Bạch Vân Tử Y thấy Chu Uyển Nhi không nói gì, liền cười lạnh. Giải pháp tốt nhất cho loại nữ nhân mơ mộng này là không cho nàng ta cơ hội mơ tưởng tiếp, thẳng thừng đem về với hiện thực đau khổ, như vậy mới có thể thấm thía. Tình yêu đối với nàng mà nói không phải chỉ mới gặp là yêu ngay, cái gì cũng cần phải có thời gian tiếp xúc. Mà tình yêu ở chốn cổ đại này là không thích hợp với cách nghĩ của nàng. Cho nên Chu Uyển Nhi cũng đừng có trách nàng, nàng cũng chỉ muốn tốt cho nàng ta thôi
Bỗng nàng cảm nhận được cỗ ánh mắt luôn nhìn mình chằm chằm. Hừ, ngoài thái tử Bắc Vân quốc chứ còn ai, chắc không phải bị sắc đẹp của nàng làm ê muội đi.
“ Đây hẳn là Bắc Vân thái tử đi, ta còn tưởng ngài không tới?” Nàng quay sang đối Vân Trình khinh đạm nói, khóe miệng cười cười nhưng không hề có tiếu ý.
Vân Trình luôn một mực đánh giá nữ nhân trước mặt. Y không hề nghĩ tới người gây chuyện với muội muội mình là một tuyệt sắc mĩ nhân như vậy. Hắn không phải khúc gỗ, đứng trước nàng mà không động tâm mới lạ, hơn nữa nàng còn cho y một cảm giác thú vị . Nhưng thân là thái tử một nước, y không để bản thân có hành vi thất thố.
“ Ồ, sao có thế, thân là huynh trưởng, ta hôm nay là tới tạ lỗi thay muội muội. Nhiên Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, đắc tội với cô nương là không đúng, thỉnh cô nương rộng lòng mà tha cho Nhiên Nhi” Thanh âm Vân Trình không nóng không lạnh, đơn thuần giống như một người anh trai đang hết mực lo cho em gái mình.
“ Nếu thái tử đã có lòng như vậy, ta nhận. Còn Vân công chúa, ta sẽ cứu nàng” Không nên dây dưa nhiều với cái đám hoàng tộc này, giải quyết thật nhanh trước khi nàng phát hóa.
Bạch Vân Tử Y trong phút chốc thu lại nét tươi cười, trở về với sự lạnh lùng quen thuộc, đi tới chỗ Vân Lã Nhiên rồi đặt tay lên chán nàng. Thật ra cứu nàng không khó, Tử Y lúc trước chỉ ẩn chú ngủ lên người nàng mà thôi, giải chú là được rồi.
“ Rinarusa! (Tỉnh lại!)”
Bàn tay đặt trên trán Vân Lã Nhiên sau tiếng hô liền phát sáng, Vân Lã Nhiên vài giây sau liền tỉnh lại, đối với nàng nhìn có chút hoang mang cùng mơ hồ. Tuy bất tỉnh nhưng nàng lại có thể nghe được người xung quanh nói gì. Nàng không hiểu nữ nhân trước mặt làm gì khiến nàng như thế, nhưng nàng thật sự e sợ người này “ Ngươi rốt cuộc từ nơi nào tới? Phải hay không là thần tiên?”
“ Thần tiên? Ta không phải thần tiên” Bạch Vân Tử Y cười cười, thế nhưng lại ra vẻ thần bí nói “ Thế nhưng ta là từ trên trời rơi xuống nha”
Mọi người thật sự bị nàng xoay như chong chóng rồi. Cái gì không phải thần tiên mà lại từ trên trời rơi xuống? Thật không hiểu nổi.
“ Các người không tin thì thôi” Tử Y cười nhẹ, đang định tìm cách cáo lui thì tự dưng ngực đau nhói, cả người lảo đảo trực ngã xuống.
“ Tử Y, muội sao vậy?” Cũng may Khương Triều xuất hiện kịp thời đỡ lấy nàng. Cả người nàng nóng ran như phát sốt, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy.
Tử Y cả người khó chịu. Không được, nàng không thể bọn họ nhìn thấy mình bị phát hóa trước mặt bọn họ, liền gắng sức đẩy Khương Triều ra rồi chạy nhanh trở về phòng mình. Dùng chút sức còn lại tạo kết giới để không ai có thể xông vào, Tử Y mới buông xuôi để cả thân người ngã xuống.
Khương Triều là người đầu tiên chạy tới trước cửa phòng nàng, đập cửa lớn tiếng gọi:
“ Tử Y, mau mở cửa”
Bạch Vân Tử Y sớm đã bất tỉnh, toàn thân bỗng xuất hiện những đường vân uốn lượn phát sáng. Những tia sáng tỏa ra rồi dần tích tụ thành một khối cầu nhỏ, khối cầu không tiêu thất mà đi ngược trở lại tiến vào thân thể nàng, đường vân ngay sau đấy cũng dần dần biến mất.
Khương Triều bên ngoài càng ngày càng sốt ruột, phá cửa nhưng lại không được, Lâm Hàn cùng Vân Trình cũng thử nhưng vô ích, mẩm chắc nàng đã làm gì đó với cánh cửa rồi.
“ Chúng ta vận nội lực, cùng nhau đánh vào cánh cửa. Ta không tin là nó sẽ không nát” Đột nhiên Vân Trình nêu ý kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...