Thời gian kế tiếp Trần Dương ở trên Vô Hạn Đấu Giới chơi rất vui vẻ, tuy rằng mỗi ngày đều bị Ô Nha "điều tra" bản thân nhưng mà cậu đã cảm thấy thích nghi được, hơn nữa còn biết được một số thông tin về hắn.
Thì ra Ô Nha cũng học chuyên ngành công nghệ, hiện tại đang làm việc trong một công ty liên quan đến lĩnh vực này, hắn 26 tuổi, trong nhà chỉ còn một em trai bằng tuổi của cậu, ngoài những thông tin này ra Trần Dương cũng không hề biết thêm điều gì khác nữa.
Trần Dương cảm giác thời gian này mình rất được săn đón, ở trên mạng có Ô Nha cùng Vô Lại ngày nào cũng thay nhau tán tỉnh cậu, chỉ cần cậu lên mạng liền sẽ được hai người bọn họ lần lượt thay phiên vào nói chuyện.
Ở ngoài đời lại được Chu Thi Hàm nhắn tin, hơn nữa gần đây trong khu lại có một em gái hàng xóm rất hay sang nhà tìm cậu nói chuyện, có lẽ rằng mùa xuân của cậu đang tới rất gần rồi.
Trần Dương ba tháng hè được mẹ Trần vỗ béo đã tăng lên những 3kg, hai má phúng phính một chút, cái bụng đã có một chút mỡ thừa nhưng mà tại sao cái mông không hiểu lại càng ngày càng phát triển, Trần Dương nghĩ có lẽ thời gian này toàn ngồi ở một chỗ chơi game không chịu di chuyển cho nên mới như thế.
Hôm nay Trần Dương đăng nhập vào Vô Hạn Đấu Giới, chủ động nhắn tin trước cho Ô Nha.
[Ma Tước]: Sắp kết thúc nghỉ hè rồi, ngày mai em sẽ đi học trở lại, hẳn là sẽ không còn nhiều thời gian online nữa.
[Ô Nha]: Không sao, em phải chăm chỉ học tập.
Trần Dương nhìn dòng chữ kia liền buồn cười, này thật sự rất giống như lời ba mẹ Trần hay nói với cậu, sau đó Trần Dương chợt nhớ tới Chu Lập ngày đó cũng ở trong buổi giao lưu nói lời này.
Trần Dương lắc lắc cái đầu, không hiểu tại vì sao đột nhiên lại nhớ tới Chu Lập nữa, ba ngày nữa là cậu sẽ chính thức tới công ty của hắn làm thực tập sinh bán thời gian rồi.
Phòng ký túc xá ba tháng không có người ở, Trần Dương lại là người lên đầu tiên, kết quả đành phải xắn tay áo vào dọn dẹp một lượt, mất hai tiếng đồng hồ phòng ốc mới coi như là ổn thỏa, dọn dẹp xong liền đi tắm, tắm xong liền lên giường ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì phát hiện ra ba người còn lại trong phòng đã lên rồi.
Trần Dương cùng ba người bạn trong ký túc xá ra ngoài tiệm ăn một bữa, bọn họ gọi ra một chai rượu nếp, ba người đều uống chỉ có mỗi mình Trần Dương là không.
Trần Dương là một thanh niên ba tốt, không cờ bạc, không rượu chè cũng không hút thuốc lá hay sử dụng chất kích thích gì.
Ăn uống no say bốn người lại đi về phòng ngủ, ba người kia có men rượu nên vừa về nhà liền đặt lưng xuống giường đã ngủ luôn rồi, Trần Dương nhìn đồng hồ là mười giờ, cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa đăng nhập vào Vô Hạn Đấu Giới cho nên lúc này mới mở game vào điểm danh năng động.
Trần Dương vốn dĩ chỉ có ý định mở game để điểm danh mà thôi, không nghĩ tới cậu vừa mở game liền có lời mời làm nhiệm vụ Tiên Lữ Kỳ Duyên từ Ô Nha, Trần Dương nhấn vào ô đồng ý rồi chạy tới chỗ Hồng Nương làm nhiệm vụ.
Ô Nha cưỡi Hắc Long, mặc huyết giáp đỏ có vòng sáng quấn quanh, phía sau lưng mang một thanh đại đao màu tím, vừa nhìn thấy cậu tới liền xuống khỏi Hắc Long đi đến mời cậu song tu.
[Ô Nha]: Hôm nay em học cả ngày hả?
Thật ra ngày mai Trần Dương mới học, hôm nay cậu chỉ lên trước một ngày để dọn dẹp phòng ở cùng nghỉ ngơi mà thôi.
[Ma Tước]: Không phải, ngày mai em mới bắt đầu học, hôm nay cùng bạn bè trong phòng đi chơi đến bây giờ mới về.
[Ô Nha]: Em đi đâu thế?
[Ma Tước]: Em đi ăn.
[Ô Nha]: Sau đó?
Trần Dương không cảm thấy khó chịu vì bị người khác hỏi chi tiết, có lẽ bản thân cậu hiện tại cũng không để ý tới chuyện cậu không khó chịu.
[Ma Tước]: Sau đó bọn em về phòng thôi.
[Ô Nha]: Đi chơi có mệt không?
Trần Dương khẽ mỉm cười, Chu Thi Hàm trước đây cũng quan tâm cậu rất nhiều nhưng cậu lại không có cảm giác, nhưng mà Ô Nha này thì lại khác, tuy rằng cách nói chuyện của hắn không giống người bình thường nhưng trước sự quan tâm này của Ô Nha bản thân cậu lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
[Ma Tước]: Cũng không mệt lắm.
[Ô Nha]: Ngày hôm nay anh đi gặp đối tác, ký được một bản hợp đồng quan trọng, sau đó cùng bọn họ đi dùng bữa, hôm nay công ty không phải tăng ca, anh về nhà đúng như quy định, đến hiện tại đã lên giường ngồi thư giãn rồi.
Nếu như người khác đọc được những dòng này nhất định sẽ cảm thấy thật kỳ quái, nhưng mà ba tháng nay Trần Dương sớm đã thích nghi được với sự kỳ quái này của hắn rồi.
Ô Nha mỗi ngày đều sẽ như vậy kể cho cậu ngắn gọn những chuyện hắn đã trải qua ngày hôm đó, mỗi ngày của Ô Nha đều không có gì thay đổi quá nhiều, đến công ty làm việc, đi gặp đối tác sau đó lại trở về công ty kế đến liền về nhà, Trần Dương tuy chưa từng ở bên ngoài gặp mặt hắn nhưng đã có cảm giác nắm được hoạt động ngày thường của hắn.
[Ma Tước]: Vậy à, chúc mừng anh ký được hợp đồng quan trọng.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Dương bắt đầu thực tập tại Chu thị, đây là trụ sở chính của công ty.
Trần Dương đứng ở phía dưới ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, đứng ở chỗ này nhìn mắt thường không thể đếm được tòa nhà đó có bao nhiêu tầng.
Trần Dương được xếp thực tập tại phòng thiết kế của mảng game, lại trùng hợp đúng dự án về Vô Hạn Đấu Giới, Trần Dương đương nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, làm việc cũng tích cực hơn rất nhiều, chỉ có điều buổi sáng hôm ấy tới nhân viên trong phòng đều không chỉ dẫn cậu làm cái gì cả, chỉ nói cậu đi lấy hộ cái này cái kia mà thôi.
Không rõ là bọn họ rất bận rộn không có thời gian để chỉ dẫn cậu hay là do bọn họ cố tình không muốn, Trần Dương bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không hề tốt đẹp giống như là những gì mà cậu suy nghĩ trước đó, ngày đầu tiên không thể hòa nhập được trong một môi trường mới.
Đến giờ ăn trưa, người ngồi ở bên cạnh hỏi Trần Dương có muốn đi ăn trưa hay không, Trần Dương vốn định trả lời là có nhưng người kia lại nhanh chóng rời đi theo nhóm người trong phòng rồi, kết quả Trần Dương liền thở dài một hơi ngồi ở trước máy tính đăng nhập vào Vô Hạn Đấu Giới.
Đợt thực tập lần này có bốn người, Chu Lập vốn dĩ rất quan tâm đến việc tìm kiếm nhân tài mới cho công ty, tuy rằng biết giờ nghỉ trưa sẽ không có khả năng thực tập sinh nào sẽ ở lại làm thêm giờ nhưng hắn vẫn muốn mở camera lên xem thử, quả nhiên bốn phòng có thực tập sinh lại chỉ có một phòng có người đang ngồi.
Thực tập sinh mà Chu Lượng nói là bạn học của mình khiến cho Chu Lập cảm thấy không hài lòng nhất, chưa nói đến năng lực của cậu, chỉ nói đến chuyện cậu sử dụng mối quan hệ để vào công ty đã làm cho hắn không đánh giá cao rồi.
Chu Lập là người nguyên tắc, lại rất nghiêm khắc, mắt thấy người kia đang ngồi ở trong phòng làm việc liền muốn nhìn xem cậu đang làm cái gì.
Chu Lập chuyển hướng sang một góc khác của camera, thì ra người này căn bản không có làm việc mà ngồi chơi game, hắn nhíu mày nhìn thấy hình ảnh quen thuộc liền zoom vào camera gần một chút cuối cùng liền phát hiện thì ra là cậu chơi Vô Hạn Đấu Giới.
Chu thị là công ty chuyên về công nghệ, các thiết bị công nghệ đều chất lượng vượt bậc, ngay cả camera cũng thuộc hàng tân tiến nhất, lúc zoom vào vẫn có thể nhìn rõ ràng được hình ảnh.
Chu Lập sắc mặt thay đổi, đôi mắt tinh anh hẹp dài híp lại thành một đường thắng, hắn ngồi nghiêm chỉnh tại vị trí làm việc nhìn chằm chằm vào máy tính.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi cánh cửa kia liền chậm rãi mở ra, thư ký mang theo đồ ăn trưa mà Chu Lập lúc đó đặt tiến vào.
"Chu tổng, tôi..."
Nữ thư ký đáng thương còn chưa kịp nói hết câu đã bị đôi mắt sắc bén của Chu Lập nhìn tới, kế đó hắn liền lạnh lẽo bỏ lại một câu:
"Cô ra ngoài đi"
Thật sự ở công ty không ai là không căng thẳng khi đứng ở trước mặt của Chu Lập, nữ thư ký này coi như là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất trong công ty, mỗi ngày đều phải chịu sự khủng bố ác liệt kia đến mức trên đầu cũng xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Chu Lập nhìn vào màn hình muốn xác nhận lại, hình ảnh nhân vật kia hắn rất quen mắt, là nam nhân vật tiên giới mặc mộ bộ thời trang cửu sắc cưỡi bạch hổ, phía trên đầu có ghi Ma Tước.
Bàn làm việc của Chu Lập có hai chiếc máy tính, một chiếc laptop cá nhân, một chiếc máy tính để bàn màn hình siêu lớn hầu như là phục vụ hắn chơi game.
Chu Lập dùng máy tính để bàn kia đăng nhập vào Vô Hạn Đấu Giới, mắt thấy người duy nhất trong danh sách hữu hảo của hắn đang online liền nhắn tin.
[Ô Nha]: Em đang làm gì?
Trần Dương cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật lâu, lúc này Ô Nha lại nhắn tin cho cậu, cậu chợt nghĩ tới Ô Nha đã là người đi làm rồi, có lẽ hắn sẽ có một chút kinh nghiệm làm sao giúp cậu thích nghi với môi trường mới này.
[Ma Tước]: Hôm nay là ngày đầu tiên em đến công ty thực tập, hiện tại đang nghỉ trưa.
Chu Lập liếc mắt nhìn sang laptop cá nhân quan sát người đang ngồi ở bên trong, sau đó ngón tay thon dài liền gõ chữ trên bàn phím máy tính.
[Ô Nha]: Em ăn cơm chưa?
Trần Dương khẽ mỉm cười, ngày hôm nay người đầu tiên chịu quan tâm đến cậu là Ô Nha.
[Ma Tước]: Ô Nha, anh có thể cho em một vài lời khuyên được hay không?
[Ô Nha]: Có thể.
Trần Dương chẳng biết mình từ bao giờ lại tâm sự với Ô Nha rất là nhiều, rõ ràng lúc đầu là kẻ thủ lúc sau liền trở thành bằng hữu rồi.
[Ma Tước]: Hôm nay em lần đầu tiên đến chỗ làm gặp khó khăn trong việc hòa nhập, anh đi làm rồi anh thử nói xem làm sao để có thể bắt chuyện với mọi người?
Chu Lập nhíu mày nhìn người ở trong máy tính.
[Ô Nha]: Bọn họ không giúp đỡ em sao?
[Ma Tước]: Bọn họ đều rất bận, em có hỏi qua một vài vấn đề không hiểu thì bọn họ cũng chỉ qua loa giải thích mà thôi, em lại không dám làm phiền bọn họ.
Chu Lập đăm chiêu nhìn người bên kia màn hình kết quả liền gõ lại một dòng chữ thế này.
[Ô Nha]: Chăm chỉ làm việc.
Nhân viên trong Chu thị có giờ nghỉ trưa một tiếng rưỡi, Chu thị đãi ngộ rất tốt còn có cả chỗ nghĩ trưa cho nhân viên, nhưng mà không rõ là nhân viên trong công ty quên mất Trần Dương hay là cố tình không quan tâm đến cậu mà cuối cùng đều không nói cho cậu biết điều này, Trần Dương cả giờ nghỉ trưa đều ngồi ở trước máy tính chơi game.
Kết thúc giờ nghỉ trưa nhân viên trở lại làm việc, Trần Dương thoát khỏi Vô Hạn Đấu Giới lại tiếp tục ngồi đọc lại lịch sử hình thành công ty.
Sau đó phòng thiết kế liền đón nhận một đại nhân vật ghé thăm, Trần Dương cũng theo đó ngẩng đầu nhìn, lúc đầu cậu không nhận ra được người đó là ai chỉ biết được rất quen mắt, sau đó cậu chợt giật mình nhớ ra chính là Chu tổng lần đó ở trong buổi giao lưu tại hội trường.
Trưởng phòng thiết kế là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, vừa thấy Chu Lập xuất hiện ở chỗ này liền nhanh chóng đi ra hỏi hắn:
"Chu tổng, có chuyện gì sao?"
Chu Lập đưa mắt nhìn lướt qua cả phòng một lượt, sau đó đôi mắt kia liền dừng lại ở chỗ của Trần Dương.
Trần Dương cũng chẳng hiểu tại vì sao Chu Lập đột nhiên nhìn về phía mình, có phải là bởi vì cậu ở công ty không làm được việc gì hay là không.
Trần Dương hốt hoảng đến cứng cả người, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng hết cả lên, khó khăn lắm mới phát ra được câu chào hỏi:
"Chào Chu tổng"
Chu Lập thu lại ánh mắt xoay người đi vào trong phòng họp của phòng thiết kế, trước khi đi vẫn còn không quên bỏ lại một câu:
"Toàn bộ nhân viên chính thức đều vào phòng họp"
Cuộc họp đột xuất lại đích thân Chu tổng chủ trì, mọi người trong phòng đều không được báo trước, tất cả đều không dám chậm trễ vội đứng dậy đi vào trong.
Vừa mới rồi Chu Lập nói chỉ có nhân viên chính thức mới được vào phòng họp, ở chỗ này ngoài Trần Dương là thực tập sinh ra thì mọi người đều là chính thức, chính vì thế Trần Dương lúc này ngồi ở bên ngoài lại có cảm giác mình giống như bị cô lập vậy, biết trước như vậy cậu sẽ lựa chọn ở lại trường làm thực tập sinh.
Trong phòng họp tổng cộng có sáu người, không có một tiếng ồn ào nói chuyện to nhỏ nào, căng thẳng bao trùm căn phòng kín này.
Thật ra chuyện không quan tâm đến Trần Dương lần này chính là do mọi người trong phòng đã bàn bạc trước với nhau, bọn họ biết Trần Dương là vì dựa vào mối quan hệ bạn học với em trai Chu tổng mới có thể trở thành thực tập sinh, mà Chu tổng lại không thích nhất chuyện dựa vào quan hệ này, chính vì thế bọn họ mới thống nhất không giúp đỡ Trần Dương để biểu hiện cho việc bọn họ cũng một thân thiết diện vô tư giống như Chu tổng.
"Công ty trọng dụng nhân tài, hơn nữa đặc biệt hoan nghênh những người trẻ tuổi"
Bởi vì lần này là cuộc họp đột xuất không hề được báo trước, Chu Lập vừa xuống liền báo họp khẩn cấp luôn, bây giờ Chu Lập lại đứng ở trong phòng họp nhắc đến người trẻ tuổi, trưởng phòng thiết kế chẳng hiểu sao bắt đầu có chút lo lắng, cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, chẳng lẽ Chu tổng muốn cho mình thôi việc hay sao.
Cuộc sát hạch cắt giảm nhân sự mà Chu Lập đưa ra vẫn còn chưa đến thời hạn kết thúc, Chu tổng hôm nay trực tiếp xuống đây có phải là muốn thông báo chuyện cho thôi việc của những người không vượt qua cuộc sát hạch này.
"Nếu như là người có năng lực, công ty không hề tiếc để đào tạo, hơn nữa châm ngôn của Chu thị chúng ta chính là đoàn kết giúp đỡ nhau cùng phát triển, giá trị cốt lõi của công ty chính là mỗi nhân viên tích cực làm việc hết mình, một môi trường làm việc thoải mái"
Mọi người trong phòng họp đều tự động cúi đầu, Chu tổng nói môi trường làm việc thoải mái nhưng mỗi khi mọi người gặp được hắn đều sẽ tự động cảm thấy mà căng thẳng không thể thoải mái được.
Mọi người rất im lặng nghe Chu Lập nói chuyện nhưng thủy chung lại chẳng thể hiểu hắn rốt cuộc đang muốn đề cập đến vấn đề gì.
"Chu tổng, có phải lần này tới là muốn thông báo việc cho thôi việc những người không trải qua cuộc sát hạch hay không?" Trưởng phòng thiết kế vẫn là nhịn không được nữa đi đầu mà lên tiếng hỏi.
Chu Lập đứng ở phía trên lạnh giọng đáp:
"Tôi đang muốn nói đến chuyện môi trường làm việc"
Tất cả mọi người đều thở phào trong lòng, chỉ cần không phải chuyện cắt giảm nhân sự đã là tốt rồi, nhưng mà sau đó mọi người liền khó hiểu tại sao Chu tổng đột nhiên muốn nói đến chuyện môi trường làm việc đây.
"Công ty đang đón nhận thực tập sinh, tôi hy vọng tất cả mọi người đều nhiệt tình giúp đỡ hết mình, mang toàn bộ những kinh nghiệm để lại cho thế hệ sau.
Chuyện có nhiệt tình với thực tập sinh hay không tôi sẽ đưa vào điều khoản để đánh giá chuyện cắt giảm nhân sự lần này, mọi người lưu ý tôi không muốn có tình trạng cô lập bất cứ một ai, sau khi kết thúc đợt thực tập này tôi sẽ lấy ý kiến đánh giá của thực tập sinh về nhân viên mỗi phòng ban họ được phân vào"
Mọi người đều cảm thấy thật khó hiểu, từ trước đến nay chỉ có nhân viên trong phòng đánh giá thực tập sinh, làm gì có chuyện thực tập sinh lại đi đánh giá bọn họ chứ.
"Mọi người đã hiểu hay chưa, tôi muốn thông qua cái nhìn khách quan nhất của người ngoài để đánh giá năng lực làm việc cũng như thái độ và tính cách của mọi người đấy"
Mọi người trong phòng giật mình đồng thanh đáp đã rõ, Chu Lập trầm giọng lên tiếng rồi rời khỏi phòng họp:
"Tan họp"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...