Hai mươi ba tháng Chạp, tục xưng ngày Tết ông Táo.
Theo phong tục truyền thống cũ thì ngày Tết ông Táo phải là hai bốn tháng Chạp.
Có điều, hằng năm Đại Lương cử hành lễ tế ngày 23 tháng chạp, trùng ngày cúng ông Táo, nên từ đó về sau kinh thành và phương bắc đều đón Tết ông táo vào ngày 23.
Trong ngày Tết ông Táo phải cúng lửa, cúng ông Bếp.
Là một đầu bếp, ngày này rất quan trọng với Lạc Anh.
Chức vụ chính của ông Táo chính là trông giữ nhà bếp, quản lý đồ ăn thức uống và quan sát việc thiện ác trong thiên hạ.
Truyền thuyết kể rằng, vào ngày này Táo quân ở trần gian cả năm sẽ trở lại thiên cung bẩm báo tình hình trong một năm cho Ngọc Hoàng đại đế.
Nhà nào có nồi soong bếp lửa Táo quân sẽ giáng lâm, vào ngày này ông sẽ báo cáo thiện ác công tội của gia đình này lên trời để quyết định phúc họa trong năm tới.
Bởi vậy nhà nào cũng phải “tiễn ông Táo” về chầu trời cho đàng hoàng, khi cúng ông Táo thường dùng kẹo táo đường*, xôi nếp, bánh ngọt dâng lễ, ý đồ lấy đường bịt miệng không để chỉ nói điều xấu mà còn nói nhiều điều tốt, đây gọi là “Túy ti mệnh”*.
(Mệnh lệnh trong cơn say)
(*) Kẹo táo đường: Zaotang ( tiếng Trung:灶糖; bính âm: Zào Táng ; lit.
‘kẹo lò sưởi’) hay “kẹo cho Táo quân” là một loại kẹo làm bằng mật mạch nha, người dân Trung Quốc dùng để cúng thần bếp vào khoảng những năm hai mươi.
Thời gian Lạc Anh còn ở trong cung, có quan niệm đàn ông không cúng rằm, đàn bà không cúng ông bếp.
Cho dù là tổng quản Ngự thiện phòng thì việc cúng ông Táo cuối năm cũng không phải việc của cô.
Đây là một quy củ tổ tiên không thể phá vỡ.
Cả năm đều do một phụ nữ là cô phụ trách việc bếp núc trong ngự thiện phòng, chỉ cần Táo quân linh thiêng sẽ phân biệt rõ ràng, có cái gì mà không thể phá?
Chẳng qua sư phụ không cho phép, nhóm các sư phó cũng không đồng ý, chuyện phụ nữ cúng ông táo từ xưa đến nay chưa từng có.
Sư phụ khuyên cô không nên phải tranh cái thể diện này, năm ngoái là đàn ông cúng sang năm nay con cúng không có chuyện gì thì thôi, lỡ năm nay xảy ra chuyện gì e rằng sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con.
Tin đồn nhảm trong hoàng cung không thiếu, vô số người đang nhìn chằm chặp bới móc sai lầm của Lạc Anh, vì một câu này của sư phụ cuối cùng Lạc Anh không còn tranh đoạt vị trí cúng ông Táo kia.
Hiện tại xuyên đến thế giới này, nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, Lạc Anh nghĩ dù mình tự cúng thì ông Táo cũng không trách tội.
Hôm nay phải cúng ông Táo, Lạc Anh hỏi Tiền Văn Khuê có thể vào đoàn vào buổi tối hay không.
Đạo diễn [Thực Thần Ký] đồng ý, đồng thời thông qua lão Tiền thêm cách liên hệ của Lạc Anh để hàn huyên vài câu.
Kết quả mới tiễn hai nhà lão Hạ và lão Tiền đi, Lạc Anh thu dọn đồ đạc xong vừa chuẩn bị đi ngủ thì lão Tiền lại gọi đến.
Cô còn tưởng anh ta bỏ quên thứ gì trong tiệm.
Ngờ đâu lão Tiền lại vội vàng hỏi cô có thấy hot search không!
Hot search?
Hot search nào? Trong chốc lát Lạc Anh không thể đoán ra.
Cô biết hot search trên Weibo, thường xuyên có những tin bùng nổ, nhưng cô không phải người hiện đại, không có nhiều hứng thú sử dụng.
Trong lúc Lạc Anh đăng nhập Weibo, Lão Tiền giải thích.
Hot search đứng đầu liên quan đến một nghệ sĩ dùng chất cấm, tên Thạch Chùy, bị cảnh sát đưa ra thông cáo.
Mà nghệ sĩ sống dở chết dở này lại có một vai phụ trong [Thực thần ký], mới vừa lĩnh cơm hộp xong nháy mắt đã bị bắt!
Hễ nghệ sĩ nào dính đến ma túy đều bị mặc định là nghệ sĩ tồi, đồng nghĩa mất cơ hội tái xuất màn ảnh, công chúng cũng không có thiện cảm với một nghệ sĩ như vậy, các phụ huynh lại càng lo sợ con em nhà mình bị những ngôi sao đó làm hư.
“Cảnh sát đích thân công bố, không sai được, vì cậu ta mà đoàn phim [Thực thần ký] cũng bị ảnh hưởng.” Biết rõ Lạc Anh không hiểu nhiều những chuyện trong giới nên lão Tiền giải thích rất cặn kẽ.
Tóm chung, do người kia có khá nhiều phân cảnh trong phim nên sau sự việc này khiến thiện cảm của “triều đình” và công chúng rơi xuống mức thấp nhất, người kia chắc chắn sẽ bị xóa tên khỏi bộ phim.
Trước tình huống này chỉ có thể dựa vào bàn tay của ông anh cắt nối biên tập hoặc tạm thay người.
Việc này nếu tuôn ra trước khi bắt đầu quay thì còn tạm, đây là vấn đề đạo đức nghệ sĩ chẳng qua đoàn phim phải tuyển chọn một người khác, nhiều lắm là lãng phí một chút thời gian, không có quá nhiều tổn thất.
Nhưng tình hình bây giờ không giống như thế, tiến trình quay bộ phim điện ảnh [Thực thần ký] đã được hơn phân nửa, bắt đầu các bước tuyên truyền, thi thoảng còn tung ra những đoạn video hậu trường nho nhỏ.
Người kia cũng là một vai phụ chủ chốt trong phim, đồng hành với nhân vật chính đến cuối cùng, nếu cắt hết các phân cảnh coi như chẳng còn gì nữa.
Lão Tiền nói bây giờ đạo diễn Tống Phi và nhà sản xuất của [Thực thần ký] đều sắp nổi điên, buộc biên kịch phải sửa kịch bản.
Đoàn phim tạm dừng hoạt động, khẩn trương tìm biện pháp giải quyết.
Nói cách khác, công việc này mới tạm quyết định đành phải hoãn lại!
Vừa mới liên hệ Lạc Anh còn dùng một đống lời hay ý đẹp mời người ta đến, Tống Phi thật sự không có mặt mũi nào quay đầu lại nói “ngài tạm thời không tới được”, đành phải nhờ lão Tiền ở giữa ra mặt bắc cầu giật dây.
Lão Tiền cũng hiểu chuyện này có chút xấu hổ, nhưng ai có thể ngờ được sẽ xảy ra cơ sự này, thế sự khó lường.
Kỳ thật Lạc Anh cảm thấy không sao cả, không thể đến cũng tốt, cô còn sợ tay nghề của mình vốn không cao bị người ở đây ghét bỏ.
Hiềm nỗi phía bên kia cũng xác nhận, đợi đoàn phim sắp xếp lại sẽ liên hệ với cô, phim vẫn sẽ quay nhưng thời gian phải lùi lại.
Lão Tiền lén cho cô biết nghệ sĩ gặp chuyện kia vẫn chưa hết hợp đồng với đoàn phim, xảy ra sự cố lớn như vậy chắc chắn phải bồi thường một số tiền lớn, ước tính [Thực thần ký] sẽ tìm diễn viên mới quay lại những phân cảnh đó.
Bộ phim này thật sự dính nhiều chuyện xui xẻo, đầu bếp mời đến gặp tai nạn, diễn viên cũng xảy ra chuyện, người ngoài nhìn vào ai cũng phải thốt lên một câu, thảm.
Lão Tiền ở trong điện thoại thổn thức một lúc lâu, đến lúc Lạc Anh phải tỏ ý không sao mấy lần mới yên tâm đi truyền lời.
Hai mươi ba, kẹo mạch nha viên.
Rất nhiều hàng quán bắt đầu đóng cửa vào ngày này, sau một năm bận rộn đã đến lúc nên nghỉ ngơi.
Tuy Lạc Anh khai trương cửa tiệm mới hơn một tháng nhưng cô vẫn… nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ 23/12 âm lịch, chính thức bước vào thời điểm chuẩn bị đón năm mới.
Lúc còn trong cung, hai mươi ba tháng chạp Ngự Thiện Phòng phải làm rất nhiều việc lặt vặt như kẹo mạch nha viên, kẹo kéo, cơm nếp nắm, bánh ngọt…
Ngay cả Bệ hạ cũng sẽ ăn một viên kẹo vừng vào ngày này cho ngọt miệng.
Lạc Anh dán thông báo tạm nghỉ ngoài cửa, xuống bếp rim đường.
Cúng ông Táo phải thành tâm thành ý, đồ cúng đều do cô đích thân làm, dâng lên những viên kẹo mạch nha có thể cầu Táo quân ở trên trời nói vài câu tốt đẹp đúng chứ?
Kẹo mạch nha có nhiều loại, nếu kéo thành một thanh dài thì gọi là đường Quan Đông, còn kéo thành hình tròn dẹt là kẹo dưa.
Để làm mạch nha phải rim đường, nhả đường, ép đường, kéo đường.
Không cần nhiều kỹ xảo nhưng bên trong phải trống rỗng, cái này dùng để cúng cho ông Táo mà thôi.
Kẹo quả dưa lại càng nhỏ hơn, chỉ to bằng tép tỏi rất dễ ăn.
Sắp đến ngày ông Táo, Lạc Anh xem dự báo thời tiết trên điện thoại nói âm 19 độ, thật sự là ngày càng lạnh.
Cô tìm một chỗ thông gió trên cửa sổ đặt kẹo đường lên, phơi “lạnh” một chút hương vị càng ngon hơn.
Vào ngày này ở mỗi địa phương có một phong tục khác nhau, đồ ăn thức uống cũng khác biệt.
Nhưng cũng kể từ ngày này trở đi, mỗi gương mặt trong cung đều tràn ngập ý cười, ngay cả nhóm cung nữ thấp kém nhất cũng vui vẻ, Bệ hạ và nương nương nhân từ, tháng Tết tiền lương tăng gấp đôi, Tết đến ai cũng có thể may hai bộ quần áo mới, người nào may mắn gặp được vị chủ tử tốt tháng này còn được ban thêm một phần tiền thưởng nữa.
Bởi vì ngày Tết nên đồ ăn càng thơm ngon hơn, Ngự Thiện Phòng phân đồ ăn cho từng cung, ngày nào cũng sẽ có hạt dưa và đồ điểm tâm.
Lạc Anh biết rất rõ nhóm cung nhân dưới tầng chót, dù sao chính cô cũng từ một tiểu cung nữ đi lên, cuối năm mà, mấy ai không mong đợi đến Tết chứ? Đứa trẻ nào cũng mong chờ đến năm mới.
Trong cung có rất nhiều thái giám hoặc cung nữ ỷ mình có tí chức quyền ỷ thế hiếp người, quan hơn một cấp đè chết người, ở trong cung cấm càng là như thế.
Ngày Tết gấp đôi tiền lương đều sẽ bị cắt xét bớt, nếu được chủ tử ban thưởng, toàn cung lại thêm đồ ăn thông thường đều vào miệng những đại thái giám kia, còn bọn thuộc hạ đến cả cọng lông cũng không thấy.
Có một số đồ vật bởi vì hiếm thấy mới bị người cho dâng lên, về sau mỗi lần được thưởng đồ ăn Lạc Anh đều sẽ phân phó thuộc hạ làm thêm mấy phần, mỗi cung có một ít.
Khả năng của cô không nhiều, cũng không có quyền lực lớn, chỉ có thể tận lực giúp đám thuộc hạ được ăn no.
Nhiều người trong cung đều nói đại tổng quản Ngự Thiện phòng Lạc Anh là người tốt, Lạc Anh chỉ cười khi nghe những lời này, cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt.
Người tốt, hai chữ này để thảo luận trong cung thực sự quá xa xỉ.
Nhưng khi đến thế giới này, cô cảm thấy mình đã gặp được rất nhiều người tốt.
Chú Trương giúp mua vật dụng trong nhà, gia đình Hạ đạo và biên kịch Tiền hỗ trợ tuyên truyền và giới thiệu công việc, còn cả những thực khách phụ cận đến đây ăn sáng mỗi ngày.
Cô thường cảm thấy rằng mình đã được nhiều người đón nhận, và điều duy nhất cô có thể trả lại chỉ đơn giản là hai ba kỹ xảo nấu nướng mà thôi.
Mùi kẹo mạch nha xộc lên mũi, Lạc Anh dần thu hồi suy nghĩ, cô rim xong hai nồi nước đường, đồng hồ trên tường đã chỉ tám giờ.
Nước đường trong nồi vừa tới, không bị quánh lại, Lạc Anh dùng đũa khuấy lên, đường sánh quanh chiếc đũa, thử một ngụm mềm ngọt thanh thanh, cực kỳ ngon.
Giờ này mấy ngày trước là lúc tiệm đông nhất, đến mười giờ hầu như không còn ai, nguyên liệu chuẩn bị cũng hết.
Hôm nay, không có ồn ào náo nhiệt, không có hết bàn này đến bàn khác, không có bàn ăn và bát đũa chờ rửa trong bồn, chẳng hiểu vì sao cô lại thấy không quen.
Ngược lại Ngự Thiện phòng lúc nào cũng ồn ào ầm ĩ, tiếng lật muôi, xoong nồi, xào rau, dao thớt xen lẫn những lời dạy dỗ của các sư phụ…
Bởi vì trước cửa đã đặt bảng đen thông báo nghỉ nên từ sáng đến giờ không có người bước vào.
Lạc Anh dâng lễ lên thần bếp, tự mình ăn chút đồ ăn nhẹ, vẫn còn dư rất nhiều.
Nghĩ một hồi, cô ra ngoài viết lại dòng chữ trên bảng đen.
“Hôm nay tiệm nghỉ, trong bếp có kẹo đường tự lấy, chúc mừng năm mới.”
…
Phùng Oánh Oánh vừa chạy vừa thở hổn hển, anh Dương Điền nói làm diễn viên quần chúng thể lực rất quan trọng, cho nên nhất định phải rèn luyện thật tốt.
Từ nhỏ cô đã làm việc nhà nông, trồng trọt, nuôi lợn cho gà ăn, nhất định phải có sức lực mới được, đến Ảnh Thị Thành rồi cô không biết phải rèn luyện thân thể như thế nào nên ngày nào cũng ra ngoài chạy bộ.
Có điều giờ làm việc không cố định, cô bèn bớt chút thời gian sớm tối để chạy.
Vì cận Tết nên các đoàn phim ở Ảnh Thị Thành ngày càng ít, tuy rằng mấy năm trước vẫn còn quay đến 29, 30 Tết, tiền cát xê tăng gấp ba lần.
Nhưng Tết Nguyên Đán mấy ai không muốn ở nhà ăn sủi cảo, bánh trôi nóng hầm hập đâu chứ?
Hôm nay Phùng Oánh Oánh không có việc làm, trước kia anh Dương Điền còn phàn nàn với cô rằng bắt đầu từ cuối nắm đến mùng bảy tháng giêng muốn tìm việc không hề dễ.
Cuối năm đến mùng bảy Tết là thời điểm Ảnh Thị Thành có ít đoàn làm phim nhất.
Mùa đông vốn đã ít đoàn đội quay phim, một đám người không muốn di chuyển, mà người miền Bắc lại càng thích làm mèo ngủ đông hơn.
Quay phim thời điểm cuối năm này đoàn phim phải trả nhiều khoản phụ phí khác nhau, tiền địa điểm chưa tính, tiền nhân công lại còn tăng gấp đôi nên rất nhiều đoàn phim đã hoàn công cho kịp thời điểm Tết đến.
Phùng Oánh Oánh tự tính toán quỹ tiền nhỏ của mình, cô phải cảm ơn Tôn đại tỷ, cảm ơn anh Dương Điền và chú Trương, từ trong thâm tâm cô muốn cảm ơn tất cả những người tốt cô đã gặp được từ khi chuyển đến Ảnh Thị Thành.
Chủ cho thuê nhà Tôn đại tỷ là bạn của dì cô, đáng lẽ ra cô phải gọi là cô hoặc dì Tôn, nhưng mọi người xung quanh đều gọi Tôn đại tỷ, mà Tôn đại tỷ cũng bảo đừng gọi cô ấy là dì, quá già.
Ngày kế sau khi đến đây lấy được giấy phép diễn viên, sau đó anh Dương Điền dẫn cô đi theo chú Trương tiếp diễn, cô cũng đóng vai người chết!
Diễn vai tử thi bẩn thỉu nghe có vẻ xui xẻo, nhưng Phùng Oánh Oánh lại cảm thấy không sao cả.
Chỉ cần nằm xuống đất giả chết là kiếm được tiền, mới tuyệt làm sao!
Lúc diễn xong chú Trương còn lén đưa thêm cho cô một bao lì xì đỏ năm tệ nói vì xui xẻo, đặc biệt là lần diễn đầu tiên nên nhận được tiền trừ tà.
Cô đến Ảnh Thị Thành hơn một tuần, dì cho cô 300 tệ, cộng thêm tiền cô kiếm được cộng lại đã hơn 1000 tệ, trả tiền thuê nhà và tiền ăn, thì cô, Phùng Oánh Oánh đã có 1000 tệ gửi ngân hàng!
Hôm nay là Tết ông Táo, buổi sáng gọi điện cho dì, dì dặn cô kiếm được tiền cứ để mà dùng.
Em gái đã được nghỉ, trong điện thoại còn nói cho cô biết đã lên thị trấn tìm việc gia sư, không cần cô gửi tiền về.
Chuyện này sao có thể chứ, em gái cô sắp thi đại học nên ở nhà luyện thi! Phùng Oánh Oánh biết rất rõ tính tình của mấy đứa nhóc trong thị trấn, vừa nghịch ngợm lại không nghe lời, em gái cô sao có thể quản được bọn chúng.
Trước lệnh cưỡng chế của cô, em gái cô cam đoan sẽ không trễ nãi việc học, đi dạy thêm còn có chỗ để tập trung học hành, không bị dượng mắng mỏ.
Nghĩ đến em gái và dì mình, Phùng Oánh Oánh chỉ cảm thấy lòng mình tràn đầy sức mạnh, nhất định phải kiếm đủ học phí cho em gái trước khi thi đại học! Nếu, nếu có thể kiếm càng nhiều càng tốt, dẫn bác đến đây ở.
Sau một hồi suy tư, Phùng Oánh Oánh bất giác đi tới cửa tiệm ăn nhỏ.
Ngày nào cô cũng đi ngang qua đây mấy lần, lần nào cũng không nhịn được mà nghĩ đến chiếc bánh thơm ngon lần đó cô ăn.
Dù rằng… Cô mới chỉ ăn được một lần mà thôi.
Bây giờ đã có 1000 tệ, không được, không thể đi ăn, phải tiết kiệm tới ba ngàn tệ mới được!
Nhưng mà không ăn, vậy nhìn một cái xem hôm nay bán món gì cũng được nhỉ?
Phùng Oánh Oánh nghĩ vậy, đi đến trước bảng đen của tiệm.
Hôm nay đóng cửa?
Ơ, hôm nay cửa tiệm nghỉ bán, Phùng Oánh Oánh hơi tiếc nuối, chẳng trách không có ai ra vào.
Thế nhưng sau đó cô lại nhìn thấy dòng chữ “trong bếp có kẹo đường tự lấy”.
Kẹo đường tự lấy, ý là miễn phí?!
Phùng Oánh Oánh hơi ngần ngại, cô mới ăn ở tiệm này một lần, còn do anh Dương Điền mời, bản thân còn chưa bỏ ra nửa xu đã chủ động đến cửa ăn kẹo, có phải có chút không biết xấu hổ không?
Lại nhìn hai chữ kẹo đường, cô ấy không nhấc nổi bước chân.
Vào thời điểm năm cũ sắp qua, trong thôn sẽ có tiếng gõ bán kẹo mạch nha ở khắp các con đường, ngõ hẻm.
Phùng Oánh Oánh còn nhớ như in chú bán kẹo mạch nha, lúc đầu là quải quang gánh, sau đó chuyển sang lái xe ba bánh, lúc nào cũng mang theo mấy đứa trẻ nhà mình đi bán bánh cùng.
Trên xe ba bánh treo một cái chuông đồng cũ, thằng bé ngồi trên xe cầm chày gõ gõ luôn tay.
“Keng keng keng – keng keng keng.”
Ngay khi tiếng chuông vang lên bên tai sẽ biết ngay đó là bác bán kẹo mạch nha.
Mấy đứa trẻ trong thôn ồ ạt chạy ra.
Cho dù trong nhà nghèo khó đến mấy, mấy ngày Tết vẫn có thể bỏ ra tám xu cho đứa nhỏ thỏa mãn cái miệng.
Ôi, lúc còn nhỏ Phùng Oánh Oánh và em gái đã từng rất ghen tị với cậu con trai nhà bác bán kẹo, và cả con gái nhà bán quà vặt trước cổng thôn.
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, cho rằng nhà cậu ta bán kẹo mạch nha, chẳng phải ngày nào cũng được ăn kẹo ư?
Gặp những lúc dượng tâm tình tốt, trông thấy đôi mắt trông mong nhìn ra ngoài cửa sổ của cô và em gái, có thể lấy ra mấy xu trong ngăn kéo để cho hai bọn họ đi mua kẹo ăn.
Đến tháng mười hai âm, trời mùa đông giá rét có kẹo sữa màu vàng, bé bé xinh xinh, được chú bán kẹo nặn thành những viên nhỏ cỡ ngón tay cái, cực kỳ đáng yêu.
Đưa tiền, chú ấy cân cho cô đầy một thúi nhỏ.
Rõ ràng là một cái túi nhỏ đầy kẹo nhưng mỗi lần cô và em gái chỉ lấy một ít, liếm một miếng thật nhỏ, hương vị đó cực kỳ ngọt ngào.
Túi kẹo đường nho nhỏ mua từ hồi cuối năm, bởi vì nhịn không dám ăn mà mãi qua năm mới vẫn còn hơn một nửa.
Lần cuối cùng ăn kẹo mạch nha là khi nào? Phùng Oánh Oánh không nhớ nổi.
Mười tuổi? Hay là mười một tuổi?
Chân của cô không chịu được không chế bước vào trong tiệm, trước đây trong tiệm từ nam đến bắc bốn cái bàn vuông nhỏ, tổng cộng có tám cái bàn, bây giờ chỉ có một cái đang bày kẹo đường táo và mạch nha.
Trong tiệm có vài người vừa ăn kẹo vừa nói chuyện phiếm, nghe tiếng mở cửa thì quay lại nhìn thấy cô.
“Tiểu Oánh, mau vào ăn kẹo.”
Người ngồi đó không ai khác chính là bác Trương chưởng nhóm diễn viên quần chúng! Bên cạnh còn có một ông cụ hiền hậu, Phùng Oánh Oánh nhớ lúc cô đi cùng anh Dương Điền đến ăn cơm đã từng gặp ông ấy.
Có người quen, Phùng Oánh Oánh cũng không ngại ngùng nữa, bước lại gần.
“Chú Trương, hôm nay chú không làm việc sao?” Cô hơi câu nệ ngồi xuống, nhìn ông Triệu gật đầu chào hỏi.
“Đây là ông Triệu, sau này Tiểu Oánh không bắt kịp thoại diễn cứ tìm ông Triệu của cháu.” Chú Trương vừa nói vừa giới thiệu ông cụ ngồi đối diện.
“Kẹo mạch nha này rất ngon, chỉ hơi khó cắn, Tiểu Oánh mau ăn đi.
“Kẹo mạch nha viên không dễ nhai, kẹo táo đường không tồi, hương vị chính tông.” Ông cụ Triệu từ tốn nhấm nháp kẹo đường táo.
“Dạ.” Phùng Oánh Oánh đáp lại, lấy một miếng kẹo táo đường.
Lớp áo màu trắng ngà phủ thêm một lớp mè trắng, cán thành từng viên nhỏ ăn sẽ không quá ngán, thoang thoảng mùi mè thơm nồng.
Cắn một miếng, giòn tan, thơm phức! Kẹo mạch nha này đường làm từ gạo kê và mật dẻo, kẹo mạch nha dẻo dai, kết hợp với mùi thơm của hạt vừng, ngọt dịu đến nao lòng.
Ăn từng miếng nhỏ, khoang miệng đã ngập đầy hương vị ngọt ngào.
Ngày nhỏ ăn kẹo táo đường, vì thợ kéo làm không tới, hơn nữa nếu thêm hạt vừng thì giá thành sẽ cao hơn nên không có thêm vào, nhưng vẫn rất ngọt.
Chú Trương rót cho cô chén nước, Phùng Oánh Oánh uống hai ngụm giảm bớt vị ngọt trong miệng, ánh mắt lại dán chặt vào kẹo mạch nha viên.
Những viên kẹo tròn hình quả dưa, tròn tròn ngốc ngốc, thoạt nhìn khiến người ta thích thú.
Dùng một tờ giấy bọc lại để ăn, kẹo mạch nha viên khi sờ vào rất rắn, hơi lạnh và cứng, nhìn thì chắc nịch nhưng cầm lên lại không nặng.
Phùng Oánh Oánh thấy hơi lo cho răng nanh của mình, sẽ không cứng đến mức không cắn được chứ?
Cô thử cắn một cái, giòn tan!
Kẹo mạch nha viên xốp xốp giòn rụm, không giống như kẹo vừng và cũng không hề bị dính một chút nào mà thơm lừng.
Bên trong viên kẹo có hơi giống tổ ong, cứng và ngọt dịu.
Phùng Oánh Oánh thích thú híp mắt, thật ngọt! Giá như em gái cô cũng ở đây thì tốt quá.
Cô lấy điện thoại ra chụp một bức hình, lưu giữ vào album.
Tấm bảng trước cửa Lạc Gia Lâu thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, kẹo táo đường hương vị trong ký ức, đều là hàng xóm láng giềng nên ngại lấy nhiều, mỗi người chỉ lấy một hai cái.
Nhà nào có trẻ con thì sẽ lấy thêm hai cái, quay về cho người già và trẻ con nếm thử.
Mặc dù hôm nay không buôn bán nhưng tiệm ăn của Lạc Anh vẫn rất sôi động.
“Lão Chu à, tối nay ông làm gì, bọn nhỏ đều về hết cả chứ?”
“Ngày Tết còn ăn gì nữa, sủi cảo thôi, cháu đưa cho ông ít dưa chua, tối làm sủi cảo nhân thịt heo cải chua.” Thím Chu dắt cháu trai đến ăn kẹo.
“Giao thừa lại ăn sủi cảo, nhưng mà còn cách vài ngày nữa mới đến, ăn trước hai bữa hai bữa sau ăn tiếp không thấy ngán à.” Một vị khách khác lắc đầu với thím Chu.
“Lão Triệu à, chân ông đã vậy rồi cứ yên tâm ở nhà đi, già rồi còn suốt ngày chạy đi chạy lại, từng này tuổi ngã một cái mất nửa cải mạng.”
Thông thường lúc Lạc Anh bán đồ ăn sáng, những ông bà cụ này không đến nhiều, một là quá sớm thời tiết lại lạnh họ không ra cửa, hai là bọn họ cảm thấy giá bữa sáng này không rẻ chút nào.
Ngon thì ngon đấy, dắt cháu trai cháu gái đến đây ăn một bữa là được, còn mình không thể ngày nào cũng đến đây.
Nhà mình chỉ nấu nồi cháo, tô mì là xong cần gì phải tốn tiền? Tiền trong tay còn phải để dưỡng già, chia cho con cho cháu.
Đây là cảnh tượng Dương Điền nhìn thấy khi mới vào cửa.
Một nhóm các cụ già ngồi tán gẫu, thiếu chút cậu tưởng mình đã đi vào khu mạt chược dưới chung cư.
Sáng nay tỉnh dậy, thấy quán đóng cửa đành mua một ổ bánh mì về ăn rồi lăn ra ngủ tiếp, ngủ dậy mặt trời đã lên ba sào.
Không ngờ bà chủ không buôn bán nhưng đã sửa lại thông báo.
Đi vào ăn hai miếng kẹo táo đường, úi, ngọt thật.
Thấy Dương Điền đến, mấy ông bà cụ trong quán quay lại bắt chuyện với cậu.
“Tiểu Dương, khi nào về quê?”
“Tiểu Dương à, cháu không tính về quê ăn Tết thật sao? Ôi chao mấy người trẻ tuổi, ngày nào cũng chạy ra ngoài, mọi người nói xem bọn nó lấy đâu nhiều sức như vậy.”
Người đang nói có đứa con trai làm việc ở thành phố khác, quanh năm không về nhà, đến Tết còn phải tăng ca, ngoài miệng thì nói Dương Điền nhưng thật ra trong lòng đang nghĩ đến con của mình.
Dương Điền vâng dạ ứng phó cho qua.
“Tiểu Dương, cơm tất niên cháu qua thế nào? Hay là đến nhà dì ăn nhé? Thêm đôi đũa cái bát thôi mà.” Một dì khác lên tiếng.
“Không cần không cần, Tôn đại tỷ đã giao nhiệm vụ mỗi người phải làm một món, cùng đón giao thừa với nhau rồi ạ.” Dì kia vừa dứt lời, Dương Điền lập tức từ chối, cảm ơn ý tốt của dì ấy.
Hơn nữa nhà dì ấy còn có cô con gái đã hai mươi tám tuổi, hễ thấy thanh niên nào lại tác hợp cho con gái nhà mình.
Ở lại một lúc Dương Điền đã chịu không nổi, liếc mắt sang phía Phùng Oánh Oánh, cô còn chưa đi ở đấy làm gì vậy?
Lúc này có một thím khác đang muốn giới thiệu cháu trai họ hàng cho Phùng Oánh oánh.
“Tiểu Phùng à, thím nói cháu nghe, cháu trai kia nhà thím vừa đẹp trai, lịch sự lại cao ráo, chỉ có điều trình độ không cao lắm, tốt nghiệp cấp ba xong ở nhà làm buôn bán nhỏ, lớn hơn cháu không bao nhiêu, một tháng có thể kiếm được hơn mười ngàn đấy, nếu cháu…”
Nghe vậy, Dương Điền không khỏi trợn tròn mắt, Phùng Oánh Oánh mới đến được mấy ngày, vì ngoại hình cô xinh đẹp đã thành mục tiêu mới.
“Thím ơi, cháu với Tiểu Phùng đi trước, Tôn đại tỷ còn dặn đi mua vài thứ nữa.”
Phùng Oánh Oánh được cứu thoát khỏi nhóm cô chú, nhìn Dương Điền đầy cảm kích.
“Anh Dương Điền, chị Tôn bảo chúng ta mua cái gì?”
Ra ngoài rồi Dương Điền mới liếc cô một cái, đúng là cô gái ngốc: “Anh lừa bọn họ thôi, chứ không em đừng mong thoát ra được.”
…
Thẩm Trạm về Bắc Kinh hoàn tất thủ tục mua lại căn nhà rất nhanh, bên kia cũng sốt sắng nên đả thông nhiều rất nhiều mối quan hệ, rút ngắn thời gian.
Có điều căn nhà quá lớn, dòng tiền khổng lồ nên sẽ phải mất vài ngày để hoàn tất mọi quy trình.
Hotsearch tối qua Thẩm Trạm cũng nhìn thấy, vẫn nói vòng tròn này là một cái thùng nhuộm, đi vào thì dễ muốn ra lại khó, một thân tuyết trắng bước vào đến lúc đi ra không biết đã dính đen hay là nhuộm thành màu gì.
Nhiều năm qua không phải không có ai dùng vật chất để dụ dỗ anh, cũng từng động thủ.
Nhưng Thẩm Trạm cảm thấy dường như anh có giác quan thứ sáu, luôn có thể phát hiện ra nguy hiểm, liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Thậm chí đôi khi trong lòng khó hiểu cảm thấy, thủ đoạn này có chút trẻ con.
Ngay cả người đại diện Hoàng ca cũng nói số mệnh anh cao, có thể gọi là hồng phúc tề thiên, mấy năm nay Hoàng ca vẫn luôn che chở anh, tuy có những nơi Hoàng ca không thể có mặt nhưng Thẩm Trạm chưa bao giờ bị mắc lừa.
Mua xong tòa nhà, Thẩm Trạm không hiểu mình bị làm sao, cận hương tình khiếp*? Hay là vì điều gì?
(*) Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Có lẽ vì gặp được cô người thật giá thật, cảm thấy đây là sản nghiệp của cô, nhà của cô, sao anh lại có thể tùy tiện đi vào?
Thẩm Trạm nghĩ, anh chỉ là cha già đang muốn bảo vệ tài sản cho bé ngỗng nhà mình thôi mà.
Vốn định xong xuôi sẽ quay về Ảnh Thị Thành nhưng bây giờ lại thấy, e là thủ tục phải đến gần Tết mới xong.
Hoàng ca hôm nay lại hỏi anh có muốn đến nhà anh ấy ăn Tết không, nhà của người không đi – Thẩm Trạm cũng phải mua ít hàng Tết, dự trễ đến lúc cần dùng.
Anh ừm hai tiếng, nhưng nội tâm lại nghĩ, thật muốn đến Ảnh Thị Thành ăn Tết.
Năm nay vẫn như cũ, có rất nhiều đài truyền hình gửi thiệp mời, và anh vẫn từ chối tất cả.
Cha mẹ anh mất từ nhỏ, lớn lên bên cạnh ông nội, đến năm mười tám tuổi thì người thân duy nhất cũng ra đi.
Thẩm Trạm vốn cho rằng cứ thế quen dần với sự thinh lặng, một mình anh đã như vậy trôi qua nhiều năm.
Chỉ là bây giờ anh ở một mình trong nhà, màn hình ti vi chiếu phim, còn anh đến tâm tư xem phim cũng chẳng có.
Anh nhớ nhung quán ăn nhỏ ấm áp và những con người sôi động nơi đó.
Chán nản, Thẩm Trạm mở điện thoại lên, đăng nhập vào diễn đàn [Con đường vinh diệu], đến bài viết trước đó của mình, không biết từ khi nào lại bị đẩy lên trang đầu.
“Lạc Anh? Tên khá hay, người anh em đang ngủ mơ à?”
“Tôi đoán, chủ thớt chắc chắn là biên tập của [Con đường vinh Diệu] đúng không? Hay đang dự tính thôi? Muốn thêm nhân vật nên tham khảo ý kiến bọn tôi chứ gì? Chậc chậc, diễn khá lắm.
“Ý tưởng của lầu trên hay đấy, thêm một nữ ngự trù vào, ngày nào tôi cũng xoát hảo cảm.
Con gái mềm mại ngọt ngào hơn mấy ông con trai nhiều.
Tiểu tỷ tỷ là số một!”
“Lầu trên nói đi nói lại là đang kỳ thị giới tính đúng không?”
Bên dưới còn trực tiếp tranh cãi ồn ào trở thành một chủ đề bàn tán, thật sự khiến Thẩm Trạm không thể hiểu nổi.
Đóng bài đăng phiền phức này đi, Thẩm Trạm xem tin nhắn gửi cho dịch vụ người chơi.
Sau khi phát hiện căn cổ trạch ở Bắc Kinh, anh đã nhắn một tin cho dịch vụ khách hàng hỏi kiến trúc của “Lạc trạch” trong game có giống thật không, bọn họ nói họa sĩ đã lấy tư liệu từ nhiều nơi khác nhau để vẽ ra, cố gắng khôi phục lại tính chân thực của lịch sử.
Câu trả lời này cũng rất mơ hồ.
Lướt qua các bài viết mới nhất trên diễn đàn game, không hỏi phân tuyến tiến công của nam nữ chính thì cũng hỏi cốt truyện chính, cách sinh tồn trong kịch bản, thêm điểm bằng cách nào, chọn phân nhánh ra sao, tức giận chửi mắng trò chơi chó má…
Tắt diễn đàn, Thẩm Trạm lần nữa đăng nhập vào App [Con đường vinh diệu], bởi vì bộ phim đã đóng máy hơn nữa quay về còn bận rộn thu mua căn nhà cổ cho nên đã hai ngày rồi anh không vào game.
Vẫn là giao diện cũ, lần này tốc độ đăng nhập trò chơi rất nhanh.
Hiềm nỗi, Thẩm Trạm vừa mới vào đã phát hiện có điểm không đúng.
[Sổ tay hướng dẫn mỹ thực]?
Đây là cái gì?
Phải biết rằng, chủ để và mục đích của game [Con đường vinh diệu] rất rõ ràng, cho dù nam chính hay nữ chính thì mục tiêu vẫn là hướng đến con đường thịnh vượng.
Tại sao đang êm đẹp lại nghĩ ra một sổ tay mỹ thực?
Thẩm Trạm thầm đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến Lạc Anh.
Nhưng vừa rồi anh mới lượn một vòng diễn đàn, không có một ai nhắc tới.
Nói cách khác, trong trò chơi này hiện tại anh vẫn là người duy nhất nhìn thấy?
Có cảm giác anh vẫn đang chơi một trò chơi phiên bản giới hạn!
Nghĩ đến chuyện đã hai ngày không vào game, cũng từ lần anh gặp Lạc Anh đến giờ.
Thẩm Trạm chậm rãi phân tích trong đầu, tất cả những chuyện này đều do anh gặp được Lạc Anh ở thế giới thực, mới dẫn đến game có nhiều thay đổi đến vậy.
Phút chốc anh không biết nên vui hay buồn.
Có thể điều khiển trò chơi đi ra hiện thực, công ty game làm bằng cách nào vậy, giống như có một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó.
Thẩm Trạm cau mày, đặt ngón tay vào mục [Sổ tay hướng dẫn mỹ thực] rồi bấm vào.
Nó cũng giống như một game nhỏ trên điện thoại.
Đầu tiên là mục lục, từ một đến mười sáu, đây là toàn bộ?
Không đặt tên, không có tên món ăn, không xem được.
Chuyển sang trang tiếp theo, sau đó lật lại danh mục [1:???].
Trên bức hình chỉ có dấu chấm hỏi, từ trang đầu đến trang thứ mười sáu đều giống nhau.
Nói cách khác, phải tự mình tích điểm những thứ này? Nhưng phải tích điểm như thế nào, ăn uống sao?
Ngay cả cái tên gợi ý cũng không có, Thẩm Trạm đành phải lưu lại mục này, cụ thể thế nào còn phải thử nghiệm mới biết được.
Anh tiếp tục nhấp vào các biểu tượng khác để kiểm tra xem có thay đổi gì khác không.
Vẫn là địa đồ cũ, anh cẩn thận kiểm tra vị trí hoàng cung Đại Lương, không đúng, hình như nhiều thêm một vị trí!
[Dịch Đình]
Ánh mắt Thẩm Trạm chựng lại, đương nhiên anh biết hàm nghĩa của Dịch Đình này, cho dù bản thân không hiểu nhưng đã diễn nhiều phim truyền hình như vậy cũng biết Dịch Đình chính là nơi ở của những tội nô cung phi.
Tại sao bỗng nhiên anh lại mở được khóa nơi này? Điều này liên quan gì đến Lạc Anh?
Ngón tay nhấn vào mục Dịch Đình, nhưng không đăng nhập được.
[Quyền hạn của bạn không đủ, xin mời tích điểm? Truy cập sau]
Đột nhiên xuất hiện một phần mới nhưng không thể nhập vào, cần phải tích điểm trong trong cuốn sổ tay mỹ thực kia?
Thẩm Trạm cẩn thận chạy hết một vòng địa đồ, chỉ có [Dịch Đình] thêm mới.
Theo anh nhớ thì trong trò chơi, những địa điểm liên kết với đại tổng quản Ngự Thiện phòng Lạc Anh, hoặc các nhiệm vụ cho tới bây giờ không có liên quan gì dến Dịch Đình.
Anh đã bổ não đến cả thân thế của Lạc Anh, chẳng lẽ cô xuất thân tội thần? Nhưng thông thường sẽ khó mà thoát ra khi đã bước vào Dịch Đình chứ?
Hơn nữa phần giới thiệu của NPC Lạc Anh, xuất thân gia cảnh của cô rất rõ ràng.
Thẩm Trạm vỗ đầu, sao anh lại quên, Lạc Anh còn có một người em ruột Lạc Trinh.
Một người có danh tiếng như vậy hiển nhiên không thể nào xuất thân Dịch Đình.
Anh suy đoán, không phải Lạc Anh mà người liên quan đến Dịch Đình, hoặc là bạn bè của cô?
Ghi nhớ [Sổ tay hướng dẫn mỹ thực] và [Dịch Đình] vào trong đầu, Thẩm Trạm tiếp tục tra cứu.
Tuy Lạc Anh xuất hiện nhưng sự nghi ngờ trong anh vẫn không giảm bớt, mà còn có xu hướng ngày càng nhiều, như thể đang mắc kẹt trong một nút thắt.
Anh không biết đó là nút thắt sống hay chết, liệu anh có năng lực để cởi bỏ hay không, nhưng ngay cả khi nút thắt ngày càng hỗn loạn anh cũng chỉ có thể tiếp tục bước tiếp.
Thẩm Trạm không khỏi nghĩ, trước kia anh tải chiếc game này rốt cuộc là tình cờ hay là chuyện tất yếu.
Nếu anh không tải nó xuống, liệu cơ duyên này có đến với người khác không?
Thứ này là phúc hay họa anh vẫn chưa giải thích được.
Thẩm Trạm nhìn chằm chằm vào điện thoại, cố gắng chuyển phần mới đến kho lưu trữ, [Con đường vinh diệu] là một loại game dưỡng thành có thể lưu trữ sáu mục, đám mây lưu trữ sáu.
Nhưng bây giờ anh nhấp vào các tùy chọn của menu thư mục, và cột [xem xét lưu trữ] ban đầu đã biến mất.
Giao diện vẫn vậy nhưng không có kho lưu trữ, không có quá khứ cũng không thể quay lại từ đầu.
Nói cách khác chính là mọi thứ trong quá khứ đều không thể thay đổi, và chỉ có thể nắm bắt hiện tại.
Một trò chơi không có tài liệu lưu trữ giống như một cuộc hành trình không thể thay đổi của cuộc đời, không có cách nào để quay lại, không có cách nào để rút lui, không có cách nào để học hỏi kinh nghiệm và bắt đầu lại từ đầu, ngay cả khi trò chơi kết thúc cũng không thể đoán trước.
Tim Thẩm Trạm đập dồn dập, ngón tay anh cuối cùng nhấn vào nơi không thể kiểm tra được.
Anh nghĩ đến một chuyện, lúc mới vào trò chơi này chỉ ôm tâm tư tùy tiện, ngoại trừ cái tên do anh gõ, những thứ còn lại đều do hệ thống tự động hiển thị, bao gồm cả thân phận nghề nghiệp của “người chơi”.
Nghề nghiệp ngẫu nhiên của anh là —
Thái giám..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...