Buổi chiều ngày trở về.
Thời gian Văn Trung trở về không sai biệt lắm, chỉ chênh lệch một chút so với thời gian hắn rời khỏi thế giới này.
Mặc dù đã từng trải qua một chuyến "trải nghiệm", nhưng không chỉ thời gian mà ngay cả trạng thái cơ thể hắn cũng không có nhiều biến đổi so với lúc dịch chuyển.
Tất nhiên là ngoại trừ thứ năng lượng kì lạ và cảm giác mệt mỏi đến từ tận linh hồn ra.
Điều này đồng nghĩa với việc,ít nhất hắn sẽ không bị già đi sớm trong thế giới hiện tại.
Trước đây chiếc vòng cũng có nhắc đến và lý giải điều này, nhưng hắn đã sớm bỏ ngoài tai.
Bởi lẽ,dù không muốn quá để tâm nhưng hắn vẫn có chút tin rằng thế giới hắn xuyên đến đa phần là không có thực, vậy nên việc không bị tác động của thời gian nơi đó ảnh hướng, cũng là lẽ thường.
Nhưng hiện giờ chân thực trải qua gần 14 ngày, hắn lại có một loại cảm giác rất kì lạ.
Dường như tất cả hoàn toàn giống với một phép màu,hơn là những thứ mà khoa học có thể lý giải.
Dẫu vậy, sau cuộc trò chuyện với chiếc vòng về thứ năng lượng trong cơ thể mình, hắn cũng không hỏi thêm về điều này mà chìm thẳng vào giấc ngủ.
Sau vài giờ, Văn Trung mới tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa khá dài, dài đến mức đã gần bước sang buổi chiều tối.
Tuy vậy, đối với một sinh viên mới bước vào kì nghỉ hè mà chưa có dự định gì như hắn, hoàn toàn không có khái niệm vì thời gian mà phải bận tâm.
Vươn vai, ngáp ngoải một hồi, hắn khẽ dụi mắt nhìn lại.
Nhưng ngay thời điểm con ngươi từ từ mở ra, mống mắt vốn màu đen của hắn lại ánh lên màu xanh lam trong suốt, mờ ảo hết sức kì dị.
Đặc biệt hơn, nơi đồng tử của hắn lại mang theo một tia sáng vàng cực kỳ rực rỡ và đặc biệt chói lóa trong căn phòng khá tối hiện giờ.
Văn Trung dường như không ý thức được điều này, hắn lại đang ngây ngốc và hoảng hốt vì những gì mình thấy.
Hoặc có thể nói là khiếp sợ!
Hắn rõ ràng cảm nhận được mình đang ở trong phòng, nhưng cảnh tượng trước mắt hắn lại là bên ngoài cửa nhà hàng xóm.
"Đây là chuyện quái quỷ gì xảy ra?"
Văn Trung ngơ ngác quan sát hình ảnh bác gái nhà bên đang bê một hộp bưu phẩm vừa nhận, có dấu Tiki ở trên vào trong nhà mình.
Nhưng hắn không hề quan tâm đến cái biểu tượng kia. (^.^): theo phong trào tiki ở khắp mọi nơi!
Hắn không dám tin vào mắt mình, vội chớp mắt một cái rồi nhìn lại.
- Không thể nào!!!
Hắn kinh ngạc thốt lên.
Cảnh tượng trước mắt hắn chợt thay đổi, hắn bỗng nhiên có thể nhìn rõ ràng thứ bên trong chiếc hộp kia, hơn nữa lại là một bộ đồ lót nữ quyến rũ đến tột cùng.
Điều này khiến suy nghĩ của hắn đã đang rối vì rắm lại càng loạn vì bom.
Hắn theo bản năng khẽ chớp mắt liền hai cái.
Mọi thứ lại trở về khung cảnh trong phòng của hắn hiện giờ.
Qua vài phút mặc niệm.
Tích tắc,tích tắc,...
Sau khi trấn tĩnh trở lại, hắn mới có thể từ từ đem suy nghĩ cho thông suốt một cách bình thường.
Đầu tiên là việc bộ đồ lót kia, hắn hơi gật gù:
- Có lẽ là của con gái bác ấy đặt trên mạng về, bác ấy chắc cũng chỉ nhận hộ mà thôi.
Hắn không dám liên tưởng bác gái với việc đặt mua bộ đồ kia được, chỉ có điều này là giải thích hợp lí nhất, mà sự thật cũng đúng là như vậy.
Tuy nhiên quan trọng không phải điều này, mà hiện tượng vừa rồi của hắn rốt cuộc là chuyện gì diễn ra?
Văn Trung chợt nhớ đến chiếc vòng, thầm kêu gọi:
- Vòng tay!
Chiếc vòng bằng hợp kim trên tay hắn khẽ lóe lên ánh sáng điện tử, trực tiếp giao lưu:
- Chủ nhân, ta đã biết. Đây cũng là do năng lượng kia tạo nên.
- Do năng lượng kia sao?
- Đúng vậy, đây chính là một năng lực khác trong những năng lực của nó mà ta từng nói rằng chưa thể xác nhận lúc trước. Hiện giờ có thể khẳng định, năng lực này giúp phá bỏ quy tắc về giới hạn thị lực.
- Phá bỏ giới hạn thị lực? Tức là nhìn xuyên qua sao?
Văn Trung ngạc nhiên kèm theo chút kích động hỏi.
- Không chỉ vậy mà còn có thể tăng giới hạn tầm nhìn của chủ nhân nữa.
Văn Trung nghe chiếc vòng nói nhưng không trả lời mà cố gắng giương mắt nhìn một hồi, sau đó mới quay lại hỏi:
- Sao bây giờ lại không được?
Chiếc vòng chậm rãi nói:
- Có lẽ do năng lượng của chủ nhân không nhiều, nên sau khi tiêu hao phải cần một thời gian mới có thể khôi phục. Nhưng cũng có khả năng ngươi chưa biết cách điều khiển năng lực này.
Văn Trung chợt hiểu ra;
- Đúng rồi, hình như phải chớp mắt mới được.
Trong lúc hắn liên tục chớp mắt chiếc vòng lại nói tiếp:
- Chớp mắt chỉ là một hành động bổ trợ mà thôi, chủ nhân cần phải học cách cảm nhận thứ năng lượng đó,sau đấy dùng suy nghĩ để điều khiển nó hình thành năng lực giống như lúc trước mới được.
- Ừm.
Hắn thử một hồi không có kết quả, nghe nói vậy liền gật đầu, nhanh chóng làm theo hướng dẫn của chiếc vòng.
Hắn nhắm mắt cảm nhận một hồi thứ năng lượng trong cơ thể một lúc, ánh mắt lần nữa từ từ mở ra.
Không biết vô tình hay cố ý, hắn liền tập trung tinh thần nhìn về một hướng.
Nơi nhìn đến dĩ nhiên lại là phòng tắm của hàng xóm vừa nãy.
Hắn cũng hơi sững sờ nhưng lại nhanh chóng hưng phấn:
- Quả thật có thể nhìn xuyên qua!
Tập trung quan sát một hồi, hắn xác định đây đích thực là phòng tắm của nhà hàng xóm kế bên, duy chỉ có điều hắn lại không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Bởi hiện giờ, trong căn phòng được bao phủ toàn bộ bởi làn hơi nước rất nhẹ nhàng và mờ ảo.
Tất nhiên, làn hơi này cũng chưa đủ để che khuất toàn bộ tầm mắt hắn.
Sâu trong chỗ mờ ảo kia, hắn vẫn có thể thoáng nhìn thấy một bóng người tóc dài thướt tha phủ lên bờ lưng ngọc trắng mịn.
Chỉ vậy thôi hắn có khẳng định bóng lưng quen thuộc này đích thực là chị hàng xóm xinh đẹp vừa mới ra trường cuối tháng trước.
Trong lòng hơi kích động không nhịn được khẽ chớp mắt một cái, đáy mắt hắn lập tức lóe lên ánh sáng của loại năng lượng kì dị
nhanh chóng vận chuyển.
Sau đó thị lực có hắn hoàn toàn bỏ qua lớp hơi nước che khuất mà nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong căn phòng kia.
Chỉ là, khi Văn Trung thấy rõ phạm vi xung quanh chị gái kia, tròng mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống mặt đất.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, do Văn Trung quá khiếp sợ, sự liên hệ năng lượng liền bị cắt đứt.
- Đậu xanh rau muống luộc...
Văn Trung nhịn không được mà phát ra một tiếng la:
- Aaa đây là tội nghiệt a!
Bản thân hắn hưng phấn muốn phun máu, lại phiền muộn muốn hộc máu. Hắn tự nhiên thấy được...
Hai thân thể mềm mại
Tuy rằng chỉ vừa liếc mắt, nhưng Văn Trung lại thật sự thấy được rõ ràng cảnh vật bên trong.
Một người trẻ và một người già đang tắm.
Đây là cái giá phải trả khi định nhìn trộm người khác a.
Bóng người trước đó càng hấp dẫn tươi đẹp bao nhiêu, thì bóng người sau đó càng khiến hắn kinh sợ bấy nhiêu.
Không phải chê bài gì, nhưng quả thật cảnh này ở lứa tuổi hắn đích thực là không nên nhìn đến.
Kể cả khi hắn già, có lẽ cũng phải hạn chế nhìn nhiều.
" Thời buổi này, sao vẫn còn muốn tắm chung kiểu kia cơ chứ!"
Hắn thầm cảm thán nhưng cũng chỉ là tùy tiện nói vậy mà thôi, nhiều khả năng là do bà lão bên cạnh cũng đã hơn 70 tuổi rồi nên chị gái tốt bụng kia mới phải giúp đỡ tắm rửa, đề phòng xảy ra bất trắc gì.
Cũng chỉ có thể may mắn rằng mình nhanh chóng thu hồi:
- Đúng là suýt nữa thì mù mắt.
Chậm thêm chút nữa không khéo hình ảnh mơ hồ kia trở nên rõ ràng, thì có lẽ hắn còn phải bị ám ảnh một thời gian dài.
Văn Trung đành quyết tâm rằng sau này vẫn nên dùng loại năng lực này với mục đích trong sáng hơn. Một lần này đủ để hắn không dám tùy tiện sử dụng bừa bãi nữa.
Tất nhiên, lúc nào cần dùng vẫn là do hắn quyết định a.
Hạn chế quá mức thì cũng thực là lãng phí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...