Đại hội võ lâm bốn năm một lần, được tổ chức với mục đích tìm ra những nhân tài mới, là dịp để bản thân mỗi người tham gia được cọ xát thực lực. Tuy nhiên số lượng tham gia chỉ đúng một trăm người, qua nhiều lượt tỉ thí sẽ tìm ra được người cuối cùng chiến thắng. Người đó sẽ được thưởng một món bảo vật do chính Lâm minh chủ chuẩn bị.
Đương nhiên như mọi lần Lâm Hàn sẽ không tham gia mà làm chủ trì trận đấu. Hôm nay chính là vòng loại đầu tiên, Hiền Thuyết Đài sớm đã đông nghịt người, trong đó có người tham gia tỉ thí, cũng có người thích xem náo nhiệt mà tới.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Lâm Hàn đứng trên đài thi đấu nói:
“ Chư vị, Đại hội võ lâm cứ bốn năm được tổ chức một lần, truyền thống này đã lưu giữ được trăm năm, vốn hôm nay là vòng thi đấu đầu tiên, nhưng hiện tại trong danh sách thi đấu lại vắng mất một người, chính là Hoắc Thiển Diên”
“ Hoắc Thiên Diên? Đó chẳng phải là người đứng thứ mười trong bảng xếp hạng võ lâm cao thủ sao?”
Mọi người bắt đầu xì xáo bàn tán. Hoắc Thiển Diên chính là truyền nhân thứ chín Hoắc gia – gia tộc từng nổi danh giang hồ với bí kíp Huyền Minh Thủ Cước. Mà Hoắc Thiển Diên này là người nổi trội nhất Hoắc gia, chỉ là trời sinh cái tính ngạo mạn cùng tự mãn. Đại hội võ lâm năm nay hắn tới là lần thứ hai, nhưng sao giờ lại vắng mặt?
“ Chư vị đừng lo, mặc dù Hoắc thiếu hiệp vằng mặt, nhưng ta đã đem người thay y tỉ thí. Đó là Bạch Vân thiếu hiệp Bạch Vân Đằng” Lâm Hàn dứt lời liền đưa mắt về phía Bạch Vân Tử Y. Y thật muốn xem nàng có bản lĩnh gì.
Mọi người cũng không hẹn mà cùng đổ mắt về phía nàng. Tử Y trán đầy hắc tuyến trừng mắt với Lâm Hàn. Nam nhân chết tiệt, để xem lát nữa nàng có băm vằm y ra không.
Đột nhiên tim nàng khẽ run một cái, trong hàng trăm ánh mắt kia có một ánh mắt rất lạ. Nàng tìm kiếm, cuối cùng dừng tại nam nhân mang thân hồng bào mị diễm, ngồi cách nàng không xa cho lắm.
“ Hồng y nam tử kia chính là Khinh Nhật Tiếu phải không?” Tử Y quay sang hỏi Khương Triều.
Khương Triều không trả lời mà chỉ gật đầu, chàng cũng nhận ra được ánh mắt khác thường của Khinh Nhật Tiếu.
Nàng đoán không sai mà, nam nhân đó quả thật là Khinh Nhật Tiếu. Tên này cũng rất suất nha, chỉ là nàng lại bị thu hút bởi mái tóc và đôi mắt của hắn. Cả hai đều mang một màu đỏ quỷ dị.
“ Được rồi, tỉ thí bắt đầu”
Thời gian thấm thoát trôi qua, Khương Vĩnh, Khương Triều, Vân Trình cùng Chu Hoạt cũng đã lên thi đấu. Lại nói tên Chu Hoạt, nàng thật không nghĩ tên này cũng xếp trong bảng xếp hạng cao thủ võ lâm, hơn nữa vị trí lại là thứ sáu.
“ Trận tiếp theo, Bạch Vân Đằng của Tây phương với Hoàn Lân Tĩnh của Nam Hán quốc”
Ai, cuối cùng đã tới trận của nàng. Cái người tên Hoàn Lân Tĩnh kia tiêu sái lên sàn thi đấu, trên tay cầm thanh huyền đao sắc bén, ánh mắt diều hâu nhìn mọi người đầy vẻ thách thức. Có điều..
“ Bạch Vân thiếu hiệp thế nào lại không thấy đâu?” Không biết là người nào nói, nhưng đúng là Bạch Vân Tử Y đã biến mất từ bao giờ, ngay cả Khương Triều cũng giật mình nhìn sang bên cạnh. Nàng như ma quỷ biến mất vô tung, đến chàng một thân cao thủ cũng không nhận thức được.
“ Ha ha, chắc tiểu bạch kiểm kia sợ khí thế của ta nên chạy mất dép rồi” Hoàn Lân Tĩnh ha ha cười lớn. Người nàu cũng quá cuồng vọng a
~Đột nhiên tiếng đàn không biết từ đâu vọng tới, mang thanh âm dịu dàng réo rắt như suối chay, rót vào tai người như mật ngọt, khiến toàn bộ người trong Hiền Thuyết Đài rơi vào trầm mê.
“ Vị thúc thúc này, ngươi sáng nay chưa xúc miệng hay sao? Ăn nói hàm hồ, cẩn thận chết lúc nào không biết đó” Bạch Vân Tử Y tựa tiên nhân nhẹ nhàng từ trên cao đáp xuống, thân bạch bào phất nhẹ trong gió, tạo nên một tiên cảnh khó cưỡng lại.
Người xem bởi lời nói của nàng mà thức tỉnh, vừa hay lại chứng cảnh vừa rồi, trong lòng dường như dấy lên nghi hoặc. Có lẽ nào người kia chính là tiên nhân?
Hoàn Lân Tĩnh bởi lời nói của nàng mà vô cùng tức giận, tay vung huyền đao hướng nàng chém tới. Bạch Vân Tử Y không biết từ đâu ra một cây cổ cầm bằng bạch ngọc phát sáng, bàn tay trắng nõn đặt trên dây đàn khẽ gảy. Mọi người ở dưới cho rằng nàng đơn giản chỉ là đang gảy một khúc, chỉ có nàng cùng Hoàn Lân Tĩnh mới là người rõ nhất. Mỗi tiếng đàn thoát ra tựa như hàng ngân châm xuyên vào người Hoàn Lân Tĩnh đau thấu xương, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được người trước mặt cỗ khí tức càng ngày càng lạnh, không khỏi làm hắn rét run.
Mọi người nhìn gương mặt cau có của Hoàn Lân Tĩnh mà kinh ngạc. Đây là cái chuyện gì a?
Hoàn Lân Tĩnh vô cùng đau đớn, nỗi thống khổ phải chịu đựng còn hơn cả cái chết, huyền đao trong tay chưa kịp xuất thủ liền rơi xuống, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tử y cười lạnh. Chơi chán rồi, giờ cũng là lúc kết thúc.
Âm điệu đột nhiên tăng dần lên, âm vực càng ngày càng cao, đến mức không còn nghe thấy gì, Hoàn Lân Tĩnh cảm thấy bản thân bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh bay xuống dưới đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...