“Theo ý của Hoàng thượng, thắt chặt bang giao!”
Giọng nói trầm trầm ổn định phát ra xông thẳng đến đại não của Tiểu Thiên. Phảng phất hơi thở lạnh lùng cuồng vọng, lông mày khẽ nhếch, trong đôi mắt nhuộm lên một tia âm lãnh lướt qua nữ nhân đang trừng mắt nhìn, chuyển đến vị Hoàng đế phía trên.
“Quyết định xong, Bổn Vương cũng xin cáo từ! Chờ mong Hoàng thượng chọn ra ngày Hoàng đạo, càng sớm càng tốt!”
Long Thần Vũ xoay người rời đi, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc ở giữa không trung làm nên góc độ hoàn mỹ, cũng khuấy động đến người đang ngơ ngẩn kia. Tiểu Thiên chớp mắt định thần đã thấy bóng lưng nam nhân biến mất sau cửa lớn.
Nàng cứng nhắc quay đầu về phía Hoàng Thiên Thịnh mờ mịt:
“Phụ hoàng! Ý hắn là gì?”
Hoàng Thiên Thịnh liếc nhìn biểu cảm của nữ nhi thay đổi nhanh chóng chợt đổ mồ hôi. Ban hôn không ít nhưng chưa lần nào ông gặp qua phản ứng này. Lời nói rõ như ban ngày còn hỏi lại ông?
“Quyết định liên hôn!”
“Không được!” – Tiểu Thiên lần nữa sửng sốt giãy nảy.
Hoàng Thiên Thịnh đột nhiên lại cho rằng Hàn Vương là nam tử tốt. Nữ nhi của ông tính cách cũng quá ác liệt rồi. Vừa nãy một tiếng không gả đối với hắn, phong thái đó chẳng khác gì nam tử chọn thê, mặt mũi của Hàn Vương để vào đâu mới được. Thế nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nhịn nhún nhường dung túng cho nàng, một lòng hướng về phía nàng. Ánh mắt ban đầu của hắn ông tuyệt không nhìn lầm, rõ ràng có tình ý. Lần này ông giúp nữ nhi chọn phu quân có lẽ không sai.
Vậy mà nàng vẫn kiên quyết không nhận? Còn tưởng sẽ cảm động rưng rưng tạ ơn ông thế nhưng biểu tình khó coi kia là nghĩ cái gì, thật quá vô lý. Vua không nói chơi, người mở lời trước cũng là ông, không thể rút lại. Hoàng Thiên Thịnh đảo mắt một vòng nghĩ cách, nở nụ cười vỗ về Tiểu Thiên:
“Phụ hoàng đi tìm người xem ngày Hoàng đạo!”, nói xong rất nhanh cả thân hình liền biến mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thiên phút chốc đỏ bừng, nàng uất ức giẫm chân la lớn, rồi như nhớ ra gì đó, lập tức nhấc váy chạy theo Long Thần Vũ.
Cũng may hắn đi chậm, nhìn thấy dáng người cao lớn phía trước, nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi kêu lên:
“Đứng lại!”
Từng bước chân trầm ổn không chút bị tác động bởi âm thanh phía sau, chỉ có đáy mắt khẽ chuyển động, Long Thần Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, nén giận đã muốn nội thương, gương mặt cũng đen kịt từ bao giờ.
Vốn dĩ hắn đang suy tính khước từ Hoàng Thiên Thịnh, hôn nhân của hắn há lại để cho người sắp đặt? Vậy nhưng nữ nhân kia từ đâu xen vào, không biết tốt xấu chọc hắn chỉ muốn túm lấy nàng bóp trong lòng bàn tay. Dám không xem hắn ra gì, hắn còn chưa lên tiếng đã thẳng thừng gạt bỏ hắn?
Là nàng tự chuốc lấy phiền não!
Bàn tay nhỏ cuối cùng cũng nắm được vạt áo của Long Thần Vũ, liền đó một thân gấm lụa tung bay nhào tới chặn ngay phía trước. Khí thế hiên ngang!
“Đứng lại!”
Long Thần Vũ nhìn xuống tiểu nữ nhân đang gầm gừ với hắn, miệng tạo nên một độ cong đẹp mắt nhưng lại toát ra âm lãnh bá đạo.
“Cười? Huynh lập tức đi nói với Phụ hoàng không có chuyện liên hôn xảy ra!” – Tiểu Thiên cảm nhận được nam nhân trước mặt đang đắc ý tràn trề liền giận đến sôi sục, mạnh miệng yêu cầu.
“Bổn Vương trước nay không nói hai lời!” – Long Thần Vũ híp mắt đáp lại.
“Được! Chuyện này là thỏa thuận giữa Phụ hoàng và huynh, nếu hai người tha thiết đến thế thì tự lấy nhau đi” – Tiểu Thiên trào phúng nói.
Long Thần Vũ nhướn mày nhìn nàng.
Nàng tiếp tục hất cằm cao giọng: “Phàm là chuyện ta không nguyện ý thì đừng ai nghĩ có thể bắt ép được ta. Dù sao cũng không có ý định lưu lại hoàng cung, ta mặc kệ hai người!”
“Trốn?” – Long Thần Vũ tựa tiếu phi tiếu hỏi – “Đừng quên nàng đã là công chúa, chuyện này không những liên quan đến nàng mà còn liên quan đến Phụ hoàng của nàng, còn có dân chúng Thiên Quốc cũng không tránh khỏi liên lụy?”
Tiểu Thiên ngây người. Hắn muốn nói quan hệ Long Quốc và Thiên Quốc sẽ vì điều này mà trở mặt thành thù?
“Chỉ cần huynh quên đi chuyện vừa rồi, sẽ chẳng có gì nghiêm trọng!” – Dù sao phụ hoàng cũng gặp riêng hắn, không ai nói ra thì được rồi.
“Ý của nàng chính là muốn ta xem lời nói của Hoàng đế Thiên Quốc không ra gì?” – Long Thần Vũ khom người ghé sát vào mặt Tiểu Thiên hỏi.
“Huynh!” – Tiểu Thiên không thốt nên lời. Rõ ràng nàng không có ý đó, hắn một mực muốn đôi co đến cùng, rốt cuộc vì sao?
“Chúng ta là bằng hữu, huynh lại muốn tự mình gây khó dễ, chẳng lẽ còn giận ta vì đã cải nam trang lừa huynh?” – Đồ nhỏ mọn, nàng không mắng được hắn ra lời thì cũng phải ở trong lòng mắng cho hả giận.
“Cho rằng ta nhỏ mọn như vậy?” – Long Thần Vũ nhìn ra được ý nghĩ trong đầu Tiểu Thiên, lửa giận không những không tắt còn muốn dâng cao.
Không thèm liếc mắt đến nàng nữa, hắn dựng thẳng lưng trực tiếp rời đi, ung dung từng bước xuống bậc tam cấp.
Tiểu Thiên chưa giải quyết xong việc nhất định không muốn buông tha Long Thần Vũ, rõ ràng hắn cố ý làm khó nàng. Nhìn dáng lưng vững chắc lạnh lùng, Tiểu Thiên ở sau bặm môi lấy đà, dùng hết tốc lực phóng đến búng người nhảy lên lưng hắn, chiến thuật của nàng chính là bám dính lấy hắn đến khi nào hắn mất hết kiên nhẫn đầu hàng với nàng thì thôi.
Ý tưởng luôn tốt đẹp hơn hiện thực, mắt thấy đã có thể cưỡi lên lưng Long Thần Vũ ai ngờ hắn theo phản xạ đột ngột xoay người né tránh, Tiểu Thiên luống cuống văng mạnh về trước chớp mắt liền sẽ đập toàn thân vào nền đá, sợ đến run người, nhắm nghiền mắt không dám mở ra.
“Bịch”
Thế nhưng nền đá vì sao lại ấm như vậy, thân thể cũng không cảm nhận được đau đớn, từ đầu đến cuối đều rất êm ái, thậm chí môi của nàng còn như chạm vào một chiếc bánh mềm mềm ấm ấm. Nói tới đây mới càng cảm nhận rõ rệt, Tiểu Thiện nhịn không được dùng môi thử một chút, nhấm nháp rồi lại nhấm nháp hương vị.
Có lẽ nàng ngã đau đến nổi hôn mê bất tỉnh, trong cơn mê man lại hiện lên chiếc bánh ngọt, nàng thích, lâu một chút mới nên tỉnh lại, nếu không chắc chắn sẽ đau đến nhe răng trợn mắt. Tự tính toán trong đầu như thế, Tiểu Thiên yên tâm hưởng dụng, đưa hàm răng trắng như ngọc cắn nhẹ một miếng.
Đột nhiên môi nàng có cảm giác ẩm ướt, bánh ngọt bất ngờ chuyển mình thành sinh vật sống tự động len vào trong khoang miệng của nàng khuấy đảo. Cái này…chuyện này…điều này…
Tiểu Thiên hốt hoảng mở mắt, đập vào mắt nàng là chiếc mặt nạ bạc, đôi mắt hẹp dài cũng đang chằm chằm nhìn nàng, hơi thở nam nhân quanh quẩn bên chóp mũi, cánh môi quấn quít, da thịt cách lớp trang phục dán chặt vào nhau không một kẽ hở, nhiệt độ người này truyền qua người kia.
Giây lát toàn thân cả hai như có luồng sét chạy qua, đờ đẫn, run rẩy, cứng ngắc. Nhịp tim đập thình thịch… Một..hai…ba…Hai thân hình vội nảy ra xa trừng mắt nhìn nhau.
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Hắn hôn nàng?
Nàng hôn hắn?
Tiểu Thiên nàng còn tưởng được ăn bánh, không ngờ nàng lại đè lên người hắn, còn dây dưa như vậy? Phát sốt rồi! Tại sao lại vừa choáng váng vừa khó thở?
Khuôn mặt Long Thần Vũ lần đầu chuyển đổi quá nhiều cảm xúc. Mười năm rồi nàng chính là nữ nhân đầu tiên hắn không thể bài xích. Nếm phải vị ngọt ngào của nàng, ôm vào lòng thân hình nữ nhân mềm mại, hắn như trúng tà, đánh lý trí của hắn tan tành thành mây khói. Ban đầu ngỡ ngàng cùng nàng tiếp xúc, lại dần dần không cưỡng được nụ hôn của nàng, còn có động thái đáp lại. Hắn bệnh rồi? Toàn thân mất đi khống chế, cũng mất đi định lực.
“E hèm! Quả nhân phải nhanh chóng chọn ngày rồi!”
Giọng nói từ đâu đánh tới, như ánh dương xé toạc sương mù đem hai người đang thất thần hồi tỉnh.
Đồng thời liếc nhanh mắt, Hoàng đế Thiên Quốc, còn có cung nhân vây quanh, từ đâu xuất hiện nhiều người như vậy?
Phụ hoàng hà cớ gì cứ tủm tỉm cười, đám người kia cũng kẻ nhìn trời, kẻ ngó đất?
Cảnh vừa rồi không phải đã thấy hết chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...