Edit: Tracy F ( Vi Tiểu Bảo)
Ngắn ngủi mấy giây, bên ngoài lại có thêm vài đạo khí tức, trong đó còn có một luồng hơi thở mạnh mẽ, cảnh giới không dưới chính mình.
Xem ra đây là vị Hóa Thần kỳ tọa trấn Ám Các.
Bên môi tràn ra một tia cười lạnh, Tư Hằng trong tay nhiều thêm một thanh kiếm đen, nâng tay xoạt về phía trước.
Trận pháp được bày ra uy lực rất mạnh, dùng vật liệu gỗ cứng rắn nhất làm thành tường ngoài, vậy mà cứ như miếng đậu hủ non mềm bị cắt ra, tạo thành một cánh cửa để người đi qua.
Tư Hằng cứ như vậy đi ra ngoài.
Bên ngoài Ám Các sớm đã bày thiên la địa võng, trong đó có vài tên tu sĩ Nguyên Anh cùng với hơn năm mươi tu sĩ Kim Đan bày ra sát trận, điều động lực lượng đại bộ phận của Tán Tu Minh.
Tư Hằng vừa mới đi ra đã có một thanh kiếm bay thẳng tới, y thần sắc bất biến, lại một kiếm đi qua.
Huyễn Thành Kiếm trận thoáng chốc biến thành bột mịn, nhưng cũng không dừng lại đó, lại có hai thanh kiếm hướng y đâm tới, sau khi tránh được lại đến ba thanh, sáu thanh, chín thanh....
Bóng kiếm công kích về y càng lúc càng dày đặc, cuối cùng Tư Hằng cũng bị bao vây, tu sĩ chủ trì trận pháp sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ, nhưng ánh mắt bọn họ lại sáng ngời, nam nhân này trước đó đã tiêu hao rất nhiều pháp lực, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, vị tu sĩ Hóa Thần kỳ cuồng vọng này sẽ chết tại đây.
Đám tu sĩ này cũng không dám vọng tưởng có thể sử dụng trận pháp để giết chết Tư Hằng, Hóa Thần kỳ cùng Nguyên Anh kỳ cách một cái lạch trời khó có thể vượt qua, cho dù tu sĩ duy trì trận pháp nhiều hơn gấp đôi, cũng sẽ không có kết quả.
Trận pháp chỉ là yểm hộ, đòn sát thủ chân chính sớm đã ẩn núp, thừa lúc Tư Hằng bị muôn vàn bóng kiếm vây khốn, một đạo ánh sáng bạc cùng bóng kiếm trộn lẫn công kích về phía đan điền Tư Hằng.
Ẩn sau ánh kiếm là tu sĩ biểu tình tự nhiên, không chút nào hưng phấn vì đắc thủ, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn giết tu sĩ Hóa Thần kỳ, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Nhưng khi kiếm quang cách đầu tu sĩ chỉ còn một tia khoảng cách, đột nhiên âm thanh leng keng vang lên, kiếm bị ngăn lại, Tư Hằng lui về phía sau một bước, rút kiếm quét ngang, muôn vàn bóng kiếm đều biến mất, tu sĩ bày trận đều phun ra ngụm máu tươi, chết ngất tại chỗ.
Người đánh lén tránh cũng không thể tránh, hắn xuất hiện trước mặt Tư Hằng, trên mặt như cũ vẫn không hề gợn sóng.
Nam nhân trước mắt thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới, trước đó ẩn sau sát trận là vì sợ phiền toái, muốn một kích thắng nhanh, hiện tại không thành cũng không vấn đề gì.
Tu sĩ nghĩ xong, rút kiếm đối với nam nhân cười một cái, sau đó đột nhiên biến mất.
Tư Hằng cũng không kinh ngạc, khoảnh khắc tu sĩ đối diện vừa biến mất y liền nghiêng người lui một bước, thân hình quỷ dị phiêu về phía sau.
Y tránh đi làm tu sĩ Tán Tu Minh một kích thất bại, vị tu sĩ kia đang muốn tìm cơ hội tiếp tục công kích thì đột nhiên một cổ hàn ý đánh úp lại, hắn cuống quýt né tránh, Tư Hằng đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của hắn, kiếm quang đột nhiên xuất hiện ở chỗ khác đâm thẳng đến đan điền, tu sĩ muốn tránh cũng không được, chật vật né đi, thân kiếm một nửa đã đâm vào bụng dưới.
Đan điền không bị hao tổn, tu sĩ còn chưa kịp cảm thán may mắn, công kích của đối phương đã đến trước mắt.
Bên ngoài đánh đến nảy lửa, Y Chu ở trong tay áo cũng chật vật chịu không nổi.
Trời đất xung quanh quay cuồng, Y Chu từ trên trời đột nhiên ngã xuống, còn chưa kịp đứng lên đã bị điên đảo lăn hai vòng.
Thật vật vả chờ được trời đất vững vàng, Y Chu mới từ mặt đất bò dậy, lắc lắc đầu, đem tóc che trên mặt đẩy ra.
"Bên ngoài làm sao vậy nha?" Hắn nhỏ giọng tự hỏi, nhưng cũng biết nhất định không thể ra bên ngoài được, nếu không Tư Hằng đã không đem hắn ném tới chỗ này.
Không có sư phụ trợ giúp, chuyện Y Chu duy nhất có thể làm là bảo hộ chính mình cho tốt, hắn kéo kéo quần áo trên người, sờ soạng một hồi kéo được An Thuần đang hôn mê bên cạnh.
Bị xóc tới quăng lui trên người Y Chu sớm đã lộn xộn, nhưng hắn cũng không coi là thảm.
So với hắn, An Thuận thân là phàm nhân càng đáng thương hơn.
Không có một câu giải thích trừng mắt bị ném tới chỗ này, xung quanh một mảng hắc ám, vừa mới nhìn thấy một vị tiên trưởng tiến vào An Thuận còn chưa kịp tiến lên dò hỏi, xung quanh liền rung chuyển lên.
Không thể so với thân thể tu sĩ kiên cường dẻo dai, An Thuận yếu ớt kinh hoảng vài lần liền bất tỉnh nhân sự.
Hai người bên trong giãy giụa cầu sinh, mà tranh đấu bên ngoài cũng đã đến giai đoạn cuối cùng.
Mắt thấy đã dùng hết thủ đoạn mà vết thương trên người lại càng lúc càng nhiều, mà trên người đối phương một giọt mồ hôi cũng không có, vị tu sĩ Tán Tu Minh kia trong mắt một mảnh điên cuồng, khi kiếm khí đối phương đến trước ngực, linh khí xung quang bỗng nhiên nổi lên sóng gió.
Thần sắc trên mặt Tư Hằng trở nên nghiêm túc, một kiếm đi qua, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất.
Động tác y cũng không nhanh, cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống, trên thân kiếm đen nhánh khó có được xuất hiện một tia ánh sáng. Theo một kiếm chém xuống, tu sĩ tự bạo đến một nửa liền bất động.
Thần quang dưới đáy mắt biến mất, thân thể vô lực lảo đảo ngã trên mặt đất, thân thể tu sĩ ở giữa chia làm hai nửa, chỗ da thịt trắng nõn đứt gãy, lúc sau mới có máu tươi chảy ra.
Thiên địa linh khí lần nữa trở nên dịu ngoan, phảng phất tựa hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nguyên bản bởi vì hai người tranh đấu, những người còn lại đều lui ra xa, sau lại thấy tu sĩ tự bạo, Phong Trạch vội vàng đuổi đến lại chậm một bước, chỉ có thể vội vàng bày ra kết giới bảo vệ đám tu sĩ kia.
Nhưng tự bạo bị chặn lại, đường đường là tu sĩ Hóa Thần kỳ, đã bị người ta giết tại chỗ.
Sắc mặt Phong Trạch tức khắc liền khó coi.
Tu sĩ Tán Tu Minh cấp cao không nhiều, thủ hạ của Phong Trạch cũng chỉ có một người Hóa Thần là tâm phúc này, mất đi một trợ lực, về sau thế lực hắn ở Tán Tu Minh sẽ bị người ta chèn ép.
Nhưng hiện tại hối hận cũng vô dụng, hiện tại quan trọng nhất chính là giết chết kẻ có gan phản kháng trước mặt này.
Phong Trạch cũng không đem Tư Hằng để vào mắt, cũng giống như Hóa Thần cùng Nguyên Anh cách nhau cái lạch trời, tu sĩ Hóa Thần và tu sĩ Hợp Thể thông thường cũng như vậy.
Hắn bước đi thong thả, khí thế quanh thân lại thêm cường thịnh, cổ uy áp kia bức đến trước mặt Tư Hằng, muốn dùng sức lực mạnh mẽ đó làm tan rã ý chí y.
"Đạo hữu đây là vì sao?" Phong Trạch nhìn thi thể trên đất hỏi Tư Hằng, ngữ điệu coi thường ngạo mạn: "Ở trong Ung Thành tàn sát tu sĩ Tán Tu Minh ta, đạo hữu cho rằng sau lưng có tông môn chống lưng liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"
"Tiền bối nói đùa." Tư Hằng mở miệng trả lời, mấy chữ này là từ cổ họng cố gắng nói ra, sau đó lại khụ một tiếng.
Tu sĩ trẻ tuổi đối diện còn có thể mở miệng khiến cho Phong Trạch có chút ngoài ý muốn, bất quá đây cũng không phải vấn đề gì lớn, rất nhanh người này liền sẽ không thể mở miệng nói chuyện.
Trong lòng nghĩ thế, tâm tình Phong Trạch liền sung sướng lên, trên mặt lộ ra một tia tiếc hận: "Ung Thành quy định, giết người đền mạng, dù là đệ tử tông môn cũng không ngoại lệ."
Hắn nói xong, than một tiếng: "Hy vọng đạo hữu có thể hành động khiến cho người sau này đều phải kính sợ đi."
Khi nói chuyện, bên người Phong Trạch lại hiện ra một tòa Linh Lung Bảo Tháp, bảo tháp có mười một tầng, mỗi tầng có bốn mái gác, mái gác treo lục lạc tự động đậy không gió.
Xung quanh hình như có tiếng quỷ khóc sói gào, lại đột nhiên biến thành thây sơn biển máu.
Nhìn nam nhân mờ mịt, Phong Trạch đưa tay nhẹ gõ tháp gọi: "Đi thôi."
Vừa dứt lời, mười một tầng tháp mở ra cửa sổ, tiếng chuông gió vang càng gấp gáp, dưới nền đất xuất hiện cánh tay đen nhánh, năm ngón tay câu lại, bắt lấy chân Tư Hằng.
Tư Hằng một kiếm chém tới, cánh tay bị chặt đứt không ngờ lại mọc ra cái mới, mà những cái bị y chém rớt giống như được giải bỏ trói buộc, bay tới tấn công quanh thân y.
Bàn tay càng ngày càng nhiều, trên những ngón tay đen nhánh còn có móng tay sắc nhọn, pháp y làm bằng thiên tơ tằm trước mắt bỗng biến thành giấy giòn.
Càng nguy hiểm hơn chính là trong móng tay đó có độc, chỗ bị chạm vào sẽ dần dần hư thối.
Tư Hằng không cẩn thận bị thương cánh tay, chỗ da thịt kia liền biến thành màu xám đậm, độc tố còn thấm vào trong, muốn thông qua làm da tiến vào kinh mạch.
Y cắt bỏ phần da thịt bị nhiễm độc, dùng pháp lực hình thành kết giới ngăn chặn mấy cánh tay tấn công.
Nhưng độc đó không chỉ nhằm vào thân thể, đối với pháp lực tu sĩ cũng không phải chơi, không lâu sau kết giới bên ngoài liền mất đi tác dụng.
Nhìn tu sĩ bên trong từng bước gian nan, tâm trạng Phong Trạch rất tốt, hắn cũng không sốt ruột muốn giết y, mà muốn hưởng thụ quá trình con mồi giãy giụa đến tuyệt vọng.
Tựa hồ cảm thấy tốc độ không đủ nhanh, hắn lại gõ gõ tháp.
Nháy mắt xung quanh Tư Hằng âm thanh kêu khóc càng lớn hơn, có thể ảnh hưởng đến thần trí con người, khiến lòng người sinh hỗn loạn.
Từ sau khi âm thanh kia xuất hiện, những bàn tay công kích càng thêm mãnh liệt, Tư Hằng bị thương cũng càng nhiều hơn.
Pháp y bị xé rách thành mãnh nhỏ, ngọc quan rớt xuống, một đầu tóc đen tung bay, làn da nguyên bản như ngọc giờ toàn là miệng vết thương đen xám, y cầm kiếm, sống lưng thẳng tấp, lại làm cho người ta có dục vọng muốn làm nhục. (cv để chính xác là vậy đó, không phải tui cố ý dịch đâu, ps: tui ngửi mùi SM đâu đây... Hiuhiu)
Phong Trạch cảm thấy dùng mấy thứ nhỏ nhặt giết chết y có chút đáng tiếc, hẳn là chính mình động thủ, hưởng thụ bộ dáng thiên kiêu tông môn kéo dài hơi tàn trong tay hắn.
Nghĩ như vậy hắn liền tiến lên một bước, bay vào bên trong.
"Đạo hữu cảm thấy như thế nào?" Phong Trạch nhẹ giọng nói, thời điểm nói chuyện cự chùy* trong tay lại ném tới trên người Tư Hằng.
*chùy: vũ khí thời cổ, làm bằng kim loại, đầu tròn và to, có cán cầm để đánh. (từ điển hán nôm).
Cũng giống như tu sĩ trước đó trốn không thoát kiếm của Tư Hằng, Tư Hằng cũng tránh không xong một chùy xem như thong thả này.
Đây chính là một lĩnh ngộ, cảnh giới kém một tia, thực lực liền khác nhau như trời với đất.
Lực đạo cự chùy rất lớn, Tư Hằng bị chùy này đánh bay rơi trên mặt đất, hắn dùng mũi kiếm chống đất, bàn tay không buông tha cơ hội này tấn công, nháy mắt trên người lại càng nhiều thêm vết thương.
Pháp lực trên cự chùy có pháp lực tiến vào thân thể, bắt đầu phá hư kinh mạch, Tư Hằng không thể không phân ra một chút pháp lực áp chế kẻ mới tiến vào xâm lấn này.
Đối phương lại không cho y thời gian nghỉ ngơi, yvừa rơi xuống đất lại bị đuổi theo.
Tu vi Phong Trạch so với hắn cao hơn một cái đại cảnh giới, lĩnh ngộ được càng thêm sâu. Tư Hằng công kích hắn bình thường đều sẽ thất bại, đối phương công kích y lại cơ hồ trốn không thoát.
Nhưng dù là như thế, Tư Hằng cũng không có ý định lui bước, kiếm giả không thể sợ hãi, cần phải có khí thế thẳng tiến không lùi.
Miệng vết thương trên người tựa hồ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì, Tư Hằng nhìn chằm chằm pháp bảo đối phương, trong nháy mắt liền tìm thấy chỗ khe hở, đã người xoay chuyển trong không trung, lách người qua đó.
Đối phương công kích không ngừng, Tư Hằng cố gắng chống đỡ, tìm được cơ hội liền dứt khoát đánh trả, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào Phong Trạch, dần dần thấy được sau lưng hắn có một đoạn dây.
Sợi dây kia gắn kết với hư không, không biết tới chỗ nào, mỗi một động tác đoạn dây phía sau liền sẽ kéo dài ra một chút, những đường cong đó trong mắt y càng hiện ra rõ ràng, bện ra kết cấu phức tạp, kết cấu nhìn như rất hoàn mỹ, lại có một chút khuyết điểm.
Lại thêm một chùy đến nữa, Tư Hằng giơ kiếm đón nhận, y chọn ngay chỗ khuyết điểm kia, mũi kiếm đâm vào, cự chùy của đối phương liền lệch hướng.
Đối với công kích thất bại lần này, Phong Trạch có chút kinh ngạc, lại không để trong lòng, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột trêu chọc y.
Nhưng dần dần, đối phương tránh được công kích càng lúc càng nhiều, Phong Trạch tâm sinh tức giận, trên tay tăng thêm lực đạo, đồng thời số bàn tay cũng tăng thêm càng nhiều.
Thế giới trong mắt Tư Hằng liền biến thành đường cong rậm rạp, y nhìn phân thần chính mình đang ngồi đối diện, tiếng kêu khóc bên người biến mất, không trung có tiếng vọng của trời.
Pháp lực vốn cạn kiệt trở nên tràn đầy, linh khí trong phạm vi ngàn dặm bị hấp thu không còn, Phong Trạch bộ mặt dữ tợn, không nghĩ đến người bị mình trêu chọc lúc nàu thế nhưng lại đột phá.
Đây là đối với hắn hắn trần trụi sỉ nhục, Phong Trạch lần nữa nhấc lên cự chùy, một bước tiến lên, cự chùy nện xuống đỉnh đầu Tư Hằng đến một nửa thì không thể động đậy.
Nhìn thanh kiếm yếu ớt cứ chống đỡ cự chùy tùy thời đều có thể bẻ gãy, nhưng vậy mà lại ổn định vững chắc.
Nam nhân dưới kiếm quanh thân tràn ngập kiếm khí sắc nhọn, không chờ Phong Trạch có động tác tiếp theo, kiếm khí liền tụ hội thành một ngàn hình rồng, hướng lên trên phóng đi.
Kiếm khí hình rồng sắc nhọn vô cùng, đi đến đâu đều hóa thành hư ảo, Phong Trạch cầm chùy muốn trốn, pháp bảo lại một chút cũng không động.
Trong một giây chậm trễ này, cự long đã đến, miệng rồng mở to trực tiếp đem hắn nuốt vào.
Thứ Phong Trạch nhìn thấy cuối cùng chính là kiếm khí hình lưỡi rồng, sau đó là thiên địa hắc ám, hắn không còn nhận thức được gì nữa.
Mất đi chủ nhân, Linh Lung Tháp cùng cự chùy rơi xuống trên mặt đất phát ra thanh âm rầu rĩ, cự long cũng biến mất, xung quanh thiên địa cũng khôi phục lại bình thường.
Tư Hằng từ trạng thái huyền ảo trong huyền ảo mà đi ra, vết thương trên người không còn thấy tung tích đâu nữa, y lấy ra một kiện pháp y mới thay vào, đi tới nhặt hai kiện pháp bảo kia.
Sau đó xác nhận phương hướng, đi ra ngoài thành.
Tu sĩ lưu lại bên ngoài trở mắt nhìn hắn rời đi, liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp cảm thán may mắn tránh được tử kiếp thì chỉ thấy được trên người da dẻ biến mất không còn gì.
Có người hét thảm một tiếng, sau đó liền biến thành một bãi thịt nát.
Tới ngoài thành, Tư Hằng đột miệng phun ra một miệng máu tươi, nội thương còn chưa tốt, một kích cuối cùng lại tiêu hao tất cả pháp lực, thân thể lúc này một khoảng trống không, tùy ý một Nguyên Anh kỳ cũng có thể làm y bỏ mạng tại chỗ.
Nhưng những người có mặt đều đã chết hết, người chưa tới cũng đã bị dọa vỡ mật, không dám tiến lên.
Lau đi vết máu, khóe miệng Tư Hằng kéo lên một độ cung, đi đến chỗ sườn núi thấp, dùng cực phẩm linh thạch bày ra Tụ Linh Trận, bắt đầu đả tọa tu luyện.
Linh khí trong không trung bị rút đi sạch sẽ, cây cối xung quanh sườn núi thấp đều có chút héo đi, tu luyện pháp lực cũng rất là khó khăn a.
Bất quá Tư Hằng cũng không hấp thu nhiều lắm, cho nên vận hành xong một vòng liền mở mắt ra.
Xác nhận trên mặt không có dấu vết gì đáng ngại, y mới đem hai người kia thả ra.
Thời gian y đi đến ngoại thành cùng đả tọa tu luyện cũng đủ để Y Chu đánh thức An Thuận, thời điểm ra ngoài hai người bề ngoài chỉ chật vật một chút, những chỗ khác cũng không tệ lắm.
Y Chu lui về sau hai bước đứng vững, sau đó nhìn tới nam nhân phía trước.
Hắn hét to một tiếng tiến lên, bổ nhào lên người nam nhân.
Nam nhân lui nửa bước tiếp được hắn, cười nhéo mặt hắn: "Sợ hãi sao?"
"Không có." Trời tuy rằng đen, nhưng tu sĩ nhìn trong tối cũng không quá khó khăn, Y Chu đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới, sau đó nhăn mày lại: "Ngươi bị thương."
Lời hắn nói là khẳng định, sau khi nói xong liền rời khỏi ngực Tư Hằng, cũng không tin đối phương giải thích, kéo nam nhân ngồi xuống.
Sau đó hắn lấy túi trữ vật ra, đem tất cả linh thạch bên trong đổ hết ra, tức khắc trên sườn núi thấp nhiều hơn mấy cục đá đôi.
Cầm hai khối linh thạch đặt trong tay Tư Hằng, Y Chu lại cầm lấy số còn lại bày Tụ Linh Trận.
Tụ Linh Trận bố trí cũng không khó, nhưng Y Chu luyện qua cũng không nhiều, cho nên làm hơi chậm chạp chút.
Bởi vì hắn nghiêm lệnh cho Tư Hằng không được nhúng tay, cho nên nam nhân chỉ có thể ngồi một bên nhìn, tâm tình Tư Hằng không tồi, bị coi thành phế nhân cũng không tức giận.
Chờ tiểu đồ đệ vất vả bày xong trận pháp, Tư Hằng bị hắn trừng mắt bất đắc dĩ mà cầm linh thạch đả tọa.
Linh khí trong ngàn dặm trước đó đã bị càn quét không còn, cho nên linh khí Tụ Linh trận này hấp thu không phải là từ thiên địa, mà là từ mấy cái linh thạch Y Chu bố trí bên ngoài.
Trong Tụ Linh Trận sương mù lượn lờ, Y Chu nhìn một hồi mới an tâm chút, hắn tìm chỗ không xa ngồi xuống, vẫy vẫy tay với An Thuận.
An Thuận đầu vẫn còn chút choáng váng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bên cạnh Y Chu, làm cái chắp tay thi lễ thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống đất.
Y Chu vội vàng giữa chặt hắn, An Thuận ở bên cạnh ngồi xuống, kêu một tiếng tiên trưởng.
Bọn họ đã tới ngoài thành, lâu như vậy không có người đuổi đến, có lẽ Tư Hằng đã giải quyết hết mấy kẻ phiền toái đó rồi.
Nguy cơ được giải trừ, tâm bát quái của Y Chu lại dâng lên, hắn gấp gáp muốn biết vì sao An Thuận liếc mắt một cái liền coi trọng Tư Hằng.
Đầu óc An Thuận còn chưa thanh tỉnh, sau khi nghe Y Chu nói trong đầu liền xoay vòng vòng mới hiểu được là ý gì, hắn liền nhìn Y Chu cười cười: "Tiên trưởng ở trên viết thân phận."
An Thuận đối với Thái Diễn Tông ấn tượng tốt nhất, biết bọn họ là đệ nhất tông môn, mà cảnh giới Tư Hằng viết trên đó hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Mới vừa nhìn thấy, hắn đã biết, đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn.
______________
Editor lảm nhảm: đang hay cái là mần liên tục hà..... Chương sau em nó lên mặt dữ lắm à hen...
Ps: nhớ vote & cmt ủng hộ cho tui có động lực nhá, ko có thông báo chương mới nên ko biết mn có đọc đc chương mới hong...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...