Đến gần mới phát hiện, mấy con lợn gầy đến đáng thương, chânđều đứng không vững. Vương Miêu Nhi ngồi xổm xuống, nhìnkỹ bụng của mấy con lợn, ân, không sai, có mười sáu cái vú, làmlợn mẹ là một cái tuyệt hảo trư, vừa cẩn thận tìm thêm một tiểucông trư.
Ngô Tô Nhi vốn không đồng ý mua cả hai, lại không laychuyển được Miêu Nhi. Miêu Nhi xuất ra chiêu làm nũng,lão bản cuối cùng cũng đem giá thấp nhất bán hai con lợn cho Miêu Nhi. Bỏ ra hai mươi đồng tiền, trong lòng cũng thực đau xót,nếu dưỡng không sống, hai mươi cái đồng tiền cũng không phảicon số nhỏ, đủ cho cả nhà dùng một tháng diêm, bất quá nhìn bộdáng hưng phấn của Miêu Nhi, ngẫm lại thấy cũng đáng.
Đi hết một vòng lớn, đã muốn tới gần giữa trưa, Ngô Tô Nhi ômMiêu Nhi vội vàng hướng cửa chợ đi đến một quán ăn, nơi đólà nơi cùng Vương Đại Trụ ước định.
Đến giờ hẹn, cũng không thấybóng dáng Vương Đại Trụ. Ngô Tô Nhi có chút nóng nảy, miệng liêntục nhắc tới không nên cho nó một mình đi chơi.
Vương Nhị nhậntrọng trách nói: “Ta đi tìm xem, Miêu Nhi có đói bụng không, kêu Asao mua cho con một chén mỳ ăn nha”
Tuy rằng Miêu Nhi lần nữa tỏ vẻ không đói bụng, Ngô Tô Nhivẫn cấp Miêu Nhi kêu cho cậu một chén mỳ, chính mìnhlại xuất ra bánh buổi sáng Miêu Nhi ăn còn cùng nước tràđứng lên. Mỳ một văn tiền một chén, nhìn hơi kỳ quái, kỳthực chính là một loại mỳ, bất quá nước dùng chỉ dùng xương đểhầm nhưng ăn lại rất mỹ vị, số lượng lại nhiều.
Vương Miêu Nhi ăn non nửa bát, cảm thấy ăn không nổi nữa,Ngô Tô Nhi lại cầm lên tiếp tục ăn.
Vương Nhị dẫn Vương Đại Trụđi tới, cũng không chờ Ngô Tô Nhi mở miệng mắng, liền ồn ào “Asao, người đoán xem con gặp ai?” Không đợi Miêu Nhi bọn họ trảlời, lại chính mình đáp “Là Lý Học Tuấn, cái kia hầu tử, hắn ở trong*** trấn đầu kia làm Hỏa Kế lý”
Miêu Nhi nghe xong rất là giật mình, phải biết rằng thời đạinày có nhà mở *** cơ hồ là không có khả năng, nơi này khônggiống Trung Quốc thời cổ đại chú ý “Sỹ nông công thương”*, chỉcần ngươi có bản lĩnh làm gì đều được, nhưng là ở một thôn nhỏhẻo lánh từ bé lớn lên, đời đời hoặc là trồng trọt hoặc là đọc sách,người nghèo lại là một tiểu hài tử chín tuổi gia nhập ngành thươngnhân lại càng ít khả năng. Lúc này ở trong *** làm việc tươngđương với học việc, đương nhiên không có người chuyên môn chỉđạo ngươi.
Ngô Tô Nhi cấp Đại Trụ cùng Vương Nhị mỗi người thêm một chén,vốn Vương Nhị không chịu, Ngô Tô Nhi liền trừng mắt, Vương Nhịcũng chỉ cười ngây ngô. Hai người, vù vù vài cái liền xử lý hết bát mỳ.
“A sao, con muốn đi gặp tiểu ca ca” Miêu Nhi nhỏ giọng nói
“Đi, ca ca mang đệ đi” Vương Đại Trụ ước gì ở trấn trên thêmmột lát, lập tức vỗ vỗ ngực nói.
Ngô Tô Nhi nhìn nó đầy ẩn ý rồi nói “Đi thôi, ta còn muốn muamột ít đồ vật này nọ, thuận tiện đi xem thử, lại nói lần trước nó cứu Miêu Nhi, ta còn chưa có cảm tạ người ta”
Miêu Nhi ở bờ sông xảy ra chuyện, Ngô Tô Nhi về sau nghenói, trở về liền hung hăng mắng Vương Đại Trụ một trận, nghiêmkhắc cảnh cáo nó, về sau hứa không được mang Miêu Nhi rabờ sông đùa giỡn nữa, hơn nữa lần đầu tiên quở trách Miêu Nhi làm cho nó về sau liền nhìn thấy sông đều đi đường vòng.
“Tiểu ca ca, huynh như thế nào đến trấn trên làm việc ni”
Lý Học Tuấn vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy bên cạnh cửa một tiểuca nhi ba tuổi đang đứng, ánh mặt trời chiếu lên cậu làm nổi bậtlên nốt ruồi lệ chí bên mắt trái, toàn thân đều được bao trùm bởimột màu vàng nhạt, hắn cả người nhìn qua đều có cảm giác mơhồ.
“Tiểu ca ca, tiểu ca ca, huynh không nhớ rõ đệ sao” Miêu Nhithấy hắn không đáp lời, có chút sốt ruột hô lên.
“Miêu Nhi, ngươi như thế nào lại ở trấn trên”
“Đệ cùng cha, A sao còn có ca ca cùng nhau đến”
Lý Học Tuấn lúc này mới chú ý ngoài cửa một nhà ba người, có chút ngượng ngùng nói: “Vương Nhị thúc, Vương sao sao, các ngườicùng nhau đến”
Vương Nhị đi đến bên người Lý Học Tuấn:“Học Tuấn, nếu đến đâylàm là tốt rồi, không cần nghĩ về A sao ngươi, ta cùng mấy gia đìnhkhác sẽ giúp đỡ hắn.”
“Cám ơn Vương Nhị thúc” Vương Nhị chỉ ngắn ngủn có một câu lạilàm Lý Học Tuấn có chút nghẹn ngào.
“Cám ơn cái gì, ngươi lần trước cứu Miêu Nhi, cả nhà ta cũngkhông nói cái cám ơn gì với ngươi” Ngô Tô Nhi nói
“Xú tiểu tử, lại nhàn hạ, mau tới đây, đem hàng hóa này đến khốphòng đi” Ngoài *** truyền đến một tiếng chửi bậy.
“Ngươi đi đi, chúng ta cũng phải trở về” Vương Nhị thấy thế vộivàng nói.
Lý Học Tuấn gật gật đầu thật mạnh, chạy nhanh đi ra ngoài.
Vài người đi ra sau ***, Vương Đại Trụ cau mày nói:“Ta nghe nói nó cầu chưởng quầy mấy ngày, đuổi như thế nào cũng không đi,nói không cần tiền công, chỉ cần có cái ăn là được, đều đã đói mấyhôm rồi, chưởng quầy mới thu nhận nó”
Ngô Tô Nhi nghe xong nói: “Ai, cũng thật là một đứa nhỏ đángthương”
Tuy Miêu Nhi lúc trước nói không ăn đường nhưng Ngô Tô Nhicuối cùng vẫn là mua một bọc đường mạch nha nhỏ, Đại Trụ mừngrỡ nuốt ực ực nước miếng.
Vương Nhị chọn mua đồ này nọ, Ngô Tô Nhi đeo Miêu Nhi saulưng, Đại Trụ ôm đường mạch nha, bóng một nhà bốn người càngngày càng được ánh tà dương kéo dài, thỉnh thoảng truyền ra vàitiếng hừ hừ của trư, tiếng hoan hô của Đại Trụ, tiếng quở tráchcủa Ngô Tô Nhi…
______________________________
*Sỹ -Nông –Công -Thương(PL&XH) – Sỹ là tầng lớp trí thức, có học. Nông là nông dân. Cônglà công nhân. Thương là người buôn bán, kinh doanh.
Ông cha taxưa đã xếp 4 tầng lớp, nghề nghiệp trong xã hội theo thứ tự như tađã thấy.Qua đó mới rõ người Việt ta có truyền thống trong sự họchành, kiến thức như thế nào vậy nên mới xếp Sỹ lên hàng thứ nhất,trên tất cả mọi tầng lớp khác.
Tiếp sau trí thức là nông dân đã được ông cha ta coi trọng ở hàngthứ hai, chỉ đứng ngay sau trí thức. Như vậy, những người sảnxuất ra lương thực cũng như ông cha đề cao, bởi “có thực mới vựcđược đạo”.
Trong 4 tầng lớp xã hội kể trên, thương (buôn bán) được ông chata xếp cuối cùng, có nghĩa so với 3 đối tượng trên, vai trò, vị tríkhông cần thiết, không quan trọng. Trong quan niệm, người Việt taxưa cho rằng nghề kinh doanh chỉ là buôn nước bọt, mua chỗ nàyrẻ rồi bán chỗ kia đắt, ăn chênh lệnh, không làm ra của cải vậtchất, sản phẩm tinh thần cho xã hội.
Tuy nhiên, xã hội ngày nay đã thay đổi so với trước, nên mọi quanniệm cũng được thay đổi theo. Cả 4 tầng lớp sỹ, nông, công,thương đều có vai tò, vị thế ngang nhau trong xã hội, vì không aithay thế được ai. Và 3 tầng lớp còn lại (nông, công, thương) muốntồn tại, có tác dụng cho xã hội cũng phải học hành, trau dồi tríthức, văn hóa như sĩ vậy. Đặc biệt là trong bối cảnh đất nước tachủ trương mở cửa để hội nhập với thế giới, thực hiện công cuộcđổi mới đưa nước nhà tiến kịp các nước trong khu vực và toàn cầuthì thương chẳng những không bị coi thường như trước mà cònđược đặc biệt coi trọng.
Điều này được thể hiện ở một sự việc: Trong khi sỹ, nông, côngchưa có ngày của riêng mình thì đã có ngày doanh nhân Việt Nam.Nhiều doanh nhân đã được xã hội tôn vinh, được nhân dân trântrọng bởi họ làm ăn chân chính, đúng luật, đóng được nhiều thuếcho Nhà nước, kích thích sản xuất phát triển. Ngược lại, nếu sỹ màchỉ có cái mẽ, cái danh hão, không hữu ích cho sự phát triển xãhội thì đương nhiên là không thể xứng đáng ở ngôi đầu theo nhưquan niệm truyền thống của người Việt ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...