Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế
Sử Khuynh hóa thành kim vũ điểu trực tiếp mang lên nàng.
Trên không trung phi hành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã về lại bộ lạc.
Kỷ Tán Cẩm vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy trước cửa bộ lạc là Sâm Lữ cùng một thú nhân khá giống hắn, nhưng nàng chưa từng thấy hắn trước đó.
Hai người nhìn thấy Sử Khuynh đi đến cung kính cúi đầu.
Sâm Lữ hoàn toàn làm lơ nàng, người còn lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc.
Đại tế tư đi cùng một giống cái, đây là muốn kết lữ rồi sao?
Nhưng thật ra hắn không quá quan tâm.
Vừa muốn nói ra lời nói đã bị Sâm Lữ giành trước.
"Đại tế tư, Sâm Thụy hắn vậy mà trốn ở kim điểu bộ lạc quên đi nhiệm vụ!"
Sâm Thụy bị vạch trần cũng không lo lắng.
Đều vì tên này nói rằng hắn lười nhác mà kéo hắn đến tận đây.
Hắn vốn dĩ cũng không có tâm tư quản cái gì nhiệm vụ, trực tiếp lẻn vào kim điểu bộ lạc mà ăn uống như thường.
Sâm Lữ thấy hắn một bộ hồn nhiên không thèm để ý càng là tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên này luôn lười nhác trốn bên trong ổ, căn bản không hiểu rõ tính tình của đại tư tế thoạt nhìn như là sạch sẽ tựa trương giấy trắng, gặp người mang tam phân cười.
Nhưng Sâm Lữ kiến thức được Sử Khuynh lạnh như băng, so với ai càng vô tâm hờ hững.
Sử Khuynh đôi mắt khẽ nhúc nhích, từ từ thở dài:" Như vậy cũng không được, ngươi trực tiếp hồi thú vương thành đi, giáo vụ sẽ phân phó công việc cho ngươi"
Sâm Thụy không hề nghĩ Sử Khuynh lại dễ dàng đồng ý như vậy, hắn vui sướng cảm tạ liền đi rồi.
Bên cạnh Sâm Lữ thấy vậy lại băn khoăn, hắn vẫn hỏi ra: " Đại tế tư, tên nhóc đó không thể cứ thế mà dung túng..."
"Ai nói rằng ta sẽ dung túng hắn?"
"A?" Sâm Lữ kinh ngạc.
Nếu đi theo hắn nhưng vẫn dám lừa gạt dưới mắt hắn, vậy đổi cho hắn nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn đi, nhưng còn trở về được hay không còn phải xem năng lực của hắn đến đâu.
Dù sao vạn thú vương thành sẽ không dưỡng bọn vô năng.
Đã đến bộ lạc, Kỷ Tán Cẩm chỉ cần trực tiếp đi vào trong, Sử Khuynh cũng không nán lại mà tạm biệt nàng mang theo Sâm Lữ rời đi.
Thời điểm đi Sâm Lữ còn liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt kia đầy cảnh giác cùng khinh thường làm như ai sẽ làm bẩn đại tế tư của bọn hắn dường như.
Kỷ Tán Cẩm:"..." Bị xem là đồ dơ bẩn đã quen.
Đúng rồi, giờ này hẳn Na Tư đã trở về.
Kỷ Tán Cẩm nhanh chóng trở về sơn động nhưng không hiểu chuyện gì đã bị Ngoan Y nửa đường kéo đi nhà nàng.
Việc gì gấp mà chạy nhanh như vậy?
"Ngoan Y, ngươi vội đi đâu?" Nàng nghi hoặc hỏi.
Trái lại Ngoan Y trông có vẻ hưng phấn, nhìn nàng càng nhiệt tình.
"Ngươi nha~không nghĩ nhìn vậy mà có thể khiến ta ca thông suốt rồi"
Kỷ Tán Cẩm:???
Nàng đã làm gì chứ???
Hai người một đường chạy đến nhà Ngoan Y.
Kỷ Tán Cẩm vừa thấy cổ họng nghẹn lại, cái gì cũng không nói nên lời.
Nhìn Ngoan Y chỉ tay vào hai người đang đánh nhau phía trước.
Đây là thứ khiến ngươi vui như thế? Dã Anh thì cũng thôi đi, nàng thấy hắn là thú nhân tuổi trẻ bồng bột, nhưng vì sao đến cả Phi Cát trông tính cách bình thường nhất cũng đánh nhau với hắn.
"Ngươi không đi ngăn hắn?"
"Không sao, thú nhân đánh nhau tranh giành giống cái là chuyện thường"Ngoan Y thản nhiên nói.
Hai người đều dùng hình thú chiến đấu.
Con báo có hình thể nhỏ hơn một chút hẳn là Dã Anh.
Lúc này Phi Cát liên tục đổi trọng tâm, trước lúc Dã Anh quăng móng vuốt liền hạ thấp thân mình linh hoạt tránh né.
Dã Anh cũng không yếu thế, tương phản hắn còn thực cẩn trọng, hắn dùng móng vuốt vả vào những nơi trọng yếu của Phi Cát.
Kỷ Tán Cẩm tưởng, nếu Phi Cát không tránh nguy cơ cao sẽ bị lực vuốt rất mạnh rạch luôn bụng.
Nhưng chung quy Dã Anh vừa mới thành niên bao lâu, hắn vẫn có lúc đả thương được Phi Cát nhưng tình thế dần rơi vào hạ phong, trên người ngang ngổn miệng vết thương bị kéo rách ra.
Nàng có hơi kinh ngạc, dù không bằng nhưng sức chiến đấu của Dã Anh khá bền, đến mức đó nhưng hắn vẫn rất cứng đầu.
Đến cuối cùng Phi Cát nhanh chóng vòng qua sau Dã Anh tiến hành ghì chặt hắn ép Dã Anh lên mặt đất, há miệng thật to như muốn nuốt chửng đối phương.
Phi Cát đã gầm lên gì đó với Dã Anh, Dã Anh liền từ bỏ giãy giụa.
Sau đó hắn khoan thai bước xuống từ Dã Anh biến thành nam tử.
"Nga, ta ca thắng." Ngoan Y có chút khích lệ đối với nàng nói.
Lời tác giả muốn nói: Thật xin lỗi mọi người, đáng lẽ chương bù nên ra sớm hơn, tác giả bị rất nhiều chuyện quấn thân nên giờ mới có động lực đăng truyện(@_@).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...