Mấy ngày nay Khương Triều đều không biết tăm hơi, đến cả Khương Vĩnh cũng không biết chàng đi đâu. Bạch Vân Tử Y cũng trầm hẳn đi, dường như trở lại tính cách lúc trước, cả ngày chỉ luyện đàn và nhìn tiểu Tử Vũ luyện võ.
Mà không nghĩ đứa nhỏ Bạch Vân Tử Vũ ngốc nghếch nhưng học võ lại rất có thiên phú, Khương Vĩnh mới chỉ dạy vài ngày đã thuần thục, khi mua kiếm trông cực kì đẹp mắt.
“Tiểu muội thân mến, mấy ngày nay muội thật lạ ~ Có phải với Khương Triều xích mích hay không?”
Khương Vĩnh đi tới đình viện nơi Tử Y vẫn thường luyện đàn, nét mặt mang theo ý cười ôn hòa hỏi.
Tử Y nửa lời không đáp, toàn tâm toàn ý thả hồn vào cầm khúc, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn. Thiên Huyệt có chức năng chấn tĩnh cảm xúc cho con người, Tử Y là đang dùng nó cho mình.
“Muội không nói cũng được. Có ra ngoài không, ta đưa muội tới một nơi, cứ ở một chỗ mãi cẩn thận mọc nấm đấy”.
Tiếng đàn dừng lại, Tử Y quay sang nhìn Khương Vĩnh, lạnh nhạt hỏi “Nơi nào?”
Khương Vĩnh biết nàng đồng ý, hắc hắc cười:
“Là quán trọ Lâm Trúc, tìm thấy tung tích của Hoắc Thiển Diên rồi”
“Cái kẻ vắng mặt hôm thi đấu?” Tử Y nhíu mày, trong lòng ghi hận vì hắn mà nàng phải tham gia thi đấu.
“Ừm, được chứ?”
“Được”
.
Thì ra Hoắc Thiển Diên trọ ở khách điếm Lâm Trúc, chọn Thiên phòng thượng đẳng nhất, mấy ngày trước dặn dò lão bản không cho ai tới làm phiền, nếu không sẽ giết không tha.
Khương Vĩnh và Tử Y vừa tới thì bắt gặp Lâm Hàn, Vân Trình cùng Khinh Nhật Tiếu, hẳn là họ cũng đến về Hoắc Thiển Diên.
“Bạch Vân cô nương, nàng cũng đến sao?” Vân Trình vốn cùng Khinh Nhật Tiếu đấu mắt nhưng khi thấy nàng liền tươi cười ôn nhu.
Tử Y một dạng không quan tâm, liếc qua Lâm Hàn và Khinh Nhật Tiếu thì hơi gật đầu chào hỏi. Vân Trình đen mặt, nhưng không nói gì thêm. Cả năm người cùng đi vào, Lâm Hàn bước tới hỏi trưởng quầy.
“Trưởng quầy lão bá, vãn bối là bằng hữu của Hoắc đại hiệp, hắn là trọ ở này đi”
Vị trưởng quầy nhìn thanh tử nam nhân trước mặt, thoáng chốc sững sờ, hấp tấp nói:
“Ra là Lâm minh chủ, đúng là Hoắc đại hiệp có trọ ở đây. Nhưng ngài ấy có dặn dò không cho ai tới làm phiền, lão phu thật hết biện pháp”.
“Lão không phải lo, cứ đưa ta tới đó, Hoắc đại hiệp sẽ không nói gì.”
“Vậy thỉnh các ngài theo lão phu”
Vị trưởng quầy đích thân dẫn năm người lên lầu hai của khách điếm, tới trước phòng có vẻ thượng hạng nhất thì dừng lại.
“Đây chính là phòng của Hoắc đại hiệp”
“Được rồi, lão có thể lui” Lâm Hàn gật đầu, tiến tới trước cửa phòng gõ nhẹ “Hoắc huynh, ta là Lâm Hàn, có thể mở cửa không?”
Thế nhưng bên trong vẫn mang một mảnh tĩnh lặng. Bỗng Bạch Vân Tử Y nhíu mày. Có gì đó không đúng. Trong không khí hình như có mùi lạ.
“Lâm Hàn, phá cửa” Chỉ bốn chữ, nhưng ngữ điệu khẩn trương. Nàng biết đó là mùi gì.
Lâm Hàn không hiểu ý tứ của nàng nhưng cũng lập tức làm theo, một cước đạp tung cửa. Và cảnh tượng bên trong không khỏi khiến mọi người sững sờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...