Khúc nhạc kết thúc, bề ngoài thanh nhã liền biến mất, nữ nhân giơ thẳng hai tay lên trời, vươn vai thoải mái, cánh tay mịn màng trắng nõn như sứ được tô điểm bởi chiếc vòng tay đặc biệt tinh xảo, miệng nhỏ cong cong như ánh trăng lưỡi liềm để lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc. Bên tai chợt nghe tiếng phì cười, mày ngài có chút ngạc nhiên nhíu lại, hàng mi cong dài khẽ đung đưa rồi nâng lên mi mắt, nhìn đến phía phát ra âm thanh.
Lập tức tim trong lồng ngực vì người đang đứng trước mặt mà nảy mạnh một cái, toàn thân giật bắn trong phút chốc liền cứng đờ, lại như mất đi trọng tâm ngã về sau.
Nam nhân đang chăm chú nhìn ngắm thấy vậy vội hốt hoảng, nháy mắt dịch chuyển thân hình đến sát nàng, dùng một tay choàng qua vai giúp nàng ổn định.
“Tuyết Nhi!”
Nữ nhân chưa khôi phục được bao nhiêu lại bị hai tiếng này làm cho mờ mịt, nàng mở lớn mắt nhìn nam nhân, có chút không dám tin. Hắn vừa mới gọi tên nàng? Nữ nhân đứng bật dậy, toàn thân run run, dè dặt lên tiếng:
“Hàn ca ca…”
Thấy hắn gật đầu mỉm cười với nàng, nữ nhân trở nên vô cùng khẩn trương, nàng hít thật sâu một hơi nhẹ giọng hỏi:
“Huynh đã nhận ra ta?”
Đôi mắt nữ nhân long lanh như ngọc khiến nam nhân một trận xuyến xao:
“Tìm nàng thật lâu, không ngờ lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
Nữ nhân xúc động, chớp mắt một cái, hai dòng lệ lăn trên nền da tuyết trắng.
Nam nhân thấy vậy liền cuống quýt, hắn vụng về đưa tay lau nước mắt cho nàng:
“Là lỗi của ta. Đừng khóc!”
“Tận bây giờ mới chịu đến tìm ta. Lỗi của huynh, đương nhiên là lỗi của huynh!” – Giọng nói nữ nhân tràn đầy ủy khuất.
“Là ta chậm trễ!” – Nam nhân lần nữa áy náy vô vàn.
Nữ nhân cuối cùng không ngăn được niềm vui đang lan tỏa trong lòng, rộn rã kêu lên: “Hàn ca ca!”
Nữ nhân cười như hoa nở, nam nhân cũng sủng nịch nhìn nàng, bàn tay nắm chặt, thâm tình lai láng. Cảnh tượng này Long Thần Vũ vừa đến liền nhìn thấy, không khỏi sững sờ, gương mặt hắn tối sầm lại, nét mặt vô cùng khó coi.
Tiểu Thiên cùng Mạc Ngọc Hàn? Bọn họ quen biết nhau? Còn diễn một cảnh chàng chàng thiếp thiếp!
Long Thần Vũ bất tri bất giác hít thở không thông. Bàn tay vô thức nắm lại thành quyền, gân xanh từng đường nổi lên. Một thoáng mất đi lý trí hắn chỉ muốn tung chưởng lực tách hai người kia ra. Máu trong cơ thể như muốn sôi trào. Con ngươi chợt đảo, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân khó kiểm soát như vậy. Hành động lỗ mãng không phải là phong thái của hắn, hơn nữa còn đang ở trong hoàng cung Thiên Quốc. Ánh mắt Long Thần Vũ nhìn chằm chằm như muốn đem hình ảnh kia thâu tóm vào trong rồi tiêu hủy nó, nhưng cuối cùng hắn chỉ đành hít một ngụm khí lạnh, dằn lòng quay người rời đi. Rốt cuộc vẫn chưa thể xác thực được thân phận của Tiểu Thiên. Ông trời cứ muốn trêu đùa hắn, cử một Hoàng Thiên Vỹ lại còn cử thêm một Mạc Ngọc Hàn đến phá hỏng.
“Tiểu thư!” – Nhiên Thanh khấp khởi chạy đến, không nén nổi vui mừng, nước mắt hai hàng lại ba hàng tuôn rơi. Nàng không chờ được đến lúc tiểu thư của nàng đi ra, đành phải năn nỉ sư huynh đem nàng vào cung tìm người. Cuối cùng cũng tìm được, hơn nữa còn biết thêm tin tức tiểu thư nàng nghiễm nhiên đã trở thành công chúa Thiên Quốc.
Tiểu Thiên thấy Nhiên Thanh thì tròn mắt mừng rỡ, nàng buông tay Mạc Ngọc Hàn tiến về phía Nhiên Thanh ôm chầm lấy nàng ấy: “Sao muội lại ở đây?”
“Muội cùng huynh ấy đến đây tìm tỷ!” Nhiên Thanh chỉ về phía nam nhân anh tuấn một thân huyền bào đang nở nụ cười trên môi.
Tiểu Thiên ngạc nhiên hỏi lại: “Hàn ca ca?”
Mạc Ngọc Hàn cong cong khóe miệng: “Nhiên Thanh là sư muội của ta!”
“Sư huynh muội?” – Tiểu Thiên nghe được thông tin này không khỏi kinh hỷ thốt ra lời. Trái đất cũng thật tròn, vòng đi vòng lại đều là người nọ quen biết người kia.
Nhiên Thanh cũng nhoẻn miệng cười: “Chuyện dài lắm, sau này sẽ kể cho tỷ! Hiện tại nói cho muội biết, vì sao tỷ lại là công chúa?”
“Ta vốn là công chúa!” – Tiểu Thiên nhún vai trả lời, nửa đùa nửa thật nheo mắt nhìn Nhiên Thanh – “Hoàng thượng yêu quý ta, nhận ta làm nghĩa nữ, thế nào, ta không xứng?”
Nhiên Thanh nghe vậy chỉ phụng phịu: “Người ta cho tỷ làm công chúa, tỷ liền làm, không muốn quay về Thiên Xuyên Cốc tìm muội? Trong lòng tỷ còn có chỗ của muội không đây?”
“Còn, vẫn còn! Ta làm vài ngày sẽ rời đi. Muội yên tâm!” – Tiểu Thiên vội vàng an ủi.
“Vài ngày?” – Cả Mạc Ngọc Hàn và Nhiên Thanh trợn mắt nhìn nhau rồi lại cùng nhìn về phía Tiểu Thiên. Cái ghế công chúa có thể thích thì ngồi vào, thích thì bỏ đi dễ dàng như vậy?
“Đúng!” – Tiểu Thiên gật đầu xác nhận, ngẫm nghĩ đảo mắt lại nói: “Lúc đó hai người cùng mang theo ta ra ngoài là được!”
“Vậy đi luôn bây giờ!” – Mạc Ngọc Hàn dứt khoát lên tiếng.
“Không được! Ít nhất cũng phải hết ngày mai, xong ba ngày đại lễ rồi tính!” – Tiểu Thiên phẩy tay lắc đầu. Dù sao nàng cũng phải nói cho Phụ hoàng biết, tiện thể bàn bạc cách liên lạc, đâu thể không chút tin tức rời khỏi. Ông ấy là người thân ruột thịt của nàng đó. Nàng chỉ từ chối nơi ở của ông ấy chứ không có từ chối ông ấy.
“Vậy Nhiên Thanh sẽ làm cung nữ theo bên cạnh nàng, khi nào nàng sắp xếp xong thì nói với muội ấy, ta sẽ đích thân đưa nàng rời đi. Cũng muộn rồi, mau trở về nghỉ ngơi sớm!”
Mạc Ngọc Hàn quay lưng. Tiểu Thiên thấy vậy vội nắm lấy tay hắn kéo lại
“Huynh đi đâu?”
Nhìn trong ánh mắt Tiểu Thiên có chút lo lắng, lại bị hành động cùng lời nói của nàng làm cho tim trong ngực cũng muốn bạo động, Mạc Ngọc Hàn tâm tình không chút kiềm nén lộ rõ trên từng nét mặt, nụ cười ôn nhu chưa từng có:
“Hoàng cung không thể ở lâu, ta ra ngoài trước. Nhất định sẽ quay lại đón muội!”
Tiểu Thiên nhìn theo phía Mạc Ngọc Hàn vừa biến mất, trong lòng có chút yên tâm, sắc mặt vui vẻ cùng phấn khởi, nàng quay sang dắt Nhiên Thanh vào trong:
“Nghỉ ngơi thôi, ngày mai dậy sớm ta sẽ đưa muội đi nhìn vài nơi đẹp đẽ của hoàng cung, sau đó còn đến Chính Hòa điện tham gia cung yến!”
Sáng hôm sau, Tiểu Thiên quả thực tự giác dậy từ khi mặt trời còn chưa lên. Cùng Nhiên Thanh dùng chút điểm tâm rồi hứng khởi nắm tay nàng ấy ra bên ngoài. Hoàng cung xa hoa tráng lệ lại phủ thêm một tầng không khí mát mẻ của bình minh càng trở nên lung linh rực rỡ, khiến Nhiên Thanh một phen mở rộng tầm nhìn,ngắm mãi cũng không chán.
Cả hai vừa đi vừa cười hi hi ngắm cảnh. Chợt trong một đình viện không xa phía trước, Tiểu Thiên liền thấy Thục Phi nương nương một thân y phục trang nhã đang ngồi uống trà. Nàng quay sang Nhiên Thanh bảo đứng đợi mình rồi nhấc váy chạy đến chỗ Thục Phi chào hỏi.
Nhiên Thanh lo lắng cắn môi nhìn theo Tiểu Thiên, lại bỏ rơi nàng. Nàng cũng không biết làm gì đành chọn một gốc cây ngồi xuống, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về hướng đình viện.
“Nhiên Thanh cô nương!”
Đi kèm lời nói là một vạt áo xuất hiện đung đưa ngay trước mặt. Nhiên Thanh ngơ ngác ngẩng đầu.
“Thiên Minh công tử!” – Nàng ngỡ ngàng thốt lên, không nghĩ lại có thể gặp hắn, tức khắc cảm thấy vô cùng bối rối.
Còn đang vân vê vạt áo không biết nên nói gì tiếp theo, Thiên Minh đã chủ động ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi dồn dập:
“Nàng là cung nữ trong cung? Kỳ lạ, từ hôm gặp nàng đến nay triều đình vẫn chưa tuyển cung nữ. Nàng được chủ nhân nào mang vào cung? Nàng thuộc cung nào? Ta tìm nàng nhiều ngày không gặp, hóa ra nàng lại ở ngay trong lãnh địa của ta?”
Đối diện với hàng loạt câu hỏi của Thiên Minh, Nhiên thanh đã lúng túng lại càng thêm gấp gáp: “Ta …ta…”
“Nàng nói đi. Nàng thuộc cung nào, ta sẽ xin nàng về cung của ta. Sẽ không để cho nàng phải làm việc, sẽ chăm sóc cho nàng!”
Sự nhiệt tình của Thiên Minh làm khuôn mặt Nhiên Thanh bỗng chốc như quả cà chua chín muồi, nam nhân này nói vậy là ý gì?
Thiên Minh ngược lại thấy Nhiên thanh không nói, càng sốt ruột, hắn sợ rằng Nhiên Thanh đã có người trong lòng sẽ không thèm để ý đến hắn nữa liền vội vàng:
“Nhiên Thanh cô nương, nàng đã có ý chung nhân chưa?” – Hắn trực tiếp đề cập
Nhiên Thanh xấu hổ đến mức mắt chớp liên hồi, hơi thở cũng có phần đứt đoạn.
Thiên Minh lại càng rối rít:
“Ta không có ý đồ xấu, chỉ là, nếu nàng vẫn chưa có ý chung nhân, vậy nàng thấy ta thế nào?”
“Công tử!” – Nhiên Thanh cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng lên – “Chúng ta chỉ mới gặp nhau, ta…ta…không biết, còn phải hỏi qua ý của…”
“Ai? Nàng còn phải hỏi qua ai? Phụ mẫu?” – Thiên Minh một giây một khắc cũng không để phí phạm, nhanh chóng ngắt lời Nhiên Thanh.
“Hỏi qua ta” – Giọng nói như chuông ngân ở phía sau lưng hắn lên tiếng đáp lại.
Hắn quay đầu liền thấy Tiểu Thiên đang khoanh tay híp mắt nhìn hắn. Hơn nữa còn là một bộ dáng vừa phát hiện ra điều gì thú vị, lông mày khẽ nhướn, tia mắt gợi gợi ý cười, khóe miệng cũng vô cùng đắc ý.
“Ngươi?” – Thiên Minh trợn mắt nghi ngờ hỏi lại.
Nhiên Thanh nhìn đến Tiểu Thiên lại cảm giác bản thân như đang bị bắt gian, đỏ mặt ngại ngùng, lật đật vén váy hấp tấp chạy đến bên nàng.
“Tiểu thư, muội …muội với huynh ấy…không có chuyện gì cả…”
Câu nói của Nhiên Thanh khiến Tiểu Thiên suýt thì phì cười: “Không hỏi tự khai?”
Nhiên Thanh nghe vậy lại càng quẫn trí, nàng tốt nhất không nên mở miệng thì hơn.
“Hai người biết nhau?” – Thiên Minh cũng đứng dậy tiến lại gần, vẻ mặt là kinh ngạc tột độ, vô cùng thảng thốt.
“Đâu chỉ là biết, hôn nhân đại sự của nàng ấy còn do ta làm chủ” – Tiểu Thiên cực kỳ hưng phấn, mắt cũng cong cong lấp lánh, đột nhiên thấy bản thân nàng rất oách, miệng nhỏ dương dương tự đắc trả lời. Quả thật không ngờ đến Nhiên Thanh và Thiên Minh cũng có chút liên hệ, hơn nữa còn rất có thể sẽ trở thành một cặp uyên ương. Nàng biết cổ đại luôn có tư tưởng nữ nhân không thể quyết định chuyện cả đời mà phải phụ thuộc vào sự chấp thuận của người khác, về sau nàng sẽ giúp Nhiên Thanh loại trừ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, ủng hộ nàng ấy theo đuổi chân tình. Có điều hiện tại vẫn nên dùng điều này chọc ghẹo Thiên Minh một phen.
“Ngươi!” – Thiên Minh tức thời không biết phản ứng ra sao. Chuyện ngày hôm qua hắn còn đang định để hôm nay gặp được Tiểu Thiên sẽ hỏi cho rõ ràng. Nhân tiện phán tội lừa dối hắn, trừng phạt một chút. Nhưng tình thế này…
Liếc thấy Nhiên Thanh e thẹn rụt rè đứng nép vào Tiểu Thiên, hắn biết ngay là tạm thời sẽ không thể có động thái uy hiếp nào đối với nữ nhân trước mặt. Thiên Minh tuy có chút ức chế muốn mài răng cắn người nhưng trong lòng vẫn thầm cảm tạ trời cao vì Tiểu Thiên chính là nữ nhân, nếu Tiểu Thiên là nam nhân, lại nhìn bộ dạng ỷ lại của Nhiên Thanh như thế, hắn sẽ không kiềm nén được tâm tình mà đi mài dao giết người.
“Hoàng muội! Ngược xuôi cuối cùng cũng là chỗ quen biết! Ta thật hân hạnh có một muội muội như muội nha. Tương lai Hoàng huynh sau này nhờ cả vào muội!” – Giọng nói ngọt hơn đường vang lên lồng lộng.
Tiểu Thiên suýt thì tắc thở vội vàng chỉ tay nói: “Ngươi! Bỏ ngay cái kiểu nói chuyện ấy, thật sự không quen!”
“Hơn nữa tương lai của ngươi liên quan gì đến ta?” – Khuôn mặt ngây thơ cùng đôi mắt thanh thuần kết hợp ra vẻ không hiểu chuyện, hướng Thiên Minh hỏi làm cho hắn chỉ muốn hộc máu vì tức.
“Ấy! Hoàng muội! Tình cảm của chúng ta trước nay đều rất tốt không phải sao?” – Nhịn, hắn phải nhịn.
“Tốt hay xấu không liên quan đến chuyện này. Đại sự cả đời của Nhiên Thanh không thể xem nhẹ. Hơn nữa…”
Tiểu Thiên nói đến đó thì chậm rãi tiến đến gần Thiên Minh, ghé vào tai hắn thì thầm: “…nửa đêm ăn trộm, bị người đuổi đánh, ở bên ngoài ôm ấp mỹ nhân…ngươi còn tật xấu gì ta không biết? Chưa tính lần đầu dám dùng dao uy hiếp ta, lần hai hại ta bị thương, còn có bỏ đói ta….Ngươi nghĩ ta sẽ để cho Nhiên Thanh theo ngươi?”
Nàng kể một loạt “tội trạng” lại chốt thêm câu hỏi tu từ ở cuối cùng rồi hừ lạnh một tiếng xoay người dắt tay Nhiên Thanh rời khỏi
Để lại Thiên Minh ánh mắt hoảng loạn đau thương nhìn theo, hắn không nói nên lời chỉ biết ngửa đầu nhìn cao xanh phía trên âm thầm gào thét: “Tại sao ta lại đi đắc tội với nữ nhân ấy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...