Ta Gả Cho Công Tử Mà Ta Không Thích

*

Năm Gia Hưng thứ ba.

Ta đã bận rộn làm việc không quản ngày đêm ở Võ Đức ty suốt hơn một tháng, cuối cùng vụ án cũng đã được kết án, ta kéo lê thân xách mệt mỏi của mình trở về vương phủ, ngay cả cơm cũng không ăn đã ngã đầu xuống giường ngủ, lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Hôm nay Sở Tĩnh Vận được nghỉ hưu mộc, hắn mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt đang dựa vào bàn đọc sách, nhìn thấy ta tỉnh lại lập tức cong cong khoé mắt nở một nụ cười ấm áp.

“Hôm nay thời tiết rất tốt, nàng có muốn ngồi lên thuyền hoa đi đến Đào Nhiên đình uống trà không?”

Ta bị nụ cười rạng rỡ này làm cho chói mắt, ngơ ngác gật đầu.

Với tiết trời này, cơn gió trên mặt hồ còn mang theo một chút lạnh lẽo nên chủ quán còn lắp thêm một chiếc bình phong bằng lụa sẫm màu để cản gió, ta biếng nhác cuộn mình trong bộ áo lông chồn lắng nghe câu hát dân gian trên đài, các cô nương ở bàn bên cạnh đột nhiên nhắc đến chủ đề kỳ diệu rằng “Nếu ta gả cho một vị công tử mà mình không thích, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để ta có thể nghe rõ ràng.

Ta cắn chiếc bánh đậu tây nghe được một lúc thì thực sự không thể nhịn được nữa khẽ mỉm cười hai tiếng, nhỏ giọng nói với người bên cạnh ta: “Bây giờ nghĩ lại, năm đó khi ta gả cho chàng cũng là gả cho một vị công tử mà mình không thích.”

Sở Tĩnh Vận đang khẽ ngâm nga một đoạn Quảng Hàn thu theo giai điệu, sau khi nghe thấy câu nói của ta liền mờ mịt quay đầu nhìn lại, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước khẽ chớp chớp, cơn gió đầu hạ thổi bay những sợi tóc của hắn, giống như một vị tiên nhân lạc vào cõi trần gian.


Có lẽ chính là loại ăn cánh hoa và uống sương sớm lớn lên.

Hắn nghe thấy mấy câu nói trong cuộc trò chuyện của những người vẫn chưa cố ý hạ giọng xuống ở bên cạnh, lập tức hiểu rõ ta đang nói gì, khoé miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, nâng chén trà lên khoé hớp một ngụm.

“Vậy thì đúng là thiệt thòi cho Tô tiểu thư rồi.”

“Chẳng sao cả, dù sao lúc đó ta cũng không có đối tượng mình thích, gả cho người nào cũng là gả, hơn nữa gả cho Vương gia để trải nghiệm làm chính phi cũng rất thú vị.”

Sau khi nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế của ta, Sở Tĩnh Vận đặt cái ly xuống, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào ta, khô khốc nói: “Phu nhân, ta sẽ ghen tị đấy!”

“Ghen cái gì mà ghen nữa, ngay cả con cũng sinh cho chàng hai đứa rồi, chàng còn muốn thế nào nữa?”

Ta nhét một miếng điểm tâm vào trong miệng, chiếc khăn ướt trên bàn đã lạnh, Sở Tĩnh Vận gọi tiểu nhi đến mấy một chiếc khăn ướt nóng mới đến đây, đồng thời cho thêm một chút than củi vào trong bếp đun trà, hắn cầm tay ta, chẩn thận giúp ta lau sạch mảnh vụn bánh ngọt nơi đầu ngón tay.

“Phu nhân đã bận rộn suốt hơn một tháng chưa về nhà, Thính Huyền và Niệm ca rất nhớ nàng, ngày nào cũng ầm ĩ muốn đi tìm mẫu thân.”

Sở Tĩnh Vận nói cực kỳ thê thảm và khổ sở, ta cũng biết lần này quá bận rộn nên đã bỏ bê chuyện gia đình, đang định nói thêm mấy câu ngọt ngào để an ủi hắn một chút thì lại thấy Sở Tĩnh Vận nắm lấy tay ta, cả người ghé sát về phía này, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Nếu phu nhân cảm thấy hổ thẹn trong lòng thì có thể ở bồi thường cho ta.”

“Bồi thường cái gì cho chàng?”

Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn lắm cực kỳ muốn rút tay ra, Sở Tĩnh Vận nở một nụ cười rạng rỡ như hoa, chớp chớp mắt với ta, đặt tay ta lên trên môi hắn, thậm chí còn vươn đầu lưỡi quét qua lòng bàn tay ta.

“Ngủ với ta.”

Sở Tĩnh Vận, quả nhiên chàng đang lừa ta!

Những năm gần đây, nam nhân này càng ngày càng trở nên điên cuồng ương ngạnh, ỷ vào ngoại hình anh tuấn của mình liền muốn làm gì thì làm, năm đó ta thực sự bị mù mới cảm thấy Sở Tĩnh Vận là một quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc!


Ngay khi ta đang muốn tát một cái để hắn tỉnh táo lại thì Sở Tĩnh Vận đột nhiên đổi chủ đề khác: “Phu nhân, hơn nửa năm nay nàng tích góp được không ít ngày nghỉ đúng không, bây gườ tiết trời vẫn còn ấm áp, chi bằng chúng ta hãy nghỉ ngơi mấy ngày đi đến ngoại thành phía Bắc để đạp thanh ngắm hoa đi? Vừa khéo có thể thăm phụ hoàng và mẫu hậu.”

Sau khi Sở Ký Thành thoái vị, ông ta đã cùng với Hoàng hậu nương nương giấu tên họ đi vân du khắp nơi để giải sầu suốt hơn nửa năm, sau đó ngay cả khi trở về kinh thành, bọn họ cũng ở trong một căn nhà ở ngoại ô phía bắc kinh thành, thoải mái tự do.

“Chàng lại có âm mưu gì đây?”

Cuối cùng ta cũng có thể rút tay về, Sở Tĩnh Vận ghé sát vào tai ta, hơi thở ấm áp lướt qua làn da ta khiến ta rùng mình một cái.

“Đương nhiên là đưa Thính Huyền và Niệm ca cho bọn họ, phu nhân có thể thanh thật chuyên tâm ở bên cạnh ta rồi.”

“Chàng câm miệng đi!”

Ta cầm lấy một miếng bánh trà nhét vào trong miệng hắn, xem ra lần này ta làm việc tăng ca quá dài đã khiến hắn cực kỳ để ý, Sở Tĩnh Vận phồng hai má mở to đôi mắt đào hoa ngập nước, thoạt nhìn rất giống một con sóc chuột bị bắt nạt.

“Ngày mai ta… Sẽ đi hỏi Chu Cẩn một chút, nghỉ ngơi nửa tháng chắc cũng không sao đâu, bên Quang Lộc ty của chàng cũng không thành vấn đề đúng không?”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”


Sở Tĩnh Vận đật đầu như giã tỏi, nhai nhai mấy cái đã nuốt sạch điểm tâm trong miệng xuống, ta sợ hắn bị nghẹn nên nhanh chóng đưa một tách trà nóng đến, Sở Tĩnh Vận bưng tách trà nhiệt tình nhìn về phía ta: “A Cẩm, lần này chúng ta sinh một đứa con gái đi!”

“… Chàng đang mơ tưởng hão huyền gì vậy?”

Ta lại nhét một chiếc bánh hạt dẻ khác vào trong miệng hắn.

Cuối cùng là vẫn nghẹn muốn chết!

*

Cảm ơn vì lời mời, người ở trong vương phủ, nhà có hai đứa con trai.

Ta gả cho một vị công tử ta không thích, nhưng có lẽ bây giờ ta có thể phải sinh cho hắn đứa con thứ ba, hy vọng lần này sẽ là con gái.

Kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận