Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Quan sát căn phòng nhỏ một lượt, Tiểu Thiên nhăn mặt xoa xoa phía sau gáy, đầu óc có chút mơ hồ, nàng làm sao lại ở đây, nơi này là nơi nào?

“Thiên Tuyết tiểu thư! Nàng tỉnh!”

Một giọng nam mừng rỡ kêu lên rồi vội vã tiến đến bên giường Tiểu Thiên, khuôn mặt chuyển qua áy náy muôn phần:

“Xin lỗi! Vừa rồi ta ra tay hơi mạnh. Nàng đừng nổi giận.”

Trong khi nam nhân dáng vẻ thư sinh hiền lành làm ra đủ loại biểu cảm thì Tiểu Thiên chỉ duy trì đúng một trạng thái. Cả khuôn mặt nàng không chút biến chuyển. Sau khóe miệng mới khẽ động đậy, ánh mắt nhìn người đối diện lại đảo một vòng, liếc xuống y phục trên người, vẫn là y phục của nàng. Tiểu Thiên có chút sợ sệt lại có chút nực cười, nàng vẫn không quen lắm với việc thay đổi vị trí chớp nhoáng, mà bản thân là người trong cuộc lại không hề hay biết. Nàng dè dặt nhìn nam nhân hỏi:

“Ngươi biết ta?”

Nam nhân nở nụ cười mừng rỡ, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, hắn chỉ sợ nàng tức giận.

“Ta là Miên Dược! Lúc nàng bảy tuổi có gặp qua ta, nàng nhớ không? Lần đó ta theo sư phụ đến chữa bệnh cho con gái tộc trưởng thì gặp nàng cùng gia gia nàng. Đúng rồi, Huyết Thủy, nàng có nhớ nàng ấy không?”

“Khoan khoan” – Tiểu Thiên rối rắm, nàng nhíu mày nhìn nam nhân – “Ta chưa từng nghe qua tên Miên Dược, Huyết Thủy! Hơn nữa…ngươi đang nói gì vậy?”

Miên Dược sửng sốt tròn mắt: “Thiên Tuyết tiểu thư! Nàng thật sự không nhớ gì sao?”


Tiểu Thiên nhìn thái độ của Miên Dược lại nảy sinh ngờ vực với chính bản thân mình, có thể nàng đã từng gặp hắn. Hắn biết tên nàng, còn gọi Thiên Tuyết tiểu thư, rõ ràng biết nàng là nữ cải nam trang. Tiểu Thiên ngập ngừng:

“Ta bị mất trí nhớ, hiện tại ký ức cũng chỉ khôi phục đến năm ta sáu tuổi”

“Thảo nào nàng lại không nhớ ra!” – Miên Dược giải đáp được thắc mắc trong lòng, nhẹ nhàng nói.

“Vậy ta sẽ kể lại cho nàng nghe một chút! Năm nàng bảy tuổi, gia gia dẫn nàng đến Huyết tộc theo lời thỉnh cầu của tộc trưởng để chữa bệnh cho Huyết Thủy, con gái tộc trưởng. Huyết Thủy mắc phải một căn bệnh lạ, cần có máu của người mang trong mình hương Xuyên Tuyết để làm thuốc dẫn mới có thể chữa khỏi.

Tộc trưởng vì mạng sống của con gái mình, ngay cả Huyết thạch cũng đem ra trao cho gia gia của nàng, nhưng gia gia nàng lúc đó một mực không đồng ý để nàng lấy máu, cuối cùng chỉ chấp thuận cho nàng ở cạnh Huyết Thủy ba ngày ba đêm dùng hương Xuyên Tuyết kéo dài mạng sống của nàng ấy được thêm tám năm.

Hiện giờ bệnh lại có chiều hướng xấu. Thật may là trong lúc ra ngoài tìm thuốc ta lại gặp được nàng. Hy vọng lần này nàng có thể giúp chúng ta cứu Huyết Thủy. Thiên Tuyết tiểu thư, nàng vẫn đang nghe chứ?”

“Vẫn…vẫn đang nghe” – Tiểu Thiên mờ mịt gật đầu gượng gạo đáp lại – “Dường như hiểu lại dường như không hiểu!”

“Ngươi nói Huyết Thạch…” – Tiểu Thiên trầm ngâm, không phải là thứ mà Thần Vũ vẫn đang tìm kiếm đó sao?

“Đúng, chính là Huyết Thạch!” – Miên Dược sợ Tiểu Thiên không tin những gì hắn nói nên vội vàng đưa ra bằng chứng – “Trên người nàng đang đeo Huyết Thạch, một miếng đá hình vuông nhỏ được bọc bởi túi gấm xanh, năm đó là ta tự tay may túi gấm này để gia gia nàng bỏ Huyết Thạch vào trong. Hơn nữa ta còn lén thêu lên túi gấm một sợi Huyết tinh, nó có mùi hương đặc biệt chỉ ta mới nhận thấy. Cũng nhờ vậy trên phố ta mới phát hiện ra nàng”.

Tiểu Thiên ngẩn người, nàng vội vàng đưa lưng về phía Miên Dược, qua mấy lớp áo lấy ra miếng bùa gấm xanh. Ở hiện đại có lần nàng từng hỏi Dì Hai về vật này, Dì Hai chỉ cười bảo nàng khó nuôi nên đeo bùa để cầu bình an. Không nghĩ tới bên trong nó lại chứa Huyết Thạch.

Tiểu Thiên nhìn Miên Dược đang nhu thuận ngồi bên giường, dáng vẻ của hắn không giống người xấu, ra tay với nàng có lẽ chỉ vì tình thế bắt buộc. Hơn nữa hắn coi như cũng biết vài điều về nàng, đến bí mật cơ thể nàng dung nhập hương Xuyên Tuyết hắn cũng biết, khả năng lúc nhỏ nàng đã từng tiếp xúc với hắn. Cũng nhờ có hắn, nàng mới có thêm những thông tin quý giá. Tiểu Thiên vì vậy tâm trạng cũng thả lỏng, hướng hắn hỏi:

“Ta đang ở Huyết tộc? Ngươi muốn ta dùng máu cứu Huyết Thủy?”

“Thiên Tuyết tiểu thư! Đây là cơ hội duy nhất để Huyết Thủy có thể sống. Nàng…” – Miên Dược ngập ngừng lo lắng, mười năm trước không cho máu, hiện tại sẽ cho chứ? Hắn nên nói những gì để thuyết phục đây?

“Được!” – Tiểu Thiên không nghĩ ngợi gật đầu.

Miên Dược há hốc miệng, mãi vẫn không khép lại được, đôi mắt tràn ngập ánh sáng, hắn vui mừng đến nỗi không biết nên thể hiện ra sao, mãi một lúc lâu mới lắp bắp hỏi lại: “Thật.. thật vậy?”

“Nhưng với một điều kiện…” – Tiểu Thiên tiếp lời, thành công đem khuôn mặt Miên Dược trở nên méo xệch.


“Đến Huyết thạch quý giá cũng đã trao cho nàng, điều kiện….sẽ là gì nữa…?” – Miên Dược thấp thỏm lo lắng không yên.

Tiểu Thiên nhếch mép cười: “Ta sợ đau, sợ thấy máu. Ngươi muốn lấy thì cứ lấy nhưng trước tiên phải khiến ta hôn mê. Lấy máu xong nhớ băng bó cẩn thận vết thương”.

“Chỉ…chỉ vậy thôi sao?” – Miên Dược có chút không tin.

“Ngươi còn muốn thế nào?” – Tiểu Thiên nhún vai hỏi, lại có chút tò mò tiếp lời – “Tại sao phải cầu xin ta, đã có bản lĩnh đưa ta về đây thì cứ nhân lúc ta bất tỉnh lấy máu là xong”.

“Không được” – Miên Dược lắc đầu – “Hành vi không chính đáng như thế, ta không làm. Hơn nữa, còn cần nàng giải huyệt để hương Xuyên Tuyết thoát ra, cần sự chấp thuận của nàng để thu được dòng máu thuần khiết nhất, như vậy mới có tác dụng”.

“À, hiểu rồi. Giống như gà vịt khi bị cắt tiết, vì nó không ưng thuận nên trong máu sẽ tự động tiết ra chất độc chạy lên não để làm dịu thần kinh, như vậy không còn thuần khiết phải không?” – Tiểu Thiên gật gù.

Miên Dược cười không ra cười, khóc không ra khóc, lau mồ hôi hỏi: “Làm sao lại có gà vịt ở đây?”

“Khi nào lấy máu?” – Tiểu Thiên giả ngơ trước câu nói của Miên Dược.

“Ngay bây giờ!” – Miên Dược nghiêm túc trả lời.

“Nhanh như vậy? Ta còn chưa chuẩn bị tinh thần” – Tiểu Thiên mếu máo.

Nàng nhìn quanh phòng rồi tròn mắt hỏi: “Người đâu? Huyết Thủy đâu? Lấy máu xong không cần phải uống ngay cho tươi à?” – Tiểu Thiên nói xong liền nổi da gà, nếu có ngày nàng bệnh rồi bắt nàng uống máu thế này, nàng có đủ can đảm để thử không?


Miên Dược cười giải thích: “Máu lấy xong còn phải tẩm cùng dược liệu, hứng sương lúc canh hai liên tục ba đêm, sau đó mới dùng thuốc được”.

“Ra vậy!” – Tiểu Thiên làm vẻ thông suốt, chợt nhớ ra điều gì liền đưa túi gấm xanh nhỏ đựng Huyết Thạch cho Miên Dược, lườm mắt nhìn hắn – “Trước khi lấy máu, ngươi tháo Huyết Tinh trên này ra cho ta. Lại dám gắn chíp để định vị theo dõi ta à?”

“Ơ.. ơ.., ta sẽ gỡ bỏ ngay, nhưng chip …chip gì ạ?” – Miên Dược lúng túng.

Tiểu Thiên chép miệng: “Tùy tiện đặt tên cúng cơm cho sợi Huyết tinh của ngươi thôi”

--- ------ --------

“Có tin tức gì không?” – Thần Vũ thấy Đỗ Kỳ trở lại liền hỏi.

“Vương gia, tạm thời vẫn chưa! Nhưng chắc sẽ nhanh chóng có tin!” – Đỗ Kỳ một bên cung kính bẩm báo, ánh mắt không giấu được tia lo lắng. Tiểu tử thối, ngươi chạy đi đâu rồi?

Thần Vũ chau mày, trong mắt ẩn tình phức tạp, vừa có tia nghi hoặc lại gợn chút bất an. Sáng nay nghe được tin báo Tiểu Thiên từ tối qua không về Kỳ Lâu không hiểu sao hắn có chút khẩn trương. Thần Vũ hạ giọng phân phó:

“Khởi hành đến Vạn Sơn Trang như dự định. Nói bọn họ tiếp tục tìm kiếm, tìm ra Tiểu Thiên thì đưa về Vạn Sơn Trang”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui