt, sau bàn đặt một trương giường lớn, bốn phía bị che phủ bởi một lớp màn mỏng màu xanh trang nhã.

Tam muội vẫn còn đang ngủ? Đông Phương Bạch do dự trong chốc lát..... một....hai.... cuối cùng nàng cùng quyết định bước tới gần. Vươn tay kéo lên màn che thêu hoa, một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuyệt mỹ đang lẳng lặng mà ngủ. Trái tim của Đông Phương Bạch bỗng đạp liên hồi, có chút ngẩn người. Đã biết tam muội rất đẹp, thế nhưng vẫn không thể nhịn được mà luống cuống thất thần.

"Tam muội, tôi có tài đức gì mà có thể khiến cho muội phải làm nhiều thứ như vậy vì tôi chứ?"

[Có thể lúc trước vẫn còn cao ngạo dùng vỏ bọc bên ngoài để bảo vệ mình nên Đông Phương Bạch xưng ta nhưng từ khúc này cũng bị tình cảm của Chu Hoài Mân cảm động nên xưng tôi, nhường nhịn chút, không cao cao tại thượng nữa. Nhưng trước mặt người khác thì đừng có mơ, vẫn xưng ta với mọi người, giáo chủ mà!!!]

Vuốt ve khuôn mặt làm say lòng người, trong lòng Đông Phương Bạch rối rắm khôn cùng. Tất cả mọi việc mà tam muội làm cho nàng trong một năm nay, nàng không phải không hề hay biết, chỉ là không muốn nhìn, cũng không dám nhìn, nàng sợ không thể nào đáp trả lại tấm chân tình của tam muội.

Cánh mi hơi rung, Đông Phương Bạch cả kinh, lập tức rụt tay về, ngồi thẳng trước giường.

Chu Hoài Mân cố gắng mở ra ánh mắt đau xót, một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng, nàng vui vẻ mỉm cười, dịu dàng mà nói:

"Chỉ có trong giấc mơ, huynh mới chăm chú mà liếc nhìn muội."

Không hiểu Chu Hoài Mân đang nói gì, Đông Phương Bạch lo lắng hỏi:

"Tam muội, muội cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Chu Hoài Mân chậm rãi ngồi dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Đông Phương Bạch, Nàng đưa tay xoa nhẹ giữa trán của nàng:

"Đừng nhíu mày, rất khó coi, muội chỉ muốn Đông Phương có thể luôn luôn vui vẻ, chỉ cần huynh hạnh phúc, cho dù giết chết hết người trong thiên hạ, muội cũng bằng lòng. "

Nói xong Nàng chậm rãi xoay người nằm xuống, nhắm lại hai mắt.

"Tam muội? Tam muội?"

Thâm tâm Đông Phương Bạch xoay chuyển cả trăm lần, vừa rồi tam muội nghĩ Nàng ấy đang nằm mơ sao? Trong giấc mơ của mình tam muội cũng nghĩ tới bản thân, khát vọng bản thân!! Nhìn khắp thiên hạ này còn có ai có thể đối xử tốt với nàng như vậy, cho dù nỗ lực như thế nào, chỉ vì nàng mà làm tất cả, vì một tên phụ tình bạc nghĩa Lệnh Hồ Xung, nàng thực sự nhẫn tâm tổn thương tình cảm của tam muội sao? Như vậy nàng có khác gì Lệnh Hồ Xung cơ chứ.!!!

Nắm chặt lấy bàn tay của kẻ còn đang mơ mộng, Đông Phương Bạch âm thầm hạ quyết tâm,


Nửa tháng sau, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Đông Phương Bạch, thương thế của Chu Hoài Mân từ lâu đã khỏi hẳn, tính tình cũng trở nên vui vẻ sáng sủa hơn trước rất nhiều. Làm Nàng vui mừng chính là Đông Phương Bạch không trong trẻo lạnh lùng như trước, thường xuyên trò chuyện với Nàng, cũng không còn né tránh ánh mắt cũng như sự quan tâm của Nàng dành cho bản thân như trước.

Thường thường Đông Phương Bạch còn cùng Nàng uống trà làm thơ ngắm trăng, Nàng xuống bếp làm cơm, nàng nhất định mỉm cười mà ăn, Nàng vì nàng thu xếp quần áo, nàng ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn, lâu lâu lại nói một hai câu hỏi thăm quan tâm.
1

Trong lòng Chu Hoài Mân ngập tràn sung sướng, ngày tháng vui vẻ này là do Nàng dùng mạng đổi tới, nhưng cho dù là như vậy, Nàng cũng không chút nào do dự mà chấp nhận. Nàng không cần gì đó lớn lao, Nàng chỉ mong Đông Phương Bạch có thể chút ý tới Nàng một chút.

Ở trong Lục Noãn sơn trang tiêu dao tự tại không được tới một tháng, bên ngoài truyền đến tin tức. Sau khi Đông Phương Bạch biến mất, ma giáo chia năm xẻ bảy, khắp nơi bị quản chế. Người trong chính phái do Nhạc Bất Quần đứng ra cầm đầu trắng trợn diệt trừ ma giáo, lý do bài trừ dị kỷ, hắn liên kết các môn phái, khắp nơi tùy ý giết hại đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo. Mọi người trong ma giáo đều mong muốn Đông Phương Bạch có thể trở lại chủ trì đại cục.

Đông Phương Bạch nghe xong trầm mặc một lúc lâu, đối Chu Hoài Mân nói:

"Mân Nhi, tôi thân là người đứng đầu của thần giáo không thể buông tay không hỏi mọi chuyện, cho dù không phải vì người của Nhật Nguyệt thần giáo, tôi cũng muốn báo mối thù hạ độc phệ tâm."

"Đông Phương, huynh không nói muội cũng sẽ khuyên huynh đi báo thù. Muội từng thề rằng nhất định sẽ giết hết tất cả những kẻ từng tổn thương huynh, dù là bất kì ai..."

Chu Hoài Mân buông lời đáp ứng:

"Muội không thể nào để cho những tên ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa này.... Đắc ý dễ dàng như thế được."

Đông Phương Bạch mỉm cười, Mân Nhi của nàng là như vậy, trong tất cả mọi chuyện luôn đặt nàng lên trước tiên, chính nàng cũng không biết từ bao giờ đổi miệng xưng tam muội thành Mân Nhi, thế nhưng chẳng phải gọi như thế càng thêm thân thiết sao.!!

"Huynh định chừng nào thì ra tay..." Chu Hoài Mân bị nụ cười của Đông Phương Bạch làm cho si ngốc, đình trệ vài giây, lập tức Nàng lắc đầu hồi phục tinh thần, cố ý nói lảng sang chuyện khác.

Đông Phương Bạch mừng thầm. Mân Nhi cũng bị mỹ sắc mê hoặc sao? Vài ngày trước nàng đem chuyện bản thân cũng là nữ tử nói cho Mân Nhi, vẫn tưởng rằng muội ấy sẽ thương tâm hoặc có thể là phẫn nộ hận bản thân dối gạt Nàng. Thế nhưng ai biết muội ấy chỉ bất ngờ một chút mà nói:

"Thì ra là thế, trách không được Đông Phương lại đẹp như vậy, thì ra là một cô gái? Đông Phương thật lợi hại, cấp nữ tử chúng ta có thêm một phần mặt mũi. Biết được chuyện này muội càng thêm kính phục Đông Phương."

Đây chính là Mân Nhi của nàng, không để ý ánh mắt thế tục, không quan tâm miệng người to nhỏ, bình tĩnh mà xem xét mọi chuyện, đổi lại là Lệnh Hồ Xung, nếu như nàng thật sự là một nam tử, hắn nhất định dùng luân lý thế gian tới giáo huấn nàng, thế nào cũng sẽ nói mấy chuyện âm dương điều hòa, đoạn tay áo là trái luân thường sai lẽ trời....vv

"Đông Phương, huynh đang nghĩ gì vậy?"

Chu Hoài Mân nghĩ rằng Đông Phương Bạch đang nhớ tới Lệnh Hồ Xung, ánh mắt của Nàng bỗng chốc ảm đạm, buồn bã. Nàng cố ý lớn tiếng hỏi to chỉ mong cắt đứt dòng suy nghĩ của Đông Phương về tên tiểu nhân Lệnh Hồ Xung.

Nhìn thấy được người trước mặt không vui, Đông Phương Bạch yêu thương, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Chu Hoài Mân mà nói:

"Tôi đang nghĩ Mân Nhi thật tốt."

Ánh mắt bỗng chốc sáng bừng, Chu Hoài Mân mỉm cười, lúm đồng tiền xinh xắn như hoa, bỏ qua chút buồn bã lúc trước:

"Muội sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Đông Phương bị nụ cười của nàng cảm động, thế nhưng trong đó cũng có chút bất an. Mân Nhi cũng mỉm cười rạng rỡ như thế với người khác sao? Mân Nhi tốt như vậy, chắc chắn có nhiều người muốn cướp đi Nàng???

Dường như nhìn thấu được tâm tư của Đông Phương Bạch, Chu Hoài Mân nhẹ nhàng cầm lấy tay bàn tay nàng, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Bạch, trang trọng mà nói:

"Trừ huynh ra, bất cứ kẻ nào trong mắt muội chỉ là người ngoài."

Gánh nặng trong ngực đột nhiên đổ nát, biến mất không còn chút dấu vết, Đông Phương Bạch có cảm giác, dường như khắp thế gian muôn hoa đều đang nở rộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận