Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi


Lâu Xuân Vũ mỉm cười, nàng làm sao lại quên ưu điểm này của người bên gối, cẩn thận lại kỹ lưỡng, tuy rằng không đạt đến mức độ gặp qua liền không quên, nhưng mà luôn có thể đem một ít chi tiết nhỏ ghi nhớ trong lòng.
Tin nhắn chính nàng gởi đi, nàng đều sắp quên chính mình đã viết qua những gì, khi đó vừa trải qua tử vong, lần nữa được vận mệnh sắp đặt tỉnh lại ở thời điểm cấp ba, điều duy nhất nàng có thể làm chính là đi tìm chứng cứ, để chứng minh nàng không rối loạn thần kinh.

Trên đoạn đường này, mục tiêu của nàng thủy chung là Tống Tây Tử.
Rõ ràng là không có mục tiêu xác định, lại kiên định chạy theo một hướng duy nhất, giống như một con bướm đêm bay về phía ánh sáng, giống như chim nhạn bay về phía Nam, nàng là dựa theo ký ức mà bước tới.
Lâu Xuân Vũ nhìn khuôn mặt của Tống Tây Tử, nói: "Một tin nhắn nhầm của người lạ cách đây lâu như vậy, ngươi thế nhưng còn ghi nhớ trong lòng?"
"Bởi vì rất đặc biệt."
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng mà nghe ra ngươi thật giống như là đang nɠɵạı ŧìиɦ trong tư tưởng a, giống như một câu chuyện, ban đầu nhân vật nữ chính là ngươi nhận được tin nhắn, hay là một cái chai trôi nổi trên biển, hoặc là bưu thiếp, sau đó ngươi liền đối với người này sinh ra lòng hiếu kỳ, vì vậy ngươi lần theo manh mối để đi tìm người này, trong lòng ngươi có một hình bóng, còn đem ta và nàng so sánh."
Khi Tống Tây Tử suy tư, Lâu Xuân Vũ thu hồi ánh mắt, xoay người dùng sau ót đối lại người kia.

Nàng sợ sự ngụy trang của bản thân không kiên trì được bao lâu liền sẽ lộ ra sơ hở, bởi vì ánh mắt Tống Tây Tử thật sự là quá có lực sát thương.

Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, góc cạnh của kim cương quét mạnh qua đầu ngón tay của nàng.
Tống Tây Tử nói: "Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì ta sẽ đem nàng liên hệ với ngươi, rõ ràng khi đó chúng ta cũng không quen biết."
Lâu Xuân Vũ mỉm cười, khi đó Tống Tây Tử không biết mình, nhưng mình lại đã quen biết nàng, một mình còn thường xuyên mộng thấy những chuyện trước khi trọng sinh, trong mộng hết thảy đều sống động như vậy, tỉnh lại nằm trên giường vẫn là một bản thân chỉ vừa trưởng thành, nếu như không có đủ kiên cường, thật sự sẽ hoài nghi mình là điên rồi.
"Ngủ đi, không nên suy nghĩ lung tung." Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng nói với nàng.
Tống Tây Tử từ phía sau ôm lấy cả người Lâu Xuân Vũ vào lòng, nói: "Đúng, không nói đề tài này nữa, ngủ đi."
Hai tay Lâu Xuân Vũ vốn nắm thành quyền để ở trước ngực, bảo lưu một khoảng cách giữa bản thân cùng Tống Tây Tử, sau đó dần dần cũng từ bỏ chống cự, nới lỏng nắm tay mà nắm chặt lấy tay Tống Tây Tử, ở trong mơ cũng không có buông ra.
Vào ngày tổ chức bữa tiệc kỷ niệm, Tống Tây Tử tan tầm về nhà thay quần áo, từ phòng tắm đi ra, Lâu Xuân Vũ cũng vừa thay quần áo xong, nàng lựa chọn chính là một chiếc váy phục cổ màu xanh lá, một chiếc thắt lưng ngọc trai mảnh được trang trí quanh eo.
Bởi vì đêm nay Tống Tây Tử khẳng định phải uống rượu, nàng chịu trách nhiệm lái xe, cho nên dưới chân liền đi giầy vải đế bằng bình thường dùng để lái xe, trên tay cầm láy đôi giày cao gót đính sequin màu xám.
Tống Tây Tử đem toàn thân Lâu Xuân Vũ cao thấp quét nhìn một lần, Lâu Xuân Vũ bị động tác dò xét này của nàng khiến cho có chút không biết làm sao, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, tóc không có vấn đề a, váy cũng dễ nhìn, còn có giầy, là màu sắc son môi không thích hợp sao?
Tống Tây Tử nói: "Trâm cài lúc trước ta đưa cho ngươi đâu rồi, ngươi không dùng sao?"
"Đúng a, ta thế nhưng lại quên cái này." Lâu Xuân Vũ chạy vào phòng phụ lúc trước, từ trong ngăn kéo lục ra trâm cài anh đào Tống Tây Tử tặng cho nàng, đính ở trước ngực.
Dưới ánh mắt hài lòng của Tống Tây Tử, nàng nắm lấy giày cao gót, ôm lấy eo Tống Tây Tử, nói: "Hiện tại, còn có chỗ nào không đúng sao?"
"100%." Tống Tây Tử không muốn phụ lòng ánh mắt tràn đầy chờ mong của nàng, liền cho một câu trả lời đạt điểm tối đa.
Lâu Xuân Vũ bởi vì nghe được đánh giá của Tống Tây Tử dành cho mình mà lộ ra nụ cười sáng lạn, Tống Tây Tử nói: "Đã lâu không gặp, lúm đồng tiền nhỏ của ngươi."

Xe ngừng ở bãi đỗ xe của nhà hàng, Lâu Xuân Vũ vừa nghĩ tới chút nữa phải đi vào trong, so với tham gia cuộc thi còn muốn khẩn trương hơn, dùng kính chiếu hậu kiểm tra gương mặt của mình có điểm nào không đúng, lấy lại tinh thần mới phát hiện Tống Tây Tử đã đem hành động của mình nhìn thấy rõ ràng, trên mặt thủy chung mang theo một dáng tươi cười hứng thú.
"Hít sâu, không có việc gì a.

Coi như là cùng ta ăn một bữa cơm." Tống Tây Tử trấn an Lâu Xuân Vũ, nhìn bộ dáng khẩn trương của Lâu Xuân Vũ, nàng lo lắng người kia sẽ lâm trận đào thoát a, vậy đến lúc đó liền thật thú vị.
Lâu Xuân Vũ mang giày cao gót, cầm lấy làn váy từ trên ghế lái bước xuống, "Đợi lát nữa ta xem ngươi có khẩn trương hay không a."
Bàn tay Tống Tây Tử đưa đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, nói: "Đợi lát nữa ngươi cũng đừng bỏ lại ta mà chạy trốn, ta đã nói đưa thân nhân cùng đi, kết quả chỉ có một mình ta lẻ loi ngồi ở đó, người ta sẽ nghĩ như thế nào, trong lòng người ta nhất định sẽ âm thầm nói ta là quản lý Tống bị ghét bỏ."
Lâu Xuân Vũ đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay của Tống Tây Tử, hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay kia đã trấn an sự khẩn trương cùng bất an trong lòng Lâu Xuân Vũ.
"Tiểu Tống, ngươi cũng tới rồi.

Ai, Lâu lão sư, đã lâu không gặp!" Trương Hâm từ một vị trí đậu xe khác đi tới, vốn là thấy được Tống Tây Tử, tiếp theo thấy được một người khác bị nàng người ngăn trở, từ trong ký ức tìm ra một danh tự quen thuộc, sau khi suy nghĩ một chút cái cằm liền rơi xuống.
"Trương tổng, rất lâu rồi không gặp ngươi." Trước khi Lâu Xuân Vũ bước vào gian phòng ở trong kia đối mặt với những người quen cũ, liền đụng phải Trương Hâm quen thuộc nhất, không thể không nói là một loại duyên phận.
"Hiện tại xem như không tệ, thoạt nhìn không sai a, xuân quang đầy mặt, là phát tài đi?"
"Nhận cát ngôn của ngươi, tiểu sinh ý làm cũng rất khá."
Trương Hâm chủ động đưa ra khuỷu tay, để Lâu Xuân Vũ kéo lên, nói: "Tây Tử, ta trước tiên đem bạn cùng phòng của ngươi mượn đi một chút, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi."
Ưng Nhạc Thiên đi đến cạnh Tống Tây Tử, nói: "Đi thôi, hôm nay ngươi cũng là một trong những nhân vật chính."
Kế hoạch song hành được suy nghĩ kỹ ban đầu đã bị tên hỗn đản Trương Hâm làm rối loạn, Tống Tây Tử nhún nhún vai, bất đắc dĩ đi theo Ưng Nhạc Thiên cùng tiến vào.
Trương Hâm và Lâu Xuân Vũ cười cười nói nói cùng đi đến cầu thang vòng dẫn lên sảnh nhà hàng, Ưng Nhạc Thiên không khỏi nhìn thêm nhiều lần, dáng tươi cười lộ ra một chút đắng chát: "Trong ánh mắt của đa số mọi người, Trương Hâm hẳn là nên nắm tay một mỹ nữ, đó mới chính là hình ảnh bình thường."
Tống Tây Tử không quen nhìn đến bộ dạng ủ rũ của Ưng Nhạc Thiên, nói: "Ngươi nghĩ gì vậy, là Trương Hâm lại nghe lời người trong nhà mà đi xem mắt sao?"
"Không có, không liên quan tới hắn, là ta, người lớn tuổi liền dễ suy nghĩ miên man." Ưng Nhạc Thiên nói nhỏ.
Không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt tịch mịch của Ưng Nhạc Thiên, cánh tay Tống Tây Tử đặt trên bờ vai Ưng Nhạc Thiên, kéo hắn về phía mình, lúc này Tống Tây Tử đã là nữ nhân đội trời đạp đất, Ưng Nhạc Thiên ôm lấy eo của nàng, cũng không để ý người khác sẽ nhìn hai người bọn họ như thế nào, chủ động phối hợp với nàng.
Tống Tây Tử nói: "Ta cũng không biết nên nói cái gì, hay là mắng Trương Hâm a, mắng hắn chính là chuyện đúng đắn nhất nên làm."
"Không liên quan tới hắn." Ưng Nhạc Thiên thay Trương Hâm giải thích.
"Vậy cũng là có liên quan, nếu như hắn thật sự yêu ngươi, liền nên chú ý tới tâm tình của ngươi, không nên để một mình ngươi suy nghĩ miên man."
"Ta cũng chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện chút ý niệm trong đầu, không cần để trong lòng."
Tống Tây Tử rất không đồng ý, nhìn thấy hai người phía trước bước đi càng lúc càng xa, Tống Tây Tử nói: "Vậy ít nhất trong lòng ngươi là để ý, ngươi để ý mới sẽ nói ra."
Hai người từ từ đuổi kịp bước chân của hai người phía trước, khi sắp đến cửa đại sảnh, phát hiện Lâu Xuân Vũ cùng Trương Hâm đã đứng lại chờ bọn họ.

Chờ hai người đi đến trước mặt, Trương Hâm nói một câu: "Các ngươi đi thật chậm a, một đoạn đường như vậy lại có thể đi đến năm phút đồng hồ, ta còn đang cùng Lâu lão bản nói không phải hai người các ngươi là lạc đường đi, cần chúng ta dán thông bán tìm người sao?"
"Đều đã đi đến đây rồi, sao lại không đi vào." Ưng Nhạc Thiên hỏi, bốn người đứng ở trước cửa cực kỳ giống như bốn cây cột.

Mà Ưng Nhạc Thiên cũng không biết Trương Hâm đang suy nghĩ cái gì.
Lâu Xuân Vũ lui một bước trở về bên cạnh Tống Tây Tử, nói: "Ta là thân nhân của nàng, cùng nàng đi vào."
Tống Tây Tử tiếp thu được tin tức mà nàng truyền tới, cùng nàng hiểu ý mỉm cười.
Ưng Nhạc Thiên bị đẩy tới bên cạnh Trương Hâm, Tống Tây Tử thúc giục bọn họ nhanh chóng đi vào, "Đi vào nhanh một chút, hai người các ngươi là lão bản, các ngươi không đi vào, nhà hàng cũng không chịu mang thức ăn lên, đừng chậm trễ mọi người ăn cơm."
Trương Hâm kéo lấy Ưng Nhạc Thiên cùng đi, Ưng Nhạc Thiên từ chối hai cái, ngại ngùng mà nói: "Không cần tay nắm tay, ta đi theo ngươi vào là được rồi."
Kết quả vẫn là bị kéo vào, vừa đi vào, hai người liền biến thành tiêu điểm chú mục của mọi người, Trương Hâm đem bàn tay đang nắm chặt của hai người giơ cao lên giữa không trung, mọi người nhao nhao đứng lên vỗ tay.
Tương phản với cặp đôi loá mắt này, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử liền điệu thấp hơn rất nhiều, các nàng lặng lẽ mà ngồi xuống, nghe các đồng sự xung quanh đều biểu hiện phi thường kích động, nghe thấy một đồng sự hưng trí bừng bừng nói hai lão bản hợp tác thân mật khăng khít, sang năm công ty phát triển liền sẽ rất tốt.

Tống Tây Tử nghe đến những lời này, nghĩ chính là sự dụng tâm lần này của Trương Hâm mặc dù không có kết quả như mong đợi, nhưng mà nhiều ít cũng nhận được nhân tâm ủng hộ.

Nhìn hai người dưới ánh đèn sân khấu, một phô trương, một hướng nội, thần kỳ phối hợp như vậy,quả thật là mang đến sức mạnh khiến người ta tin tưởng
Tống Tây Tử xem như cấp cao, đi theo lãnh đạo đến từng bàn mời rượu.
Lần này Ưng Nhạc Thiên là một tấc cũng không rời khỏi bên cạnh Trương Hâm, bởi vì chỉ cần có người mời rượu, Trương Hâm liền phải một ly cạn sạch để chứng tỏ bản thân gươm quý không bao giờ cùn.

Hiện tại Trương Hâm cũng không dám nữa, dưới ánh mắt bức bách của Ưng Nhạc Thiên, Trương Hâm buông xuống ly rượu, thay đổi loại thức uống, nói hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia, cáo biệt văn hóa bàn rượu, văn minh ăn cơm.
Còn có người không muốn buông tha Trương Hâm, bị Ưng Nhạc Thiên một tay cản lại, Ưng Nhạc Thiên nhìn qua là tươi cười ấm áp, kì thực dựa vào một ánh mắt cũng có thể bức tới người ta nói không ra lời.
Nếu như gặp phải người ngay cả Ưng Nhạc Thiên đều không đối phó được, Ưng Nhạc Thiên cũng có biện pháp, hắn viện dẫn lý do Trương Hâm lúc trước từng nằm viện phẫu thuật, nghe qua lý do này, dù là người ngoan cường cũng lập tức không thể lên tiếng, Trương Hâm cầm rượu nhấp nhấp môi, liền đã được cho đi.

Một vài người không tiện chào hỏi qua loa, Ưng Nhạc Thiên thay Trương Hâm chạm ly, mà Ưng Nhạc Thiên cũng là cái hang không đáy, sau khi uống vẫn như cũ là mặt không đổi sắc, cuối cùng ba người nhẹ nhàng thư thả mà trở về.
Tốc độ thức ăn được đưa lên lấn át tốc độ tiêu diệt thức ăn, cho nên khi ba người trở lại trên mặt bàn đã bày đầy chén dĩa, đồ ăn đều còn chỉnh tề, chỉ là không còn nóng hôi hổi như khi vừa ra lò.
"Rốt cuộc có thể ăn rồi." Trương Hâm đem nút áo âu phục mở ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Ta đoán không lầm, người Tống lão sư muốn dẫn tới đây nhất định là Lâu lão sư, hiện tại không nên gọi là Lâu lão sư rồi, phải gọi Lâu lão bản, Lâu lão bản, đã hơn một năm không thấy, ngươi trở nên xinh đẹp!" Chu lão sư bởi vì uống một chút rượu, sắc mặt đại đại đỏ ửng, nàng hướng thẳng tới chỗ Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ đột ngột bị nàng từ phía sau lưng ôm vào lòng.

Không chỉ Lâu Xuân Vũ bất ngờ, Tống Tây Tử cũng là bất ngờ, nàng liền nhìn đến Chu lão sư ôm lấy Lâu Xuân Vũ thật chặt, bắt đầu khóc lóc kể lể Lâu lão sư nhẫn tâm, lúc trước thật vất vả đem Lâu lão sư kéo vào công ty, còn cho rằng có thể cùng Lâu lão sư mỗi ngày đi làm, sớm chiều ở chung, đoạn thời gian kia nàng thậm chí ngay cả lão công cũng không cần, kết quả Lâu lão sư thể nhưng lại chạy mất, vừa đi chính là vài năm, đều không trở về công ty xem qua nàng, "Lâu lão sư ngươi chính là tra nữ!"
Nói xong câu đó, Tống Tây Tử bật cười ra tiếng, bởi vì ý thức được hình thức cười của bản thân không phúc hậu, Tống Tây Tử lựa chọn quay đầu đi âm thầm mà cười.
Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng an ủi Chu lão sư trở về chỗ, Tống Tây Tử thật vất vả mới đem tiếng cười ngăn chặn: "Bảo bối, ngươi phải tự kiểm điểm một chút a."
"Ta đã làm sai điều gì?"
"Hái hoa ngắt cỏ a, Chu lão sư của chúng ta vì ngươi đều bật khóc."
Bất quá sự nhiệt tình của thẳng nữ, cũng là điều Tống Tây Tử thật sự không nghĩ đến, có vài lời, nàng đều nói không ra khỏi miệng, lại để cho Chu lão sư nói hết ra rồi, còn nói lớn tiếng như vậy, trong sáng vô tư như vậy, nàng là ghen rồi a.
"Đừng nói đùa, Chu lão sư là uống quá nhiều." Lâu Xuân Vũ nhìn quay một vòng, phát hiện Tống Tây Tử cũng rất thu hút sự chú ý, ít nhất bữa cơm này, người để ý đến Tống Tây Tử, bất luận là nam hay nữ đều có.
Nàng áp vào bên tai Tống Tây Tử, hỏi nàng: "Tiểu cô nương mặc váy ngắn màu đen ở bàn đối diện, trong tay một túi Chanel, là có quan hệ gì với ngươi?"
Tống Tây Tử không cần nhìn cũng biết là ai, "Là đồng sự."
"Chỉ là đồng sự sao?" Giọng điệu trêu chọc của Lâu Xuân Vũ khiến Tống Tây Tử nghe đến ngứa lỗ tai, nàng thoải mái nhìn sang, người bị nàng nhìn thấy vốn là sững sờ trong chốc lát, rất mất tự nhiên mà tránh đi, tránh né tầm mắt của nàng.
Trong lòng Tống Tây Tử thảng thốt một chút, chống lại hai tròng mắt đặc biệt sáng ngời của Lâu Xuân Vũ, nàng nói: "Ta ở công ty luôn rất an phận, ai không biết trong đầu ta chỉ có kiếm tiền cùng đi làm."
Lâu Xuân Vũ đưa tay, đặt lên mu bàn tay của nàng, đầu ngón tay vuốt ve ngón tay trống trơn của nàng, "Ta cũng nên chuẩn bị cho ngươi món quà a."
Không những như vậy, trong lòng nàng còn nghĩ nhất định sẽ mua cho người kia một chiếc còng, đem cả cánh tay đều còng lại.
Ngày hôm sau, ở bầu không khí phi thường không lãng mạn, Lâu Xuân Vũ cầm lấy bàn tay Tống Tây Tử, đem vòng tay và nhẫn của Love Cartier đeo vào tay nàng.
Khoảnh khắc Lâu Xuân Vũ cầm lấy tua-vít đem ốc vít của vòng tay xoáy chặt, thần tình chăm chú kia, tựa như đang làm một đại sự.
"Vị tiểu thư Chanel kia nếu như nổi lên dũng khí thổ lộ với ngươi, ngươi sẽ trả lời nàng thế nào?" Lâu Xuân Vũ hỏi Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử chân thành nói: "Ta sẽ cám ơn hảo ý của nàng, sau đó nói với nàng nên đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào công tác, công ty trả tiền mướn ngươi tới làm, là để ngươi kiếm tiền cho công ty, không phải là muốn ngươi làm những chuyện vô ích này."
Lâu Xuân Vũ lãnh hội đến khả năng chém gió của Tống Tây Tử, vẫn như cũ là bất biến.
Lâu Xuân Vọng gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, nói nhà ở quê muốn sửa chữa, liền bố cục đều sẽ thay đổi, gian phòng Lâu Xuân Vũ ở trước kia sẽ bị phá bỏ, chuyển sang sử dụng cho các mục đích khác, cho nên đồ vật trong phòng đều phải xử lý hết.
Lâu Xuân Vọng hỏi Lâu Xuân Vũ đồ đạc của nàng làm sao bây giờ.
Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe được, liền trầm mặc hồi lâu, lại nói: "Ta cho ngươi một địa chỉ, ngươi giúp ta tìm vài thứ, lại giúp ta đóng gói gởi tới đây, phí vận chuyển ta đưa cho ngươi."
Lâu Xuân Vọng nói: "Được rồi, ngươi không trở về cũng hết cách rồi, ta tìm thời gian sắp xếp lại rồi gởi đến cho ngươi, vậy còn những thứ khác thì sao? Quần áo trước kia ngươi còn cần không?"
"Vứt đi, dù sao cũng không có cơ hội mặc nữa."
"Đồ đạc trong phòng thì sao?"
"Đều vứt đi."
"Còn có một việc, mẹ để ta nói với ngươi, không quản ngươi có nguyện ý về nhà hay không, trong nhà vẫn là luu lại một phòng cho ngươi, đến lúc đó ngươi muốn trở về liền có phòng để ở."
"Không cần lưu lại gian phòng cho ta."
"Tỷ, ngươi liền không cần so đo chuyện trước kia, từ trong lòng cha mẹ vẫn là yêu thương ngươi, ngươi không thể cả đời không trở về a."
Lâu Xuân Vũ khẽ cười một tiếng, "Vậy thì đánh cuộc một lần, vạn nhất đời này ta liền thật sự không quay về nữa thì sao?"
"Đừng, ta là nói đùa, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Ta cũng không biết ngươi đang giận cái gì."
"Ngươi không hiểu."

"Được rồi, là ta không hiểu."
Lâu Xuân Vũ nói đến những vật quan trọng đặc thù trong trí nhớ, để Lâu Xuân Vọng tìm được, Lâu Xuân Vọng chụp ảnh gởi cho nàng, sau khi Lâu Xuân Vũ nhìn thấy, nói với hắn, "Liền gởi bưu điện vài thứ này đến cho ta, không cho phép mở ra xem, nếu như ngươi xem qua ngươi nhất định phải chết.

Những vật khác ngươi tùy tiện xử lý a." Cách xa nhau nhiều năm như vậy, nàng đối với trong nhà đã sớm không còn gì lưu luyến, nàng chỉ là muốn quyển nhật ký nàng đã lưu lại những ký ức trước kia, những vật dụng khác, đều không liên quan tới nàng nữa.
"Không dám xem a." Lâu Xuân Vọng tin rằng tỷ tỷ của hắn thật sự nói được làm được.
Nhận được bưu kiện Lâu Xuân Vọng gửi đến, Lâu Xuân Vũ ở trong phòng làm việc đem toàn bộ bản nhật ký lật xem qua một lần, từ trang thứ nhất, đến trang cuối cùng.
Phần trước của nhật ký là ký ức của Lâu Xuân Vũ trước khi trọng sinh viết ra, tràn đầy mê mang, ở giữa những hàng chữ cũng nhìn ra được là một tiểu hài tử lạc đường, cho rằng nhân sinh có thể chính là thống khổ như vậy, chỉ là thỉnh thoảng ở trong nhật ký liền hỏi một câu, lẽ nào mọi người cũng đều là đi tới như vậy sao?
Khi đó chữ viết của nàng còn là ngây thơ, nghiêm túc, lại vụng về.
Phần sau là chính nàng viết, sau khi trọng sinh nàng liền đem quyết tâm của bản thân viết xuống nhật ký, những lời viết ra đều là của quyết tâm của nàng.
Mà nàng khi nàng xem lại những lời bản thân từng viết xuống, dường như là đem những năm tháng nàng đã từng trải qua một lần nữa nhìn, nghiền ngẫm một lần, hốc mắt đã ướŧ áŧ, thậm chí chảy xuống nước mắt, thấm vào trang giấy, vết mực trên trang giấy nhuộm thành một đóa hoa màu lam.
Lâu Xuân Vũ hai tay ôm lấy quyển nhật ký của bản thân, đứng ở trước mặt Tống Tây Tử, sắc mặt nàng ngưng trọng, bên cạnh quanh quẩn áp suất thấp, điều này làm cho dáng tươi cười của Tống Tây Tử cũng dần dần biến mất
"Ngươi làm sao vậy?" Tống Tây Tử biết rõ, Lâu Xuân Vũ nhất định là có lời muốn nói với nàng, hơn nữa thứ người kia đang cầm trên tay, tuyệt đối không phải là lễ vật.

Đây không phải bầu không khí tặng lễ vật, một chút vui sướng cũng không có.
"Trước kia ngươi hỏi ta vì cái gì lời nói của ta cùng tin nhắn người nhận được giống nhau như đúc."
"Đúng vậy, chuyện đó không phải đã giải quyết xong rồi sao, là trùng hợp không phải sao?" Tống Tây Tử thử làm cho bầu không khí sinh động hơn, nàng không muốn ở trên mặt Lâu Xuân Vũ nhìn đến biểu lộ ngưng trọng như vậy, ở trong mắt người kia nhìn không tới một điểm sáng, Lâu Xuân Vũ thoạt nhìn là bình tĩnh, Tống Tây Tử nhưng nhìn ra được kỳ thật người kia kỳ thực là khẩn trương đến muốn khóc.
"Ngươi xem nhật ký của ta một chút, mật mã nhật ký là sinh nhật của ngươi." Lâu Xuân Vũ đem nhật ký đưa cho Tống Tây Tử.

Khi Tống Tây Tử tiếp nhận quyển nhật ký này liền chú ý tới bàn tay Lâu Xuân Vũ đang run rẩy.
Lâu Xuân Vũ mang theo dũng khí đập nồi dìm thuyền, đem nhật ký của bản thân đưa ra, "Đáp án ngươi muốn đang ở bên trong."
Đời này Tống Tây Tử đã tiếp nhận rất nhiều thứ, thư tình vô số kể, lễ vật càng là cái gì cũng có, lần đầu tiên nhận được một quyển nhật ký, còn là loại nhật ký xưa cũ này.
Sau khi Lâu Xuân Vũ cầm nhật ký đưa qua liền đi ra ngoài, nói bản thân muốn đi ra ngoài một chút, công ty có chuyện cần nàng giải quyết.
Tống Tây Tử nhìn bóng lưng của nàng, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, bởi vì bóng lưng của Lâu Xuân Vũ, bộ dạng giống như là muốn chạy trốn.
Lâu Xuân Vũ đi rất nhanh, khi Tống Tây Tử đi ra theo, nàng đã cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Ta có một người bạn, ở trên người nàng phát sinh một chuyện kỳ quái, nàng...!rõ ràng là đã chết, bỗng nhiên mở mắt lại trở về cao trung, nàng muốn nắm lấy cơ hội trọng sinh này, theo đuổi hạnh phúc của mình...
Tống Tây Tử: Ngươi nói người bạn này, có phải chính là bản thân ngươi hay không a?
Lâu Xuân Vũ:??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui