Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi


"Ta mấy ngày hôm trước thật sự mà tìm thấy một sợi tóc bạc trên đầu nàng.

Dọa nàng hỏng mất, nói sau này cũng không dám nhuộm tóc nữa, chỉ sợ đem tóc làm tổn thương, đầu bạc quá sớm." Lâu Xuân Vũ tự nhiên liền nghĩ đến những chuyện lý thú trong cuộc sống của hai người.
Dương Chiêu Đệ đột nhiên bị những lời này làm cho xúc động, khi Lâu Xuân Vũ nói đến yêu người trong mắt có sự ấm áp, đó là một loại tư thái thiếu nữ đắm chìm trong ái tình.
Dương Chiêu Đệ nghĩ đến cuộc sống của mình, nhìn như cái gì cũng không thiếu, nhưng lại không có tình yêu tồn tại, cho nên nàng vô pháp cảm nhận được được yêu là một việc hạnh phúc đến nhường nào.
"Ai bảo nàng hay bận tâm nhiều như vậy a."
Khi Lâu Xuân Vũ và Dương Chiêu Đệ cùng một chỗ, tự nhiên liền sẽ nói đến sự nghiệp của mình, "Công việc của nàng vẫn xem như là hài lòng.

Nhưng thật ra ta tương đối thảm, ta đây vài năm làm Taobao, tóc nhưng thật ra đã rụng vô cùng nhanh, ta cũng không biết tương lai có thể kiên trì bao lâu, có đôi khi cũng là phi thường lo lắng, ngày mai vạn nhất buôn bán không tốt, quay vòng vốn không được lại làm sao bây giờ."
"Ngươi làm sao lại nghĩ như vậy, ta thấy công ty của ngươi phát triển không phải là rất thuận lợi sao?"
Lâu Xuân Vũ thở dài một tiếng "Trong lòng hoang mang a, ta cũng không có kinh nghiệm, hiện tại cũng là đi tới đây tính tới đó, cảm giác cuộc sống cùng sự nghiệp của mình bây giờ đều không thuộc về bản thân ta, giống như là ta âm thầm trộm được."
Khi nàng nói chuyện, bàn tay Dương Chiêu Đệ đặt lên mu bàn tay của nàng, Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ấm áp của Dương Chiêu Đệ, "Không ai có thể nói ta trời sinh đã quen việc kinh doang, trời sinh liền sẽ thành công, kỳ thật đều là được vận mệnh đưa đẩy đi đến một bước này.

Ta vẫn luôn cho là như vậy, không có chuyện gì mà vẫn mệnh có thể xếp đặt trước được, đi tới đi tới, bất tri bất giác liền đi đến một bước này, bất kỳ một sai lầm nào trong quá trình đó, một chút do dự, chúng ta liền sẽ không thể đi đến một bước của hôm nay, nếu như ngươi có thể đi đến hiện tại, sự nghiệp của ngươi gia đình tình yêu của ngươi tồn tại là có lý do, lý do cho những điều đó chính là bản thân ngươi, lại càng không tồn tại cái gọi là âm thầm trộm được, nếu đổi thành một người, đổi một cách suy nghĩ khác, có phải hay không đã xảy ra một kết cục khác."
"Ngươi nói đều đúng." Khóe miệng Lâu Xuân Vũ khẽ động, Lâu Xuân Vũ có đôi khi mộng thấy Lâu Xuân Vũ của kiếp trước đứng trước mặt mình, giống như là đang nhìn vào trong gương, nàng chất vấn bản thân, vì cái gì cướp đi Tống Tây Tử của nàng, cướp đi cuộc sống của nàng, ngươi không phải là một kẻ lừa gạt sao, ngươi lừa gạt Tống Tây Tử, tránh qua tất cả những biến cố, cuối cùng đi đến trước mặt Tống Tây Tử, dùng biểu hiện ngụy trang để hấp dẫn Tống Tây Tử, đây hết thảy không phải là xây dựng trên rất nhiều đau khổ mà Lâu Xuân Vũ của kiếp trước đã phải chịu đựng sao.

Mà lời nói của Dương Chiêu Đệ, lại dẫn dắt Lâu Xuân Vũ suy nghĩ theo một khả năng khác.
Lâu Xuân Vũ đã không phải là Lâu Xuân Vũ của kiếp trước, trong lòng của nàng không có hạt giống của bi kịch, cho dù đời này nàng không gặp gỡ Tống Tây Tử, nàng cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ kia, sẽ không đem hôn nhân xem như đường lui của mình, khi người khác đem ý nghĩ của họ áp đặt trên nàng, nàng sẽ không còn ngoại trừ oán giận chính là oán giận, Lâu Xuân Vũ chân thật đã biết phản kháng, cho nên nàng sẽ không đi qua con đường đã đi trước kia, bởi vì tính cách đã thay đổi.
Lâu Xuân Vũ của kiếp trước, một mặt là người bị hại, một mặt cũng là người làm hại, mà người đó chỉ là không ý thức được điểm ấy mà thôi.

Mà điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho kiếp trước của nàng chìm trong thống khổ.
Nghĩ tới những thứ này, Lâu Xuân Vũ đối với Dương Chiêu Đệ nói một tiếng cám ơn.
----
Dương Chiêu Đệ hỏi Tề Nhã Nhã: "Ngươi tin tưởng tình yêu sao?"
Tề Nhã Nhã phản ứng là kinh ngạc đến ngây người, nghi hoặc, sau đó là dùng sức gật đầu.
Dương Chiêu Đệ hỏi: "Ta nghe ngươi nói ngươi đã từng thất tình.

Đã như vậy ngươi còn tin tưởng tình yêu?"

Tề Nhã Nhã nói: "Ta ăn cơm còn thường xuyên bị cắn đến đầu lưỡi, lẽ nào ta liền không ăn cơm sao?"
Dương Chiêu Đệ bị những lời này của nàng làm cho chấn động đến nói không ra lời, Tề Nhã Nhã nhún nhún vai, không cho là đúng nói: "Nếu ngươi muốn nghe lời nói thật của ta thì, ta thủy chung đều là tin tưởng tình yêu, liền chỉ không tin bản thân ta."
Hiếm khi nghe được Tề Nhã Nhã nói ra những lời nói tiêu cực như thế này, Dương Chiêu Đệ cũng không biết phải an ủi nàng hay thế nào, từ trong ngăn bàn lấy ra một hộp Socola chuẩn bị cho Dương Lộ Lộ, đưa cho Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, mở Socola ra, nhét vào trong miệng, một lát sau, mày nhăn lại, "Vì cái gì bên trong lại cay?"
"Trêu Lộ Lộ, nàng rất thích ăn loại Socola này, bởi vì mỗi lần ăn vào hương vị đều không giống nhau.

Nàng nói này sẽ làm cho nàng phi thường chờ mong hương vị của viên Socola tiếp theo." Dương Chiêu Đệ đơn giản mà giải thích một chút vì cái gì bên trong Socola lại có vị cay.
Viên thứ hai vẫn là cay.

Tề Nhã Nhã không để ý hình tượng mà uống một hơi nước thật lớn, đem vị cay nơi đầu lưỡi đè xuống.
Dương Chiêu Đệ đều kinh ngạc, nói: "Trong một hộp liền chỉ có mấy viên cay, làm sao ngươi đều ăn trúng vậy."
Tề Nhã Nhã nhặt lên viên thứ ba, "Một viên này nhất định là mùi vị ta thích, ta biết ý tứ của Dương lão bản, ta muốn nói với ngươi, ta sẽ không từ bỏ."
"Ta không hoài nghi ý tứ của ngươi." Dương Chiêu Đệ nhìn bộ dáng chính nhi bát kinh của Tề Nhã Nhã, đã rất muốn nở nụ cười.
Nàng nhìn Tề Nhã Nhã cầm Socola ăn vào trong miệng, sau đó phát hiện biểu lộ trên gương mặt Tề Nhã Nhã càng trở nên phức tạp, bắp thịt trên mặt co rút, rõ ràng cho thấy vẫn là ăn phải hương vị không ngon.
Nàng còn ác thú vị hỏi: "Ngọt sao?"
"Ngọt." Tề Nhã Nhã một ngụm nuốt vào, đôi mắt không hề rời khỏi ly nước bên tay, nhưng mà ở trước mặt Dương Chiêu Đệ, nàng nhịn được xúc động muốn uống nước.
Không ngờ ăn tới viên này lại là đắng.
Nàng ngừng thở, đem nước mắt trong hốc mắt gắt gao đè xuống.
"Ăn ngon không?" Cánh tay thon dài của Dương Chiêu Đệ lựa chọn trong hộp, đầu ngón tay đi qua từng viên, sau đó dừng ở một viên trong góc.
Nàng từ từ mở ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Tề Nhã Nhã, thả vào trong miệng, một lát sau, giữa lông mày giãn ra, "Ta đây là một viên ngọt."
Tề Nhã Nhã không tin lại cầm lên một viên, lần này là mùi vị mù-tạc.

Trong tích tắc đó, nàng nhìn thấy đại môn địa ngục mở ra trước mặt nàng, nàng nghĩ đến những trải nghiệm tình cảm thủng lỗ như một cái tổ ong của bản thân từ thơi niên thiếu, những thứ khác đều thuận buồm xuôi gió, chỉ riêng tình yêu của nàng lại nhiều lần thất bại cùng không như ý...
Nàng uể oải rời khỏi văn phòng của Dương Chiêu Đệ, một giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống nơi khóe mắt.
Khi nàng xoay người, Dương Chiêu Đệ không thể chờ đợi được mà rút ra khăn giấy, bắt lấy viên Socola trong miệng, ném vào trong thùng rác.
Vận khí của nàng cũng không tốt hơn Tề Nhã Nhã, điều duy nhất có thể thắng được Tề Nhã Nhã, chính là kỹ xảo của nàng.
Dương Chiêu Đệ gọi Dương Lộ Lộ đến, hỏi nàng vì cái gì Socola còn lại trong hộp đều không có vị ngọt.
Dương Lộ Lộ dùng loại ánh mắt viết 'mẹ có phải hơi ngốc hay không' mà nhìn Dương Chiêu Đệ, nàng nói: "Bởi vì kẹo ngọt đều bị con chọn hết rồi."
"Làm sao con biết viên nào là viên ngọt, có chỗ nào khác biệt?"

"Bởi vì trước kia con đã ăn qua rồi a." Biểu tình của Dương Lộ Lộ chính là cảm thấy Dương Chiêu Đệ hỏi vấn đề này thật quá ngây thơ rồi.
Tề Nhã Nhã mở di động ra, lại đóng lại, lại mở ra, bất kể như thế nào, vẫn là dừng lại ở giao diện cùng người trong nhà nói chuyện phiếm.
Mẹ của nàng gởi tới một đoạn tin nhắn rất dài, giữa những hàng chữ là sự nhớ nhung đối với nữ nhi, cũng không ít sự quan tâm dành cho nàng, nương theo đó là những hỏi han ân cần, đã không có bức bách như lúc trước, thay đổi chính sách lôi kéo, nói rằng có đôi khi mộng thấy Nhã Nhã ngã bệnh, thấy nàng chịu khổ, cũng là không chịu uống thuốc, thuốc bột phải pha cùng nước ngọt mới có thể uống xuống, không biết hiện tại tại có hay không học được cách uống thuốc cho đúng, những lời này khiến cho Tề Nhã Nhã rơi nước mắt, nàng vốn chính là loại người đa sầu đa cảm, vừa nghĩ tới chuyện hồi nhỏ, hít hít nước mũi.

Mặc dù biết ý tứ của cha mẹ chính là vì đánh vào thân tình, trong lúc vô hình mềm hoá ý chí của nàng, nhưng mà tâm tình đến rồi vẫn là chịu không được.
Nàng bấm số điện thoại quen thuộc, những năm qua nàng vô số lần mở ta danh bạ điện thoại, từng nghĩ gọi qua, vô số lần nhìn số điện thoại này mà do dự quanh quẩn, nhưng mà cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Không bao lâu, ba ba của nàng nhận điện thoại, Tề Nhã Nhã kềm nén xúc động muốn khóc, bình tĩnh mà nói: "Con phải tới trước 30 tết mới có thể được nghỉ, lễ năm mới năm nay con nhất định là trở về đón năm mới a."
"Ai, vậy là tốt rồi, ba để mẹ con làm nhiều những món ăn con thích, những năm qua trong nhà thay đổi rất lớn, ba cũng không nói chi tiết với con, chính là ba và mẹ con năm trước liền đã mua phòng ở mới, cũng đã sớm dọn nhà, con đừng về nhà cũ, chút nữa ba nhắn địa chỉ mới cho con."
"Được rồi." Cúp điện thoại, Tề Nhã Nhã càng mất mát rồi, nàng không nghĩ tới đoạn thời gian không trở về vừa qua, trong nhà đã mua phòng ở mới, cũng đã dọn nhà, nếu như nàng vội vàng trở về, có thể liền chỉ nhìn thấy một căn nhà trống rỗng.
Trước tết một đoạn thời gian, công ty bận rộn một hồi, sau đó thoáng cái liền an tĩnh lại.
Một phần lớn nhân viên là người từ nơi khác đến Thượng Hải công tác, muốn trở về trước xuân vận, liền đã xin nghỉ phép sớm.
Dương Chiêu Đệ không phải loại lão bản hà khắc, trước tết nguyên đán công ty đã săp xếp xong công việc, cũng không có chuyện gì khác, liền hào phóng mà phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của mọi người.
Những người khác nhìn đồng nghiệp không sợ chết mà tiến vào, lại thật vui vẻ đi ra, cũng động tâm, liên tiếp đưa đơn xin nghỉ phép.
Dương Chiêu Đệ cũng không làm khó xử mọi người, hào phóng phê duyệt giấy xin phép nghỉ cho mọi người.
Trong công ty đã nghỉ phép hơn phân nửa người.
Tề Nhã Nhã từ bên ngoài nói chuyện trở về liền phát hiện Dương Chiêu Đệ thế nhưng đang tự thân động thủ di chuyển cái bàn, vội tiến lên hỗ trợ, lại bị Dương Chiêu Đệ quát một tiếng dừng lại.
"Đừng tới đây, ngươi đừng thêm phiền." Nhìn Dương lão bản thể cốt nhỏ nhắn, dưới chân còn mang giày cao gót, khi di chuyển cái bàn lớn như vậy lại cũng là mặt không đổi sắc, cái bàn kia bị nàng vững vàng ôm lấy, đặt sang bên cửa sổ.
Tề Nhã Nhã đứng tại chỗ bắt đầu hoài nghi mình là dư thừa, "Ngươi có thể kêu ta một tiếng, loại việc nặng nhọc này để ta làm là được rồi."
"Ta trước kia từng dời những kiện hàng quần áo càng nặng hơn cái này."
"Đó là trước kia, ngươi bây giờ là lão bản." Tề Nhã Nhã nhìn một bộ dạng không thể tiếp tục nhàn rỗi của nàng, đi theo sau lưng nàng, giống cái đuôi nhỏ.
Bước chân Dương Chiêu Đệ dừng lại, Tề Nhã Nhã không kịp phanh, thiếu chút nữa đã đụng phải Dương Chiêu Đệ, hai người vẫn là bảo trì một chút khoảng cách cuối cùng, khoảng cách là rất gần, nhưng mà không có áp vào.
Dương Chiêu Đệ nói: "Ngươi không có chuyện gì a, đi theo ta lải nhải không dừng a."
"Ta mới đi ra ngoài vài ngày, trong công ty sao lại văng vẻ như vậy?" Tề Nhã Nhã rất kỳ quái, vì cái gì chớp mắt một cái, công ty liền đã vắng hơn phân nửa, nàng từ quầy lễ tân đi tới đây, phát hiện hơn phân nửa số máy tính đều đã tắt, bàn máy tính được sắp xếp lại chỉnh tề, nếu như không phải biết rõ công ty đang phát triển không tệ, nàng sẽ cho rằng những người này đã bị sa thải rồi.
Dương Chiêu Đệ nói: "Bọn họ vội về nhà, ta cho bọn họ nghỉ phép, để cho bọn họ về trước.

Đúng rồi, ngươi năm nay đón năm mới liền lưu lại đi, cùng chúng ta ăn cơm tất niên a, ta đi đặt cơm tất niên."
Nói xong, phía sau không có nửa điểm thanh âm, Dương Chiêu Đệ đã nhận ra, trong nháy mắt liền hiểu ý tứ của Tề Nhã Nhã.
"Vậy ngươi đi đâu đón năm mới?"

"Cha mẹ ta gọi ta trở về."
"Ân, ngươi đã vài năm không trở về, cũng nên trở về rồi.

Nhà ngươi ở xa không, cần ngồi phi cơ hay là xe lửa?"
"Không xa, liền hơn một giờ đường xe, đến lúc đó ba ba của ta gọi người lái xe tới đón ta." Tề Nhã Nhã cúi đầu nhìn mũi chân dính chút bùn đất.

Nói xong, Tề Nhã Nhã nghe thấy Dương Chiêu Đệ nói: "Nhà của ngươi điều kiện không tệ a, còn mua được xe."
"Lão bản, ta biết sai rồi, ngươi liền đừng trêu chọc ta a." Tề Nhã Nhã ủy khuất nói.
"Không làm khó ngươi, ngươi mấy ngày nay là không đi được, công ty không có ai, ngươi phải lưu lại để ngừa vạn nhất, chờ 30 tết ngươi lại nghỉ, biết rõ sao?"
"Biết rõ a.

Ta nói với người trong nhà, 30 tết trở về.

Đúng rồi, lão bản, lễ mừng năm mới ngươi có sắp xếp gì không, ngươi đi đâu đón năm mới..."
Dương Chiêu Đệ cười nói:"Ta đi đâu đón năm mới,không cần ngươi quan tâm, ta tự mình không biết sắp xếp sao?"
Tề Nhã Nhã có chút mất mát, đại khái là ý thức được bản thân giống như thật sự không có lập trường hỏi những vấn đề này, nói: "Ah, hảo."
Lúc nhỏ Dương Chiêu Đệ luôn là đi kèm với sự thất vọng, khi đến năm mới, cũng không thấy có quần áo mới để mặc, nhìn hài tử khác ở ngày đầu tiên của năm mới mặc đến quần áo mới đi thăm người thân, Dương Chiêu Đệ cũng từng rất hâm mộ, chỉ là sau khi hiểu chuyện, biết rõ hâm mộ cũng vô ích, cũng liền triệt để hết hy vọng.
Cũng là một loại tâm thái đền bù, Dương Chiêu Đệ đem những điều có thể cho đều cho Dương Lộ Lộ, còn không ngại phiền mà mua nhiều quần áo mới cho Dương Lộ Lộ, mua lễ vật, mua hồng bao đưa tiền mừng tuổi.
Dương Lộ Lộ sống ở thời đại mới, có người mẹ như Dương Chiêu Đệ coi nàng là bảo bối, từ nhỏ đã sống cuộc sống áo cơm không lo, một năm bốn mùa đều có quần áo mới để mặc, thỉnh thoảng còn có thể nhận được các loại đồ chơi mới, đối với nàng mà nói ước mơ về quần áo mới tiền mừng tuổi sớm đã bị hòa tan.

Nhưng mà bởi vì có sự kiên trì của Dương Chiêu Đệ, nàng vẫn là sẽ chờ mong năm mới đến.
Đặc biệt là đoạn thời gian đó Dương Chiêu Đệ không cần đi làm, có thể cả ngày ở nhà cùng nàng.
Thượng Hải là thành phố không có nhiều tuyết, nơi Dương Chiêu Đệ sinh ra, vừa đến mùa đông liền sẽ phi thường lạnh, đặc biệt là năm mới, tuyết đọng đến đầu gối, Dương Chiêu Đệ từng nói với Dương Lộ Lộ về bản thân lúc nhỏ, nói rất nhiều, Dương Lộ Lộ liền nghĩ chưa từng thấy tuyết đọng đến đầu gối, còn có Dương Chiêu Đệ nói bàn tay của mình bởi vì nứt da mà biến thành cái bánh bao lớn.
Cho nên Dương Lộ Lộ muốn đi nhìn tuyết, sau đó ở trong đống tuyết ăn bánh bao.
Điều này làm cho Dương Chiêu Đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà muốn đánh nữ nhi một chút.
Dương Chiêu Đệ nhìn thấy bức tranh với nét vẽ đơn giản rối loạn lung tung của Dương Lộ Lộ, Dương Lộ Lộ vẽ lên núi tuyết, vẽ đầy trời bông tuyết, còn vẽ phòng ở bằng gỗ, có ống khói, có chú mèo ngồi xổm trên nóc nhà.
Ở trong đống tuyết, là Dương Lộ Lộ nhỏ nhỏ, còn có hai người khác, một người mang giày cao gót chính là Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ nhận ra chính mình.
Một người khác mái tóc dựng thẳng lên như con nhím, không biết nàng đang vẽ ai.
Dương Chiêu Đệ hỏi Dương Lộ Lộ: "Chờ một chút, mẹ dẫn con đi xem tuyết để con ném tuyết có được không."
"Được." Dương Lộ Lộ trả lời đặc biệt hăng say.
"Vậy người đầu nhím đứng bên cạnh này là ai?" Dương Chiêu Đệ hỏi nàng.
"Nhã Nhã tỷ tỷ." Dương Lộ Lộ chém đinh chặt sắt mà nói.

Dương Chiêu Đệ sững sờ trong chốc lát, lấy lại tinh thần, hỏi nàng: "Nàng là người ngoài, con vẽ nàng làm gì?"
"Nhã Nhã tỷ tỷ không phải là người ngoài, Nhã Nhã tỷ tỷ là người bên trong."
"Nói bậy nói bạ, ai nói với con loại lời này.

Cái gì gọi là người bên trong." Dương Chiêu Đệ đều bị Dương Lộ Lộ chọc cười rồi.
"Không phải là người ngoài, chính là người bên trong a.

Nhã Nhã tỷ tỷ là người nhà."
Dương Chiêu Đệ nói: "Nhã Nhã tỷ tỷ của con cũng có người nhà của mình, nàng phải trở về cùng người nhà đón năm mới a."
Dương Chiêu Đệ cho rằng để thuyết phục Dương Lộ Lộ cần phí một phen sức lực, ít nhất là phải bắt đầu giải thích từ thân phận của Tề Nhã Nhã, nàng cũng đã chuẩn bị xong ngôn từ, dù sao tiểu hài tử đối với quan hệ nhân mạch đều không có khái niệm.
Nhưng mà ra ngoài dự liệu của nàng chính là, Dương Lộ Lộ rất nhanh đã tiếp nhận thực tế, Lộ Lộ hiểu rõ  ý tứ của Dương Chiêu Đệ, không có giống như chiều hương suy nghĩ của Dương Chiêu Đệ, mà là cúi đầu xuống, buồn bực không lên tiếng đem hình Tề Nhã Nhã xóa đi.
Trong lòng Dương Chiêu Đệ truyền đến cảm giác như kim châm, ban đầu là một chút đau, nàng hít sâu một hơi, đem phần đau đớn này bỏ qua, một giây sau, cơn đau lan tràn tới toàn thân, nàng cắn răng, làm cho bản thân không cần lại nghĩ đến nữa.
Một phần bức tranh bị xóa đi lộ ra vết bẩn bẩn, Dương Chiêu Đệ từ trong tay Dương Lộ Lộ cầm lấy cục gôm, đem nơi đó xoa sạch như tuyết trắng, một điểm dấu vết đều không còn lưu lại, rõ ràng đã xóa sạch sẽ rồi, nhưng lại luôn cảm thấy nơi đó thiếu đi cái gì, bị đào đi một tảng lớn, là thứ gì đó thật quan trọng.
Dương Lộ Lộ vẽ lên một thân cây ở đó, sau khi vẽ xong cái cây còn vẽ lên con vịt ở trên nhánh cây.
Dương Chiêu Đệ hỏi nàng: "Trên cây nào có khả năng có con vịt a.

Không bằng con vẻ quả táo đi."
Dương Lộ Lộ nói: "Mùa đông trên cây có quả táo sao?"
Dương Chiêu Đệ phát hiện nuôi dưỡng hài tử là một chuyện vất vả cũng vui vẻ, trong quá trình nàng nuôi dưỡng Dương Lộ Lộ, từng điểm một tu bổ cho tuổi thơ của bản thân, cũng là trong quá trình này, nàng chịu đủ hành hạ.
Trước lễ mừng năm mới, Lâu mẹ nói cho Lâu Xuân Vũ một tin tức xấu, bà ngoại kiểm tra sức khỏe phát hiện ra bị mắc bệnh ung thư, bởi vì sau khi phát hiện đã là thời kì cuối rồi, bác sĩ trực tiếp thông báo với người nhà, để người nhà có chuẩn bị.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tề Nhã Nhã: Xin chào mọi người, ta là Tề Nhã Nhã.

Ta lại trở về rồi.

Mọi người nhất định rất bận tâm ta, vì ta có thể đạt được hạnh phúc hay không mà nóng ruột nóng gan.
Độc giả: Không có.
Tác giả: Chỉ có số ít vài người.
Tề Nhã Nhã: Hảo, nhìn đến ta ngay cả vai phụ cũng làm không được, ta vẫn là trở về kế thừa gia sản a.
-----------
Chương này tác giả viết rất hay này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui