Editor: Tử Đằng Huyền
Thân thể Từ Dao đột nhiên cứng đờ có lẽ là bị sự quyết đoán của Tống Triệu Đường mà chấn kinh, hai mắt nhìn thẳng đối địch với ánh mắt của mình.
Trong lòng nhất thời nảy sinh ra một loại cảm giác chán ghét, tại sao phụ tử bọn họ đều có một cái đức hạnh giống nhau? Không phân tốt xấu mà ghim hắn?
"Thỉnh Tống chưởng môn đừng bịa đặt, nói trắng ra là vừa nãy bất quá chỉ là lời suy đoán của một mình ngươi mà thôi, mặc dù Hàn nhi có bí mật gì hay không cũng không tạo thành chứng cứ sát hại Tống Cư Uyên được." Không đợi Từ Dao mở miệng, Liễu Tư Thâm liền lần thứ hai mở miệng giải vây.
"Nguyên nhân cái chết của khuyển tử, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu như hung thủ thực sự là một trong số những người ở đó, vậy ta chắc chắn sẽ không bỏ qua!!" Thanh âm lạnh lẽo thấu xương của Tống Triệu Đường vang vọng khắp các góc, cuối cùng như một đòn nghiêm trọng đánh lên người Từ Dao.
Khóe miệng Từ Dao đột nhiên co giật một chút, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ vờ trấn định, không trả lời.
"Các ngươi đừng quá phận!! Sư huynh bị Tống Cư Uyên hạ độc gây thương tích thì sao, sao không thấy các ngươi giải thích?!" Liễu Mặc Tịch sau khi bình phục lại tâm tình, thấy Từ Dao bị hoài nghi như vậy, cũng không giữ dáng vẻ hiền thục như mọi ngày nữa, thay Từ Dao bất bình!
"Sư muội..." Từ Dao giơ tay ngăn cản Liễu Mặc Tịch, thời điểm quay đầu nhìn ánh mắt thuận thế biến thành ôn tồn.
"Con ta từ lâu cùng các ngươi đã không hợp mắt, ngày thường ngươi chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn!! Rốt cục!! Ngươi rốt cục đã lộ ra nội tâm hiểm ác kia, sát hại con ta tàn nhẫn như vậy!!" Tống Ngọc Khanh vẫn luôn xác định là do ma vật hại chết con, ai ngờ sau khi nghe Tống Triệu Đường nói lập tức thay đổi giọng điệu, phảng phất như tìm được phương hướng phát tiết, đứng dậy khiển trách Từ Dao!! Mở miệng nói không chút nào kiêng dè!!
"...!Ta nể các ngươi là trưởng bối cho nên vẫn luôn không hé răng, nhưng còn mời các ngươi nói chú ý đúng mực." Tống Ngọc Khanh nói một mạch khiến Từ Dao cũng tức sôi lên, một câu nói này của nàng có thể nói là một lần vũ nhục hai người!!
"Làm sao?!! Ngươi cũng muốn giết ta sao?!! Ngươi giết đi!! Đến lúc đó mọi người đều thấy bề ngoài ngươi nhã nhặn thực chất bên trong là loại sắc mặt ghê tởm kia!!" Tống Ngọc Khanh hiển nhiên là vì mất con mà trở nên mất lí trí, đem hết thảy chỉ trích lên người Từ Dao, Từ Dao càng phản bác, nàng ngược lại càng hăng hái!
Đờ cờ mờ...!Này bác gái thế là thế nào??!
Từ Dao ở trong lòng ói ra một vũng máu, sớm biết như vậy chính mình cần gì phải tới đây tranh đoạt vũng nước đục này?! Không hiểu gì bị người ta nghi ngờ đã không nói, hiện tại còn làm đầu óc hắn đau!
Tống Ngọc Khanh nháo như vậy xong rất khoái, mọi ánh mắt trong Tây Môn phái toàn bộ tập hợp trên người Từ Dao, càng buồn cười hơn là dĩ nhiên còn có người thực sự tin chuyện Tống Ngọc Khanh nói, một mặt tức giận nhìn Từ Dao.
"Bá mẫu xin bớt giận." Một âm thanh tương đối quen thuộc truyền đến, Từ Dao cảm giác bên người có nhiệt độ, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua liền thấy Phương Thanh Vân đứng ở cạnh mình, theo sát phía sau còn có Thẩm Dục Sanh.
"Phương Thanh Vân...!Ngươi?!..." Liễu Tư Thâm không nghĩ tới Phương Thanh Vân dĩ nhiên cũng xuất hiện, dù sao là bởi vì mình nhi tử mới bị thương nặng, ngoại trừ phun ra một chữ 'ngươi', không nói thêm gì nữa.
"Ta hiểu tâm tình của hai vị khi mất đi trưởng tử, nhưng bây giờ chưa có chứng cứ xác nhận, hơn nữa kết luận kia cũng chỉ là suy đoán của hai vị, thỉnh hai vị bình phục lại tâm tình, dù sao ở trước đám đông, ai cũng không muốn thấy Tây Môn phái phong nhã có phương diện sai lầm như vậy đi?"
Hai tay Phương Thanh Vân chắp đến ngang chân mày của hắn, khiến tinh thần của Tống Ngọc Khanh nháy mắt biến mất hơn phân nửa, vì tâm tình bị khống chế dẫn đến nín đỏ hai má.
"Hài tử đáng thương của ta!!!" Rốt cục Tống Ngọc Khanh không chống đỡ nổi, quá mức bi thống, hai tay xoa khuôn mặt nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất.
"Mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều án mạng, nếu như đúng là bởi vì có người làm ra, ba đại môn phái chúng ta chắc chắn sớm ngày đem hung thủ tróc nã quy án!! Còn nếu là ma vật gây nên..." Phương Thanh Vân nỏi một nửa liền dừng lại, hiển nhiên hắn cũng không biết biện pháp giải quyết.
"Như vậy thì theo chân chúng lấy cứng đối cứng."
Người nói chuyện là Tống Triệu Đường, song quyền của hắn siết chặt lại, trong ánh mắt rót đầy sự tàn ác thô bạo cùng giết chóc!
Lúc hạ táng thi thể Tống Cư Uyên, toàn bộ quá trình ngoại trừ Tống Ngọc Khanh gào khóc tan nát cõi lòng, những người khác đều đặc biệt yên tĩnh.
Dù sao cũng trải qua cuộc kịch nháo vừa rồi, hơn nữa bầu không khí như vậy ai cũng không có tâm tình muốn trò chuyện.
"Vũ Vân Hàn."
Từ Dao nhẹ nhàng nâng mắt lên thấy gương mặt của Tống Triệu Đường, lập tức nghiêng đầu đi, đối với hắn, không, đối với tất cả Tống gia nói chung và một nhà ba người này nói riêng đều khiến Từ Dao cực kỳ bất mãn, hắn tìm tới mình xác định không có chuyện tốt lành gì!!
"Đã sớm nghe tới ngươi thiên tư thông tuệ, tài hoa hơn người, đừng cao hứng quá sớm, ta nhất định sẽ vạch trần bí mật mà ngươi đang che giấu." Tống Triệu Đường nói từng chữ một.
Từ Dao mím môi, hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn vốn cũng không phải người có tính cách ẩn nhẫn, cái này là lần đầu tiên hắn tức giận với một người như vậy, trong lòng không chút suy nghĩ nào thốt lên.
"Rảnh rỗi như vậy không bằng đi động viên thê tử của ngươi đi."
Đây cũng là lần đầu tiên, Từ Dao tháo xuống tính cách thiết lập sẵn của Vũ Vân Hàn.
"Ngươi!! Qủa thực đại nghịch bất đạo!!!" Tống Triệu Đường không ngờ tới Từ Dao nói ra lời ấy!! Nhấc ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt Từ Dao, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Mà Từ Dao cũng không để ý đến Tống Triệu Đường nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Mà chính hắn hiển nhiên cũng tức giận không ít, vẻn vẹn một câu nói của Tống Cư Uyên liền không có căn cứ gì tính hết lên đầu hắn, chẳng lẽ hắn mộng du giết người?!
Một đôi lão phu thê này...!Từ Dao nhắm mắt bất đắc dĩ thở dài.
Lần thứ hai mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Dục Sanh đứng trước mặt mình, Từ Dao chỉnh lại vẻ mặt chính mình, lộ ra biểu tình hiền lành "Kỳ thực chuyện này đệ không cần đến."
"..." Thẩm Dục Sanh không hề trả lời, chỉ bình tĩnh đứng bên người Từ Dao.
Từ Dao cười khẽ một chút không để ý, nhẹ giọng nói "Không nghĩ tới một người cuồng ngạo như vậy sẽ phải gánh chịu loại chuyện này."
"Đó là vì hắn gieo gió gặt bão."
"?" Từ Dao cúi đầu nhìn sắc mặt Thẩm Dục Sanh, thiếu niên nói chuyện giọng phỏng chừng trầm thấp xuống, ánh mắt thâm trầm giống như vực sâu.
Từ Dao quan sát người ở bên cạnh, nghĩ tới quần áo đêm qua của Thẩm Dục Sanh cùng với...câu nói kia...!
( "Cần đệ giết hắn không?")
Từ Dao đột nhiên giật mình một cái, thuận thế lắc đầu.
Đối phương vẫn còn là con nít chính mình đang nghĩ cái gì?! Mặc dù Thẩm Dục Sanh xác thực lợi hại hơn so với người cùng lứa, nhưng Tống Cư Uyên dù sao cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, lập tức ngừng lại suy nghĩ bậy bạ của chính mình.
Lúc này trùng hợp nhìn thấy Phương Thanh Vân, Từ Dao lập tức giơ tay bắt chuyện "Thanh Vân huynh!"
"A, thì ra là Vân Hàn huynh." Phương Thanh Vân dừng bước.
Dù sao Phương Thanh Vân cũng vì hắn giải vây, coi như giúp hắn một chuyện, lại nói người này chắc cũng là bằng hữu của Vũ Vân Hàn, vừa vặn mượn cơ hội này trò chuyện một chút.
"Vừa nãy đa tạ." Từ Dao đi đến trước mặt Phương Thanh Vân, con ngươi trong suốt khuấy động lên gợn sóng, có ý tốt hướng về phía đối phương cười khẽ.
Phương Thanh Vân sau khi thấy nụ cười của Từ Dao hơi sững sờ, lập tức cũng cười nhẹ "Không cần khách khí."
"Đúng rồi huynh bây giờ có rảnh không? Ta muốn cùng huynh đơn độc đàm luận một chút." Từ Dao mở miệng dò hỏi.
Phương Thanh Vân khẽ hất mặt rũ mắt nhìn sang phía Thẩm Dục Sanh, nhận thấy tín hiệu lạnh như băng của đối phương, khẽ cười nói "Có chuyện gì nói luôn ở đây đi, ta sợ sẽ khiến người khác không vui."
??? Từ Dao mặt đầy nghi vấn, ai không vui cơ?
Nhưng mà Từ Dao không có hỏi nhiều, thuận theo ý của Phương Thanh Vân, mở miệng nói " Cái kia...Ta cảm thấy chúng ta có thể là bằng hữu, muốn hỏi một chút chuyện của huynh với ta."
Ai ngờ, Phương Thanh Vân lại lộ ra chút kinh ngạc "Đây là lần đầu tiên huynh gọi ta là bằng hữu."
Lời ấy khiến Từ Dao lúng túng.
Chuyện gì đây?? Thấy cử chỉ Phương Thanh Vân cũng đều cảm nhận được phải là bằng hữu mới làm vậy, chẳng lẽ là hắn đoán sai?
"Vân Hàn huynh có thực lực hơn người, chỉ có điều chưa từng tiếp xúc thân cận với bất kỳ người nào.
Quan hệ giữa chúng ta chỉ là bởi vì một hồi chuyện bất ngờ."
"Bất ngờ thế nào?"
"Một lần trong đại hội, rắn độc của ta trong lúc vô tình cắn huynh một cái."
!!!! Từ Dao cứng đờ, hắn đương nhiên nghĩ tới thời điểm luận võ nhìn thấy con rắn độc của Phương Thanh Vân, bị thứ đồ chơi kia cắn một cái, ngẫm lại đã thấy không rét mà run.
Đây rốt cục là thứ bất ngờ mưu sát...!
Phương Thanh Vân cười một chút tiếp tục nói "Sau đó ta thỉnh thoảng sẽ tìm huynh tâm sự, nhưng mà Vân Hàn huynh cũng chưa từng trò chuyện nhiều với ta, mỗi lần đều nhìn ra được từ chân mày của huynh sầu bi vô hạn."
Nói chuyện này Từ Dao cũng biết một phần, không nghĩ tới tính cách như vậy của Vũ Vân Hàn, không sợ một mình rất cô đơn sao?
"Nhưng mà có chuyện ta vẫn luôn không nói cho huynh biết."
"Chuyện gì?" Từ Dao nghi ngờ hỏi.
"Vẫn luôn là ta ngóng trông Vân Hàn huynh."
Sau khi nói ra lời này, Phương Thanh Vân lộ ra chút thẹn thùng hiếm thấy "Vân Hàn huynh võ nghệ cao cường, khí chất vương giả tựa hồ từ lúc sinh ra đã có dễ dàng khiến người khác thần phục."
Đột nhiên được khích lệ khiến Từ Dao hơi đỏ mặt, tuy rằng hắn biết không phải là khen chính hắn, nhưng mà chưa bao giờ được khen ngợi quá mức như vậy.
"Kỳ thực ta không xuất sắc như huynh nghĩ."
Phương Thanh Vân mỉm cười ôn nhu nói "Hóa ra một người khi mất trí nhớ cũng sẽ thay đổi tính cách vốn có.
Vân Hàn huynh như vậy...khiến người rất thân thiết."
Xem xem, Từ Dao sợ nói thêm gì đó chính mình sẽ bị lộ ra.
Chẳng biết vì sao, bản thân không thể nhìn thấu ánh mắt Phương Thanh Vân, đoán không ra đến tột cùng người này nghĩ gì.
"Sư huynh, nên về rồi, sư tỷ đang chờ chúng ta." Thẩm Dục Sanh kéo ống tay áo của Từ Dao, lạnh nhạt nhìn về phía Phương Thanh Vân mà đối phương lại là vẻ mặt mỉm cười chào đón.
"Vân Hàn huynh, chờ mong lần gặp tiếp theo của chúng ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...