Chủ nhật, Lâu Xuân Vũ kết thúc công tác của mình, mang theo đồ đạc nàng đã thu thập xong, từ khách sạn trở lại trường học, hai người khác trong phòng ngoại trừ Tề Nhã Nhã đều có mặt, khi nàng xuất hiện ở cửa vào, Tạ Nhuế chủ động bắt chuyện với nàng.
"Xuân Vũ đến rồi, có muốn thử đồ ăn mẹ ta làm hay không.
Mẹ của ta làm đồ ăn rất ngon.
Ta là đem đến đây, muốn để mọi người nếm thử, ngươi ăn xong nói vài lời nhận xét, ta nhắn lại với mẹ của ta." Tạ Nhuế về nhà một chuyến, trong nhà sợ nàng ở trường ăn không đủ, liền đóng gói cả bàn đồ ăn cho nàng, không cần nói đến trên đường đi xách theo túi túi hộp hộp nặng đến mức nào, ngay lúc này đem tất cả đồ ăn bày ra chính là tràn đầy một bàn, thậm chí ngay cả bày hết cả bản của Tạ Nhuế cũng bày không đủ, còn có vài thứ đặt ở chỗ Liêu Dật Vân.
Lâu Xuân Vũ cũng là có chút đói bụng, nàng trước tiên đem đồ đạc của mình trả về chỗ cũ, đem máy tính nhét vào dưới đáy tủ quần áo, "Hảo, nhất định phải cám ơn a di, nhìn qua chính là rất ngon."
Ăn được một nửa, "Ngươi hôm qua không có ở đây, ngươi không biết, Tề Nhã Nhã đêm qua liền khóc." Liêu Dật Vân thấp giọng nói với Lâu Xuân Vũ.
"A? Khóc?" Tề Nhã Nhã là người yếu đưới như vậy sao? Lâu Xuân Vũ hoài nghi mình nghe lầm.
"Đúng, đêm qua ở trong chăn khóc, cầm điện thoại trong tay khóc mãi không dừng, còn không phải là lớn tiếng khóc lóc, mà là rất đè nén.
Chúng ta cũng không dám hỏi nàng làm sao vậy, liền nghĩ, có phải Tống Tây Tử lại cự tuyệt nàng hay không."
"Không có, Tống Tây Tử cũng không có liên hệ với nàng." Lâu Xuân Vũ thốt ra.
"Làm sao ngươi biết, ngươi giải thích cho rõ a!" Liêu Dật Vân vọt đến, Lâu Xuân Vũ khẳng định cùng với khẩu khí chắc chắn như vậy, làm cho ngọn lửa bát quái trong lòng nàng cháy đến hừng hực.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta ở bên ngoài làm thâm, người dẫn ta đi chính là Tống Tây Tử.
Cuối tuần nàng cũng làm thêm, cho nên ta mới biết được nàng không có liên lạc với Tề Nhã Nhã." Những thứ khác nàng không muốn giải thích quá rõ ràng.
Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân giống nhau, đối với Tống Tây Tử không có hứng thú, cho nên sẽ không bởi vì Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử làm cùng một chỗ mà cảm thấy không đúng.
Bọn họ ngược lại càng để ý chuyện Tề Nhã Nhã vì cái gì khóc thầm ở trong chăn."Nếu như không phải là bởi vì Tống Tây Tử, vậy còn có thể là chuyện gì a?" Tạ Nhuế lấy cùi chỏ thúc Liêu Dật Vân, tỏ ý muốn người được công nhận là người tốt trong phòng như nàng đến hỏi thăm Tề Nhã Nhã.
Mà Liêu Dật Vân lại nhìn về phía Lâu Xuân Vũ.
"Ta không muốn hỏi.
Các ngươi không nên nhìn ta."
Buổi tối, Tề Nhã Nhã vừa trở về sau khi chơi bóng rổ cùng các học tỷ trong đội bóng rổ nữ của trường, trên người mặc bộ đồng phục bóng rổ ướt đẫm mồ hôi, chưa kịp thay đồ, mà mái tóc so với lúc khia giảng đã dài hơn một chút của nàng lúc nàng còn đang treo mồ hôi, toàn thân là một bộ dạng nóng nực muốn nổ tung, nàng chạy vào phòng chuyện đầu tiên chính là ôm lấy chai cola ngửa đầu mãnh liệt uống xuống, uống xong liền thở ra một hơi, nấc cục.
Lâu Xuân Vũ dưới ánh mắt lửa nóng bức bách của hai người kia liền không thể không đi về phía Tề Nhã Nhã, "Nhã Nhã, ngươi..."
"Làm sao vậy?" Tề Nhã Nhã xoay người nhìn về phía nàng, vẻ mặt mơ hồ, biểu lộ của Lâu Xuân Vũ rất kỳ quái, muốn nói lại nói không nên lời, Tề Nhã Nhã nghĩ Lâu Xuân Vũ muốn nói chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Không mở miệng được sao?
"Tối hôm qua ngươi có phải đã khóc hay không?" Lâu Xuân Vũ rốt cuộc nói ra, hai người phía sau nàng liền gật đầu theo.
"Làm sao các ngươi biết a! Ta hôm qua khóc? Có lớn tiếng như vậy sao?" Tề Nhã Nhã không có phủ nhận, mà là thoải mái thừa nhận, hơn nữa nét mặt của nàng xem ra giống như là ngại ngùng, mà không phải khổ sở.
Nhìn thấy thần sắc của ba người này, Tề Nhã Nhã hiện lên một ý nghĩ, các nàng lo lắng nàng là thất tình mới khóc?
"Các ngươi sẽ không cho là ta bị tình yêu tổn thương thấu tâm can mới trốn ở trong chăn mà khóc đi? Hiểu lầm hiểu lầm, không phải là như vậy, ta đã sớm nhìn thấu a, ta làm sao có thể vì tình yêu mà khóc lóc a, ta là người vô dụng như vậy sao?"
"Vậy là xảy ra chuyện gì a?" Lâu Xuân Vũ ra hiệu cho Tề Nhã Nhã chú ý đến hai người đang giả vờ cúi đầu mãnh liệt dùng bữa ở phía sau kia, là các nàng hiếu kỳ, không phải là nàng hiếu kỳ.
"Ta hôm qua đọc qua một vài viết, đọc qua liền khóc a."
Chân tướng lại là như vậy, sau khi biết rõ Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân đồng thời thở dài, các nàng quả nhiên là suy nghĩ nhiều.
"Ta hôm qua nhịn không được, thật sự là bởi vì chủ đề viết quá bi thương, lâu chủ thật là đáng thương, đừng làm ta nghĩ tới đến, chỉ cần ta vừa nghĩ tới chuyện của lâu chủ liền không nhịn được mà khổ sở." Tề Nhã Nhã muốn nói chủ đề mà nàng xem qua lâu chủ là một nghiên cứu sinh thạc sĩ, đạo sư của nàng liền chính ngự tỷ thành công điển hình, đạo sư rõ ràng đối với nàng có quan tâm, còn dùng một ít lời nói mơ hồ để xuất quỹ, làm cho lâu chủ yêu mến đạo sư của mình, đạo sư lại lẫn tránh nàng, tình nguyện xuất ngoại, cũng không chịu tiếp nhận tình yêu của nàng, nàng chạy tới cửa nhà của đạo sư cầu xin đạo sư hồi tâm chuyển ý...!Làm sao lại có người ủy khuất như vậy a, hơn nữa còn là câu chuyện tình cảm chân thật, Tề Nhã Nhã liền nghĩ đến chính mình, nếu như là chính mình...
Khi nàng còn đang muốn nói, bầu không khí đang lấy nàng làm trung tâm trong phòng trong nháy mắt đã phát sinh chuyển biến, ba người khác vốn không còn để ý tới nàng, mà là tụ tập cùng một chỗ bên cạnh bàn của Tạ Nhuế, vừa ăn vừa trò chuyện.
Nàng cắn răng một cái, cũng chen vào, cầm lấy đôi đũa mãnh liệt ăn uống.
Trương Hâm phát vài tin nhắn cho Tống Tây Tử, nói với nàng chuyện mở lớp.
Sau khi tan lớp Tống Tây Tử gọi điện thoại cho hắn, "Chính là sinh viên làm thêm ta nói với ngươi lần trước, ngươi đã quên sao?"
"Ah, là nàng, không tệ."
"Cái gì gọi là không tệ, đó chính là phải nói là rất ổn.
Nếu không ta cũng không dám yên tâm đưa nàng đến."
"Biểu hiện của sinh viên làm thêm, lại quan sát một chút, đúng rồi, ta muốn nói là ngày mai Nhạc Thiên trở về, hắn nói đã thật lâu không có gặp ngươi, nói ta hẹn thời gian mời ngươi đi ăn một bữa cơm."
Tống Tây Tử muôn phần kinh hỉ, "Hắn trở về rồi? Như vậy nhất định phải tụ họp một chút.
Ngươi hẹn ở đâu, xác định xong liền gọi ta, ta nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Đúng vậy a, hắn vừa về liền nói ai nha tiểu học muội của ta đi đâu a, hiện tại thế nào, Trương Hâm ngươi cái này tư bản vạn ác có bóc lột nàng hay không a.
Có đáng giận hay không a, ta là người nhà của hắn, hắn ngay cả ta gầy đi nhiều như vậy cũng không nhìn ra, chỉ nhớ ngươi, ta chính là mất hứng, ghen tỵ a." Bên kia Trương Hâm cay đắng nói.
Tống Tây Tử cười cười, hai người này thật sự một đôi dở hơi.
"Được rồi được rồi, ta sẽ không nhúng tay vào tình yêu của các ngươi.
Các ngươi cùng một chỗ sống hạnh phúc a."
"Ngươi dám nhúng tay vào ta liền chém đứt tay của ngươi, dám chen chân vào ta liền chém đứt chân của ngươi." Tống Tây Tử hướng điện thoại nói xong những lời ngoan thoại, Trương Hâm đem di động ném sang một bên, hèn mọn mà bổ nhào vào bên người Ưng Nhạc Thiên, tìm được cơ bụng của hắn, lại sờ xuống bắp đùi của hắn, lại xoa lại sờ, lưu luyến quên lối về.
Ưng Nhạc Thiên bắt lấy tay của hắn, "Ngươi cùng Tây Tử nói cái gì a."
Trương Hâm thu hồi dáng tươi cười, "Đau lòng ta hay là ghen a, ngươi cùng nàng quan hệ tốt như vậy, ta ăn chút giấm làm sao a, ăn giấm là tình thú sinh hoạt.
Đến, để lão công ôm một cái, cơ bụng còn chỉnh tề sáu múi sao?"
Ưng Nhạc Thiên đứng lên, "Mẹ của ngươi lại giới thiệu đối tượng hẹn hò cho ngươi, sau đó ngươi đáp ứng đi xem mắt, đã xem chưa?"
"Là Tống Tây Tử mách lẻo với ngươi? Xem rồi xem rồi, là đi ăn cơm a, ta cũng không cho đối phương sắc mặt tốt a, mẹ của ta bên kia ta cũng nói không muốn phát triển tiếp, tính cách của mẹ ta ngươi cũng biết, nếu như cự tuyệt bà, bà sẽ cho giới thiệu cho ta đối tượng hẹn hò gấp trăm lần."
Ưng Nhạc Thiên im lặng thở dài, "Trương Hâm, ngươi không nợ cha mẹ của ngươi."
"Ta biết a.
Nhưng mà ta là nhi tử, cũng không thể trở mặt với cha mẹ, nhiều ngày như vậy không gặp ngươi, ngươi lại cùng ta nhắc đến mẹ của ta, ta thật đáng thương, Nhạc Thiên tiểu bằng hữu, nhanh đến trong lòng lão công..."
Hàng lông mi thật dài của Ưng Nhạc Thiên rủ xuống, che phủ ánh mắt phức tạp.
Trận kia tranh chấp nhỏ nhỏ, chỉ là một phần của cuộc sống hằng ngày, giống như bầu trời xanh thẳm bởi vì máy bay lướt qua mà lưu lại một đạo dấu vết, theo thời gian trôi qua, bị xóa mất không còn tăm tích, vì vậy vẫn là một ngày gió êm sóng lặng.
Ưng Nhạc Thiên đã điều chỉnh tốt tâm tình, Tống Tây Tử nhìn không tới bất luận mây mù gì trên gương mặt Ưng Nhạc Thiên, chỉ có nụ cười ôn nhu.
"Tây Tử, ngươi lại trở nên xinh đẹp." Ưng Nhạc Thiên mở miệng là khen ngợi nàng.
Tống Tây Tử đắc ý đến không được, "Nhạc Thiên a, ngươi thực biết dỗ dành cô nương vui vẻ."
Ưng Nhạc Thiên xuất phát từ phong độ thân sĩ, vì nàng kéo ghế ra, đợi sau khi nàng ngồi xuống lại đem cái ghế điều chỉnh đến góc độ thích hợp.
"Cám ơn Ưng tiên sinh.
Ngài thật là nhất vị thân sĩ."
"Nên như vậy."
"Hai người các ngươi đủ rồi a, ăn thôi, chớ làm trò ở trước mặt ta." Trương Hâm để phục vụ viên đem thức ăn ngon đều đưa đến trước mặt Tống Tây Tử, dùng thức ăn ngon đút no bụng nàng.
"Gần đây có phát sinh việc tốt gì không, ta không có ở đây vàu ngày cảm giác biến hóa rất lớn." Ưng Nhạc Thiên chủ động nhắc đến.
"Ta thu nhận người mới, cùng một tiểu đội với ta, tên Lâu Xuân Vũ, theo những gì ta biết về nàng, gia cảnh của nàng là khó khăn, ý thức kiếm tiền rất mạnh, chủ yếu nhất là có tình thần trách nhiệm, chịu khó làm việc, chịu học tập, cũng không đi trễ về sớm.
Ta nghĩ sau này nếu như có những công việc khó khăn nhưng lương cao hơn một chút cũng liền có thể giao cho nàng."
Ưng Nhạc Thiên nhíu mày, "Đệ tử đại nhất? Nàng có thể chú ý học tập cùng công tác sao? Không nên vì làm thêm mà làm lỡ việc học tập của nàng."
"Phương diện học tập của nàng không thành vấn đề, thi giữa học kỳ cũng đứng trong top 20 của lớp.
So với thứ tự đầu vào khi thi tuyển sinh cũng không sai biệt lắm."
"Vậy cũng tốt, ta luôn không đồng ý chuyện sinh viên đem quá nhiều tinh lực vùi đầu vào những nơi khác, đệ tử việc đầu tiên phải làm chính là học tập..." Ưng Nhạc Thiên nhíu mày, một bộ dáng nghiêm trang thuyết giáo.
Trương Hâm lại là vẻ mặt say mê mà nhìn người yêu của mình, thấy thế nào cũng thật đẹp, huống chi người bị nói cũng không phải là hắn.
Tống Tây Tử bị thuyết giáo cũng không có ảnh hưởng đến khẩu vị của nàng chút nào, ngược lại ăn rất vui vẻ.
Chờ Ưng Nhạc Thiên nói xong, Tống Tây Tử nghiêm túc gật đầu, "Ta sẽ nói với nàng, chuyện kiếm tiền tuy quan trọng, nhưng mà không cần để lỡ chuyện học tập."
Lông mày Ưng Nhạc Thiên giãn ra, từ giáo sư nghiêm túc, trở thành thư sinh dịu dàng.
Dưới mặt bàn, bàn tay Trương Hâm đặt trên đùi Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên biến sắc, trừng mắt liếc hắn một cái.
Trương Hâm mặt dày mày dạn không chịu rời đi.
Tống Tây Tử nghiêm túc ăn cơm, giả vờ nhìn không thấy.
Buổi cuối tuần thứ hai, Tống Tây Tử không cùng lên lớp nữa, là một mình Lâu Xuân Vũ lên lớp, sáng sớm Tống Tây Tử đưa nàng từ trường học đến khách sạn, đưa cho nàng một chồng giấy kraft thật dày, nói nàng khi không có quan bên cạnh nhất định phải xem qua, tuyệt đối không cần xem ở trước mặt người khác, còn có không thể đưa cho người khác, đây là bí mật.
Sau khi Lâu Xuân Vũ thận trọng gật đầu, Tống Tây Tử nhắc lại những điểm cần lưu ý đối với lão sư phụ trách một lần nữa, hỏi Lâu Xuân Vũ: "Ta không muốn chuyện làm thêm này để lỡ việc học tập của ngươi, nếu như về mặt học tập ngươi có áp lực, nhất định phải nói với ta.
Không cần miễn cưỡng bản thân."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng bản thân." Tuy rằng Lâu Xuân Vũ nói như vậy, nhưng mà trong lòng Tống Tây Tử vẫn là nói thầm, "Ngươi nhìn qua rất giống loại người sẽ miễn cưỡng bản thân lại không nói ra."
Đưa Lâu Xuân Vũ đến khách sạn, Tống Tây Tử liền lái xe rời đi.
Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, đi vào khách sạn.
Buổi tối, trong phòng liền chỉ có một mình nàng, nàng lấy máy tính ra, lại mở chuyên mục Một đường đồng hành, liền thấy bài viết kia của nàng bỗng nhiên xuất hiện thêm những phản hồi, rất nhiều người nói cái tên này của nàng không tốt, không thu hút người chút nào, hại các nàng bỏ lỡ một bài viết hay.
Sau khi Lâu Xuân Vũ mở vào cần dành một chút thời gian để xem qua tất cả những phản hồi kia một lượt.
Trong phần phản hồi, không biết người xa lạ nào biết xuống rất nhiều chữ, viết xuống một đoạn thật dài, nói đến những chuyện bản thân đã trả qua, nàng cũng từng có một bằng hữu tốt nhất, khi hai người đang trong giai đoạn mập mờ, cuối cùng thứ đạt được cũng không phải là quý trọng, mà là mất đi rồi mới biết tiếc hận.
Vốn cho rằng phần ký ức này không có nơi để phát tiết, kết quả lại ở chỗ này tìm được sự đồng cảm, người đó thậm chí nhắn riêng cho Lâu Xuân Vũ, hỏi nàng có thể trao đổi số điện thoại hay không, bởi vì người đó nhìn thấy thành thị mà nàng viết, chính là thành thị nơi mình ở, cho nên người đó nghĩ thật lâu, muốn hỏi Lâu Xuân Vũ một chút, nếu như có cơ hội có thể gặp mặt hay không, hoặc là có thể trò chuyện một chút, những người có trải nghiệm tương tự sẽ có những chủ đề chung.
Lâu Xuân Vũ im lặng tắt màn hình sau khi đọc tin nhắn riêng, nàng không có nhu cầu muốn tiếp nhận thêm hảo bằng hữu, nàng cũng không muốn bị quấy rầy, cũng không muốn quấy rầy người khác, chủ đề kia chỉ là nàng đơn phương thổ lộ, muốn đem những lời bản thân muốn nói biểu hiện ra.
Nàng lại viết một ít, viết về sự bối rối của bản thân đối với chuyện tình cảm, nàng luôn hoài nghi bản thân có phải hay không là không có năng lực yêu thương một người khác.
Nếu không vì cái gì nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm của nàng vẫn là rất lạnh lùng, người duy nhất nàng tâm niệm, nàng cũng không muốn quấy nhiễu đến, chỉ hy vọng đời này người kia sẽ thật tốt.
Vị độc giả kia thấy bài đăng mới nhất của nàng, lập tức liền phản hồi, trong phần phản hồi người đó nói với Lâu Xuân Vũ, đối với chuyện tình cảm không ôm hy vọng, là bởi vì lo sợ thất vọng.
Lâu Xuân Vũ có xúc động muốn hỏi vị độc giả đó, thật sự là như vậy sao?
Thận trọng mở ra xấp giấy kraft mà Tống Tây Tử giao cho trong, sau khi mở ra liền phát hiện đó là ghi chép của một số môn học chính ở đại nhất, phía trên có một chữ ký phóng túng chính là danh tự của Trương Hâm.
Sau khi mở ra, Lâu Xuân Vũ cẩn thận xem qua một lần, mới biết nguyên nhân thật sự phía sau sự thành công của Trương Hâm, phần ghi chú này của hắn chính là một bảo tàng, hắn nghiên cứu những điểm trọng điểm của lão sư, ở phía sau thậm chí còn ghi chú thói quen điểm danh của lão sư, những điểm đặc biệt yêu thích ở đệ tử, thói quen ra đề mục vân vân.
Có vài đồng học biết rõ tầm quan trọng của những điều này, sẽ tìm các học trưởng học tỷ tìm hiểu tính cách của các lão sư một chút, nhưng mà không có ai đặc biệt lưu ý giống như Trương Hâm, còn ghi nhớ cẩn thận như vậy.
Mà chữ viết cũng như người, sự phô trương của Trương Hâm cũng thể hiện ở trong đó, cả bút ký của hắn cơ bản là không có điểm sửa đồi nào, có thể thấy được hắn đối với bản thân có bao nhiêu tự tin.
Lâu Xuân Vũ đem bản ghi chú bắt đầu xem qua, sau khi xem xong liền so sánh với tình huống khi bản thân lên lớp, có loại cảm giác bỗng nhiên giác ngộ.
Nàng từ đáy lòng cảm tạ Trương Hâm cùng Tống Tây Tử đã đưa tới bản ghi chú này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...