Bà lão liên tục mời mọc, nếu là trong hiện thực thì Hàn Phi đã tìm lý do qua loa để từ chối, nhưng nơi này là trò chơi, có khi bà lão này là nhân vật trong nội dung cốt truyện muốn hướng dẫn mình cách chơi cũng không chừng.Hàn Phi gật đầu, cầm chùm chìa khóa trên bàn trà rồi rời khỏi căn hộ, đỡ bà lão đi xuống tầng dưới.“Bà cẩn thận dưới chân, đi chậm một chút.”Hành lang chất đầy tạp vật và rác rưởi, lan can bằng sắt hoen gỉ loang lổ, hai bên vách tường dán rất nhiều áp phích quảng cáo, còn có dấu vết bị trẻ con vẽ bậy lên tường.Nơi này rất giống mấy khu cư xá cũ kỹ được xây dựng từ mười mấy năm về trước.
Khi khoa học kỹ thuật phát triển, cư xá nhỏ như vậy đã vô cùng hiếm thấy.Bà lão dẫn Hàn Phi đi xuống tầng dưới, dừng lại trước cửa phòng 1031.Màu sơn đỏ trên vách tường đã phai nhạt rất nhiều, bà lão ho khẽ một tiếng, mở cửa phòng 1031 ra.
Mùi thịt thơm ngào ngạt xộc vào mũi, Hàn Phi nuốt nước miếng nhìn vào bên trong.Nhà bà lão không mở đèn, trên bàn ăn có đốt mấy ngọn nến.“Bị đứt cầu chì, nhân viên sửa chữa có lẽ có khúc mắc gì nên đã nghỉ, rất lâu rồi không có tới đây.”“Hay là bà để ta sửa cho, trước kia ta đều tự sửa điện trong nhà mình.” Hàn Phi không xem bà lão là NPC trong trò chơi, chính hắn cũng không rõ vì sao, có lẽ vì đối phương khiến hắn có cảm giác như một người sống thực thụ.“Ngươi nhớ cẩn thận đó, cầu chì dự phòng nằm trong ngăn kéo.”Đưa cầu chì dự phòng cho Hàn Phi xong, bà lão đi vào phòng bếp tiếp tục hầm thịt.Hàn Phi đứng lên ghế, loay hoay thay cầu chì.
Lát sau hắn bật công tắc điện lên, ánh đèn điện quang lập tức chiếu sáng căn hộ nhỏ đen như mực.[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ phổ thông cấp G “sửa cầu chì” đã hoàn thành, độ thân mật với Mạnh Thi +5, quan hệ hòa thuận với hàng xóm là bước đầu tiên để có nhân sinh hoàn mỹ.]Sâu trong óc Hàn Phi truyền tới giọng nói lạnh lùng máy móc của trò chơi.[Hệ thống nhiệm vụ đã kích hoạt, cập nhật nhiệm vụ tân thủ.
Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ sẽ trợ giúp ngươi nhanh chóng hiểu rõ về thế giới này.]Trước mắt Hàn Phi xuất hiện giao diện thuộc tính, nhưng hắn còn chưa kịp xem kỹ thì bà lão đã bưng một tô canh cá bước ra khỏi phòng bếp.“Vừa nấu xong canh cá, ăn đi cho nóng.” Bà lão mỉm cười đặt tô canh lên bàn rồi xoay người đi vào phòng ngủ gần cửa chính, tháo chốt sắt trên cửa nói vọng vào trong: “Thần Thần, ra ngoài ăn cơm.”Lát sau, một đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi bước ra, nó cúi gằm mặt như thể đang hờn dỗi với bà lão.“Các ngươi ăn trước đi, ta còn mấy món nữa chưa nấu xong.” Lão nhân mở cửa tủ lạnh, lấy từ trong ngăn đá ra nửa con gà đông lạnh, nghi hoặc nói: “Mất điện lâu như vậy còn chưa tan đá?”Bà đặt nửa con gà vào chậu nhỏ, thuận tay để lên bàn ăn cơm.“Bà, đừng làm nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta ăn không hết đâu.”“Hiếm khi trong nhà mới có khách đến chơi, nếu không làm nhiều một chút thì thịt trong tủ lạnh sẽ hỏng mất.” Bà lão nhiệt tình hiền lành lại bận rộn trong nhà bếp khiến Hàn Phi chợt nhớ tới người nhà của mình.Khi hắn còn rất nhỏ, cả nhà đón giao thừa cũng vui vẻ náo nhiệt hệt như vậy.Mùi thịt thơm lừng bay vào mũi, tô canh cá giữa bàn ăn cũng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khiến Hàn Phi cảm thấy hoảng hốt, ký ức trong đầu dường như đang chồng lên trò chơi giả lập này.Ánh đèn điện quang mờ nhạt khiến căn nhà có vẻ ấm áp, trong phòng bếp truyền tới tiếng xô chậu khua lọc cọc, tivi đang chiếu chương trình quảng cáo, mùi khói bếp tựa như đã tách ra khỏi tòa thành thị lạnh lùng này.“Sự đơn giản mà tốt đẹp này có lẽ chính là cuộc sống ta đang hướng tới.”Trong cuộc đời mỗi người chắc chắn sẽ có những giai đoạn đầy hắc ám mệt mỏi, nếu bởi vì e ngại tương lai mà dậm chân tại chỗ thì sẽ chỉ khiến bản thân vĩnh viễn kẹt lại trong bóng tối.Hàn Phi cầm muỗng lên, múc cho mình và Thần Thần mỗi người một chén canh cá.Nước canh màu trắng đục tản ra hương thơm mê người, Hàn Phi khẽ thổi mấy lần cho bớt nóng, vừa ăn một ngụm canh cá thì chợt thấy đứa nhỏ ngồi đối diện nâng chén canh lên cao quá đỉnh đầu.“Đứa nhỏ này muốn làm gì?”Hàn Phi còn chưa kịp phản ứng, Thần Thần đã ném thẳng chén canh cá xuống đất!“Ta không thèm ăn đồ lấy ra từ trong quan tài!”Phụt!Nghe được lời này, Hàn Phi phun luôn ngụm canh vừa cho vào miệng.Quan tài?!Chén sứ vỡ nát, canh cá đổ đầy dưới đất, bà lão vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp hô lên: “Thần Thần, ngươi làm gì thế?!”“Đồ bà làm đều lấy từ trong quan tài ra mà!” Đứa nhỏ năm sáu tuổi ngẩng đầu lên đáp, trong mắt nó vằn vện tia máu.“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!” Bà lão sợ đứa nhỏ bị phỏng, không kịp cởi tạp dề ra đã chạy như bay đến bên bàn ăn.“Lầu trưởng nói chỉ có quan tài mới chứa người chết!” Đứa nhỏ giãy khỏi tay bà lão, hất cái thau đựng nửa con gà đông lạnh xuống đất rồi chạy ào vào phòng ngủ.“Ngươi quay lại đây cho ta!”Bà lão đuổi theo Thần Thần vào phòng, phòng khách chỉ còn lại Hàn Phi đang bưng chén canh cá ngồi ngẩn người ra.“Con nít quậy thật đáng sợ.”Hàn Phi cạn lời đặt chén canh xuống.
Hắn tìm được một cây chổi và ky hốt rác ở sau cánh cửa, bắt đầu quét dọn sàn nhà.
Nhưng khi dọn dẹp tới nửa con gà đông lạnh dưới đất, hắn chợt nhớ ra một việc.Đứa bé kia nói không ăn đồ vật lấy từ trong quan tài ra, nhưng Hàn Phi rõ ràng đã nhìn thấy bà lão lấy nửa con gà đông lạnh từ trong tủ lạnh ra.Ban đầu hắn chẳng nghĩ gì, nhưng kết hợp với lời nói của đứa nhỏ Thần Thần kia… Lầu trưởng đã nói với nó chỉ có quan tài mới chứa người chết.Vì sao đứa nhỏ này lại xem tủ lạnh là quan tài? Chẳng lẽ bởi vì tủ lạnh trong căn nhà này có cất giấu một bộ thi thể?Hả?!Nghĩ tới đây, Hàn Phi ngây ngẩn cả người.
Hình như có gì đó sai sai? Đây đâu giống như trò chơi hệ chữa trị?Có một số người chơi trò chơi để giết thời gian, có một số người lại chơi để hưởng thụ cảm giác thành tựu.
Mà Hàn Phi chơi là để giải tỏa áp lực cuộc sống, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy áp lực trong lòng còn lớn hơn bình thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...