Tống Tây Tử một mặt lấy lòng lấy Kiều nữ sĩ, tận khả năng mà làm cho bà vui vẻ, kỳ thật cũng nghĩ đến Lâu Xuân Vũ đi ra ngoài mua thức ăn, lấy cớ vào phòng vệ sinh, dành vài phút để gởi tin nhắn những món thân nương của mình yêu thích cho Lâu Xuân Vũ.
Sở thích của Kiều nữ sĩ vô cùng giản đơn, thích ăn đồ tươi, cá tươi, rau quả tươi, không kén ăn, nhưng mà yêu cầu thực phẩm rất cao.
Lâu Xuân Vũ nhận được tin nhắn Tống Tây Tử gởi tới, có thể nói là đã đem Kiều nữ sĩ phơi bày không còn một mảnh, cũng nhìn ra được nguyện vọng tốt đẹp của Tống Tây Tử, hy vọng bản thân ở trước mặt Kiều nữ sĩ thể hiện được tài năng, lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho Kiều nữ sĩ.
Nàng đến chợ bán thức ăn lựa chọn, mua một phần rau mầm bản địa xào tỏi băm, canh tôm nước mặn, Lâu Xuân Vũ vẫn còn đang quanh quẩn ở khu hải sản, Tống Tây Tử lại nhắn tin cho nàng, phần của Kiều nữ sĩ liền bỏ thêm nước, sợ nàng không biết cần mua bao nhiêu món, liền nói cho nàng biết vài món mình muốn ăn, cũng có thể trực tiếp mua loại làm sẵn từ các nhà hàng chế biến các món ăn địa phương.
Túi đồ mà Lâu Xuân Vũ xách theo khi bước vào cửa là của nhà hàng bình thường Kiều nữ sĩ ưa thích, trong lòng Kiều nữ sĩ hiểu rõ, không khỏi nhìn nữ nhi của mình một lần.
Tống Tây Tử vội giải thích: "Này không phải là sợ mẹ đói sao, giờ này làm thức ăn liền sẽ không kịp a.
Con vào phòng bếp hỗ trợ một tay, để đồ ăn sớm một chút được bày lên bàn."
"Ta không vội." Xem ra nữ nhi của mình mới chính là người gấp gáp muốn ăn cơm.
Mặc dù Lâu Xuân Vũ đã hoàn thành được một phần bài đánh giá khi chú ý thêm nước vào phần ăn của Kiều nữ sĩ, nhưng mà nàng cũng không qua loa, đem các túi nguyên liệu nấu ăn bày ra bàn, những nguyên liệu nàng mua về qua bàn tay của nàng cũng biến thành từng món nóng hổi.
Tống Tây Tử cũng không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà làm trợ thủ cũng rất tốt, các nguyên liệu đã được rửa sạch và sắp xếp gọn gàng được nàng bày ra đĩa, Lâu Xuân Vũ tiếp nhận dựa theo thực đơn mà xào lên.
Đại khái 20 phút, Lâu Xuân Vũ đi ra nói đã làm tốt rồi, có thể ăn cơm.
Kiều nữ sĩ đi qua, bà ngồi xuống chủ vị, dùng thân phận lãnh đạo kiểm duyệt thành quả công tác ngày hôm nay, sau khi nhìn qua một lần, cầm lấy đôi đũa, nói: "Ăn cơm đi."
Vào lúc ăn cơm Tống gia không có quy tắc ăn cơm không nói chuyện, có đôi khi trên bàn cơm còn có thể trò chuyện các đề tài khác nhau một chút, có đôi khi là chuyện nhà, có đôi khi là chuyện xã hội phát triển.
Chỉ là lúc này Kiều nữ sĩ không muốn nói chuyện, không nói tiếng nào mà ăn cơm, thức ăn Lâu Xuân Vũ đóng gói mang về đều là món bà thích ăn, bà cố ý tiết lộ cho Tống Tây Tử, cũng không phải là hảo tâm, chính là không muốn làm khó bản thân, tiểu hài tử là muốn lấy lòng bà, thật sự lái xe đến nhà hàng mà bà thích, đóng gói mang về món ăn mà bà thích ăn, những thứ khác không nói, phần tâm tư này bà là đã nhìn ra.
Mà nội gian mật báo Tống Tây Tử, bà cũng không truy cứu.
Ăn cơm tối xong, Kiều nữ sĩ nói muốn chơi mạt chược, tiêu sái mà rời đi.
Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử xuống dưới lầu tiễn bà đi, trước khi đi Kiều nữ sĩ nói: "Con chính là phải suy nghĩ cho rõ ràng, mẹ chỗ này liền dễ nói chuyện, nhưng mà không có nghĩa là ba ba của con cũng dễ nói, ba ba của con còn chưa biết chuyện này." Trước khi đi, nhìn Lâu Xuân Vũ một lần, Lâu Xuân Vũ phất tay tiễn bà rời khỏi, đợi đến khi chiếc xe của bà biến mất ở bồn hoa bên kia, Lâu Xuân Vũ mới đem ánh mắt thu hồi.
Tống Tây Tử cầm lấy cổ tay Lâu Xuân Vũ, "Tiếp theo sẽ càng khó khăn, ba ba của ta không có dễ nói chuyện như Kiều nữ sĩ."
"Biện pháp liền luôn nhiều hơn so với vấn đề." Lâu Xuân Vũ từng "Gặp qua" Tống ba ba, cũng không lo lắng gì, bởi vì nàng biết rõ, Tống Tây Tử có một ba ba rất tốt rất tốt, điều ông luôn dành cho Tống Tây Tử chính là sự thấu hiểu cùng bao dung.
Tống Tây Tử rất tự giác đi thu thập bàn ăn, đem những chén dĩa Lâu Xuân Vũ phi thường trân quý rửa đến sạch sẽ.
Mặc tạp dề hình gấu nhỏ, hai tay bao bằng bao tay nhựa màu hồng nhạt, Tống Tây Tử như vậy là không gợi cảm chút nào, cũng không tồn tại mị lực nữ tính, nhưng mà Lâu Xuân Vũ lại không có cách nào đem ánh mắt từ trên người nàng di chuyển ra được.
Nàng từ phía sau lưng tới gần Tống Tây Tử, hai tay luồn dưới tạp dề ôm lấy vòng eo của người kia, chế trụ người kia ở phía trước.
Tống Tây Tử có chút xoay người, nói: "Làm sao vậy?"
"Ta đang học làm nũng." Lâu Xuân Vũ áp mặt trên lưng Tống Tây Tử, lỗ tai áp vào phía sau lưng của nàng, lắng nghe nhịp tim của nàng.
Tống Tây Tử suýt nữa đã để một chén trà trợt xuống, nàng nói: "Vậy chờ ta đem sự tình trong tay làm tốt, chuyển sang nơi khác lại hảo hảo làm nũng có được không?"
"Ta thích ở trong phòng bếp làm nũng.
Bộ dạng ngươi mặc tạp dề phi thường xinh đẹp."
"Chỗ nào xinh đẹp, một điểm khí chất đều không có, ngươi xác định không phải là đang trêu đùa ta?" Tiếng hô hấp của Lâu Xuân Vũ gần trong gang tấc, Tống Tây Tử có chút căng chặt, nhưng mà không muốn ở trong phòng bếp làm chuyện không hài hòa, bởi vì không có chỗ để phát huy.
Lâu Xuân Vũ thầm nghĩ cùng Tống Tây Tử dính vào nhau, cũng không biết người ở phía trước nàng đã nghĩ đến điểm vàng như vậy rồi.
Nếu như nàng biết được, nhất định sẽ ghét bỏ mà đá người kia một cước.
"Ta hôm nay biểu hiện như thế nào a?" Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu lên, chờ đợi Tống Tây Tử chấm điểm cho mình.
"Phi thường tốt, ấn tượng Kiều nữ sĩ dành cho ngươi có thể lên đến chín trên mười, điểm quyển diện* cũng không thấp, ta quan sát được chính là như vậy." Tống Tây Tử cũng không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ lại giỏi như vậy, rõ ràng khiến cho Kiều nữ sĩ đối với người kia thanh nhãn tương khán**, lúc trước nàng vào nhà còn phải tốn bao nhiêu sức lực muốn Kiều nữ sĩ đối với Lâu Xuân Vũ ôn nhu một chút, dù sao hai người đối với nàng mà nói đều là người quan trọng, nàng không muốn phải tổn thương bên nào.
(*Theo nghĩa đen, nó có nghĩa là sao chép chính câu hỏi một vài lần trong câu trả lời của bạn để đạt được một phần điểm số.
Điều này dựa trên thực tế là giáo viên thường ấn định một tỷ lệ nhất định của điểm số (ví dụ: 20%) cho "diện mạo" của câu trả lời của bạn (ví dụ như câu trả lời có đủ từ không, câu trả lời có sắp xếp đúng hay không, nét chữ có gọn gàng hay không, vân vân.).
Người nói ở đây ý rằng bạn nên cố gắng đạt được số điểm ở khía cạnh này, nếu bạn không thể đạt được đủ điểm với nội dung câu trả lời của mình (tức là nếu bạn không biết chính xác cách trả lời câu hỏi).
)
(**Có nghĩa là đối xử với nhau bằng một thái độ tôn trọng)
Mà tình huống thực tế so với tình cảnh tưởng tượng của nàng chính là tốt hơn vô số lần, thậm chí, nàng cũng không nghĩ tới Kiều nữ sĩ thế nhưng đã sớm nhận thức Lâu Xuân Vũ.
"Liền giống như ngươi nói, ngươi hy vọng có một ngày chúng ta có thể như người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, vì mục tiêu này, ta sẽ cố gắng lưu lại ấn tượng thật tốt trong lòng bọn họ." Lâu Xuân Vũ đang nỗ lực thực hiện.
Tống Tây Tử quay đầu, nói với Lâu Xuân Vũ: "Cám ơn ngươi."
"Đây là chuyện ta nên làm." Lâu Xuân Vũ hai tay hơi dùng sức, khiến cho Tống Tây Tử nghiêng về phía mình, khi nàng có thể nhìn đến đôi môi của Tống Tây Tử, bờ môi của nàng đã dán đến.
Ôn nhu lại triền miên.
Khóe miệng Tống Tây Tử mang theo ý cười, tiếp nhận nụ hôn này.
Bao tay nhựa trên tay Tống Tây Tử không biết lúc nào đã bị nàng lấy xuống, giữa những nụ hôn liền nói: "Đi vào phòng tắm, chúng ta cùng nhau tắm rửa."
"Còn chưa tới thời gian đi ngủ." Tách ra, hô hấp của Lâu Xuân Vũ mang theo có chút thở gấp.
"No bụng nghĩ dâʍ ɖu͙ƈ, đây cũng là chuyện không có cách nào, hơn nữa vừa rồi ngươi còn nói muốn ở bếp..."
Lâu Xuân Vũ vội phản bác: "Ta không có ý tứ này, phòng bếp nhỏ như vậy..."
Nàng nhỏ giọng nói một câu: "Rõ ràng là trong đầu ngươi đều là màu vàng." Nói xong nàng liền chạy đi.
Tống Tây Tử cởi xuống tạp dề, nhìn nhìn phòng bếp, không khỏi lưu ý một góc trong phòng bếp.
Lâu Xuân Vọng nói với Lâu Xuân Vũ hắn có bạn gái, đã đưa về nhà rồi, sau khi xác định quan hệ, tiếp theo chính là đàm hôn luận gả, bởi vì kết giao nghiêm túc, cho nên Lâu Xuân Vọng cảm thấy phải để tỷ tỷ gặp qua một chút.
Lâu Xuân Vũ hỏi hai người bọn họ là làm sao quen biết, bởi vì Lâu Xuân Vọng cũng là tân nhân mới bước vào xa hội, không cần sớm xem mắt như vậy.
Trước khi Lâu Xuân Vũ trọng sinh, Lâu Xuân Vọng cũng đã kết hôn, nhưng mà hôn nhân rất không hạnh phúc, công tác của Lâu Xuân Vọng không như ý, thời gian lộn xộn, đối với tương lai cũng không có kế hoạch gì.
Ấn tượng của Lâu Xuân Vũ đối với đệ tức phụ rất tốt, là một nữ nhân ưu tú bản thân có định hướng, là mối tình đầu của Lâu Xuân Vọng, đáng tiếc lúc trước bị lời ngon tiếng ngọt của Lâu Xuân Vọng lừa gạt, gả cho hắn, liền rất bất mãn với tật xấu của hắn, vì những chuyện này đã cùng hắn cãi nhau rất nhiều lần, nhao nhao tan hợp, cùng một chỗ lại nhao nhao, bởi vì ở gần, Lâu Xuân Vũ nhiều lần bị gọi đến, chính là vì giải quyết mâu thuẫn của bọn họ.
Lần này tốt nghiệp đại học liền nói muốn dẫn bạn gái trở về, đây là chuyện kiếp trước chưa từng phát sinh qua, cho nên Lâu Xuân Vũ có chút bất ngờ.
Lâu Xuân Vọng cùng bạn gái đến Thượng Hải vui chơi, liền để Lâu Xuân Vũ hẹn thời gian, mọi người gặp mặt.
Nơi Lâu Xuân Vũ hẹn ăn cơm vốn là một tư thái phòng*, đem định vị nhắn cho Lâu Xuân Vọng, để tự hắn tìm đến
(*Là hoạt động quy mô nhỏ với các đầu bếp lành nghề trong khu dân cư hoặc tòa nha văn phòng.
Các quán ăn này thường không có bảng hiệu trước cửa hàng, không có thực đơn cố định và không có người phục vụ toàn thời gian, nhưng kỹ thuật nấu ăn ở đây thường là gia truyền, với hương vị độc đáo và nguồn cung hạn chế, không thể ăn trong các nhà hàng khác.
Loại nhà hàng này phần lớn có vị trí tương đối hẻo lánh, mỗi nơi đều có đặc điểm riêng, tương đối trầm mặc,)
Nơi ăn cơm, là Lâu Xuân Vũ dùng hết tâm tư để lựa chọn, tìm được tư thái phòng này, cũng là cân nhắc đến tỷ lệ giá cả và hiệu suất cao ở nơi này, có tiểu bao sương riêng biệt, ăn cơm không ngại ngùng, hơn nữa nàng không biết khẩu vị của bạn gái đệ đệ, lựa chọn một nhà hàng mang khẩu vị Giang Chiết, hẳn là không sai.
Lâu Xuân Vọng đưa bạn gái của hắn tới, mang theo dáng tươi cười ngại ngùng, làm giới thiệu, "Tỷ, đây chính là bạn gái mà ta đã nói với ngươi, Hạ Dao.
Tỷ tỷ của ta, ngươi theo ta gọi tỷ tỷ a, dù sao đều là người một nhà."
"Ai là người một nhà với ngươi." Hạ Dao ở trước mặt tỷ tỷ của bạn trai liền đỏ mặt, thể hiện đầy đủ những bỡ ngỡ bối rối của nữ sinh khi đang yêu.
Lâu Xuân Vũ nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong trí nhớ kia, chỉ là so với đệ tức phụ trong trí nhớ liền trẻ hơn rất nhiều, thì ra hai người quanh đi quẩn lại liền lại cùng nhau.
"Các ngươi làm sao mà quen biết?" Lâu Xuân Vũ kỳ thật đã sớm biết câu chuyện của bọn họ, nhưng mà vẫn là muốn nghe một chút, sau khi trọng sinh, nhân sinh của Lâu Xuân Vọng đã thay đổi, quỹ đạo tình yêu của bọn họ sẽ có điểm biến hóa hay không.
"Ta cùng hắn là đồng học trung học, ta là ban trưởng của hắn, sau đó hắn liền cùng ta thổ lộ, viết thư tình cho ta." Hạ Dao nói lời, cùng Lâu Xuân Vũ trong trí nhớ không sai biệt lắm.
Kiếp trước Lâu Xuân Vọng đã từng có một mối tình đầu ngây thơ, đó chính là Hạ Dao, cũng từng vì tình yêu làm qua rất nhiều chuyện dũng cảm.
Nhưng mà khi bước vào hôn nhân, Lâu Xuân Vọng quả thực rất có lỗi với Hạ Dao, Hạ Dao vì gia đình này mà suy nghĩ, cắn răng kiên trì, Lâu Xuân Vọng lại luôn là ứng đối tiêu cực, đã tiêu hao hết sự nhiệt tình của Hạ Dao, khi đó Lâu Xuân Vũ đều chứng kiến tất cả, trong lòng còn áy náy đối với Hạ Dao
Có cơ hội làm lại một lần nữa, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Dao trước mắt, khiến cho Lâu Xuân Vũ ý thức được, có thể mọi chuyện là bất đồng.
Phòng tân hôn hai người bọn họ vẫn còn đang xem, có vài cái chuẩn bị lựa chọn, nhìn qua cái nào đều cảm thấy rất khá, lại có chút không đủ, cộng thêm Lâu mẹ cũng có chút ý nghĩ của mình, cho nên kéo dài đến một tháng còn chưa xác định được.
Lâu Xuân Vũ để cho bọn họ mua một tiểu khu lúc này vẫn còn là vùng ngoại thành, sau khi Lâu Xuân Vọng nhìn đến khu vực này còn đặc biệt tra xét một chút, cảm thấy quá lệch, cho rằng không phải là một lựa chọn tốt.
"Ta chỉ là cho ngươi một ý kiến tham khảo.
Ngươi cùng Hạ Dao từ từ thương lượng, chuyện mua phòng ở khẳng định là quyết định càng sớm càng tốt, không cần chờ đợi lại bỏ lỡ thời cơ, đến lúc đó lại hối hận.
Bất quá có một chuyện, chính là ngươi cùng Hạ Dao kết hôn, sau đó là khoảng thời gian tiểu lưỡng khẩu* của các ngươi, không cần luôn để cha mẹ ảnh hưởng đến quyết định của các ngươi, hôn nhân là hôn nhân của các ngươi, cha mẹ không có tác dụng gì, ngược lại sẽ mang đến phiền phức cho các ngươi." Đây cũng là điểm đau lòng mà Lâu Xuân Vũ đã chứng kiến trước khi trọng sinh.
Cho nên khi nhìn đến một Lâu Xuân Vọng bất đồng cùng một Hạ Dao bất đồng, hy vọng cuộc hôn nhân của bọn họ không cần lại giẫm lên vết xe đổ.
(*Cuộc sống của hai người, vợ chồng son)
Hạ Dao dùng sức gật đầu, đây cũng là suy nghĩ của nàng, nhưng mà thân phận của nàng bây giờ dù sao cũng là bạn gái của Lâu Xuân Vọng, những lời này nàng nói không nên lời, nghe Lâu Xuân Vũ nói như vậy, cũng biết thái độ của người trong gia đình này, không phải là loại người cổ hủ, liền cảm thấy đã tìm được một tri âm.
Lâu Xuân Vọng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lâu Xuân Vũ, nhưng mà lại cảm thấy Lâu Xuân Vũ là suy nghĩ nhiều quá, cha mẹ cũng vì muốn tốt cho hài tử, cho dù là quản chuyện của hài tử, xuất phát điểm đều là hảo ý, không thể nhất côn đả tử*.
(*Giáng một gậy chết tươi, ý nói là phủ nhận công lao của người khác)
Lâu Xuân Vũ mỉm cười lắc đầu, không phản bác, chỉ là khi cùng Hạ Dao đối mặt, liền nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong ánh mắt nàng.
"Không có việc gì, đệ đệ của ta, còn chưa tới mức không có thuốc nào cứu được, còn có cơ hội dạy dỗ." Lâu Xuân Vũ nói với Hạ Dao.
Là nửa điểm cũng không nể mặt Lâu Xuân Vọng, Lâu Xuân Vọng cũng rất bất đắc dĩ, Hạ Dao ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, nói với Lâu Xuân Vọng: "Vượng Vượng, ta cũng có suy nghĩ này, chính là nghĩ trước khi kết hôn muốn nói rõ ràng với ngươi, cha mẹ nơi đó, hiếu thuận khẳng định là phải hiếu thuận, nhưng mà hiếu thuận không phải là không có nguyên tắc, nếu như cảm thấy ta nói không đúng, ngươi có thể lắc đầu, ta sẽ không nói thêm nữa."
Lâu Xuân Vọng nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ, cũng nhìn Hạ Dao, "Ngươi làm sao lại nghe theo tỷ tỷ của ta, đều bị nàng tẩy não rồi."
Lâu Xuân Vũ nhún vai, xem đi, nam nhân chính là như vậy.
Hạ Dao nói: "Không có việc gì, ta trở về hảo hảo thuyết phục hắn."
"Này không phải là để ta phải lựa chọn sao, nếu như mẹ của ta cùng Hạ Dao, hai người đồng thời rớt xuống nước, ngươi nói ta nên cứu ai, không phải là một lựa chọn tương tự sao? Cái này căn bản là làm khó xử ta...!Vì cái gì nhất định phải dùng loại phương thức này để khảo nghiệm nhân tính?" Lâu Xuân Vọng tức giận bất bình nói.
Lâu Xuân Vũ cùng Hạ Dao không để mắt đến sự tồn tại của Lâu Xuân Vọng, trao đổi WeChat, Lâu Xuân Vũ nói: "Nếu như ngươi đối với hắn thất vọng, ngươi nhanh chóng tìm một người tốt hơn.
Không cần đi đến cuối cùng một con đường tối đen, để lỡ thanh xuân của ngươi."
"Có thể cứu liền cứu một chút, cứu không được, ta cũng hết cách rồi, ta sẽ lựa chọn buông tay." Hạ Dao nói.
Lâu Xuân Vũ mỉm cười, lần này, nàng thật tình chúc phúc Hạ Dao có thể nhận được hạnh phúc.
Sau đó trở về, Hạ Dao vẫn cùng Lâu Xuân Vũ liên lạc, thỉnh thoảng vài câu, nói đến thành quả nàng làm công tác tư tưởng cho Lâu Xuân Vọng, đầu óc Lâu Xuân Vọng chính là là một khối cơ bắp, cũng không cảm thấy cha mẹ của hắn tham dự vào chuyện tình cảm của bọn họ là có vấn đề gì, thẳng đến khi Hạ Dao đề nghị, hắn mới nhìn thẳng vào vấn đề này.
Sau đó, Lâu Xuân Vũ cũng từ chỗ của Hạ Dao biết được Lâu Xuân Vọng rốt cuộc đã có một chút tiến bộ, Lâu Xuân Vũ cổ vũ cho Hạ Dao, thái độ của nàng rất rõ ràng, nàng sẽ không đứng về phía đệ đệ, hơn nữa, nàng thậm chí sẽ giúp Hạ Dao thuyết phục đệ đệ của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...