Ta Không Phải Người Trong Giang Hồ

Sau khi Chu Hoài Mân rời khỏi Tấn Dương, Nàng cũng không vội vàng chạy tới chùa Thiếu Lâm mà nhàn nhã dạo chơi trên núi Hoa Sơn. Khi đã đại khái nắm được tình hình chung của Hoa Sơn, Chu Hoài Mân mới cất bước đi tới dưới chân núi Tung Sơn.

Nhìn xa xa thấp thoáng những tòa cổ tháp mấy ngàn năm, Chu Hoài Mân bỗng nhiên sinh ra cái cảm giác như cách xa cả một thế hệ. Ở nơi này sinh hoạt quá lâu, kí ức về cuộc sống ở hiện đại đã dần lùi vào dĩ vãng, Trung Hoa ngàn năm lịch sử sống động trước mắt. Bỗng nhiên hồi tưởng cứ như kiếp trước mà Nàng một lần nữa được sinh ra.

Từ phía xa chạy tới một đám người, Chu Hoài Mân liếc mắt nhìn một cái, thì ra là đám đệ tử Hoa Sơn. Người của Hoa Sơn sao lại tới đây? Mà cũng đúng, Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử phái Hoa Sơn, người của Hoa Sơn tới đây cũng không có gì là quá đáng.

Làm bộ như không thèm để ý, Chu Hoài Mân sửa lại vạt áo, cây quạt bằng ngọc trong tay mở ra, phơ phẩy trong không trung, tiêu sái mà bước đi. Khi đám người kia chạy tới bên cạnh, Chu Hoài Mân bỗng nhiên ra tay, đám người lập tức dừng lại. Chu Hoài Mân dùng quạt nâng cằm tên nhóc con xem ra có vẻ trẻ nhất trong đám, lạnh lùng cười hỏi:

"Ta hỏi ngươi nói, nên thành thật trả lời, nếu không ta thiến ngươi, ngươi chắc cũng không muốn biết cái cảm giác làm thái giám là sao đâu nhỉ?"

Tên thanh niên sợ tới mức xanh cả mặt, hai đầu gối run run vội vàng gật đầu.

Chu Hoài Mân hài lòng rút cây quạt ra, lười nhác hỏi:

"Các ngươi tới núi Thiếu Thất làm gì?"

"Tới ám sát Đông Phương Bất Bại."

"Ai bảo các ngươi đi tới?"

"Sư phụ!"

"À!!" Trong đầu Chu Hoài Mân không ngừng tính toán, lão già chết tiệt Nhạc Bất Quần kia quả thật là một tên ngụy quân tử, Nàng mỉm cười.


"Làm thế nào mà các ngươi biết Đông Phương Bất Bại ở đây?"

"Sư phụ cho người âm thầm theo dõi đại sư huynh, biết được huynh ấy và Đông Phương Bất Bại có giao hảo qua lại, nên mới phái chúng ta tới đây!!!"

Chu Hoài Mân thầm nghĩ không tốt: "Trừ bọn ngươi ra, còn có ai biết?"

"Mọi người trong phái Ngũ Nhạc đều đã tới, trước chúng ta còn có một nhóm người, hiện tại đã đến dưới chân núi, chúng ta là đang muốn chạy nhanh họp mặt với bọn họ."

"Tốt!!" Chu Hoài Mân lộ ra vẻ mặt hưng phấn:

"Ta đến đây cũng vì Đông Phương Bất Bại. Ngươi dẫn ta đi cùng." Nói xong Chu Hoài Mân nhanh tay giải huyệt đạo của tên thanh niên.

Tên thanh niên nghe vậy vui mừng mà nói:

"Ngươi cũng tới giết Đông Phương Bất Bại?"

Chu Hoài Mân mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia gian xảo, hết sức mị hoặc, tên thanh niên lập tức đỏ mặt, lớn như vậy hắn chưa bao giờ gặp được một nam tử xinh đẹp như vậy.

Chu Hoài Mân càng cười lớn, chuyển chuyển cây quạt, ngửa đầu lên nói:

"Đúng vậy, ta cũng đến tìm Đông Phương Bất Bại."

"Chúng ta nên đi nhanh, đừng để cho ma đầu chạy thoát." Tên thanh niên kích động mà nói.


"Được rồi!! Cũng không cần tốn sức, các ngươi cứ ở đây mà chờ tin tốt lành đi, với thân thủ của ta, Đông Phương Bất Bại không có cửa mà lọt vào mắt ta đâu."

"Chuyện này......." Tên thanh niên do dự, nghĩ nghĩ, như vậy cũng tốt, đến lúc đó nói với sư phụ chính tay hắn đã giết Đông Phương Bất Bại, công lao tự nhiên là của một mình hắn, sư phụ nhất định sẽ rất vui mừng, nói không chừng khi sư phụ vui vẻ người sẽ truyền Tử Hà thần công cho hắn.

Khi nhìn thấy một bóng hồng đập vào mi mắt, Chu Hoài Mân sửng sốt hô to:

"Đông Phương Bạch!!"

"Lệnh Hồ Xung!" Chu Hoài Mân khó có thể tin mà nhìn Lệnh Hồ Xung, lửa giận ngập trời.

"Vì sao ngươi không tránh?" trường kiếm của Lệnh Hồ Xung rơi xuống đất, kinh hoảng nhìn thân hình lung lay sắp đổ của Đông Phương Bạch.

"Ha ha! Ha ha ha!" Đông Phương Bạch ngửa mặt lên trời cười to, hóa ra ngươi cũng sẽ rút kiếm chỉ về phía ta. Ngươi tình nguyện tin tưởng đám người đạo mạo ra vẻ ngụy quân tử này cũng không đồng ý tin tưởng ta.

"Lệnh Hồ Xung, từ hôm nay trở đi, hai người chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày khác gặp lại, chỉ là người xa lạ."

Đông Phương Bạch nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung một lần cuối sau đó đứng vững thân hình đầy vết thương rời đi. Chu Hoài Mân phẫn nộ nhìn Lệnh Hồ Xung, đi tới bên cạnh hắn:

"Lệnh Hồ Xung, người trong thiên hạ đều có thể đối với nàng động thủ, chỉ duy nhất một mình ngươi không thể. Ngươi là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, ngươi đã quên là ai giúp ngươi chữa thương, là ai cứu mạng của ngươi, là ai ở nơi băng thiên tuyết địa đưa cơm đưa nước cho ngươi. Ngươi lại một lòng tin tưởng cái tên ngụy quân tử sư phụ của ngươi, tổn thương người quan tâm đến ngươi, ta nói cho ngươi biết Lệnh Hồ Xung, loại người chẳng biết phân biệt phải trái như ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ hại chết sư nương, hại sư muội cùng với tất cả mọi người quan tâm bảo vệ ngươi. Từ lúc này, ngươi là kẻ thù của ta, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay của ta, ta nhất định lấy tính mệnh của ngươi."

Đuổi theo bóng người đầy vẻ tuyệt vọng, Chu Hoài Mân hai bước ôm lấy nàng:


"Huynh có sao không?"

"Không cần ngươi lo!" Đông Phương Bạch cố sức đẩy Chu Hoài Mân ra, tựa vào một thân cây, "Các ngươi đều gạt ta, đều gạt ta! A................aaaaaa!"

Một luồng nội lực to lớn vọt tới trước mặt, Chu Hoài Mân bận rộn vận công chống lại, Nàng cố gắng tới gần Đông Phương Bạch, ôm chặt lấy nàng ta mặc cho nàng ta điên cuồng vùng vẫy:

"Huynh bình tĩnh chút có được không, có thể đây chỉ là một hiểu lầm!"

(Từ đoạn này mình sẽ cố gắng trong những đoạn đối thoại của Chu Hoài Mân và Đông Phương Bạch sẽ là huynh – muội, bởi vì dù là hai người biết rõ cả hai là nữ tử nhưng vẫn xưng hô như vậy vì trong mắt mọi người Đông Phương vẫn là nam tử. )

"Hiểu lầm? haha để cho một đám người không quen biết cầm đao cầm kiếm chỉ về phía ta, vì đám người đó mà rút kiếm đâm ta, tình nguyện tin tưởng những người đó mà không tin ta, đây là hiểu lầm sao?" Đông Phương Bạch rơi nước mắt mà hỏi.

Chu Hoài Mân nhìn Đông Phương Bạch thương tâm, trái tim Nàng quặn lại, trong lòng đau đớn không thôi. Lệnh Hồ Xung, ta nhất định bắt ngươi trả một cái giá thật lớn vì sai lầm của ngày hôm nay.

Trở lại Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bạch vẫn buồn bã không vui, cả ngày uống rượu, không ai có thể khuyên can được.

Chu Hoài Mân bất đắc dĩ chỉ có thể phái người tìm kiếm tung tích của Lệnh Hồ Xung, mong muốn hai người có thể giải hòa, vui vẻ như trước. Kết quả Lệnh Hồ Xung không mời được mà lại nhận được tin tức hắn ở chung với Nhậm Doanh Doanh.

Đi vào đại điện xa hoa, không có gì bất ngờ khi Nàng nhìn thấy Đông Phương Bạch say khước ngồi trên bảo tọa uống rượu. Chu Hoài Mân ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Bạch, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm. Lâu rồi không uống rượu làm cho Nàng có chút không quen.

"Không uống được thì đừng uống, rất khó nhìn." Đông Phương Bạch cướp lấy bầu rượu trong tay Chu Hoài Mân ném xuống mặt đất, nơi đó vang lên thanh âm đồ sứ vỡ nát.

Chu Hoài Mân không biết làm sao với nàng mới đúng:

"Vì một người đàn ông mà đánh mất chính mình có đáng không chứ? Huynh có biết có bao nhiêu chuyện trong thần giáo chờ huynh giải quyết không?"

"Mặc kệ ta, không phải chuyện của muội!"



"Đúng, chuyện này chẳng hề liên quan tới muội. Nhưng là ai nói cho muội biết người sống trên đời bất cứ lúc nào cũng phải kiên cường, là ai nói cho muội phải biết dũng cảm đối mặt với khó khăn, là ai dạy muội phải biết mạnh mẽ đứng lên khi gục ngã, không thể bị khó khăn trước mắt đánh bại."

"Chuyện của ta không cần muội lo."

"Vậy Nhật Nguyệt thần giáo đâu? Huynh đường đường là giáo chủ, đứng đầu một giáo phái, không lo không hỏi tới mọi chuyện trong giáo hay sao?Huynh làm vậy không thấy có lỗi với các huynh đệ vì huynh mà vào sinh ra tử sao?" Chu Hoài Mân nhíu mài, thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Tại sao ta phải lo? Lẽ nào ta không thể sống vì bản thân một lần sao?"

Chu Hoài Mân mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, lại lo lắng cho Đông Phương Bạch lại càng hận Lệnh Hồ Xung, dù là tính tình tốt cách mấy cũng không thể nhịn được nữa, Nàng cướp lấy bầu rượu trong tay Đông Phương Bạch quăng xuống đất, hét lớn.

"Huynh có giỏi thì đi kiếm một cái gương mà soi đi, nhìn lại mình mà xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, huynh cho rằng huynh làm như vậy Lệnh Hồ Xung sẽ cảm động quay lại với huynh sao? Không đâu. muội nói cho huynh biết, hắn sẽ không thích huynh, huynh làm như vậy chỉ khiến người khác càng khinh thường huynh mà thôi, càng làm cho Lệnh Hồ Xung thêm đắc ý, huynh đường đường là một giáo chủ, vậy mà ăn nói khép nép lấy lòng hắn, huynh có biết có bao nhiêu kẻ trong gian hồ nhìn huynh, chê cười huynh hay không?"

"Cút!" Đông Phương Bạch nổi giận, một chưởng đánh về phía Chu Hoài Mân.

"Ầm" cả người Chu Hoài Mân đánh vào cạnh cửa, Nàng ôm lấy ngực đau đớn, khó khăn mà đứng, thương tâm nói:

"Kẻ mạnh chân chính là để cho người khác tâm phục khẩu phục, chứ không phải là cứ dằn vặt bản thân, như vậy chỉ làm người khác khinh thường, sẽ chẳng ai quý trọng huynh đâu. Huynh đang tự mình đẩy những người yêu thương huynh ra xa đó."

Đông Phương Bạch yên lặng không nói.

Chu Hoài Mân nhìn nàng một cái, không nói gì bước ra ngoài.

Đi tới phòng thu chi, Chu Hoài Mân tùy ý lấy ra hai quyển sổ sách, Nàng dễ dàng có thể nhìn ra những lỗ thủng trong Nhật Nguyệt thần giáo. Sau hơn nửa tháng quan sát, từ trong đám trưởng lão Nàng chọn ra mấy người trung thành tận tâm với Đông Phương Bạch, kết bạn với bọn hắn, cùng nhau suy nghĩ con đường sau này của Nhật Nguyệt thần giáo. Đồng Bách Hùng và mấy trưởng lão khác cũng có chút kính trọng Chu Hoài Mân. Sau một trận suy nghĩ, mọi người quyết định, cải cách nội bộ cách tân thần giáo.

"pe8d


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận