Hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa.
Kẹo mạch nha hôm qua Lạc Anh làm đã chia hết, đến tối cô lặng lẽ cúng Táo Quân một mình, sáng nay dậy sớm bắt đầu dọn dẹp cửa hàng.
Khoảng cách đến Tết ngày càng gần, cô không nhịn được lại nhớ kiếp trước khi còn ở trong cung.
Trước Tết Nguyên Đán một tháng, toàn bộ hoàng cung bắt đầu tất bật chuẩn bị, dọn dẹp viện tử, không để một góc hay một ngóc ngách nào còn bụi bặm đón năm mới.
Lạc Anh là nữ quan của Đại Lương, được ngự ban tòa nhà bên ngoài hoàng cung, chẳng qua phần lớn thời gian đều phải ở trong cung, trong và ngoài cung cô đều có nơi ở riêng.
Đến ngày hưu mộc* cô sẽ trở về phủ Lạc gia sống.
(*) Hưu mộc: Ngày nghỉ tắm gội.
Bởi vì xuất thân là một cung nữ, mặc dù được đích thân Hoàng thượng phong làm nữ quan nhất phẩm, dựa theo quy định sẽ có hai đại cung nữ và bốn tiểu cung nữ theo hầu bên cạnh.
Tuy vậy Lạc Anh chưa bao giờ thừa nhận sự phô trương này, thứ nhất cô đã quen với việc một mình, không thích người khác đến gần, hai là thân phận cô đặc thù, bên cạnh có nhiều người chưa biết đến chừng nào sẽ gây họa ảnh hưởng đến bản thân.
Kiếp trước vào những ngày quét dọn này, nơi ở trong cung còn dễ nói, chỉ một gian phòng ở tự mình lau chùi là xong.
Nhưng phủ Lạc gia bên ngoài có tới mấy viện, muốn thu dọn thỏa đáng không phải chuyện dễ dàng.
Sau này khi cô nhận lại em trai mình, bình thường có chuyện đều để Lạc Trinh đi làm, việc thu dọn tòa nhà kia cũng do Lạc Trinh tìm người đến.
Thời buổi này lại càng tốt, có người giúp việc quét dọn bụi bẩn, lau kính, thậm chí quần áo cũng có người nhận giặt ủi, thu phí phục vụ tận tình chu đáo.
Hôm nay Lạc Anh cũng liên hệ thuê một người, phía trung tâm dịch vụ giới thiệu đây là “người giúp việc kim bài” của bọn họ, giá rất cao.
Buổi sáng còn buôn bán nên cô hẹn người giúp việc mười giờ đến, khi đó cửa hàng cũng đã đóng cửa.
Quán ăn của Lạc Anh tạm nghỉ khiến một vài vị khách quen không có chỗ đi, ồn ào bảo cô mở cửa đến 30 Tết.
Lạc Anh nghĩ cô một thân một mình, cha mẹ nguyên thân bặt vô âm tín, e rằng cả đời này cũng không có ý định quay lại, buổi tối không có người đến đặt phòng ăn riêng, buổi sáng mở thêm vài ngày cũng không sao.
Tiễn vị khách cuối cùng xong, Lạc Anh nhìn thời gian đã đến chín giờ năm mươi.
Cô định thay thực đơn trên bảng đen thành đóng cửa thì phát hiện có một người phụ nữ đứng sau lưng.
“Xin chào, cho hỏi có phải cô Lạc không? Tôi là Từ Minh của dịch vụ vệ sinh 666.”
Lạc Anh quay đầu nhìn thấy chị ấy kéo một chiếc thùng lớn mà sững sờ một lúc, sau đó phản ứng lại nói: “Chào chị, chúng ta vào thôi.”
Người phụ nữ trước mặt khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác lông và quần thể thao, kéo theo chiếc thùng đứng ngay ngắn trước mặt cô, vừa nhìn đã biết đây là một người nhanh nhẹn, gọn gàng.
Ảnh trên APP quản lý được chụp theo kiểu nền đỏ tiêu chuẩn, người trong ảnh trông trẻ hơn bên ngoài nhiều.
“Cô Lạc, cô hẹn lịch dịch vụ dọn dẹp hai bốn giờ, trước tiên tôi sẽ xem qua cách bài trí của cô, sau đó bắt đầu làm việc.”
Chị ấy nói rất nhanh, Lạc Anh vén mành cửa lên, Từ Minh nhanh chóng kéo chiếc thùng đi vào, nhìn xung quanh bố cục trong tiệm.
Lạc Anh dẫn chị ấy đi xem sảnh và phòng bếp.
Tầng hai là nơi cô ở nên sẽ tự dọn dẹp, không cần đối phương phải làm.
“Không cần dọn lầu hai sao?” Từ Minh nghi hoặc, người bình thường thuê giúp việc đều là có tiền không có thời gian, hoặc là lười biếng, đã nhận tiền thì phải làm cho đủ công đủ việc.
Từ Minh đã làm nghề này hơn mười năm, chưa từng gặp chủ nhà nào như thế này.
Có điều nếu chủ nhà đã yêu cầu thì chị ấy cũng thoải mái hơn một chút, sáu tiếng để dọn dẹp xong tầng một, thoạt nhìn cũng khá sạch sẽ, đủ thời gian.
Từ Minh nói là làm, nhìn thoáng qua một lượt thì trong đầu đã có kế hoạch.
Lạc Anh giúp chị ấy xếp những chiếc ghế lên bàn rửa sạch một lần.
Để tránh cản trở công việc, Lạc Anh bị đuổi vào nhà bếp.
Lạc Anh đưa mắt quan sát cách làm việc của người giúp việc kim bài, không giống cách vẩy nước quét nhà của đám cung nhân ở kiếp trước, các dụng cụ hiện đại đều rất tiện lợi, sử dụng không bỏ sót thứ nào.
Còn đâu kiểu quỳ trên mặt đất chà lau như trước, mỗi một viên gạch đều sáng bóng không tì vết.
Đến mười hai giờ, Lạc Anh mở tủ lạnh ra.
“Chị Từ, bận cả buổi sáng rồi, trưa chị nghỉ ngơi ăn cơm với em nhé.” Lạc Anh hỏi.
“Tôi có tự mang bánh mì đến, không thể làm phiền cô thế được.” Từ Minh lắc đầu.
“Em còn dư một ít sủi cảo buổi sáng bán không hết, chị không chê thì ăn chung với em, bánh mì có ngon cũng không còn nóng nữa.” Lạc Anh cười nói, mời người ta đến hỗ trợ quét dọn, cũng không thể để người ta đói bụng được.
Nghe Lạc Anh nói vậy, Từ Minh không từ chối nữa, gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô.”
Sáng nay Lạc Anh bán sủi cảo, thực ra tối hôm qua cô tự làm cho mình một ít, quyết định hôm nay cũng bán món này luôn.
Hôm qua là Tết ông Táo, từ lúc còn trong cung cô đã hình thành thói quen ăn sủi cảo.
Sủi cảo nhân thịt heo cải chua, nhân bánh mỗi thứ một nửa điều hòa cho nhau.
Sủi cảo nổi nhấp nhô trong nồi, phơi mình dày đặc, lớp da ngày càng trắng nõn đẫy đà.
Lấy tỏi dã nhỏ làm nước chấm, không cần đợi lâu thì sủi cảo trắng trẻo đã ra lò.
Trước tiên, Lạc Anh đặt một đĩa ra để nguội rồi quay sang làm sủi cảo chiên.
Từ Minh rửa tay sạch sẽ, thận trọng ngồi xuống.
Trước kia chị đều đến nhà riêng của người ta dọn dẹp, đơn hàng lần này là cho một cửa tiệm, chị còn nghĩ sẽ rất bẩn nhưng không ngờ lại rất sạch sẽ, một số dụng cụ cố tình mang đến còn không dùng tới, bà chủ còn là một cô gái trẻ rất nhã nhặn.
Vì không biết khẩu vị của Từ Minh thế nào nên Lạc Anh cố ý dọn lên bàn một ít gia vị, để chị ấy tự chọn.
Từ Minh cầm đũa, lấy nước tương, cho tỏi băm nhỏ vào bát.
Mỗi địa phương có thói quen ăn sủi cảo khác nhau, chẳng hạn như tương ớt, xì dầu thêm giấm trắng, thêm dầu mè và sa tế, Từ Minh thích kết hợp của nước tương và tỏi băm.
Gắp một miếng sủi cảo đầy đặn cong veo, sủi cảo vừa mới luộc chín trông còn ẩm nóng mềm mại, có thể nhìn thấy nhân bên trong phần vỏ.
Chấm một chút gia vị rồi ăn vào miệng, vỏ bánh mềm dẻo, chỉ cần cắn một miếng đã chạm đến lớp nhân.
Cải chua hòa quyện với thịt heo mang lại hương vị tinh tế, chua chua giảm bớt vị béo ngậy, dậy mùi thơm, không những khiến người ăn cảm thấy vị chua quá nồng mà lại rất vừa miệng, càng ăn càng đậm đà.
Mang theo hương thơm nồng của tương và tỏi băm tràn ngập khắp khoang miệng, tê dại đầu lưỡi.
Từ Minh ăn xong một cái, lập tức cảm nhận được hương vị, cũng là sủi cảo dưa chua thịt heo tại sao người ta lại làm ra được hương vị không giống mình làm như vậy!
Buổi sáng chị làm việc hai tiếng đã vội vàng chạy tới đây, thật sự hơi đói bụng, bèn vươn đũa tiếp tục gắp sủi cảo chiên.
Bề mặt sủi cảo chiên vàng ruộm, không bị cháy đen, màu sắc vỏ bánh khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Khi cắn sẽ vang lên một tiếng “rắc” giòn tan, sủi cảo xốp giòn, nhân bánh đậm đà quanh quẩn giữa môi răng, khác hoàn toàn với sủi cảo luộc, vừa giòn vừa thơm!
Lạc Anh ăn không nhiều nên Từ Minh bất giác dọn sạch đĩa, ăn xong đĩa sủi cảo, chị cảm thấy hơi xấu hổ.
Ăn cơm của chủ nhà thì thôi còn ăn đến nỗi sạch banh, cứ như chưa từng được ăn sủi cảo vậy.
Cãi nhau với người khác chưa bao giờ yếu thế, nhưng giờ phút này Từ Minh lại có chút xấu hổ.
Dọn vệ sinh là công việc kiếm sống nhưng rất tốn sức lực.
Trước đây, Từ Minh thường chạy tới chạy lui giữa các nhà khác nhau, đôi khi từ nhà nào đó đi ra chị phải gặm bánh mì trên cầu thang sau đó vội vàng chạy đến nhà tiếp theo, lâu lắm rồi chị chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng trong suốt thời gian đi làm.
“Chị còn phải đến nhà khác sao? Không cần vội dọn, ăn xong nghỉ ngơi một lát đã.” Lạc Anh nói.
Sàn nhà đã sạch sẽ như mới, tám cái bàn vuông và ghế gỗ gần như bóng loáng, trần nhà cũng đã được lau sạch sẽ, nếu cô không gọi Từ Minh ăn cơm có lẽ chị ấy đã lau xong tủ kính rồi.
Nếu là chủ nhà khác nói lời này, Từ Minh sẽ nghĩ bọn họ đang muốn chị ở lại làm thêm giờ.
Nhưng do cô chủ nhỏ mở lời, chị chỉ cảm thấy mình đang được quan tâm, nghe rất dễ chịu.
Hôm nay Từ Minh chỉ còn một đơn này, bởi vì đây không phải giúp việc thường xuyên mà dịch vụ vệ sinh tận nơi theo giờ, giá cao hơn bình thường, một đơn này cũng đủ cho một ngày bận rộn.
“Không có, hôm nay chị chỉ có một đơn nhà em, có điều ăn xong ngồi không dễ buồn ngủ, để chị rửa bát cho em.” Từ Minh đứng dậy chuẩn bị làm việc.
Cũng sau một bữa cơm, Từ Minh trở nên sôi nổi hơn, chị chia sẻ cho cô vài mẹo quét dọn nhà cửa, tất cả đều được Lạc Anh ghi chép lại.
Nhà bếp là nơi Lạc Anh làm việc hàng ngày, lò bếp, nồi niêu, tủ lạnh, tủ bát ngày nào cũng được lau chùi, cho dù bắn dầu lên cũng được dọn ngay trong ngày.
Từ Minh nhìn phòng bếp gọn gàng trước mặt, thầm cảm thấy bản hơi vô dụng.
“Em đang mở tiệm ăn sáng hay chỉ bán sủi cảo?” Từ Minh vừa dọn trong góc vừa nói chuyện với cô.
Chị thấy buổi trưa không có khách, còn sủi cảo kia cũng do buổi sáng bán dư lại nên thầm suy đoán.
Nhưng mà cả cái quán chỉ có một người, xem ra chủ quán phụ trách nấu nướng, với tay nghề làm sủi cảo như hôm nay chắc chắn làm ăn không tồi, một người có phải hơi bận rộn không?
“Buổi sáng em bán đồ ăn sáng, bánh bao, sủi cảo, hoành thánh, bánh mì, đậu hũ non, mỗi ngày đổi một món đa dạng, khách có thể đến ăn những món mà họ thích.” Lạc Anh đáp.
Từ Minh kinh ngạc, tiệm ăn sáng của bà chủ này thật sự độc đáo, cách thức kinh doanh cũng mới mẻ.
So với những tiệm ăn sáng bình thường, hầu hết ngày nào cũng một món cố định, cháo trắng trứng muối, cháo thịt nạc, cháo bát bảo và vài món ăn kèm tùy chọn, mì và bánh bao, hoặc là bánh ngọt nướng…vv, mỗi ngày đều như vậy.
Ngoài ra còn có bánh bao đặc biệt hoặc tiểu long bao đều chuyên về một loại, hoặc là tiệm hoành thánh, một là bán bánh bao hai là bán sủi cảo mà thôi.
Kiểu buôn bán như chủ quán này nếu đổi lại là người khác đến đây e rằng sẽ nói một câu “càn quấy”, kinh doanh kiểu như vậy chẳng khác nào đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm, mỗi ngày một ý.
Mặc dù Từ Minh không biết tình hình kinh doanh của tiệm thế nào, nhưng có một câu thế nào nhỉ?
Ai làm gì thì làm, chủ quán mở tiệm một cách thản nhiên như vậy, năng lực của bản thân chính là điều căn bản.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua nhanh chóng, khi nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Minh yêu cầu Lạc Anh kiểm tra xem còn nơi nào chưa ổn thỏa hay không.
Lạc Anh đã theo dõi quá trình chị ấy làm việc, nhanh nhẹn lại rất tốt, ngay lập tức xác nhận hoàn tất nghiệm thu.
Chỉ là Từ Minh thu dọn xong đống đồ nghề của mình, lại ngại ngùng quay lại nhìn cô.
Trong mắt Lạc Anh hiện lên tia nghi hoặc, nghiệm thu xong rồi, tiền cũng trả xong, đánh giá hoàn tất, còn việc gì nữa sao?
“Cái đó…” Từ Minh ngượng ngùng lên tiếng.
“Em có thể bán cho chị vài cái sủi cảo đã làm sẵn không?”
Chủ nhà bán đồ ăn sáng, chị ấy mua một ít sủi cảo làm sẵn về nhà nấu chắc cũng được nhỉ?
Lạc Anh hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên gặp người mua sủi cảo sống, nghĩ chắc do Từ Minh ăn ngon, tủ lạnh còn mấy chục cái cô lấy ra gói lại hết, xem như vừa bán vừa tặng.
Từ Minh cất sủi cảo vào túi lớn của mình, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Bà chủ, em có biết làm ghi lò không?”
Ghi lò?
Nghe Từ Minh nói cô đã liên tưởng đến một món ăn, nhưng Lạc Anh không thể định hình ra, đây có phải do tiếng địa phương không? Cô thật sự không hiểu.
Từ Minh từ từ giải thích “ghi lò” là gì cô mới hiểu, thì ra là bánh dầu chiên.
“Em biết làm, ngày mai chị quay lại ăn chứ?
Nghe được câu trả lời của bà chủ, hai mắt Từ Minh phát sáng long lanh, chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới, vì đã lâu chưa được ăn, trong lòng thi thoảng lại nghĩ muốn ăn một lần.
Vốn dĩ không quá kỳ vọng, dù sao thứ này chỉ bản trong sạp hàng trong chợ trên thị trấn thôi, đi muộn một chút là bán hết sạch, nào ngờ bà chủ còn trẻ tuổi như vậy mà cũng biết làm.
“Ăn, sáng mai nhất định chị sẽ đến ăn!” Chị khẳng định chắc nịch.
…
Thẩm Trạm hiếm khi ngủ ngon không mộng mị.
Vừa tỉnh lại, trong đầu trống rỗng nên cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tắt chuông báo thức trên điện thoại, vội vàng kiểm tra tin tức.
Hôm qua Tết ông Táo, anh không từ chối được Hoàng ca đến nhà anh ấy ăn cơm.
Phía bên nhà Hoàng ca tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, khi quay lại căn nhà mình chỉ còn lạnh lẽo trống vắng, ngoài anh ra thì đừng nói là bóng người, ngay cả ma quỷ cũng không có.
Những năm trước chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, tự mình xem phim, đọc sách luyện chữ, làm những việc khiến bản thân hứng thú.
Nhưng lòng anh giờ đây rất bồn chồn xao động, như thể toàn thân đang dấy lên một luồng nhiệt của chàng trai mới lớn.
Ngày càng xuất hiện nhiều bí ẩn kỳ lạ liên quan đến anh và thân thế của Lạc Anh, khiến cho lòng dạ của người đàn ông đã bình thản hai mươi tám năm nay bỗng trở nên gợn sóng.
Mà gợn sóng này sẽ thay đổi cuộc sống của anh như thế nào, ngay chính Thẩm Trạm cũng không thể đoán trước.
Thẩm Trạm lục tủ lạnh lấy ra một túi nem rán (chả giò), đây là thành phẩm mua trong siêu thị, rất tiện, chỉ cần cho vào chảo chiên lên là được.
Không phải anh thích ăn nem rán, chỉ là trước khi rời Ảnh Thị Thành được ăn nem rán Lạc Anh làm, đến bây giờ vẫn nhớ nhung.
Anh nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng nem rán đông lạnh.
“Chiên trong chảo dầu.”
Thẩm Trạm cau mày, chỉ đơn giản như vậy?
Làm nóng chảo trước rồi mới cho dầu vào, hay là đổ dầu vào rồi mở vung ra? Lửa vừa hay nhỏ?
Anh suy nghĩ một lúc, quyết định vì an toàn của bản thân mở máy hút mùi lên.
Sau ba phút, nhìn dầu trong nồi đã nổi bọt khí, Thẩm Trạm cảm thấy đã đến lúc cho nem rán vào.
Dùng đũa cẩn thận từng tí gắp nem rán vào chảo, tiếng xèo xèo ngày càng lớn, thậm chí còn bắn cả dầu ra ngoài, anh vội vàng vặn nhỏ lửa, chắc là được rồi nhỉ?
Mau chóng lật nem rán, màu nem đã ngả sang màu đậm.
Chắc là ăn được rồi?
Rán được một lúc, thấy các mặt của nem đã vàng đều, Thẩm Trạm tắt bếp, gắp từng cái nem ra khỏi chảo.
Do chính tay mình nấu vẫn nên ăn thử một cái.
Thẩm Trạm nhìn đĩa một lúc lâu mới chọn cái màu vàng nhìn đẹp nhất.
Anh cắn một cái, cau mày sau đó phun ra.
Rõ ràng đều là nem rán, so với Lạc Anh làm tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...