“Hàn Vương đêm khuya đến thăm tệ xá, tiếp đón chậm trễ rồi!”
Âm thanh ở bên ngoài cùng lúc vang lên đem lời thổ lộ khó khăn lắm mới nói ra miệng của Long Thần Vũ phá tan, hủy đi ý tình dào dạt đang tràn đầy trong căn phòng, hơn nữa ám khí sắc bén còn không chút chần chừ xé rách ánh nến phóng vào. Long Thần Vũ liếc nhanh mắt, bạc môi khẽ nhếch, chỉ thấy hắn vung tay áo, bàn tay xoay một vòng, ám khí hung hãn lập tức biến vào hư không. Sau đó hắn mới từ tốn buông nữ nhân trong lòng ra, nhìn người đến.
Mạc Ngọc Hàn một thân huyền y tiến vào, nụ cười vân đạm phong khinh thường ngày của hắn không thấy hiện hữu, sắc mặt còn có chút đen lại. Nhìn thấy Long Thần Vũ ngồi bên giường của Tiểu Thiên vô cùng thân mật khiến lửa giận trong lòng Mạc Ngọc Hàn bùng lên dữ dội. Không biết liêm sỉ! Hắn ta lại có bản lĩnh thông qua tầng cao thủ Chiêu Linh Giáo, qua mặt hắn, nửa đêm lén lút xông vào địa bàn của hắn, lại còn tiếp xúc gần gũi với Tiểu Thiên? Đáng chết! Đôi con ngươi của Mạc Ngọc Hàn phút chốc mở lớn như muốn đem Long Thần Vũ đốt thành tro bụi.
Ánh mắt hai nam nhân giao nhau, như phát ra cuồng phong bão táp tưởng như có thể hủy đi cả tường thành.
Tiểu Thiên ngồi trên giường hết nhìn Mạc Ngọc Hàn lại liếc qua Long Thần Vũ, nhanh nhạy phát hiện không khí trong phòng thay đổi đột biến. Đặc biệt là khoảng không giữa hai nam nhân này, lúc lạnh như băng tuyết ngàn năm, lúc nóng như nham thạch cuộn trào, vô cùng dị thường.
Đảo mắt nhìn lại tình cảnh trong phòng một lượt, Tiểu Thiên chợt ngộ ra, cảm giác như vừa bị Hàn ca ca bắt gian tại trận. Nhưng…vốn không có gian gì để bắt, Hàn ca ca sẽ không đem chuyện Long Thần Vũ bôi thuốc giúp nàng biến thành gian tình chứ?
Tiểu Thiên tay chân ngứa ngáy rất muốn xuống giường, một tay kéo Mạc Ngọc Hàn, một tay kéo Long Thần Vũ đến bàn ngồi uống trà đàm đạo, dùng bản lĩnh hòa nhã khả ái bẩm sinh của nàng thu xếp cục diện. Nhìn xem, hai nam nhân đều có cặp mắt rất đẹp, đến trừng to cũng đầy khí phách, đáng tiếc trong ánh mắt lại sắc như gươm đao, nàng có phải nên ra tay biến gươm đao thành hoa đào không?
Được rồi, là nàng tự kỷ, tưởng tượng thôi!
“Hàn ca ca…!” - Tiểu Thiên cười lên một tiếng chào hỏi nam nhân đang đứng sừng sững giữa phòng. Nàng còn định giải thích với hắn rằng Long Thần Vũ chẳng qua nửa đêm đến thăm nàng, nhưng tự thông minh nhận thấy hai chữ nửa đêm muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu, vì vậy âm thầm giữ lại nơi cuống họng, lựa lời khác để nói.
“Sao huynh còn đứng đó, hiếm khi hai người các huynh tâm ý tương thông, đến thăm ta cũng chọn vào lúc thời thần yên tĩnh nhất, mau ngồi!”
Bộ dáng xởi lởi mời khách của nàng, lời nói ám muội của nàng, cùng cái nháy mắt liên tiếp hướng về hai nam nhân khiến bọn hắn nghẹn trân, cái gì là tâm ý tương thông, thật cố gắng kiềm chế đem nàng ra giáo huấn một trận.
Long Thần Vũ đằng hắng một tiếng rồi ung dung đứng dậy, hai tay chắp phía sau bày ra một bộ dạng bá khí ngang tàng. Trong một chốc một lát Tiểu Thiên nhìn thấy thật không thể không cảm thán, hắn đây có nhận thức rõ là bản thân đang tự tiện xông vào nhà người ta hay không, đã không chột dạ lại còn ngang nhiên đảo chủ thành khách thật khiến người khác không thốt nên lời. Long Thần Vũ vẽ một đường cong nhẹ nơi khóe miệng:
“Bổn Vương đến để thăm Vương phi! Đa tạ Mạc giáo chủ đã tận tình chăm sóc nàng ấy!”
“Vương phi?” - Tiểu Thiên vốn định bụng đem mình làm khán giả xem hai nam nhân tâm tình, nay không nhịn được phải xen vào - “Ta lúc nào đã là Vương phi của huynh?”
Mạc Ngọc Hàn nghe vậy cười lớn, hắn nhìn Long Thần Vũ với ánh mắt giễu cợt: “Xem ra Hàn Vương là tự mình đa tình!”
Long Thần Vũ không đáp lời Mạc Ngọc Hàn, hắn quay về phía Tiểu Thiên, ánh mắt sâu không thấy đáy ánh lên tia giảo hoạt, nhướn mày nói: “Ngay từ lúc Phụ hoàng nàng đề cập đến việc liên hôn, nàng đời này đã là Vương phi của bổn Vương”.
“Hàn Vương! Ngươi cũng quá ngang ngược rồi!” - Mạc Ngọc Hàn tức giận lớn tiếng - “Nên nhớ! Bổn giáo chủ ta mới là người đính ước cùng nàng ấy từ trước!”
“Đính ước?” - Đầu Tiểu Thiên ong ong vài tiếng, không hiểu chuyện - “Hàn ca ca! Chúng ta đã đính ước sao?”
Tiểu Thiên vừa hỏi xong lập tức nhớ lại lúc nhỏ, Hàn ca ca quả thật có từng hứa với nàng sẽ bảo hộ nàng cả đời. Cả đời đó! Không lẽ đó chính là lời đính ước huynh ấy giành cho nàng, vả lại hình như nàng cũng không có từ chối.
Mạc Ngọc Hàn còn chưa kịp đáp lời, Tiểu Thiên ở một bên đã ngờ nghệch mở miệng, tự hỏi tự trả lời: “Đúng là có chuyện này”.
Long Thần Vũ nghe Tiểu Thiên lẩm bẩm, đôi con ngươi của hắn lại càng thêm tối, hắc sắc lãnh lệ tràn ra. Hắn phất trường bào xoay người:
“Muộn rồi! Để nàng ấy nghỉ ngơi! Nếu Mạc Giáo chủ không phiền thì cùng ta ra nơi khác trò chuyện!”
Mạc Ngọc Hàn nhìn qua Tiểu Thiên, nụ cười ôn nhu rốt cuộc lại hiện lên, đường cong mỹ mãn vẽ trên khuôn mặt khiến nét anh tuấn của hắn càng thêm rạng rỡ, sau đó cũng nhanh chóng phi thân rời đi.
Tiểu Thiên không cam lòng hỏi với theo: “Nửa đêm nửa hôm hai người còn muốn trò chuyện?”
Đương nhiên là trò chuyện, chẳng qua hình thức có hơi khác một chút.
Hai nam nhân đỉnh thiên lập địa, tài năng xuất chúng nửa đêm rủ nhau đánh đến trên dưới trăm chiêu. Cho đến khi một thuộc hạ của Mạc Ngọc Hàn xông vào mới khiến bọn họ dừng tay.
“Giáo chủ! Cấp báo!”
“Hỗn xược! Ai cho người quấy rầy!” - Mạc Ngọc Hàn tức giận hét lớn khiến tên thuộc hạ sợ đến run người, chuyện cần nói cũng không nói cho thành câu được.
“Thuộc…thuộc hạ…có…có…”
Vừa may Diệp Phi cũng đến nơi, hắn đẩy tên kia sang một bên cúi đầu nói:
“Giáo chủ! Tình hình nguy cấp! Hơn mười đại môn phái dẫn đầu là minh chủ võ lâm Tạ Dịch đã bao vây toàn bộ nơi này, ngay lập tức sẽ tấn công vào bên trong”.
Long Thần Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Mạc Ngọc Hàn. Chiêu Linh giáo từ lúc nào đã dấy động can qua? Tuy là thực lực hơn người nhưng nơi này vốn không phải địa bàn trọng yếu, nhân lực lại mỏng, Mạc Ngọc Hàn sẽ không ngu ngốc gọi nhiều người như thế đến đây chứ? Hơn nữa kẻ đến lại là Tạ Dịch cùng các cao thủ của mười đại môn phái. Nếu bọn họ thật sự hợp lực với nhau, e rằng không dễ đối phó!
“Rốt cuộc là kẻ nào? Hôm trước tung tin đồn hôm sau đã muốn tiết lộ tung tích khắp giang hồ?” - Mạc Ngọc Hàn ngoài mặt vẫn bình tĩnh suy tính, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút hoang mang. Hắn chắc chắn mười phần tất cả những chuyện này đều có kẻ giật dây, hơn nữa kẻ này thực sự rất lợi hại. Tuyết Nhi có nắm giữ Huyết Thạch hay không đến hắn còn chưa xác minh được, thì người người đều đã cho rằng đó là sự thật, thậm chí còn tra ra Tuyết Nhi đang ở cùng với hắn. Ắt hẳn hiện tại tất cả đều cho rằng, Huyết thạch đã được Tuyết Nhi trao cho hắn. Vì vậy muốn tìm hắn cướp Huyết Thạch? Nhưng vì sao lại dùng đến Tuyết Nhi mà không phải người nào khác? Kẻ này đến cuối cùng muốn nhắm vào ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...