Minh Khinh Khinh thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất là một người rất dễ mềm lòng.
Năm đó khi bố mẹ cô ly hôn, mẹ cô đã khóc lóc cầu xin cô hãy ăn quả phỉ, loại quả khiến cô bị dị ứng, vì chỉ khi cô bị dị ứng và nhập viện, Minh Chinh Trình mới quay về nhà.
Khi còn nhỏ, Minh Khinh Khinh biết rõ dị ứng sẽ làm cổ họng cô đau đớn, thậm chí còn sưng mặt, và chính cô là người phải chịu khổ sở.
Cô cũng biết rõ lúc đó Minh Chinh Trình đã quyết tâm ly hôn với vợ mình, nên cho dù ông ấy có quay về liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không quay lại cái gia đình này nữa.
Nhưng đứng trước sự cầu khẩn của mẹ mình, cô vẫn chấp nhận ăn bát cháo nóng mà bà đã nấu, giúp bà hết lần này đến lần khác.
Cho đến cuối cùng, mẹ cô cũng từ bỏ hoàn toàn và ký tên vào đơn ly hôn.
Nói cách khác, nếu Minh Chinh Trình đủ kiên nhẫn, nếu mẹ kế và cô em kế đủ kiên nhẫn đối xử với cô tử tế hơn, tiếp tục trình diễn màn kịch phụ từ nữ hiếu khoảng mấy tháng, hỏi han cô ân cần, nói không chừng cô thật sự sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Minh Chinh Trình.
Đáng tiếc là những người này lại không giả vờ được quá lâu.
Sau này dù là một xu Minh Khinh Khinh cũng sẽ không cho gia đình ba người bọn họ.
Nếu ông ta muốn dùng phí cấp dưỡng mười năm trước để gây náo loạn trên các phương tiện truyền thông, Minh Khinh Khinh sẽ khiến cho ông ta càng thêm cùng đường bí lối.
Nhưng hy vọng là tốt nhất mọi việc sẽ không tiến triển đến mức đó.
“Để em tự lái xe về cũng được.
Anh lên tìm phòng giám sát của khách sạn thương lượng một chút, em muốn lấy camera trong phòng 3203 và cả hành lang bên ngoài.”
Minh Khinh Khinh giẫm lên đôi bốt cao gót, cầm lấy chìa khóa rồi đi về hướng chiếc xe, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Sau đó gọi điện thoại báo một tiếng cho chị Kim một tiếng, kêu bộ phận quan hệ công chúng truy xuất lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của em.”
Hôm nay Minh Chinh Trình đã gọi cho cô hơn mười mấy cuộc, thoạt nhìn rất giống cuộc gọi quấy rối.
Phơi trần sự việc này ra bên ngoài để xem netizen sẽ đứng về phía ai.
Tiểu Chu chạy theo bước chân cô đang đi về hướng chiếc xe, hỏi: “Có phải trước kia bố em cũng hay gọi điện thoại để vòi tiền em không? Nếu có ghi âm thì càng tốt, đây cũng được xem là bằng chứng, nhưng đáng tiếc là bên di động không thể truy xuất được ghi âm cuộc gọi.”
Minh Khinh Khinh đáp: “Em có ghi âm lại.”
“....” Tiểu Chu không khỏi liếc cô một cái.
Quả nhiên có thể tồn tại trong cái showbiz hỗn loạn này, chẳng có cái gì gọi là ngây thơ đến mức trong sáng.
“Vậy trên đường về nhớ cẩn thận.” Tiểu Chu nói với Minh Khinh Khinh đang mở cửa xe: “Bên ngoài trời đang mưa đấy.”
“Được.” Minh Khinh Khinh lấy chiếc ô dự phòng bên cạnh ghế lái ném cho anh ấy: “Anh cầm đi, về tới nhà em sẽ lái thẳng xuống tầng hầm gara, nên không cần dùng.”
Tiểu Chu đóng cửa xe, cầm chiếc ô quay lại thang máy.
Minh Khinh Khinh lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, trên mặt vẫn còn cảm giác đau nhức và nóng rát.
Khi đi qua trạm soát vé, cô một tay lái xe, tay còn lại kéo kéo chiếc khăn choàng cổ, dùng khăn choàng và mái tóc che gần hết khuôn mặt, hơi cúi đầu xuống để tránh tầm mắt của nhân viên soát vé.
Tiếng ‘tít’ vang lên, thẻ đã được quẹt thành công, chiếc xe ra khỏi bãi đỗ và lao vào màn mưa như đang trút nước.
Phía sau cô, một chiếc ô tô khác cũng lái ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, theo sát phía sau.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, đường xá đã thông thoáng, với lại trời đang mưa to, nên trên đường cũng ít xe cộ.
Minh Khinh Khinh đạp chân ga đến mức tối đa, chỉ muốn về đến nhà thật nhanh để lao vào tắm rửa, tẩy hết những điều đen đủi trên người.
Có lẽ cảm thấy trong xe quá mức yên ắng, cô nhịn không được bật nhạc Bluetooth lên.
Âm nhạc nhanh chóng vang lên.
Ngặt nỗi, nhạc trong Bluetooth ô tô không phải là giọng nữ buồn bã thì cũng là tình ca nghẹn ngào, tâm trạng của Minh Khinh Khinh vỗn dĩ đã sa sút, giờ còn nghe thêm mấy ca khúc này, chẳng khác gì bị ấn đầu vào nước, thở không ra hơi.
Cô nhíu mày mở sang tin tức radio.
Hai MC vừa vặn đang nói đến vấn đề: “Aiya, thật là đáng sợ.
Anh có nghe gì chưa? Bảo vệ ở khu chung cư cũ Ngô Đồng bên đường Bắc kể rằng, tối qua anh ấy vừa bị tấn công bởi thứ gì đó, còn bị cắn đến mức phải nhập viện...”
Trong màn mưa nặng hạt, Minh Khinh Khinh vừa nghe đến câu này thì vô cùng sửng sốt, suýt chút nữa đã phanh lại tại chỗ.
Bị thứ gì đó cắn?
Minh Khinh Khinh vô thức nhớ đến khuôn mặt giống quỷ hút máu của tiểu zombie.
Trong nháy mắt, đủ mọi suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, chẳng phải cậu ấy sẽ không làm hại con người sao? Hơn nữa, nếu cậu ấy thực sự muốn làm hại con người, liệu con người còn sống sót được không? Còn có khả năng nằm viện không? Chỉ sợ giống như chú chim bị săn đuổi, hoàn toàn không còn con đường sống.
May mắn là nữ MC sau đó đã mỉm cười và bổ sung một câu: “Đừng hoảng loạn.
Nhân viên bảo vệ là bị mấy con chó hoang cắn.
Nói tới đây tôi cũng phải nhắc nhở với quý khán giả nghe đài, vào mùa đông chó hoang có xu hướng tụ tập trong bãi rác, mọi người nhất định phải chú ý an toàn, tránh đến những nơi như bãi rác....”
Trái tim đang treo ngược của Minh Khinh Khinh lập tức rớt xuống thật mạnh.
Là một con chó hoang ư?
Làm ơn mấy tin tức kiểu này, lúc nói chuyện đừng ngắt nghỉ giựt gân như vậy được không.
Đôi mắt xanh xám vừa ươn ướt vừa vô tội của cậu thiếu niên hiện lên trong tâm trí Minh Khinh Khinh, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng dần tan biến, cô đã nói mà, cậu không giống với kiểu phi nhân đi hại người đâu.
*
Màn đêm u ám, từng hạt mưa nặng trĩu rơi rớt lộp bộp.
Xe của Minh Khinh Khinh chẳng mấy chốc đã chạy vào con đường vuông góc dưới chân núi.
Đúng lúc này, chiếc ô tô màu lam ở phía sau đột nhiên tăng tốc, sau khi lướt qua xe cô thì đột ngột ép sát về phía cô.
Lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, làm người khác giật thót cả tim.
Minh Khinh Khinh quay đầu sang nhìn.
Cửa kính xe bên trái của chiếc xe đó hạ xuống, tiếng nhạc Heavy Metal chát chúa lập tức xông ra ngoài, ngồi trong xe là mấy đứa nhóc tầm mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc rất thời thượng.
Người đang cầm vô lăng là Minh Nhạc Chi, sinh ra và lớn lên ở Mỹ, kiêu ngạo ương ngạnh như một đứa trẻ vô pháp, quay sang đưa ngón tay giữa với cô, dùng tiếng Anh nói: “Ông già đã cầu xin chị nhiều lần như vậy mà chị vẫn không đồng ý, để tôi vào showbiz đối với chị có mất mát gì không? Chị sợ tôi cướp mất ánh hào quang của chị hay gì, bà cô già?”
“Thần kinh.” Minh Khinh Khinh không nhịn được rủa thầm một tiếng: “Em gái đủ mười tám chưa mà đòi đua xe đấy?”
Ở ghế sau, một cậu con trai mặc áo len cổ lọ màu đen nhìn Minh Khinh Khinh với ánh mắt kinh ngạc, rồi nói với Minh Nhạc Chi: “Chị gái của cậu xinh phết nhờ.”
Minh Khinh Khinh được thừa hưởng những gen tốt nhất, là một đại mỹ nhân chân chính đẹp từ trong xương, sự lạnh lùng giữa vùng lông mày và đôi mắt còn mang đến cảm thụ rất đặc biệt.
Nhưng so với cô, Minh Nhạc Chi rất bình thường, hoặc nói đúng hơn là không có gì nổi bật.
Minh Nhạc Chi lập tức nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn ghế sau: “Xinh đẹp thì có ích lợi gì.
Nếu không có tiền của bố tớ, chị ta có thể tiến vào giới giải trí thuận lợi như vậy sao?”
Cậu con trai ngồi trên ghế phụ ngả ngớn nhìn Minh Khinh Khinh huýt sáo một tiếng.
Sắc mặt Minh Khinh Khinh liền trở lạnh, không muốn ở đây đôi co nhảm nhí, cô đạp mạnh chân ga, trong màn mưa xe lao nhanh ra ngoài như một mũi tên.
Cô lái xe bằng một tay, tay còn lại lấy di động ra gọi cho đội bảo an của khu biệt thự.
Chẳng mấy chốc, đèn trong khu biệt thự liền bật sáng, một nhân viên bảo vệ cầm ô đen lái xe chạy tới.
Cậu con trai ngồi ở ghế lái phụ trên xe Minh Nhạc Chi hạ kính xuống, vươn đầu ra bên ngoài quan sát, nhìn thấy xa xa có mấy chiếc xe sáng đèn đang chạy đến, lập tức cuống cuồng, đẩy đẩy cánh tay Minh Nhạc Chi: “Hình như chị của cậu gọi người đến.”
Minh Nhạc Chi cố gắng bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cũng có chút hoảng loạn, nhìn về phía Minh Khinh Khinh thét lên: “Chị, chị gọi người đến đây làm gì? Tôi chỉ lấy thân phận em gái đưa chị về nhà thôi mà.”
“Quên nói với em gái một điều.” Minh Khinh Khinh mắt nhìn thẳng, hạ kính cửa sổ xe xuống: “Đây là khu vực riêng tư, giống như hòn đảo tư nhân vậy, đất đai đã được chủ sở hữu mua đứt, thế nên xe của em gái theo chị vào đây là đã thuộc phạm vi xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi.”
Người có tiền là muốn làm gì thì làm.
Sắc mặt Minh Nhạc Chi lập tức trắng bệch, nhanh chóng phanh xe lại.
Nhưng đã quá muộn, vài nhân viên bảo an của khu biệt thự đã lái xe đến đây, chiếc xe của nhóm thiếu niên lập tức bị mấy chiếc xe màu đen bao vây xung quanh.
Trong đêm mưa, cảnh tượng này giống hệt như đang đóng phim điện ảnh vậy.
Người đứng đầu đội bảo an cũng không biết vì sao chiếc xe phía sau vào đây được, khả năng là bảo vệ cửa ngoài kia đã lười biếng.
Anh ấy đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cầm ô, lon ton chạy đến trước xe của Minh Khinh Khinh, cúi gập người, gõ hai tiếng vào cửa xe: “Cô Minh.”
Minh Khinh Khinh hạ cửa kính xe xuống, gật đầu với nhân viên bảo an: “Chào buổi tối, đưa thẳng bọn họ đến Trung Tâm Cải Tạo Vị Thành Niên đi.”
Minh Nhạc Chi vốn dĩ chỉ định dẫn theo một nhóm bạn bè người Mỹ đến dằn mặt Minh Khinh Khinh.
Suy nghĩ của con bé vẫn còn dừng lại ở mức độ ngây thơ, tức là khi bị ai bắt nạt liền mang theo một đám anh chị đến bắt nạt lại.
Nhưng con bé không hề ngờ được, người chị bị bố mình vứt bỏ ở quê nhà lần này đã làm thật.
Sắc mặt của con bé không khỏi tái mét.
Đám thiếu niên bị nhân viên bảo an kéo xuống xe, trong nháy mắt đã bị cơn mưa tầm tả xối ướt như gà rớt vào nồi canh.
Minh Nhạc Chi hoảng loạn, nhịn không được chửi ầm lên.
Minh Khinh Khinh thẳng thừng nâng kính xe lên, bỏ lại tiếng mắng chửi ở bên ngoài.
Vết tát trên mặt vẫn còn râm ran đau nhức, cô kìm không được lấy khăn ướt lau mặt, sau đó đạp ga phóng xe về phía khu biệt thự.
.....
Nhân lúc Minh Khinh Khinh đi vắng, Tiểu Phó tranh thủ quay lại nhặt mấy trái quất rơi trên bãi cỏ, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng không đầu không đuôi này.
Những quả quất rơi trên bãi cỏ cũng đã rơi rồi, cậu cũng không thể nhặt lại.
Nhưng cậu sợ một ngày nào đó, Minh Khinh Khinh đột nhiên phát hiện mấy quả quất thối rửa trên bãi cỏ đã biến mất, lại cho rằng cậu đi còn quay lại.
Đã xấu hổ khôn cùng khi ăn nhờ ở đậu trong nhà người ta lâu như vậy, nếu để Minh Khinh Khinh hiểu lầm cậu lại mò đến, chắc chắn ấn tượng về cậu sẽ càng tệ hơn.
Thông thường, người của hành tinh Claflin không quá quan tâm đến cái nhìn của bên ngoài đối với mình.
Để ý đến cái nhìn của người khác là một đặc trưng của người Trái đất mới có.
Nhưng không biết tại sao, mấy ngày hôm nay Tiểu Phó cứ băn khoăn mãi một vấn đề, đó là không biết ngoài sợ cậu ra, có phải Minh Khinh Khinh còn rất ghét cậu không.
Đôi khi mải miết suy nghĩ, sắc mặt cậu lại hơi tái đi, đôi mắt màu xanh xám cũng rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Phần ngực của cậu thiếu mất một mảnh vỏ trứng nhỏ mà cậu đã khẩy ra để đổi lấy thuốc cảm, đồng thời cũng xuất hiện một vài nỗi buồn trống rỗng không thể hình dung được.
Những cảm xúc kỳ lạ càng ngày càng dâng trào.
Và hầu hết những cảm xúc này, với tư cách là một quả trứng vừa thành niên của Claflin, Tiểu Phó không có cách nào nhận biết được.
Tìm kiếm trên Baidu cũng không có kết quả.
Tiểu Phó chỉ có thể nghĩ rằng cậu đã bị từ trường của Trái đất ảnh hưởng, sinh ra những cảm xúc đa sầu đa cảm mà một người Trái đất mong manh dễ vỡ mới có.
Lúc này đây, Tiểu Phó đang ngồi trên nóc nhà sườn núi, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ở dưới chân núi phía xa xa, trái tim lại sản sinh một cảm giác nôn nóng chưa từng có, hoàn toàn không có cách nào gọi tên.
Qua cửa kính xe ô tô, cậu nhìn thấy rất rõ vết tát in trên má phải Minh Khinh Khinh.
Vết sưng đỏ gần như đã biến mất, nhưng cậu có thể thấy được rõ ràng các khớp xương của người đàn ông trung niên lưu lại trên mặt cô.
Nước mưa theo mái tóc đen của cậu chảy xuống dưới, qua cằm, xuôi theo yết hầu rồi rơi vào trong quần áo.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Minh Khinh Khinh.
Đôi mắt xanh xám dần dần chuyển sang màu xanh đậm, thậm chí là đen đặc, hệt như dưới đáy biển sâu có thứ gì đó không rõ đang từ từ xoay tròn và tụ lại, tạo ra một vòng lốc xoáy.
Lồng ngực cậu có một sự tức giận như bị thiêu đốt, nóng đến độ lên cơn sốt, thậm chí còn nặng hơn cả cảm lạnh.
Trong đêm mưa, những phiến lá cây xung quanh cũng không khỏi xào xạc.
Âm thanh rất lớn.
Thậm chí còn hơi ồn ào thu hút sự chú ý của người khác.
Những hạt mưa và cơn gió không một tiếng động quấn quanh bóng người đang ngồi xổm trên mái nhà, tạo thành một khoảng không đáng sợ quanh người cậu.
Tiểu Phó hít vào một hơi thật sâu.
Lúc cậu thử bình tĩnh lại tình trạng cũng như vậy.
Nhưng dù có hít thở sâu thế nào, cậu cũng không thể kìm nén được cơn cuồng loạn đang phát ra trong cơ thể.
Người của hành tinh Claflin luôn luôn ôn hòa, rất ít khi có những lúc như vậy.
Tiểu Phó còn mang dòng máu hoàng thất, việc kiểm soát khả năng của bản thân hoàn toàn dễ dàng hơn những người bình thường.
Nhưng bây giờ không hiểu sao năng lực trong cơ thể cứ chuyển động tán loạn như vậy, quả thực rất kỳ lạ.
......
Minh Khinh Khinh đang lái xe về phía sườn núi, mặt không cảm xúc vặn radio, tiếp tục nghe đài.
Nhưng bỗng nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó hơi bất thường.
Cái cảm giác không bình thường này giống hệt với điềm báo mỗi lần thời gian bị đóng băng.
Chắc có lẽ chỉ duy nhất mình cô là tin vào linh cảm mí mắt giựt giựt này.
Minh Khinh Khinh vô thức ngẩng đầu nhìn màn mưa phía trước, nhưng cơn mưa vẫn đang xối xả, cần gạt nước vẫn đong đưa liên tục.
Âm nhạc vẫn đang vang lên.
Không có điều gì bất ngờ xảy ra cả.
Minh Khinh Khinh khẽ lắc đầu, cô cảm thấy từ sau khi gặp tiểu zombie, đầu óc cô lâu lâu lại có chút vấn đề.
Cô cố gắng thoát ra khỏi cảm giác loạn thần này.
Nhưng ở giây tiếp theo, phía sau bỗng vang lên vài tiếng thét kinh thiên động địa, mạnh đến mức đánh thức lũ sâu bọ và chim chóc trong phạm vi mấy dặm.
Ngay cả màn mưa cũng run lên vì sợ hãi.
Mí mắt Minh Khinh Khinh khẽ giựt giựt, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng khoảng cách quá xa nên không nhìn thấy được gì cả.
Cô lập tức quay đầu xe lại.
*
Dưới cơn mưa nặng hạt, mấy nhân viên bảo an cũng vô cùng bàng hoàng, cầm chiếc ô đứng ngây ra như phỗng, không dám động đậy.
Đám người đi cùng Minh Nhạc Chi cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, ngồi bệt dưới đất, có hai người còn tè cả ra quần, riêng Minh Nhạc Chi thì té ngã lộn nhào mà chạy.
Cơn mưa xối xả làm bọn họ ướt sũng như chuột lột, tóc bết dính vào mặt, nhìn chẳng khác gì những con ma nước.
Lúc này, trên mặt mỗi người bọn họ ai cũng có thêm một dấu bàn tay.
*
Vụ việc này làm cho các nhân viên bảo an cũng hoảng sợ đến cực điểm, hoàn toàn có thể đăng báo về những sự việc siêu nhiên.
Trên đại lộ 02 dưới chân núi trong khu biệt thự tư nhân, chỉ trong nháy mắt, mấy cậu thanh niên người Mỹ mười bảy mười tám tuổi cùng lúc cảm thấy nóng rát cả mặt, tựa hồ như bị ai đó trả thù một cái tát, sờ thử lần nữa, quả đúng là một dấu bàn tay.
Mấy cậu thiếu niên liền khóc ré lên, ba chân bốn cẳng leo lên xe, run tay đạp ga điên cuồng rời khỏi nơi ma quái này.
Tuy nhiên, mấy nhân viên bảo an cũng không quên đưa bọn họ đến Trung Tâm Cải Tạo Vị Thành Niên, vì thế cũng lũ lượt lên xe, chạy theo phía sau.
Nhưng vào lúc này, đối với cô em gái ngu ngốc của Minh Khinh Khinh mà nói, đến Trung Tâm Cải Tạo Vị Thành Niên còn an toàn hơn là ở lại nơi ma quái này.
Chớp mắt, trên đường núi chỉ còn lại hai nhân viên bảo an đang run lẩy bẩy chạy tới, tiễn Minh Khinh Khinh về nhà.
Minh Khinh Khinh thu lại tầm mắt, lái xe trở về căn biệt thự của mình, cho xe vào gara rồi xuống xe.
Có một điều kỳ lạ là cô không hề cảm thấy sợ hãi như bọn họ.
Loại cảm giác này giống như, ban đầu bạn rất sợ một con chó săn oai phong lẫm liệt, hung ác tàn nhẫn, há miệng một cái là ngoạm một đầu người, nhưng rất nhanh sau đó bạn lại phát hiện, sự hung ác tàn nhẫn của con chó săn này chỉ hướng về người khác, còn ở trước mặt bạn, nó chỉ là một chú chó hoang đang chớp đôi mắt xanh xám, trong đêm mưa không nơi nương tựa.
Nỗi sợ hãi của bạn cũng đột nhiên biến mất đi một nửa.
Minh Khinh Khinh nhớ lại cảnh tượng đám người dưới chân núi sợ đến tè ra quần, tuy biết như vậy hơi thất đức, nhưng phải thừa nhận là tâm trạng bị dồn nén cả ngày hôm nay của cô đã tan thành mây khói sau vở kịch náo loạn này.
Minh Khinh Khinh cầm chiếc ô cán dài màu đen trong góc lên, bung ra, sau đó ấn cửa gara, kéo lại chiếc áo gió dài rồi đi về phía cửa biệt thự.
Trên đỉnh đầu cô bỗng vang lên một tiếng động khe khẽ.
Nếu là trước đây, Minh Khinh Khinh sẽ không bao giờ quan tâm đến những động tĩnh vu vơ này, nhưng từ lúc xung quanh cô có một số hiện tượng siêu nhiên xảy ra, sự chú ý của cô đã bắt đầu trở nên nhạy bén.
Cô ngửa ô ra phía sau, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đêm đen như mực, từng hạt mưa lớn ào ào đổ xuống, ánh đèn dưới hiên nhà chỉ chiếu sáng trong khoảng một mét, tất nhiên không nhìn thấy được gì.
Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, tiếng động trên mái nhà lập tức dừng lại.
Giống như một con robot nhỏ bị hoảng sợ, lập tức khép hai tay hai chân, không dám nhúc nhích nữa.
“Ra đây.” Minh Khinh Khinh nói.
Tiểu Phó đang đứng trên mái nhà liền tái mặt, thầm nghĩ quả nhiên mình đã bị phát hiện.
Lần này mà xuống, không biết Minh Khinh Khinh lại nói lời gì tàn nhẫn để đuổi cậu đi đây, nói không chừng sẽ chất vấn kiểu: “Cậu đã hứa không xuất hiện nữa, tại sao bây giờ lại xuất hiện? Có phiền không cơ chứ?” Với lại lần này rất có khả năng cô sẽ nổi giận, sẽ không còn khách sáo giống như lần đầu nữa.
Tiểu Phó không biết làm thế nào, hơn nửa buổi vẫn chưa nhúc nhích.
Cậu bịt tai mình lại, định tự lừa mình dối người.
Cậu không nghe cô nói, chắc là cô có thể bỏ qua cho cậu.
Cậu không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy.
Nhưng bịt tai cũng vô ích, ai bảo người hành tinh Claflin thính lực tốt như vậy cơ chứ.
Cậu lại nghe thấy Minh Khinh Khinh nói tiếp một câu: “Còn không xuống? Tôi biết cậu đến rồi.”
Tiểu Phó: QAQ!
Minh Khinh Khinh cầm ô đứng dưới mưa, nhìn về phía mép nhà, kiên nhẫn chờ đợi.
Không biết đã mấy phút trôi qua, có lẽ tầm mười mấy phút, tiểu zombie xấu hổ nhút nhát thấy giả chết cũng không phải là cách, rốt cuộc cũng chịu động đậy, trên nóc nhà liền vang lên âm thanh kẽo cà kẽo kẹt do chuyển động khớp xương.
Tiểu zombie không biết tại sao lại không sử dụng được năng lực dịch chuyển tức thời.
Minh Khinh Khinh sực nhớ, vừa rồi cậu đã sử dụng một năng lực khác trên diện rộng, nên lúc này rất có thể đang trong giai đoạn hạ nhiệt.
Cậu chỉ còn cách tự leo xuống.
Sau khi suy nghĩ này của Minh Khinh Khinh chợt lóe lên rồi biến mất, trên mép mái nhà liền xuất hiện một mắt cá chân trắng bóc, ướt đẫm nước mưa của cậu thiếu niên, còn phát ra tiếng ‘kít kít kít’ rất dọa người.
Cảnh tượng này thực sự rất đáng sợ.
Nếu không phải Minh Khinh Khinh đã chuẩn bị tốt tâm lý, rất có thể cô sẽ nhồi máu cơ tim mà chết ngay tức khắc.
Sau khi cả hai mắt cá chân đã xuất hiện, cậu thiếu niên từ mái nhà nhảy xuống.
Trong không khí liền vang lên một tiếng ‘két’ rất mạnh.
Minh Khinh Khinh hoài nghi cậu đã bị gãy xương chỗ nào đó, nhưng cậu thiếu niên sau khi nhảy xuống vẫn không hề hấn gì, chỉ là chân tay vẫn còn cứng nhắc như trước, phải từ từ mới đứng dậy được.
Trên người cậu đều là nước mưa.
Nước mưa từ mái tóc đen rơi dọc theo sóng mũi, chảy qua chiếc cằm nhợt nhạt rồi lẫn vào xương quai xanh.
Cậu cụp mắt, đứng trước mặt Minh Khinh Khinh với vẻ bất an, như đang chờ giáo huấn, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn vàng rực rỡ, cậu giống như một gốc cây ảo ảnh trồi lên từ mặt đất.
Đối với Minh Khinh Khinh mà nói, điều này quả thực rất khủng hoảng, rất kinh dị.
Nhưng...!cũng có một sự lãng mạn kỳ lạ.
Tiểu Phó dè dặt nhướng mắt, len lén nhìn Minh Khinh Khinh, thấy cô hồi lâu không lên tiếng, biểu cảm trên mặt như đang do dự điều gì đó.
Cậu liền thấy bất an lạ thường.
Cậu cảm giác mình sắp bị ăn mắng thêm một trận nữa, sau đó sẽ bị đuổi đi ——nói không chừng lần này cô còn kêu đội bảo an đến lôi cậu ra ngoài cũng nên?
Tiểu Phó càng nghĩ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nơi mảnh vỏ trứng bị thiếu hụt càng lúc càng trống rỗng.
Rõ ràng lồng ngực của cậu là một thực thể, nhưng cậu lại cảm giác mình đã trở thành một linh hồn.
Gió thổi qua khoang ngực, bản thân cậu cũng bị gió thổi đến lắc lư lảo đảo.
Tiểu Phó lại định lừa mình dối người bịt tai lại.
Nhưng trước khi cậu định giơ tay lên, cậu lại nghe Minh Khinh Khinh nói một câu.
“Có ai nuôi cậu không?”
Tiểu Phó:....?
Minh Khinh Khinh bước tới vài bước, hơi nâng cây dù lên và che lên đỉnh đầu cậu.
Hai người cùng đứng dưới tán ô màu đen, Minh Khinh Khinh vẫn thận trọng giữ khoảng cách với cậu thiếu niên, nhưng dầu gì thì hai người cũng đang đứng chung một chiếc ô.
Đây là lần đầu tiên cả hai gần nhau như vậy.
Trái tim của Tiểu Phó lại đập điên cuồng.
Thình thịch, thình thịch, thình thình thịch.
Giống như một chứng bệnh nan y gì đó đang phát tác.
Cậu cảm nhận được cơn mưa lạnh buốt trên đỉnh đầu đã được chặn lại, không để cơ thể cậu bị ướt át thêm nữa.
Ánh đèn vàng rực chiếu xuyên qua tán ô màu đen.
Trong đêm tối, giọt nước mưa như phát ra thứ ánh sáng trong suốt như pha lên, phản chiếu lên đôi mắt màu xanh xám, trong veo đầy kinh ngạc của Tiểu Phó.
Cậu ngoan ngoãn ép sát tay chân vào cơ thể, đôi mắt tròn xoe mở lớn hết cỡ nhìn Minh Khinh Khinh đến ngẩn người.
Chỉ thấy Minh Khinh Khinh quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào màn mưa, mái tóc dài che khuất sườn mặt.
Cô có chút ngượng ngùng cất tiếng: “Nếu không có ai nuôi...cậu có muốn được tôi nuôi không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...