3Mặc dù cái danh hiệu chính phi đang thuộc về ta, nhưng tốt xấu gì vẫn còn vị trí trắc phi.
Làm Trắc phi của Hiền vương cũng không mất mặt.
Vả lại, qua mấy năm nữa, chờ khi mọi chuyện đã lắng lại, ta sẽ trả lại vị trí chính phi này cho bạch nguyệt quang rồi cuốn gói rời đi.
Tiếc là không trả được hôn sự dành cho chính phi cho nàng.Nhưng cái này cũng không trách ta được!Tô Cẩm Sắt! Cố Lên!À đúng rồi, ta gọi Tô Cẩm Sắt.Bạch nguyệt quang của Sở Tĩnh Vận là đích nữ của Trần gia Trần Uyển Quân.
Tĩnh Vận, Uyển Quân.
Đến cái tên cũng hợp nhau như thế!Nói tới đây, hai nhà cũng gọi là môn đăng hộ đối, vì sao lại không thể bên nhau? Ta cần tìm hiểu một chút nguyên do bên trong.Mấy ngày nay ta ở chung với Sở Tĩnh Vận không tệ lắm, hiện tại hắn vừa mới xong hôn sự được nghỉ phép, không cần lên Quang Lộc tự để trực, mỗi ngày trừ thời điểm cùng ta ăn cơm, thời gian còn lại đều ở trong thư phòng đọc sách luyện chữ, xử lý vài vụ án còn chưa xong.
Có vài lần bằng hữu và đồng liêu đến rủ hắn ra ngoài uống rượu, hắn đều báo với ta một tiếng, hơn nữa muộn nhất là giờ Hợi sẽ trở về, mặc dù ta cảm thấy không cần thiết.
Nam nhân mà, ra ngoài vùng vẫy một chút là chuyện quá bình thường.(Quang lộc tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ.)Dù sao thì, Sở Tĩnh Vận biết giữ mình trong sạch, ta cũng không thể khuyến khích người ta đi qua đêm không về, nói gì thì nói, ta đang là Hiền vương phi, chuyện cần để ý vẫn phải để ý.
Chỉ là mỗi ngày hắn đều ở nhà như thế, ta làm sao nghe ngóng tin tức? Ta cảm thấy rất sầu.“Hiền vương điện hạ, mỗi ngày ngươi đều ở trong nhà buồn bực sẽ không tốt cho thân thể!” Ta rốt cuộc nhịn không được chạy đến thư phòng biểu đạt sự bất mãn của mình, Sở Tĩnh Vận đang xem hồ sơ vụ án ngẩng đầu lên cười đến là hòa ái dễ gần:“Nàng muốn đi đâu?”“Tây Hà phường.”“Được.
Đi thôi.” Sở Tĩnh Vận sảng khoái đáp ứng ta.Sau đó hắn liền thay sang một bộ áo dài đơn giản dẫn ta ra cửa.Khoan, chờ một chút! Đây không phải điều ta đang nghĩ tới nha!Nhưng mà mười mấy ngày nay ta đều ở trong vương phủ, nghẹn đến sắp mọc lông, mấy quyển thoại bản Ngũ muội đưa ta đều đã đọc hết, ra ngoài kiếm chút vui vẻ cũng tốt.Vậy vì sao ta không tự mình ra ngoài chơi? Khả năng bởi vì ta khờ đi!A a a a a!!! Ta chính là ngốc......Ở Tây An, tây Hà phường là nơi náo nhiệt nhất, mấy cửa hàng lớn đều ở đây, không nói tới những tửu lâu, quán trà còn có những ngôi nhà san sát khắp nơi.
Lúc đầu ta dự định tới đây sẽ hỏi thăm chuyện xưa của Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân.
Nhưng mà bây giờ một trong hai đương sự đang ở đây, ta còn nghe ngóng cái lông! Vẫn là an tâm đi chơi thôi!Ta thích nhất ra nhà sách mua thoại bản, chủ quán giúp ta dùng dây thừng buộc chồng sách lại, xách lên cảm giác hơi siết vào tay, nghĩ tới dứt khoát ôm vào người là được rồi, nhưng Sở Tĩnh Vận đã đi trước một bước thay ta cầm chúng lên.“Không sao đâu, ta có thể tự làm.”Sở Tĩnh Vận chỉ cười, không có ý tứ đưa sách cho ta, ta chỉ có thể lấy khăn tay trong ngực ra, bọc lại chỗ nút thắt của dây thừng “Ngươi cầm ở chỗ này, sẽ không bị siết vào tay.
Cảm ơn nha.”“Nàng mua nhiều như thế, lát nữa đi dạo sẽ không tiện.”Ta trừng mắt lên nhìn.“Nàng không định đi dạo sao?”“Không phải...cái kia… Ta quên mất…”Sở Tĩnh Vận chớp mắt bật cười, hắn đưa tay xoa đầu ta, ngữ khí có chút bất đắc dĩ “Nhìn thông minh như vậy, sao lại thành ngốc như thế?”"Thật có lỗi a, ta chỉ đem cơ linh tăng thể diện lên=ta chỉ là trông có chút thông minh, không có đầu óc bên trong, để ngài hiểu lầm."“Thật xin lỗi, ta chỉ là trông có chút thông minh chứ không có đầu óc, để ngài hiểu lầm rồi.” Ta liếc xéo hắn một cái, thở phì muốn đi.Sở Tĩnh Vận lại kéo tay ta: “Vậy chúng ta gửi sách ở đây, lúc nào trở về thì quay lại lấy.”“...Ngài sáng suốt.”Sở Tĩnh Vận đem sách gửi lại, nhưng cũng không trả khăn tay cho ta.
Sau đó hắn dẫn ta đi mua rất nhiều điểm tâm cùng bánh ngọt.
Liền cho hắn vậy, ta cũng không có ý đòi lại khăn tay.
Dù sao đến lúc quay về là hắn xách chồng sách đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...